Chiến Thần Bất Bại

Chương 348: Trác Ngạn Và Âu Dương

Phương Tưởng

30/11/2013

Tinh môn khai mở khiến hứng thú của Binh đột nhiên tăng vọt.

Binh doanh số 07 cũng không phải là tân binh doanh mà nó là một binh doanh hoàn toàn được dựa theo tiêu chuẩn binh doanh trú địa tiền tuyến để xây dựng, trang thiết bị bên trong đều đầy đủ, công năng hoàn toàn không cùng cấp độ với một tân binh doanh.

Có đồng xanh tinh môn, những công năng này của binh doanh số 07 hoàn toàn có thể sử dụng được. Mặc dù có rất nhiều phương diện đã bị hỏng hóc không còn dùng được nữa, nhưng khi đã có Tái Lôi thì có thể hoàn toàn chữa trị được. Hắn quyết định kiểm tra cẩn thận toàn bộ binh doanh sô 07 một lượt.

Cảm xúc mạnh mẽ vô hạn khiến Binh lại một lần nữa tiến vào tinh môn đồng xanh đi tới binh doanh 07, mấy lần trước cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Còn làn này khi đã quyết định kiểm tra, Binh cẩn thận xem qua một lượt. Hắn rất quen thuộc với nơi này vì vậy công tác kiểm tra được diễn ra rất nhanh, nhưng quả thật tình hình không được tốt cho lắm, binh doanh 07 đã bị hỏng hóc khá nghiêm trọng. Xem ra mình phải phí không ít thời gian để sửa chữa rồi, điểm đáng vui duy nhất là bên người có một cơ quan sư xuất sắc đó là Tái Lôi.

Phía trước chính là Tự Sát phòng, Binh không khỏi lộ ra mấy phần tiếu ý. Quả nhiên Đường Thiên không hề cô phụ kỳ vọng của hắn, đã thành công bước ra từ Tự Sát phòng. Điều này càng cho thấy tiềm lực của Đường Thiên là vô cùng, những kẻ có thể đi ra từ trong Tự sát phòng đều là quái thai.

Tự sát phòng không cần nhìn, trước khi hắn đưa cho Đường Thiên sử dụng đã tỉ mỉ kiểm tra qua, khẳng định không có vấn đề gì, vì vậy hắn tiếp tục đi tới.

Thế nhưng khi bước chân của hắn đi đến vị trí Tự sát phòng thì bỗng nhiên hắn trở lên ngây dại.

Hắn mở lớn miệng nhìn cái nơi đã từng là Tự sát phòng giờ chỉ còn lại một đống đổ nát, biểu tình trên mặt Binh tựa như gặp phải quỷ vậy.

Cái này, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?

***

Phi Long Hào.

"Thế nào? Từ trong miệng Vĩnh Tiên Trung tìm hiểu được cái gì rồi?" Một vị thiếu nữ mặc một bộ lục y cười dài hỏi, dung mạo của nàng tuy không kinh diễm như Minh Nguyệt nhưng lại có mấy phần dịu dáng như thiếu nữ nhà bên. Nàng là đường muội của Minh Nguyệt (em con dì), Vân Thiển.

Minh Nguyệt đem lời nói của Vĩnh Tiên Trung nói lại một lần.

"Vĩnh Tiên Trung là đệ tử của Biên sư, đúng là cũng có mấy phần trình độ." Đôi mắt đẹp của Vân Thiển liên tục lộ ra dị sắc: "Không ngờ Diệp Triều Ca lại lợi hại như vậy! Không bằng tỷ tỷ chọn Diệp Triều Ca là được rồi, hì hì, với trình độ của Diệp Triều Ca, tất nhiên là có thể phong thánh."

Minh Nguyệt vẫn thờ ơ: "Diệp Triều Ca tính tình quá cực đoan và sắc bén, lãnh khốc mà tâm cơ lại thâm trầm, có tiềm chất của một kiêu hùng nhưng không phải lương phối tốt."

"Vậy cũng phải!" Vân Thiển trầm ngâm: "Ta cũng không tưởng tượng ra được vị nam tử có thể xứng đôi tỷ tỷ sẽ có cái dạng gì. Nghe nói trong mười thiên tài của Quang Minh võ hội kia cũng có không ít người xuất sắc đâu."

"Đáng tiếc chúng ta chậm một bước lên không tận mắt nhìn thấy tràng đại chiến này." Trong mắt Minh Nguyệt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối, lần này các nàng đến đây cũng vì Diệp Triều Ca mà đến.

"Đúng vậy!" Vân Thiển cũng rất chán nản, nàng nghiêng đầu nói: "Nhưng nghe nói cái đám người Đường Thiên gì gì đó, Vĩnh Tiên Trung đánh giá bọn họ rất cao."

"Thiên tài không có căn cơ cũng chỉ giống như cọng lục bình, không làm lên cơ sự." Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Thành công lần này của bọn họ nếu không có Thiên hậu mở miệng can thiệp vào thì bọn họ ngay cả nửa phần sinh cơ cũng không có. Hơn nữa con người Diệp Cửu vốn thâm trầm lắm mưu nhiều kế, tâm tính lại tàn nhẫn, tuyệt đối không có khả năng hắn sẽ dừng tay. Nếu như ta dự tính không nhầm thì hậu chiêu của Diệp Cửu đã được chuẩn bị tốt rồi."

"Thực là đáng tiếc a." Vân Thiển cũng hơi tiếc nuối: "Ta cảm thấy bọn họ có thể ngăn trở Diệp Triều Ca đã là rất lợi hại rồi!"

"Bọn họ cũng có thể coi là có chút tài hoa." Minh Nguyệt từ chối cho ý kiến.

***

Trác Ngạn tùy tiện nằm trên bàn nhìn vào màn hình, sắc mặt hắn trắng bệch, cũng do ăn uống làm hình ảnh hưởng đến bao tử. Âu Dương ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nắm tay không tự chủ được mà nắm chặt, chiến đấu kịch liệt trong hình ảnh hoàn toàn cuốn hút hắn.

Diệp Triều Ca hung hãn và điên cuồng khiến Âu Dương vô cùng chấn động. Âu Dương và Trác Ngạn đều là đệ tử của Cung Tiền, tại chòm Bạch Dương cũng được coi là con nhà dòng dõi, 12 cung Hoàng Đạo, Quang Minh võ hội và Hắc Hồn là ba thế lực có cùng cấp bậc, vì vậy những đệ tử trẻ tuổi như bọn họ đương nhiên là được quy về cùng một chỗ.



Âu Dương đã gặp qua Diệp Triều Ca, cũng biết cái danh hiệu Diệp lão lục này, nhưng khi đó hầu hết ánh mắt của Âu Dương đều bị đám người Tề Sơn, Trương Minh Hách của Quang Minh võ hội hấp dẫn vì thế ấn tượng về Diệp Triều Ca trong đầu hắn cũng chỉ rất mơ hồ.

Không ngờ Diệp Triều Ca lại cường hãn như vậy!

Trong lòng hắn thầm so sánh, nếu như mình gặp phải Diệp Triều Ca thì xác xuất thắng cũng thấp đến thương cảm.

"Trác Ngạn, ngươi đánh thắng được Diệp Lão Lục không?" Âu Dương nghiêng đầu qua hỏi.

Trác Ngạn vẫn nằm yên trên bàn, hữu khí vô lực nói: "Cái này phải đánh qua mới biết được."

"Úc." Âu Dương yên lòng, nghe như vậy cũng thấy dường như Trác Ngạn vẫn còn có mấy phần lòng tin. Tuy đám người bọn họ đều là Hắc Vũ kỵ nhưng hắn và Trác Ngạn vẫn có chênh lệch, ngô, có lớn cỡ biển rộng không nhỉ? Miêu tả như này cũng có chút quá lớn rồi...

Lực chú ý của Âu Dương lại bị hình ảnh hấp dẫn một lần nữa, hắn kinh hãi kêu lên: "Cái tên Tỉnh Hào này ở chỗ nào chui ra thế? Thật là lợi hại!"

"Thì chui ra từ bụng mụ mụ hắn chứ ở đâu?" Trác Ngạn vẫn nằm trên bàn, hữu khí vô lực trả lời, trong bụng vẫn như biển gào sóng cuộn.

"Oa oa oa! Cái tên Hạc này thật là lợi hại!"

"Nha nha nha! Cái này tên cơ quan võ giả kia thật là lợi hại!"

...

Nước bọt Âu Dương bay tung tóe, trên mặt đầy vẻ kinh sợ, bỗng hắn phát hiện ra thế giới này thật là nguy hiểm, sao mình thấy người nào cũng thấy hắn lợi hại nhỉ?

"Ân?" Trác Ngạn bỗng ngồi dậy, cái vẻ hữu khí vô lực trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm: "Ta cứ thắc mắc tại sao thương pháp của Lăng Húc lại giống vũ kỹ của Tước Phong tọa như vậy chứ, thì ra là thương pháp Bạch Dương Tinh Thần Thương!"

"Bạch Dương Tinh Thần Thương? Cái tên này nghe quen quen a!" Âu Dương bất giác ứng lại một câu, sau đó lập tức phản ứng lại, sợ đến nhảy dựng, nói năng lộn xộn: "Ngươi... ngươi.... ngươi nói cái gì? Bạch Dương Tinh Thần Thương?"

"Không sai!" Hai mắt Trác Ngạn tỏa sáng, con mắt mở to nhìn chằm chằm vào hình ảnh: "Chính là Bạch Dương Tinh Thần Thương, không giấu được ta! Âu Dương, lần này chúng ta bắt được cá lớn rồi! Bắt hắn, chúng ta có trốn học cũng không sợ bị trách phạt rồi."

"Bạch Dương Tinh Thần Thương..." Âu Dương vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong chấn động.

Danh tự này, tại chòm Bạch Dương không thể nghi ngờ rằng đó giống như một thứ cấm kỵ. Tầng lớp cao tầng giữ kín đoạn lịch sử đó như bưng, nhưng Hắc vũ kỵ mới chỉ thành lập được có hơn ba trăm năm, vì vậy huy hoàng ngày trước của Ngân Sương kỵ vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt trong tâm trí mọi người.

Thực ra trong lòng các đệ tử của Bạch Dương đều biết rõ, kế thừa hiện tại của chòm Bạch Dương có lai lịch bất chính.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến những năm gần đây Bạch Dương bị người xem nhẹ, năm đó Liên Vũ phá hủy Ngân Sương Kỵ cực kỳ triệt để, không những phá hủy truyền thừa của Ngân Sương Kỵ mà còn đem Ngân Sương Kỵ tinh thần hoàn toàn xóa bỏ. Sau đó hắn dã tâm bừng bừng sáng tạo lên Hắc Vũ trấn hồn thương của Hắc Vũ Kỵ nhưng có một số thứ đâu phải dễ dàng thành lập như vậy, ví dụ như truyền thống hay là tinh thần chẳng hạn.

Truyền thừa Ngân Sương Kỵ của chòm Bạch Dương vốn được truyền từ thời viễn cổ thông qua từng đời mà truyền xuống, truyền thống và tinh thần của nó vẫn luôn chống đỡ chòm Bạch Dương. Sau khi mất đi cái thứ vô hình vô chất không sờ được này chòm Bạch Dương bắt đầu con đường đi xuống.

Nếu đứng trên phương diện vũ kỹ mà nói thì Hắc Vũ Trấn Hồn Thương là một môn thương pháp không hề thua kém Bạch Dương Tinh Thần Thương.

Thế nhưng một môn vũ kỹ cũng không thể chống đỡ cho chòm Bạch Dương trong một quần thể khổng lồ của 12 cung hoàng đạo.

Lực ảnh hưởng của chòm Bạch Dương bị hạ thấp nhanh chóng, cho đến đời hiện tại, chòm Bạch Dương đã thua xa không cường thịnh bằng chòm Sư Tử và Xạ Thủ, cũng không thể xưng là bá chủ. Mỗi thế hệ của chòm Bạch Dương mới đều nỗ lực, nỗ lực khôi phục lại vinh quang của chòm Bạch Dương cổ, nhưng đáng tiếc là ngày đó vẫn còn xa vời lắm.



Tuy rằng chòm Bạch Dương mới thành lập có rất nhiều chỗ hắc ám, thế nhưng Ngân Sương Kỵ đã sớm hóa thành tro bụi, bọn họ chỉ có thể tìm thấy huy hoàng của chòm Bạch Dương cổ trong dòng lịch sử mà thôi.

Đối với Ngân Sương Kỵ, đối với Bạch Dương tinh thần thương, trong lòng các đệ tử Bạch Dương đều rất mâu thuẫn.

Song phương là tử địch.

Ngân sương Kỵ và Bạch Dương Tinh Thần Thương tạo nên huy hoàng của chòm Bạch Dương, mà thứ đánh bại và phá hủy chúng chính là Hắc Vũ Trấn Hồn Thương lại chẳng thể nào ngăn cản chòm Bạch Dương từng bước từng bước đi xuống.

Liên Vũ phá hủy rất triệt để, thế nhưng, dân chúng của chòm Bạch Dương vẫn cứ là dân chúng của chòm Bạch Dương, truyền thuyết về Ngân Sương Kỵ vẫn được truyền miệng trong dân chúng Bach Dương. Âu Dương và Trác Ngạn biết rõ rằng, trong lòng dân chúng, Ngân Sương Kỵ được bọn họ tôn trọng hơn Hắc Vũ Kỵ.

Âu Dương và Trác Ngạn không thể không thừa nhận, trên điểm này Hắc vũ Kỵ cũng chỉ có thể bảo trì im lặng. Trong bất cứ thời đại nào, Ngân Sương Kỵ luôn là một trong những thiết kỵ tối cường đại của thiên hạ. Thế nhưng Hắc Vũ Kỵ thì sao, sau khi sáng tạo ra thì cũng đánh thắng được vài trận, nhưng sau đó lại co đầu rút cổ ở nhà, chiến tích chẳng có tí gì.

Đúng là điều vô cùng trào phúng a.

Âu Dương hơi đờ ra, vốn hắn cũng không thông minh, gặp phải tình huống khó xử như vậy lại càng không có chủ ý gì, chỉ yếu ớt nói: "Trác Ngạn, nếu như hắn đúng là Ngân Sương Kỵ, chúng ta đem hắn giết đi, như vậy không tốt lắm đâu."

"Ai nói ta muốn giết hắn?" Trên mặt Trác Ngạn đầy vẻ kinh ngạc.

"Không phải ngươi nói muốn bắt hắn sao? Đưa lên trên, chắc chắn bọn họ sẽ giết chết hắn." Âu Dương thì thào.

"Không, ta đổi ý rồi." Trên mặt Trác Ngạn lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm khi xuất hiện: "Ta muốn nhìn xem rốt cuộc Ngân Sương Kỵ lợi hại đến cỡ nào! Ta muốn nhìn xem hắn cường đại hơn Hắc Vũ Kỵ chúng ta ở điểm nào."

Rõ ràng là Âu Dương đã thở phào nhẹ nhõm.

Trác Ngạn cợt nhả nói: "Nói không chừng ngày nào đó, ta thành đại anh hùng, đem Hắc Vũ Kỵ biến thành lợi hại như Ngân Sương Kỵ a."

Âu Dương nở nụ cười: "Trác Ngạn, đừng có nằm mộng! Tuy thành tích của ngươi tốt nhưng lại nghèo rớt mùng tơi, không làm đại anh hùng được đâu."

"Ai nói làm đại anh hùng thì phải có tiền?" Trác Ngạn quay sang, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Thành tích của ngươi tốt như vậy chắc chắn là có thể tiến vào Hắc Vũ Kỵ. Nhưng ngươi không có thế lực chống lưng, không có người giúp đỡ ngươi. Nếu như lại không có tiền thì kể cả có vào Hắc Vũ Kỵ cũng khó mà thăng tiến được. Tuy ta không phải là rất thông minh nhưng cái đạo lí này thì vẫn hiểu." Âu Dương thở dài một hơi: "Tiếc là ta cũng không có tiền."

Trác Ngạn vỗ vỗ vai Âu Dương, an ủi nói: "Nếu không phải biên chế bên trong Hắc Vũ Kỵ có tiền lương không tồi thì ta cũng lười tham gia. Dù sao cũng chỉ có thể trông cậy vào đó để nằm ăn chờ chết, cái chuyện làm anh hùng gì gì đó,quá mệt mỏi. Ha ha, cứ làm người lười giống như ta đây, thì làm gì có chuyện làm cật lực mà chẳng có kết quả cơ chứ?"

"Vậy cũng đúng." Âu Dương lộ ra dáng tươi cười chân thật.

"Nhưng mà chúng ta phải nhanh lên một chút." Hai mắt Trác Ngạn tỏa sáng: "Ta rất hiếu kì với Bạch Dương Tinh Thần Thương!"

"Ừ, ta cũng rất tò mò!" Âu Dương liên tục gật đầu.

"Ta đã tìm hiểu qua rồi, nhanh nhất đó là đi Tín Đạt Xa Hành sương sa[1], nghe nói sương sa xa hoa nhất của bọn họ là sương sa Phi long Hào đó có tuyến đường đi ngang qua Sài Lang tọa!" Trác Ngạn bình thản nói.

"Cái kia rất đắt tiền... Chúng ta không có tiền mua vé xe..." Sắc mặt Âu Dương đầy vẻ do dự.

"Cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy mà bỏ lỡ thì chẳng có thuốc hối hận để uống đâu a!" Trác Ngạn dụ dỗ từng chút một.

"Được rồi... Nếu như không tìm được, thì sau đó chúng ta đi làm công." Âu Dương nghĩ ra một biện pháp liên tươi cười hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook