Chiến Thần Bất Bại

Chương 429: Thiệu Đức

Phương Tưởng

06/02/2014

"Chúng ta thật phải làm tiên phong sao?" Vẻ mặt Đường Thiên tỏ ra thật kỳ quặc.

Hạc quay mặt lại, có chút kinh ngạc: "Lẽ nào ngươi không muốn xông lên phía trước nhất sao?"

"Thế nhưng là... Tiên phong không phải đều là tiểu nhân vật sao?" Vẻ mặt Đường Thiên khó chịu, huy vũ hai tay rung động soàn soạt, trong miệng reo lên: "Thần thiếu niên, hẳn là xuất hiện trong tràng cuối cùng như anh hùng vậy, nhìn qua mới càng thêm oai phong chứ lại."

Lăng Húc lao vào với ánh mắt miệt thị, trong miệng phun ra hai chữ: "Kinh hàng thật!"

Hạc toét ra nụ cười mê người: "Thỉnh không nên định vị đánh giá đối với chính mình quá mức cao, như vậy sẽ mang đến cho mọi người phiền não rất lớn a."

Ánh mắt Hạc đảo qua bốn phía, tinh môn phụ cận đã vườn không nhà trống, nhìn không thấy một người sống. Xem ra, Yến Vĩnh Liệt đã sớm đoán được bọn họ xuất kích, dứt khoát bố trí khu vực này trống không để làm chiến trường.

Nếu như nói vậy, có nghĩa là Thiệu Đức chỉ sợ không xa rồi...

Đường Thiên bất mãn nói: "Uy, hai người các ngươi cũng quá không có chí khí rồi đi, thần thiếu niên đi tới thế giới này chính là vì làm anh hùng a! Ây... Nói đến đây cũng thực sự là kỳ quái, Thiệu Đức đâu chứ? Thế nào còn không gặp được? Chúng ta tiến vào Đại Hùng tinh đã ba ngày rồi! Có đao thánh nào như vậy hay không a, quá không có trách nhiệm rồi!"

"Đao thánh của ngươi tới rồi." Hạc thản nhiên nói, ánh mắt hắn hướng về phía xa xa.

Một đạo thân ảnh xuất hiện tại đường chân trời, ánh nắng rọi vào thân ảnh lão làm thành một cái bóng kéo rất dài. Lão thản nhiên đi, thần thái thong dong, nhưng mà tốc độ cực nhanh, vừa mới rồi còn chỉ là một chấm đen nhỏ, trong nháy mắt liền tựa như đến trước mắt.

Ba người này mới thấy rõ ràng bộ dáng Thiệu Đức, tướng mạo gầy, một bộ trường sam màu tím nho nhã mà thong dong, cả người toát lên vẻ bình tĩnh đạm bạc. Nhìn qua tựa như lão sư trong học viện, không có chút sắc sảo nào, trái lại lộ ra phong độ của người trí thức.

"Ba vị tiểu ca đợi đã lâu." Thiệu Đức vái chào, ngôn ngữ ôn hòa, hòa ái dễ gần, làm người ta không khỏi tâm sinh hảo cảm.

"Đại thúc ngươi khỏe chứ!" Đường Thiên rất lễ phép mà bắt chuyện.

Hạc cung kính đáp lễ: "Vãn bối Hạc ra mắt Thiệu lão!"

Lăng Húc híp mắt lại, không có ý hành lễ mà đằng đằng sát khí: "Chúng ta ai lên trước?"

"Tiểu ca thực sự nóng ruột quá." Thiệu Đức mỉm cười rất có hứng thú, lão nhìn từ trên xuống dưới Lăng Húc, gật đầu nói: "Vị này chính là Lăng Húc tiểu ca đi, lời đồn đãi Lăng tiểu ca kế thừa chính là Ngân Sương chi thương, hôm nay gặp gỡ quả nhiên oai hùng bất phàm."

Lăng Húc không chút động lòng, ngân thương trong tay soàn soạt thẳng chỉ vào Thiệu Đức: "Đánh thì đánh, lắm lời vô dụng cái gì!"

"Quả nhiên là thiếu niên Ngân Sương, cương mãnh không sợ." Thiệu Đức cười ha hả: "Vậy để cho lão phu kiến thức phong cách Ngân Sương một cái đi."

Lời còn chưa dứt, cánh tay phải nhẹ phất, dùng chưởng như đao, huy chưởng chém xuống.

Một trảm của Thiệu Đức hoàn toàn tự nhiên, không có chút khí tức khói lửa nào, đến nụ cười trên mặt lão cũng không có chút biến hóa nào, mà tùy ý thả lỏng. Một trảm này, mỹ cảm sung mãn khôn kể. Trong nháy mắt Đường Thiên và Hạc không khỏi nhất tề thất thần.

Trong mắt Lăng Húc, một trảm này không có chút mỹ cảm nào, một trảm giản dị tự nhiên lại làm hắn sinh ra cảm giác không có chỗ để trốn. Đến cả chưởng mang chém ra cũng không ác liệt sắc bén, tựa như gió nhẹ nước trong trên núi, không có chút cảm giác nguy hiểm nào.

Sắc mặt Lăng Húc không khỏi biến đổi, hắn sớm biết thánh giai cường đại, nhưng mà gần đây thực lực của hắn tăng vọt, từ Đại Hùng tinh được lợi, không chỉ có riêng mình Đường Thiên. Thực lực của hắn, bất tri bất giác cũng đạt được một cái đỉnh cao khác. Hắn tin tưởng chắc chắn rằng với thực lực hắn hiện tại, tuy rằng vô pháp khiêu chiến thánh giai, nhưng mà cũng không phải là không có lực hoàn thủ.

Mà khi hắn đối diện một trảm thoải mái của Thiệu Đức, hắn mới lĩnh ngộ được chênh lệch giữa bản thân và thánh giai, không những là chênh lệch chân lực mà còn trên lý giải vũ kỹ, song phương đang khác biệt một trời một vực.

Một trảm này của Thiệu Đức làm cho Lăng Húc giống như được một chậu nước đá rót xuống từ trên đầu xuống, trong lòng vừa mới rồi sinh sôi khí tức ngang ngược kiêu ngạo tức thì quét sạch không còn.

Tâm tính đoan chính của Lăng Húc nguyên bản xao động bỗng được tĩnh lại.

Không chỗ tránh được, vậy thì không cầm tránh!

Đồng tử màu quýt của Lăng Húc đột nhiên rực sáng lên quang mang, thân hình hắn trên lưng điểu đột nhiên phục thấp, lưng cong lên, tựa như mãnh hổ nhào tới trước tấn công, hữu chưởng nắm thương nhưng năm ngón thả lỏng triệt để, mà chà xát mềm nhẹ vô cùng.

Ngân thương nhẹ nhàng mà xoay chuyển xuất ra, như ngân xà xuất động, nhanh như điện quang!

Mũi thương sáng lên quang mang yếu ớt, hấp thu đại lượng tinh lực. Mặt ngoài Dương giác phong linh hiện lên hoa văn nông cạn, những hoa văn tinh tế phức tạp, hiện lên nhàn nhạt ngân quang, lúc này rung lên, mang theo từng vòng quầng sáng nhàn nhạt ngân sắc, như có như không, như mây như biển.

"Hảo thương pháp!"



trước mắt Thiệu Đức sáng ngời, nhịn không được buột miệng khen.

Mắt thấy là sẽ đánh trúng thương mang Lăng Húc, bàn tay nhẹ nhàng run lên, liền vang lên một tiếng "Ông" trầm vang, như tiếng búa tạ lẫn theo tiếng gió thổi làm da đầu người ta tê dại rung động.

Vừa mới rồi chưởng đao giống như gió mát nước trong giữa núi rừng, rồi đột nhiên biến thành đao pháp nặng nề cương mãnh vô cùng!

Cái biến hóa này tới không hề có dấu hiệu, hơn nữa trong thời gian ngắn như thế, trước sau tương phản cường liệt, làm Lăng Húc biến sắc, hắn chỉ cảm giác kỳ quặc quái dị không thể nói ra!

Nhưng mà lúc này, tình thế đã không cho phép hắn biến hóa.

Đã như vậy, vậy thì bất biến!

Trên mặt Lăng Húc hiện lên vẻ điên cuồng, hắn vốn là không phải người đa trí cơ biến, một trảm của Thiệu Đức tương phản cường liệt vô cùng, tuy rằng làm hắn cảm thấy quái dị đến mức muốn thổ huyết, nhưng mà hắn không có chút ý niệm theo đó biến hóa nào. Biến hóa của Thiệu Đức hạ bút thành văn, hắn làm không được.

Hắn có thể làm được chỉ có một loại.

Tùy ngươi muôn vàn biến hóa, một thương đâm chết!

"Sát!"

Giống như dã thú rống giận, chân lực trong cơ thể, thế như sấm đánh, thương mang yếu ớt đột nhiên quang mang tăng vọt, mang theo quầng sáng ngân sắc lượn lờ, giống như một ngôi tuệ tinh mỹ lệ, một đầu nhập vào trong đao mang Thiệu Đức cương mãnh vô cùng.

Đông!

Thanh âm trầm thấp như trống đánh, kèm theo sóng khí đáng sợ, ầm ầm quét ngang.

Hỏa Liệt điểu và Lăng Húc tựa như một cái khoan thép cứng rắn, hung hăng bị đóng vào trong bùn đất. Lực lượng cường đại làm cho mặt đất xung quanh hắn mười trượng bị chấn vỡ thành vô số khối nhỏ, giống như bị một đại thủ vô hình ném lên không trung.

Năm ngón tay Lăng Húc như tê dại, khí huyết trong cơ thể sôi trào, kinh mạch có mấy chỗ đều xuất hiện vết rạn.

Một chưởng đao tùy tiện mà để cho kinh mạch chính mình thụ thương, đây là thánh giai sao...

Thực sự là cường đại a...

"Tâm trì hằng nhất, bất vi ngoại động! Hảo!" (tâm vững vàng, không vì bên ngoài mà thay đổi)

Từ đỉnh đầu truyền đến câu tán thưởng của Thiệu Đức, bùn đất che phủ bầu trời, Lăng Húc bị bao phủ ở phía dưới. Hắn ngửa mặt, liều mạng tìm kiếm thân ảnh Thiệu Đức.

Ngân phát tung bay, đồng tử màu quýt của thiếu niên tùy ý thiêu đốt, không có chút nào e sợ.

Hai chân hắn đột nhiên kẹp chặt Hỏa Liệt điểu, Hỏa Liệt điểu đã sớm cong hai chân, đột nhiên bộc phát ra lực lượng kinh người, giống như mũi tên rời dây cung, bay thẳng lên mưa bùn trên trời cao.

Lăng Húc ra thương như mưa.

Giống như một chùm ngân vũ, bạo bắn lên bầu trời.

Bùn đất chạm đến thương mang, tức thì tan hết cả.

Thiệu Đức cúi đầu nhìn, vô số ngân mang dưới chân, dày đặc chi chít, giống như biển rộng mênh mông. Lão cười tiêu sái, khuỷu tay cong cong lập chưởng, chưởng cũng như đao, một đao chém xuống.

Một đao này mang theo vô số đao mang ngân sắc thật nhỏ, dưới mặt trời lóng lánh tầng tầng quang mang. Giống như vô số cá bạc truy đuổi nhau chưởng đao Thiệu Đức, đao mang thật nhỏ cắn nát không khí làm cho thân ảnh Thiệu Đức mơ hồ không rõ.

Nhìn đao mang dày đặc càng thêm kinh người, trong mắt Lăng Húc hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

Lão sư, ta chưa từng quên —— chính nghĩa bản tâm!

Tiểu Húc sơ tâm, chẳng bao giờ biến đổi, nhưng mà, nó so trước đây càng thêm phần dũng khí, so trước đây càng kiên định, so trước đây càng chấp nhất!

Lão sư, thỉnh nhìn tiểu Húc tiến bộ đi!



Khắp bầu trời thương mang như biển sao, rồi đột nhiên kéo ra vô số quang ngân chói mắt thẳng tắp rồi chìm vào mũi thương Lăng Húc.

Quang mang tới cũng nhanh, đi càng nhanh, đảo mắt liền biến mất.

Mũi thương ngân sắc trong suốt như thủy tinh, lượn lờ tầng tầng vòng sáng ngân sắc.

Mũi thương trong suốt, mắt thấy như muốn đánh lên đao mang lại giống như một đám cá bạc, Dương giác phong linh ngân quang phút chốc bùng nổ mở ra, đao mang băng sương tận nhiễm! Đao mang nguy hiểm mà dày đặc bị khựng lại cực ngắn.

Phốc!

Mũi thương trong suốt mang theo quang mang chìm vào trong đao mang băng sương.

Trên mặt Thiệu Đức hiện lên một tia kinh ngạc, thực lực Lăng Húc càng thêm xuất sắc so với lão tưởng tượng. Người tuổi trẻ có thể phản kích tại chiêu thứ hai lâu lắm không gặp rồi.

Lão mỉm cười, chưởng đao không hề hoa xảo mà trảm lên mũi thương Lăng Húc.

Không có âm thanh bùng nổ kinh người mà chỉ nhẹ nhàng như xuân phong quất vào mặt.

Lăng Húc chỉ cảm giác mũi thương trống không, hắn tựa như chứa đầy lực lượng lại khua vào chỗ trống không, cái loại cảm giác khó chịu này làm hắn gần như muốn thổ huyết.

Đáng ghét thực!

Trong lòng Lăng Húc từ từ mà bốc lên một đoàn hỏa diễm, tuy rằng biết rõ đối phương là thánh giai, tuy rằng biết rõ đối phương mạnh hơn so với chính mình, tuy rằng biết rõ chính mình xuống hạ phong...

Thế nhưng là... Vì cái gì mà không cam lòng a!

Dù cho đối phương là thánh giai, chính mình cũng không cam tâm sao...

Lực đạo Lăng Húc đã dùng hết, Thiệu Đức giống như biết rõ ý nghĩ của hắn, chưởng đao trong tay chém nhẹ nhàng tự nhiên mà liên tục kéo dài, mũi thương ẩn chứa lực lượng đáng sợ, vậy mà lại từng điểm mà tiêu thất! Mỗi một động tác của Thiệu Đức rõ ràng như thế, tự nhiên như thế, thậm chí trên mặt lão còn nở nụ cười tươi.

Nhưng Lăng Húc chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn, mũi thương trong suốt, từng điểm khôi phục ngân sắc, quang mang từng điểm ảm đạm đi.

Chưởng đao Thiệu Đức như chậm thực ra nhanh chóng chém vào mũi thương, mềm nhẹ vô lực.

Ba!

Trong tay Lăng Húc nhẹ nhàng, ngân thương mất đi khống chế, hóa thành một đạo ngân quang bắn sang một bên.

Hắn và Hỏa Liệt điểu mất đi lực lượng, đồng thời cùng bay với bùn đất trên trời rơi xuống mặt đất.

Khuôn mặt Thiệu Đức cười mà như không, chói mắt ở trong mắt Lăng Húc, chưởng đao Thiệu Đức lại vung lên lần nữa.

Năng lượng ba động kinh khủng theo chưởng đao của lão tràn ra mọi nơi. Vẻ tươi cười trên mặt Thiệu Đức thu liễm, thần thái lão nghiêm nghị.

Một đao chém xuống!

Quang hoa khó mà hình dung nở ra tại trước mắt Lăng Húc.

Không có quang mang hoa lệ, lại có mùi nguy hiểm sung mãn đến cực điểm, toàn bộ tâm thần Lăng Húc đều bị một đao này hấp dẫn, đến cả bầu trời phía sau Thiệu Đức cũng bị một đao này phân ra thành hai!

Phải chết sao...

Đột nhiên trước mặt hắn chợt đen lại, một thân ảnh tiêu sái linh động màu đen che ở trước mặt hắn.

Ánh mắt Hạc lẫm liệt, Hạc kiếm trong tay sáng lên quang mang nhu hòa.

Giữa không trung, không có bất luận điểm chống đỡ, chân trái Hạc triệt thoái phía sau, hai chân hơi cong lại, thân hình hơi ẩn phục, khuỷu tay co lại ngang ngực rồi đẩy ra một chiêu đâm thẳng đạt tiêu chuẩn trong kiếm pháp!

Quang mang Hạc kiếm tăng vọt, kiếm mang tráo giống như thực chất, phản chiếu ra khuôn mặt tuấn dật lại bình tĩnh của Hạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook