Chiến Thần Bất Bại

Chương 570: Thạch Sâm

Phương Tưởng

30/12/2014

Bốn phía xung quan pháo đài là mặt đất màu đen bằng phẳng, như một khoảng san rộng rãi, càng khiến người ta lấy làm lạ là nó nối liền một khối cùng tường thành. Nhìn từ xa lại như một con hung thú đen kịt lặng lẽ ngủ say trên vùng đất hoang đầy sỏi đá.

Sắc mặt Thạch Sâm kinh sợ, hắn bất giác dừng bước, nheo mắt.

Tườngt hành cao bốn mươi trượng, cho dù đứng từ xa nhìn lại vẫn có thể cảm nhận được sự đồ sộ của nó. Tường thành quy mô cỡ này không nên xuất hiện tại vùng đất nhỏ như Thương Châu, chỉ những trấn lớn phồn vinh mới có thể xây dựng như vậy. Hình lục giác quái lạ, sáu tháp nhọn như sáu thanh kiếm chĩa thẳng lên ba trời, pháo đài đen nghiêm nghị bỗng thêm vài phần sắc bén.

Thạch Sâm biết sáu đỉnh tháp nhọn kia không phải vật trang sức, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, sức quan sát nhạy cảm, có thể cảm giác được năng lượng tụ tập như có như không trên đỉnh tháp.

Tháp nhọn hẳn là để công kích!

Hắn bỗng thấy tin tưởng lời của Vương Hoài Tiên, nhóm người này đẩy lui lam triều. Có một pháo đài như vậy, phân phối nhân viên chiến đấu nhất định, đánh bại lam triều vẫn khá khả quan.

Thạch Sâm khôi phục tinh thần, như cười như không nói với Vương Hoài Tiên: "Vương đoàn trưởng không nói với ta chỗ này có một pháo đài à."

Vương Hoài Tiên nghe ra vẻ bất mãn và ý lạnh tong giọng Thạch Sâm: "Thật không dám giấu diếm, mấy ngày trước nơi đây vẫn chỉ là một vùng đất hoang."

Thạch Dũng cũng ngây ngốc, trước đó các vị đại nhân còn hỏi hắn lấy vài bản vẽ cứ điểm, thế nhung không ai ngờ tới, hắn vốn tưởng các đại nhân chỉ định xây một cứ điểm nhỏ ở đây.

Mới mấy ngày. . .

Thạch Sâm nhìn chằm chằm vào gương mặt Vương Hoài Tiên, biểu hiện của đối phoưng không giống giả bộ, hắn cũng chú ý tới các đội viên của hương đoàn Bảo Quang khác, ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, cũng tin tưởng vài phần.

Nếu nói vậy, đoàn người này lai lịch không nhỏ.

Hơn nữa xây dựng một pháo đài nguy nga như vậy tại nơi hẻo lánh này, ắt có mưu đồ? Chẳng lẽ có chỗ tốt gì không muốn người ngoài biết?

Vài suy nghĩ lướt qua trong lòng, Thạch Sâm suy tư, không khéo lần này phát tài to đây.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn khó trnáh khỏi lộ vẻ tham lam.

Bản thân hắn thực lực xuất chúng, quân côg cũng cao, thế nhưng không có gia tộc làm chỗ dựa, thời gian dài vẫn không thể lên chức, tới giờ hắn vẫn không có đất phong. Nếu có thể kiếm được chút tiền tài, đút lót vài nơi, không khéo có thể lên cao thêm một tầng.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức phủ kín đầu óc, muốn xóa cũng chẳng được.

Hắn liếm môi một cái, hai mắt nheo lại, lấp lóe như mắt sói. Hắn xưa nay lòng dạ âm hiểm độc ác, giết người chẳng hề cố kỵ. Có lai lịch? Chỉ cần không để lại người sống, ai dám làm gì mình? Cùng lắm thì đổ trách nhiệm cho giặc cướp, lơi ích mới là thật! Huống hồ Dã Nhân Châu cách Phồn Tinh Châu qua xa!"

Xa tới mức Thạch Sâm căn bản không cần để ý.

Còn về bí mật gì, chỉ cần rơi vào tay hắn, hắn có đủ loại thủ đoạn khiến đối phương phải mở miệng.

Hơn nữa phòng thủ của pháo đài màu đen quả thật quá lỏng lẻo, trên tường thành không một bong người. Quá lơ là, ngay thủ vệ cơ bản nhất cũng không có.

Bên cạnh Thạch Sâm đều là cận vệ của hắn, người không nhiều, chỉ có năm mươi, nhưng ai nấy thực lực cường đại. Quan trọng nhất là họ theo hắn đã nhiều năm, ai nấy thành thạo chiến trận, phối hợp ăn ý.

Một pháo đài không đề phòng, chẳng lẽ còn không bắt được?

Vỏ đao trong tay hắn vỗ vỗ nhe lên áo giáp trên người, các binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý. Đây là ám hiệu của bọn họ, ý tứ là lập tức động thủ, bọn họ lặng lẽ điều chỉnh vị trí.

Thạch Sâm cười với Vương Hoài Tiên: "Không biết bọn họ quen với ai nhất?"

Vương Hoài Tiên không hề nghi ngờ đáp: "Trong đội của ta có đội trưởng Thạch Dũng!"

"Không ngờ lại là người nhà." Thạch Sâm mỉm cười càng thêm hòa ái: "Kính mong Thạch đội trưởng dẫn đường."

Thạch Dũng thầm nghi hoặc, đã đến tận nơi rồi còn dẫn đường gì? Thế nhưng hắn cũng không nói nhảm, chỉ gật đầu: "Được!"



Thạch Dũng đi đầu đội ngũ, đoàn người bay theo sau.

Thôn dân phía trước thấy là Thạch Dũng vừa tới hai người trước, lại thấy Vương Hoài Tiên trong đám người, còn vẫy tay hỏi thăm.

Thạch Sâm nghe các thôn dân bên dưới thảo lụa chắc chắn có vị đại nhân tới gặp Mãnh đại nhân, khóe miệng không khỏi hiện ý cười, trong lòng càng coi thường. Đám người này thật quá lỏng lẻo.

Chỉ cần gần thêm một chút, hắn hoàn toàn chắc chắn ra tay bắt pháo đài đen này lại trước khi đối phương kịp phản ứng.

Quả nhiên xuất thân Dã Nhân Châu, nếu là xuất thân từ những thế gia đại tộc, bên người tất sẽ có kẻ tinh thông chiến trận. Thế gia coi trọng nhất là quy củ, tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp ngu xuẩn như vậy.

Hắn nhấc đao trong tay, mũi kiếm khẽ vung, đây là ám hiệu chuẩn bị xung kích.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn pháo đài đen, không buồn liếc mắt tới các thôn dân rải rác dưới đất.

"Mấy ngày rồi mà vẫn chưa xong! Đường thàn kinh với gã mặt phẳng lỳ đang chơi trò quỷ gì vậy" Lăng Húc vừa lẩm bẩm vừa nhắm mắt tu luyện. Tay hắn cầm một hòn đá nhỏ, chúng như dính trên tay hắn, lăn qua lăn lại tựa một khối chất lỏng sền sệt, dính trên lòng bàn tay, có làm sao cũng không rơi ra.

Đây là để rèn luyện cảm giác của tay, hắn cần dựa vào cảm gicá của tay phán đoán sức mạnh phương hướng ngay khoảnh khắc tiếp xúc. Troức đây thương pháp của Lăng Húc quá ỷ vào chân lực, thế nhưng giờ đi theo con đường thân thể không năng lượng, những phương pháp cũ vốn mất đi tác dụng giờ trở lại bản nguyên.

Bàn tay chạm tới vị trí quan trọng nhất trên thân thương, băn năng của nó cực kỳ quan trọng.

Không riêng gì hắn, những người khác đều đang rèn luyện tương tự, có điều Tỉnh Hào cũng đang rèn luyện với đá, còn Hạc lại đứng bên ngoài đi tới đi lui. Trên vùng đất hoang đá đen to nhỏ bất đồng, khép kín trực giác, nhắm mắt lại, ngay khi tiếp xúc với tảng đá lại thông qua cảm giác dưới chân nhanh chóng phán đoán.

"Phương án mà Sylar định ra lần này rất lợi hai. Lấy kỹ kỹ thuật máy móc làm chủ, dung hợp một số tư tưởng của Bảo Thành, nàng sáng chế ra một loại cứ điểm hoàn toàn mới. Chú già Binh cảm thấy rất hứng thú, Đường thần kinh bị kéo đi làm lao động."

Hạc thở hòng hộc, tu luyện như vậy cực kỳ gian nan, thể lực tiêu hao cực lớn. Mười nam qua tu luyện, hắn quen dùng chân lực, giờ lại phải tìm bản năng của thân thể trở lại, chuyện này chẳng khác gì bắt đầu lại từ đầu.

Phương thức tu luyện quái lạ này là do Đường thần kinh mày mò ra.

"Muốn làm sao thì làm, chỉ cần phòng tu luyện cùng sân tập võ làm tốt một chút là được. Lăng Húc chẳng buồn để ý vừa phân tâm một chút, tảng đá trên tay lập tức rơi xuống đất.

Bị đám người này quấy nhiễu, cảm giác dưới chân của Hạc cũng sai lệch, ngã vào đống đá.

"Có sát khí." Tỉnh Hào đột nhiên mở mắt nhìn lên bầu trời.

Hai người sửng sốt, vội vàng mở mắt.

"Kia không phải Thạch Dũng sao?" Lăng Húc lấy làm lạ: "Bên cạnh hắn là ai? Là hương đoàn à?"

Hạc bò dậy từ đống đá, phủi phủi bụi trên người, liếc mắt nhìn bầu trời, cũng ngạc nhiên: "Không giống, thực lực có vẻ không yếu, đi, chúng ta lên hỏi một chút."

"Bọn họ đang tăng tốc!" Lăng Húc nhướn mày, nóng lòng muốn thử.

"Quả nhiên người tới không có thiện ý?" Hạc sắc mặt âm trầm: "Đoán thử lai lịch họ xem?"

Lai lịch? Lăng Húc nhíu mày, khổ sở suy nghĩ, khi hắn phát hiện Tỉnh Hào bên cạnh đã biến mất không còn tăm hơi, lập tức ảo não, nhảy bật lên nói: "Bị cướp mất rồi! Tiểu Hạc Tử, ngươi thật phiền toái!"

"Ha ha, ta cố ý đấy." Sắc mặt Hạc bình tĩnh đáp.

Lăng Húc giận tím mặt: "Chết tiệt, đến đây, đánh một trận cho thống khoái nào! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi. . ."

Giọng nói của hắn im bặt lại, xoạt một tiếng ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn bầu trời.

"Binh đoàn!" Hạc biến sắc, thân hình đột nhiên biến mất.

Vương Hoài Tiên chợt phát hiện Thạch Sâm bên cạnh đột nhiên gia tốc, mà gần như cùng lúc, hộ vệ của Thạch Sâm đột nhiên gia tốc! Chỉ chớp mắt, bọn họ lao đi một quãng đường dài.

Vương Hoài Tiên biến sắc, tuy hắn chỉ là một đoàn trưởng huong đoàn nhưng vẫn co thẻ nhận ra. . . Xung phong!



Thạch Sâm muốn tấn công pháo đài đen này!

Phán đoán nay lóe lên trong đầu hắn như tia chớp, sắc mặt hắn trắng xám. Hắn lập tức hiểu rõ vì sao vừa rồi Thạch Sâm để Thạch dũng đi trước, hắn muốn lợi dụng Thạch Dũng để khiến đối phương lơ là.

Sau một quá trình gia tốc ngán ngủi, Thạch Sâm cùng đội ngũ của hắn hoàn thành tập kết.

Gió vang lên bên tai, khoảng cách với pháo đài đen nhanh chóng rút ngắn, hắn có thể thấy rõ vẻ sợ hãi tren mặt các thôn dân, đúng là một bầy cừu non chờ bị làm thịt.

Pháo đài đen đã ngay trước mắt.

Thạch Sâm cực kỳ hưng phấn, máu huyết toàn thân sôi trào, chiến ý dâng lên tới cực điểm, trường đao rời vỏ, vung lên cao.

Hộ vệ bên cạnh hắn, trường đao đồng thời rời vỏ, tru lên như sói!

Đột nhiên, một ánh kiếm bay về phía bọn họ.

Ánh kiếm không hề chói mắt, thế nhưng Thạch Sâm đột nhiên nheo mắt lại, tâm thần tập trung cao độ. Chiêu kiếm này khiến hắn ngửi được mùi pháp tắc, khóe mắt hắn bỗng liéc thấy một kiếm khách tướng mạo phổ thông bên dưới. Thật không ngờ Dã Nhân Châu cũng có kiếm khách lợi hai như vậy!

Một chọi một, Thạch Sâm không đủ tin tưởng thắng được đối phương, thế nhưng hiện tại hắn đã hoàn thành tập kết và gia tốc. Toàn bộ đội ngũ xung phong hình thành một thể, khí thế như một, chỉ một tên kiếm khách, khóe miệng Thạch Sâm không khỏi hiện một nụ cười gằn.

... Không biết tự luọng sức mình.

Pháp tắc thì đã sao? Ánh kiếm này tuy mangt heo khí tức pháp tắc thuần khiết nhưng lại không cường đại!

Ánh mắt hung hăng, Thạch Sâm quát lớn: "Chém!"

Trường đao chém mạnh!

Năng lượng trong thiên địa như đột nhiên ngưng đọng lại, thế nhưng một giây sau lại đột nhiên sôi trào lên, ầm ầm bùng nổ.

Năng lượng toàn bộ đội ngũ mãnh liệt như cơn sóng dữ, năm mươi thanh trường đao kéo theo iển năng lượng mãnh liệt, chúng điên cuồng dâng về phía Thạch Sâm.

Ánh đao chói mắt như vầng mặt trời khiến cả thiên địa trắng xóa.

Ánh kiếm của Tỉnh Hào, đùng, như ánh pha lê yếu đuối, hóa thành bột mịn. Nơi ánh kiếm của Tỉnh Hào bể nát, không gian nổi lên từng gợn sóng như mặt nước, từng luồng sóng gợn yếu đuối như vặn vẹo ánh đao hừng hựng như vầng mặt trời kia.

Rắc!

Một tiếng vnag nhỏ, ánh đao lung lay xuyên qua làn sóng, bay về phía Tỉnh Hào!

Hạc và Lăng Húc biến sắc, trong lòng sốt sắng, hai người gần như cùng lúc xuất hiện bên cạnh Tỉnh Hào, đồng thời xuất thủ.

Ánh mắt Thạch Sâm lóe lên vẻ giảo hoạt, ánh đao hừng hực như vầng mặt trời đột nhiên bùng nổ!

Ba người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, ánh đao nưu tơ, vô số tia nhỏ như một cái lưới lớn, bao phủ bọn họ vào trong.

Ánh mắt Thạch Sâm rời khỏi lồng tơ đao bên dưới, lại chuyển sang pháo đài đen, ánh mắt rực cháy, đó mới là mục tiêu của hắn!

Thực lực ba người này bất phàm, tiếp tục giao đấu chỉ làm mất cơ hội.

"Giết!"

Lúc này pháo đài đen như người vợ đẹp mở rộng vòng tay, ánh mắt mỗi người đều hừng hực.

Nhưng đúng lúc này, biến cố nảy sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook