Chương 288: Phán đoán của Đường Thiên
Phương Tưởng
28/04/2018
Ánh đao hợp vào một thể, hai người đang lao nhanh bỗng nhiên phát hiện ra, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Kinh nghiệm chiến đấu của hai người cực kỳ phong phú, biết đây là lúc cần phải liều mạng.
Toàn thân An Bạch lóe lên ánh hào quang, chia ra làm sáu, sáu cái bóng giống hệt nhau đột nhiên bay về sáu phương hướng khác nhau.
Mao Quân hét lên một tiếng, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện đôi cánh chim mầu huyết hồng, khuôn mặt hắn đỏ bừng, đỏ đến mức gần như có thể rỉ ra máu vậy, hai chiếc cánh sáng mầu huyết hồng vừa xuất hiện ở sau lưng của hắn, thì lập tức tốc độ của hắn đột nhiên tăng mạnh, toàn thân di chuyển nhanh như một tia chớp vậy.
Hai người đều biết lúc này không thể không liều mạng, vì thế không chút do dự lập tức dùng tới tuyệt kĩ đào mạng.
Nhưng ánh đao trầm tĩnh mà lạnh lẽo kia còn nhanh hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Sáu cái bóng của An Bạch vừa mới chạy được ba bước thì đột nhiên ánh đao từ bên phải đã lướt qua cổ ba cái bóng, không hề có một chút chậm trễ nào.
Dường như Mao Quân đang lao đi như một tia chớp cũng bị quét trúng, hắn kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung phun ra một dòng máu tươi, thế nhưng hắn không những không hề dừng lại, mà ngược lại tốc độ còn tăng lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đúng vào lúc này, có một tiếng rầm vang lên, nửa đoạn thân thể của An Bạch ngã sấp xuống mặt cát, đầu bay ra thật xa. Vận khí của hắn đúng là quá đen, chân thân của hắn lại trùng hợp nằm trong ba cái bóng bị ánh đao lướt qua.
Còn những cái bóng An Bạch còn lại cũng dần dần biến mất giữa không trung.
Trên mặt Đường Nhất vẫn không chút cảm xúc, con ngựa dưới khố dừng lại, hắn hoành đao đứng yên không giận mà uy.
Động tĩnh vừa nãy đã kinh động đến không ít người trong bộ lạc, khi bọn họ vừa chạy ra đã nhìn thấy một đao kia của Đường Nhất, tất cả đều không khỏi hoảng sợ thất sắc.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng, thanh âm lãnh đạm của Đường Nhất vang lên: "Tiếp tục huấn luyện."
Đường Thiên và Lăng Húc cũng bị một đao kia của Đường Nhất làm cho sợ ngây người.
Một đao kia đã tụ tập lực lượng của hai mươi tên võ giả phia sau Đường Nhất bộc phát ra lực lượng vượt quá sự tưởng tượng của hai người. Hai tên cường giả Thiên bảng cường giả đối mặt với một đao kia, kết quả một chết một bị thương.
Ánh mắt Đường Thiên ánh lên hào quang nóng rực, không biết Hỏa Liêm Quỷ trảo của mình đụng độ với một đao lúc nãy của Đường Nhất thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
Trong lòng Lăng Húc đang ngạc nhiên đến cực điểm, chẳng biết tại sao, bỗng hắn nhớ tới đội ngân kỵ sỹ kia, nhớ đến tiếng ca mờ ảo cổ quái trong Vân Gian. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem suy nghĩ này ném ra khỏi đầu, bỗng hắn đứng dậy, cầm theo thương xoay người rời đi chỉ bỏ lại một tiếng hừ lạnh: "Lấy nhiều đánh ít, chẳng có gì là ngạc nhiên!"
Đường Thiên cũng chẳng hiểu ra sao, vò đầu nói: "Ta cảm thấy rất lợi hại a!"
Lăng Húc nhanh chóng đi xa, chẳng thèm để ý tới hắn.
Bỗng ánh mắt Đường Thiên lóe sáng, oa oa hú lên quái dị, rồi nhảy lên: "Chiến lợi phẩm!"
Sau đó liền hóa thành một làn khói xông thẳng tới chỗ kẻ địch ngã xuống.
Cường giả Thiên bảng, ắt hẳn gia tài sẽ rất phong phú. Ngoại trừ một thứ linh ta linh tinh không tính, thu hoạch có giá trị nhất là một bạch ngân cụ trang, Thương Lan Chi Dăng của Thương Dăng Tọa.
Trước khi chết An Bạch huyễn ra sáu bóng người, đó là một trong những tuyệt kỹ của cụ trang này, Thương Thằng Phân Thân.
Khi Đường Thiên vừa nhìn thấy cái cụ trang này, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là A Mạc Lý.
Thương Dăng (con ruồi) Ngưu (ruồi trâu), cái tên này nghe rất là hợp nha.
Sau khi Đường Thiên đột phá cấp bảy, thực lực tiến bộ cực lớn, Ngân Hồn Loa Toàn Kính trong cơ thể hắn quá mạnh mẽ và bá đạo, ngay cả bạch ngân cụ trang của Nam Thiên Tinh Tọa cũng khó chịu đựng nổi chân lực của hắn rồi.
Xem ra cách tốt nhất là nghĩ biện pháp mua một bạch ngân cụ trang của Bắc Thiên Tinh Tọa.
Đường Thiên vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cũng đã bắt đầu rục rịch.
Bên trong Quang Minh Vũ cũng có bán cụ trang của Bắc Thiên Tinh Tọa, thế nhưng mỗi một kiện đều có giá quá đắt đỏ, thông thường giá khởi điểm cũng phải một trăm triệu tinh tệ trở lên. Ngay cả kẻ tự nhận cũng có ít giầu có như Đường Thiên chỉ mới nhìn cũng phải cảm thấy chột dạ. Thứ quý giá như vậy, cũng chưa hẳn đã không mua được, nhưng nếu đã mua phải mua thứ thích hợp với mình nhất.
Hắn quyết định trước tiên tới Tam Hồn Thành tìm Đinh Đang hỏi một chút, cũng vừa vặn hắn đang có một số thắc mắc về huyết mạch của mình.
Khi hắn vừa trở lại Tam Hồn Thành, Tái Lôi nhìn thấy đôi mắt của Đường Thiên bịt lại không khỏi ngẩn ngơ: "Con mắt của ngươi làm sao thế?"
"Cũng có chút phiền phức." Vừa nói chuyên Đường Thiên vừa mở tấm che mắt ra, trong lòng cảm thấy khổ não, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc là con mắt của mình đã xảy ra chuyện gì, hắn đem cái kính kéo xuống rồi nói: "Ngươi xem."
Tái Lôi nhìn kỹ rồi tấm tắc khen: "Ồ, thật thú vị! Một cái lam một hồng, ngươi quả là người kì quái nha!"
"Cái gì gọi là người kỳ kỳ quái quái?" Đường Thiên tương đối bất mãn: "Rõ ràng là ta rất bình thường mà!"
Tái Lôi khịt mũi chế giễu: "Người bình thường sẽ có hai con mắt mầu hồng và lam à?"
Đường Thiên rầu rĩ nói: "Chắc là huyết mạch của ta có vấn đề."
"Huyết mạch?" Ánh mắt Tái Lôi lộ ra vẻ kinh dị, nàng nhớ tới trên người Đường Thiên đã xuất hiện rất nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng hơi suy tư: "Chuyện này, lên điều tra rõ ràng."
"Vì thế ta mới đến tìm Đinh Đang." Đường Thiên bất đắc dĩ nói.
"Đinh Đang vẫn chưa về." Tỳ Ba vừa vặn đi tới, nghe thấy Đường Thiên nói vậy, có chút ái ngại nói: "Thế nhưng chắc nàng cũng sắp trở về rồi."
"Cái kính cả ngươi quá xấu!" Tái Lôi vỗ tay một: "Ta sẽ cho ngươi một thứ tốt hơn."
Nói xong nàng liền tiến vào phòng làm việc, khoảng chừng mười lăm phân ( 1 phân = 15s ) sau, nàng cầm theo một món đồ đi ra.
"Kính mắt?" Đường Thiên bỗng hiểu ra, hắn nhận lấy cái kính mắt từ tay Tái Lôi rồi đeo lên.
Thấu kinh mầu đen nhạt vừa vặn che khuất điểm dị thường trên con mắt của hắn. Nhưng điểm làm Đường Thiên cảm thấy vui mừng nhất chính là loại thấu kính mầu đen nhạt này không hề ngăn cản tầm nhìn của hắn.
"Ta dùng thủy tinh đen để chế tạo thấu kính, có nhiều người khi tu luyện vũ kĩ đến một giai đoạn nào đó con mắt cũng sẽ xuất hiện điểm dị thường, vì thế bọn họ thường dùng thấu kính mầu đen nhạt." Tái Lôi đắc ý nói: "So với cái kính của ngươi thì cái kính mắt này đẹp hơn nhiều."
"Nhìn cũng không tồi a!" Đường Thiên nhìn vào bóng của mình ở trong gương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy diện mạo mình khi đeo mắt kính, người trong gương khiến hắn cảm thấy xa lạ. Thân hình của hắn cân xứng, góc cạnh rõ ràng, thường ngày luôn mang đến cho người ta cảm giác cường tráng khỏe mạnh, nhưng lúc đeo kính mắt lên lại khiến hắn nhìn hiền hòa hơn nhiều, thậm chí còn có vài phần nhã nhặn.
Không chỉ có hắn cảm thấy như vậy, mà cả Tái Lôi và Tỳ Ba cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Dường như lão bản nhã nhặn hơn nhiều a." Tỳ Ba rất kinh ngạc.
Tái Lôi vuốt cằm, trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ, nói: "Cũng không tồi chút nào. Đúng là không thể ngờ,một kẻ lưu manh như ngươi lại có cái khí chất này."
Tỳ Ba và Tái Lôi vô cùng cảm thán và kinh ngạc, khiến Đường Thiên vô cùng đắc ý.
Nhã nhặn, vừa nghe là đã biết có văn hóa và khôn ngoan a!
Đường Thiên làm dễ trũi đã lâu được thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố gắng làm ra vẻ mình rất có văn hóa và trí tuệ.
"Ta đã trở về." Tiếng nói của Đinh Đang từ ngoài cửa vọng vào.
Đường Thiên nhất thời quên luôn cả nhã nhặn, vô cùng vui mừng, kêu lên: "Đinh Đang, Đinh Đang!"
Đinh Đang nhìn thấy Đường Thiên, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước trang phục của Đường Thiên nhưng nàng cũng chẳng quản nhiều, chỉ thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Lão bản, cũng vừa vặn ta có tin tức cần báo cho ngươi, có hai tin tức không tốt đẹp gì.Thứ nhất là thế lực phía sau Ổ Thiết Vũ chính là Minh tộc, bọn họ tìm được được tin từ một tên gia hỏa tên là Địch Hàn rằng thánh bảo của Nam Thập Tự Tọa đang ở trong tay ngươi, đồng thời thánh báo có liên quan đến bảo tàng của Nam Thập Tự Tọa. Còn tin tức xấu thứ hai là Hắc Hồn cũng có người ra tay rồi, đối tượng bọn họ lựa chọn chính là Hoài Bạch Hoa, mục tiêu của bọn họ cũng là thánh bảo của Nam Thập Tự Tọa."
"Địch Hàn? Vũ Nhân Địch Hàn?" Đường Thiên hết sức kinh ngạc: "Tên gia hỏa này vẫn còn sống cơ à?"
"Hắn gia nhập Minh tộc." Đinh Đang nói.
"Ừ." Đường Thiên cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, thế nhưng hắn không hề phủ nhận việc mình đang cầm thánh bảo của Nam Thập Tự tọa: "Bảo tàng của Nam Thập Tự Tọa? A phi! Ta còn chưa nhìn thấy một đồng tinh tệ nào, cái tên Binh khốn khiếp này, bắt ta phải bỏ ra nhiều tiền như vậy! Hừ hừ! Tốt nhất là hắn đừng có bảo tàng, chứ nếu không ta sẽ bắt hắn phun ra bằng hết!"
Binh vừa đi đến cửa vừa vặn nghe thấy Đường Thiên nói vậy, trái tim nhỏ không khỏi run lên, lẳng lặng quay người âm thầm lui lại.
"Minh tộc và Hắc Hồn, lực lượng của bọn họ rất cường đại!" Đinh Đang không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở Đường Thiên, đầu óc của lão bản vẫn không tốt như vậy sao?
Đường Thiên vung tay lên: "Quản bọn hắn có mạnh hay không, một thương đâm chết!"
Đinh Đang chẳng biết nói gì, thật ra trong lòng nàng vẫn không thể hiểu được cái vị thiếu niên ở trước mắt này làm cách nào để xây lên cái cơ nghiệp như thế này. Chẳng lẽ hắn không biết bản thân đang ở trong tình hướng cực kỳ nguy hiểm hay sao? Chẳng lẽ hắn không biết thực lực của Hắc Hồn và Minh tộc cường đại đến mức nào hay sao?
Trong lòng nàng đang nóng như lửa đốt, nhưng Đường Thiên ở trước mắt nàng vẫn chẳng thèm để ý.
"Lần này ta đến cũng có hai việc." Đường Thiên nói thẳng: "Thứ nhất là nhờ ngươi xem thử xem huyết mạch trên người ta xẩy ra chuyện gì. Thứ hai là ta muốn mua một bộ cụ trang Bắc Thiên cấp, Đinh Đang, ngươi xem thử thế nào?"
Đinh Đang cũng hơi bất ngờ: "Huyết mạch? Huyết mạch của lão bản làm sao?"
Đường Thiên lấy kính mắt xuống lộ ra hai con mắt mầu hồng lam.
Đinh Đang thất kinh: "Con mắt của lão bản bị làm sao thế?"
"Ta cũng muốn biết." Đường Thiên trầm giọng nói: "Bên trong Hắc Hồn có nhiều nghiên cứu về huyết mạch, ta nghĩ bọn họ nhất định có thể tìm hiểu được huyết mạch đang chẩy trong người ta là loại gì."
"Ta hiểu." Đinh Đang gật đầu: "Đợi chuyện ở đây kết thúc chúng ta sẽ đi, khoảng cách cũng không xa lắm, đại khái mất khoảng ba ngày. Ta biết một tên chuyên gia về huyết mạch rất lợi hại."
"Chúng ta đi luôn bây giờ." Đường Thiên nói.
"Ngay lúc này sao..." Đinh Đang cảm thấy mình lâm vào hỗn loạn rồi, lẽ nào lão bản không nhận thấy bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm sao? Lão bản, xin ngài hãy nghiêm túc chút được không? Đây chính là Hắc Hồn và Minh tộc a!
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Đường Thiên lại lắc đầu: "Nếu đúng như ngươi nói là Hắc Hồn và Minh tộc đều dính líu vào, vậy ắt hẳn trong thời gian ngắn hai bên sẽ không có động tĩnh gì quá lớn."
"Tại sao?" Đinh Đang bật thốt lên.
"Bởi vì bọn họ còn đang nghi kỵ lẫn nhau, con mồi thì chỉ có một, trong khi thợ săn lại có đến hai người, vì thế việc săn bắn không bắt đầu nhanh như vậy đâu." Đường Thiên chậm rãi nói, hắn không biết rằng lúc này hắn như đã biến thành một con người khác, có thêm mấy phần bình tĩnh thong dong.
Bất kể là Đinh Đang, hay là Tái Lôi, đều bị biểu hiện của Đường Thiên trước mắt làm cho phát sợ.
Còn trong mắt Tỳ Ba liên tục chớp động dị quang: "Phân tích của lão bản rất hợp lý đấy!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Được người thông minh nhanh trí như Tỳ Ba biểu dương, khiến Đường Thiên cảm thấy như mở cờ trong bụng, quả thực đắc ý đến mức không thể đắc ý hơn! Hai tay chống nạnh, mũi vểnh lên trời, cười ha ha: "Ha ha! Đó là đương nhiên! Thiếu niên như thần thì đương nhiên là rất thông minh rồi!"
Đinh Đang vừa bị Đường Thiên làm cho chấn động lập tức lâm vào tình huống hỗn loạn, nàng hoàn toàn không thể biết được, đâu mới là lão bản thực sự.
Thế nhưng ngay cả Tỳ Ba cũng bảo có đạo lý thì hẳn đúng là có đạo lý, Đinh Đang luôn tin tưởng vào phán đoán của Tỳ Ba.
Đinh Đang lấy ra một ống thủy tinh thí nghiệm như làm ảo thuật, bên trong có một giọt máu đang lơ lửng.
"Đây là Vĩnh Yên huyết." Đinh Đang giải thích: "Chỉ cần lão bản hấp thu giọt máu này là có thể tiến vào Vĩnh An Thành. Vị chuyên gia huyết mạch kia hiện đang ẩn cư trong Vĩnh An Thành."
Đinh Đang đem cái nút của ống thủy tinh nhổ ra, rồi đem giọt máu Vĩnh Yên bên trong đổ vào lòng bàn tay Đường Thiên.
Vĩnh Yên huyết lập tức thấm vào trong da Đường Thiên, Đường Thiên chỉ cảm thấy trong cơ thể có một mối liên hệ mơ hồ khi có khi không.
"Muốn tiến vào Huyết Hồn Thành Vĩnh Yên thì phải cần chân thân ở trong Hồn khu. Được, lão bản, lúc này cần tập trung lực chú ý, nắm lấy cái tia liên hệ kia, sau đó trong lòng mặc niệm Vĩnh Yên..."
"Một giọt Vĩnh Yên huyết này cần 800 ngàn tinh tệ đó, lão bản, cái phí dụng này ngươi phải hoàn trả lại cho ta.."
Nàng còn chưa nói hết thì Đường Thiên ở trước mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Đinh Đang trợn mắt há mồm, không cần phải đi sớm như vậy chứ, ta chỉ nói là chi trả thôi mà...
Kinh nghiệm chiến đấu của hai người cực kỳ phong phú, biết đây là lúc cần phải liều mạng.
Toàn thân An Bạch lóe lên ánh hào quang, chia ra làm sáu, sáu cái bóng giống hệt nhau đột nhiên bay về sáu phương hướng khác nhau.
Mao Quân hét lên một tiếng, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện đôi cánh chim mầu huyết hồng, khuôn mặt hắn đỏ bừng, đỏ đến mức gần như có thể rỉ ra máu vậy, hai chiếc cánh sáng mầu huyết hồng vừa xuất hiện ở sau lưng của hắn, thì lập tức tốc độ của hắn đột nhiên tăng mạnh, toàn thân di chuyển nhanh như một tia chớp vậy.
Hai người đều biết lúc này không thể không liều mạng, vì thế không chút do dự lập tức dùng tới tuyệt kĩ đào mạng.
Nhưng ánh đao trầm tĩnh mà lạnh lẽo kia còn nhanh hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Sáu cái bóng của An Bạch vừa mới chạy được ba bước thì đột nhiên ánh đao từ bên phải đã lướt qua cổ ba cái bóng, không hề có một chút chậm trễ nào.
Dường như Mao Quân đang lao đi như một tia chớp cũng bị quét trúng, hắn kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung phun ra một dòng máu tươi, thế nhưng hắn không những không hề dừng lại, mà ngược lại tốc độ còn tăng lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đúng vào lúc này, có một tiếng rầm vang lên, nửa đoạn thân thể của An Bạch ngã sấp xuống mặt cát, đầu bay ra thật xa. Vận khí của hắn đúng là quá đen, chân thân của hắn lại trùng hợp nằm trong ba cái bóng bị ánh đao lướt qua.
Còn những cái bóng An Bạch còn lại cũng dần dần biến mất giữa không trung.
Trên mặt Đường Nhất vẫn không chút cảm xúc, con ngựa dưới khố dừng lại, hắn hoành đao đứng yên không giận mà uy.
Động tĩnh vừa nãy đã kinh động đến không ít người trong bộ lạc, khi bọn họ vừa chạy ra đã nhìn thấy một đao kia của Đường Nhất, tất cả đều không khỏi hoảng sợ thất sắc.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng, thanh âm lãnh đạm của Đường Nhất vang lên: "Tiếp tục huấn luyện."
Đường Thiên và Lăng Húc cũng bị một đao kia của Đường Nhất làm cho sợ ngây người.
Một đao kia đã tụ tập lực lượng của hai mươi tên võ giả phia sau Đường Nhất bộc phát ra lực lượng vượt quá sự tưởng tượng của hai người. Hai tên cường giả Thiên bảng cường giả đối mặt với một đao kia, kết quả một chết một bị thương.
Ánh mắt Đường Thiên ánh lên hào quang nóng rực, không biết Hỏa Liêm Quỷ trảo của mình đụng độ với một đao lúc nãy của Đường Nhất thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
Trong lòng Lăng Húc đang ngạc nhiên đến cực điểm, chẳng biết tại sao, bỗng hắn nhớ tới đội ngân kỵ sỹ kia, nhớ đến tiếng ca mờ ảo cổ quái trong Vân Gian. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem suy nghĩ này ném ra khỏi đầu, bỗng hắn đứng dậy, cầm theo thương xoay người rời đi chỉ bỏ lại một tiếng hừ lạnh: "Lấy nhiều đánh ít, chẳng có gì là ngạc nhiên!"
Đường Thiên cũng chẳng hiểu ra sao, vò đầu nói: "Ta cảm thấy rất lợi hại a!"
Lăng Húc nhanh chóng đi xa, chẳng thèm để ý tới hắn.
Bỗng ánh mắt Đường Thiên lóe sáng, oa oa hú lên quái dị, rồi nhảy lên: "Chiến lợi phẩm!"
Sau đó liền hóa thành một làn khói xông thẳng tới chỗ kẻ địch ngã xuống.
Cường giả Thiên bảng, ắt hẳn gia tài sẽ rất phong phú. Ngoại trừ một thứ linh ta linh tinh không tính, thu hoạch có giá trị nhất là một bạch ngân cụ trang, Thương Lan Chi Dăng của Thương Dăng Tọa.
Trước khi chết An Bạch huyễn ra sáu bóng người, đó là một trong những tuyệt kỹ của cụ trang này, Thương Thằng Phân Thân.
Khi Đường Thiên vừa nhìn thấy cái cụ trang này, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là A Mạc Lý.
Thương Dăng (con ruồi) Ngưu (ruồi trâu), cái tên này nghe rất là hợp nha.
Sau khi Đường Thiên đột phá cấp bảy, thực lực tiến bộ cực lớn, Ngân Hồn Loa Toàn Kính trong cơ thể hắn quá mạnh mẽ và bá đạo, ngay cả bạch ngân cụ trang của Nam Thiên Tinh Tọa cũng khó chịu đựng nổi chân lực của hắn rồi.
Xem ra cách tốt nhất là nghĩ biện pháp mua một bạch ngân cụ trang của Bắc Thiên Tinh Tọa.
Đường Thiên vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cũng đã bắt đầu rục rịch.
Bên trong Quang Minh Vũ cũng có bán cụ trang của Bắc Thiên Tinh Tọa, thế nhưng mỗi một kiện đều có giá quá đắt đỏ, thông thường giá khởi điểm cũng phải một trăm triệu tinh tệ trở lên. Ngay cả kẻ tự nhận cũng có ít giầu có như Đường Thiên chỉ mới nhìn cũng phải cảm thấy chột dạ. Thứ quý giá như vậy, cũng chưa hẳn đã không mua được, nhưng nếu đã mua phải mua thứ thích hợp với mình nhất.
Hắn quyết định trước tiên tới Tam Hồn Thành tìm Đinh Đang hỏi một chút, cũng vừa vặn hắn đang có một số thắc mắc về huyết mạch của mình.
Khi hắn vừa trở lại Tam Hồn Thành, Tái Lôi nhìn thấy đôi mắt của Đường Thiên bịt lại không khỏi ngẩn ngơ: "Con mắt của ngươi làm sao thế?"
"Cũng có chút phiền phức." Vừa nói chuyên Đường Thiên vừa mở tấm che mắt ra, trong lòng cảm thấy khổ não, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc là con mắt của mình đã xảy ra chuyện gì, hắn đem cái kính kéo xuống rồi nói: "Ngươi xem."
Tái Lôi nhìn kỹ rồi tấm tắc khen: "Ồ, thật thú vị! Một cái lam một hồng, ngươi quả là người kì quái nha!"
"Cái gì gọi là người kỳ kỳ quái quái?" Đường Thiên tương đối bất mãn: "Rõ ràng là ta rất bình thường mà!"
Tái Lôi khịt mũi chế giễu: "Người bình thường sẽ có hai con mắt mầu hồng và lam à?"
Đường Thiên rầu rĩ nói: "Chắc là huyết mạch của ta có vấn đề."
"Huyết mạch?" Ánh mắt Tái Lôi lộ ra vẻ kinh dị, nàng nhớ tới trên người Đường Thiên đã xuất hiện rất nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng hơi suy tư: "Chuyện này, lên điều tra rõ ràng."
"Vì thế ta mới đến tìm Đinh Đang." Đường Thiên bất đắc dĩ nói.
"Đinh Đang vẫn chưa về." Tỳ Ba vừa vặn đi tới, nghe thấy Đường Thiên nói vậy, có chút ái ngại nói: "Thế nhưng chắc nàng cũng sắp trở về rồi."
"Cái kính cả ngươi quá xấu!" Tái Lôi vỗ tay một: "Ta sẽ cho ngươi một thứ tốt hơn."
Nói xong nàng liền tiến vào phòng làm việc, khoảng chừng mười lăm phân ( 1 phân = 15s ) sau, nàng cầm theo một món đồ đi ra.
"Kính mắt?" Đường Thiên bỗng hiểu ra, hắn nhận lấy cái kính mắt từ tay Tái Lôi rồi đeo lên.
Thấu kinh mầu đen nhạt vừa vặn che khuất điểm dị thường trên con mắt của hắn. Nhưng điểm làm Đường Thiên cảm thấy vui mừng nhất chính là loại thấu kính mầu đen nhạt này không hề ngăn cản tầm nhìn của hắn.
"Ta dùng thủy tinh đen để chế tạo thấu kính, có nhiều người khi tu luyện vũ kĩ đến một giai đoạn nào đó con mắt cũng sẽ xuất hiện điểm dị thường, vì thế bọn họ thường dùng thấu kính mầu đen nhạt." Tái Lôi đắc ý nói: "So với cái kính của ngươi thì cái kính mắt này đẹp hơn nhiều."
"Nhìn cũng không tồi a!" Đường Thiên nhìn vào bóng của mình ở trong gương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy diện mạo mình khi đeo mắt kính, người trong gương khiến hắn cảm thấy xa lạ. Thân hình của hắn cân xứng, góc cạnh rõ ràng, thường ngày luôn mang đến cho người ta cảm giác cường tráng khỏe mạnh, nhưng lúc đeo kính mắt lên lại khiến hắn nhìn hiền hòa hơn nhiều, thậm chí còn có vài phần nhã nhặn.
Không chỉ có hắn cảm thấy như vậy, mà cả Tái Lôi và Tỳ Ba cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Dường như lão bản nhã nhặn hơn nhiều a." Tỳ Ba rất kinh ngạc.
Tái Lôi vuốt cằm, trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ, nói: "Cũng không tồi chút nào. Đúng là không thể ngờ,một kẻ lưu manh như ngươi lại có cái khí chất này."
Tỳ Ba và Tái Lôi vô cùng cảm thán và kinh ngạc, khiến Đường Thiên vô cùng đắc ý.
Nhã nhặn, vừa nghe là đã biết có văn hóa và khôn ngoan a!
Đường Thiên làm dễ trũi đã lâu được thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố gắng làm ra vẻ mình rất có văn hóa và trí tuệ.
"Ta đã trở về." Tiếng nói của Đinh Đang từ ngoài cửa vọng vào.
Đường Thiên nhất thời quên luôn cả nhã nhặn, vô cùng vui mừng, kêu lên: "Đinh Đang, Đinh Đang!"
Đinh Đang nhìn thấy Đường Thiên, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước trang phục của Đường Thiên nhưng nàng cũng chẳng quản nhiều, chỉ thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Lão bản, cũng vừa vặn ta có tin tức cần báo cho ngươi, có hai tin tức không tốt đẹp gì.Thứ nhất là thế lực phía sau Ổ Thiết Vũ chính là Minh tộc, bọn họ tìm được được tin từ một tên gia hỏa tên là Địch Hàn rằng thánh bảo của Nam Thập Tự Tọa đang ở trong tay ngươi, đồng thời thánh báo có liên quan đến bảo tàng của Nam Thập Tự Tọa. Còn tin tức xấu thứ hai là Hắc Hồn cũng có người ra tay rồi, đối tượng bọn họ lựa chọn chính là Hoài Bạch Hoa, mục tiêu của bọn họ cũng là thánh bảo của Nam Thập Tự Tọa."
"Địch Hàn? Vũ Nhân Địch Hàn?" Đường Thiên hết sức kinh ngạc: "Tên gia hỏa này vẫn còn sống cơ à?"
"Hắn gia nhập Minh tộc." Đinh Đang nói.
"Ừ." Đường Thiên cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, thế nhưng hắn không hề phủ nhận việc mình đang cầm thánh bảo của Nam Thập Tự tọa: "Bảo tàng của Nam Thập Tự Tọa? A phi! Ta còn chưa nhìn thấy một đồng tinh tệ nào, cái tên Binh khốn khiếp này, bắt ta phải bỏ ra nhiều tiền như vậy! Hừ hừ! Tốt nhất là hắn đừng có bảo tàng, chứ nếu không ta sẽ bắt hắn phun ra bằng hết!"
Binh vừa đi đến cửa vừa vặn nghe thấy Đường Thiên nói vậy, trái tim nhỏ không khỏi run lên, lẳng lặng quay người âm thầm lui lại.
"Minh tộc và Hắc Hồn, lực lượng của bọn họ rất cường đại!" Đinh Đang không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở Đường Thiên, đầu óc của lão bản vẫn không tốt như vậy sao?
Đường Thiên vung tay lên: "Quản bọn hắn có mạnh hay không, một thương đâm chết!"
Đinh Đang chẳng biết nói gì, thật ra trong lòng nàng vẫn không thể hiểu được cái vị thiếu niên ở trước mắt này làm cách nào để xây lên cái cơ nghiệp như thế này. Chẳng lẽ hắn không biết bản thân đang ở trong tình hướng cực kỳ nguy hiểm hay sao? Chẳng lẽ hắn không biết thực lực của Hắc Hồn và Minh tộc cường đại đến mức nào hay sao?
Trong lòng nàng đang nóng như lửa đốt, nhưng Đường Thiên ở trước mắt nàng vẫn chẳng thèm để ý.
"Lần này ta đến cũng có hai việc." Đường Thiên nói thẳng: "Thứ nhất là nhờ ngươi xem thử xem huyết mạch trên người ta xẩy ra chuyện gì. Thứ hai là ta muốn mua một bộ cụ trang Bắc Thiên cấp, Đinh Đang, ngươi xem thử thế nào?"
Đinh Đang cũng hơi bất ngờ: "Huyết mạch? Huyết mạch của lão bản làm sao?"
Đường Thiên lấy kính mắt xuống lộ ra hai con mắt mầu hồng lam.
Đinh Đang thất kinh: "Con mắt của lão bản bị làm sao thế?"
"Ta cũng muốn biết." Đường Thiên trầm giọng nói: "Bên trong Hắc Hồn có nhiều nghiên cứu về huyết mạch, ta nghĩ bọn họ nhất định có thể tìm hiểu được huyết mạch đang chẩy trong người ta là loại gì."
"Ta hiểu." Đinh Đang gật đầu: "Đợi chuyện ở đây kết thúc chúng ta sẽ đi, khoảng cách cũng không xa lắm, đại khái mất khoảng ba ngày. Ta biết một tên chuyên gia về huyết mạch rất lợi hại."
"Chúng ta đi luôn bây giờ." Đường Thiên nói.
"Ngay lúc này sao..." Đinh Đang cảm thấy mình lâm vào hỗn loạn rồi, lẽ nào lão bản không nhận thấy bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm sao? Lão bản, xin ngài hãy nghiêm túc chút được không? Đây chính là Hắc Hồn và Minh tộc a!
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Đường Thiên lại lắc đầu: "Nếu đúng như ngươi nói là Hắc Hồn và Minh tộc đều dính líu vào, vậy ắt hẳn trong thời gian ngắn hai bên sẽ không có động tĩnh gì quá lớn."
"Tại sao?" Đinh Đang bật thốt lên.
"Bởi vì bọn họ còn đang nghi kỵ lẫn nhau, con mồi thì chỉ có một, trong khi thợ săn lại có đến hai người, vì thế việc săn bắn không bắt đầu nhanh như vậy đâu." Đường Thiên chậm rãi nói, hắn không biết rằng lúc này hắn như đã biến thành một con người khác, có thêm mấy phần bình tĩnh thong dong.
Bất kể là Đinh Đang, hay là Tái Lôi, đều bị biểu hiện của Đường Thiên trước mắt làm cho phát sợ.
Còn trong mắt Tỳ Ba liên tục chớp động dị quang: "Phân tích của lão bản rất hợp lý đấy!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Được người thông minh nhanh trí như Tỳ Ba biểu dương, khiến Đường Thiên cảm thấy như mở cờ trong bụng, quả thực đắc ý đến mức không thể đắc ý hơn! Hai tay chống nạnh, mũi vểnh lên trời, cười ha ha: "Ha ha! Đó là đương nhiên! Thiếu niên như thần thì đương nhiên là rất thông minh rồi!"
Đinh Đang vừa bị Đường Thiên làm cho chấn động lập tức lâm vào tình huống hỗn loạn, nàng hoàn toàn không thể biết được, đâu mới là lão bản thực sự.
Thế nhưng ngay cả Tỳ Ba cũng bảo có đạo lý thì hẳn đúng là có đạo lý, Đinh Đang luôn tin tưởng vào phán đoán của Tỳ Ba.
Đinh Đang lấy ra một ống thủy tinh thí nghiệm như làm ảo thuật, bên trong có một giọt máu đang lơ lửng.
"Đây là Vĩnh Yên huyết." Đinh Đang giải thích: "Chỉ cần lão bản hấp thu giọt máu này là có thể tiến vào Vĩnh An Thành. Vị chuyên gia huyết mạch kia hiện đang ẩn cư trong Vĩnh An Thành."
Đinh Đang đem cái nút của ống thủy tinh nhổ ra, rồi đem giọt máu Vĩnh Yên bên trong đổ vào lòng bàn tay Đường Thiên.
Vĩnh Yên huyết lập tức thấm vào trong da Đường Thiên, Đường Thiên chỉ cảm thấy trong cơ thể có một mối liên hệ mơ hồ khi có khi không.
"Muốn tiến vào Huyết Hồn Thành Vĩnh Yên thì phải cần chân thân ở trong Hồn khu. Được, lão bản, lúc này cần tập trung lực chú ý, nắm lấy cái tia liên hệ kia, sau đó trong lòng mặc niệm Vĩnh Yên..."
"Một giọt Vĩnh Yên huyết này cần 800 ngàn tinh tệ đó, lão bản, cái phí dụng này ngươi phải hoàn trả lại cho ta.."
Nàng còn chưa nói hết thì Đường Thiên ở trước mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Đinh Đang trợn mắt há mồm, không cần phải đi sớm như vậy chứ, ta chỉ nói là chi trả thôi mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.