Chiến Thần Bất Bại

Chương 497: Vi quang

Phương Tưởng

04/09/2014

Băng nguyên dưới chân Diệp Triêu Ca bắt đầu hòa tan, bốc hơi, vụ khí dày đặc bay lượn khắp nơi, thân ảnh bị quang mang kia bao phủ như ẩn như hiện.

Xung quanh Diệp Triêu Ca phập phềnh vô số quang điểm sáng ngời. Những quang điểm này nhỏ như bụi, trôi nổi, như một đám sinh vật phù du biết phát quang phập phềnh trong không trung.

Đó là năng lượng bị đốt cháy trong không khí.

Vòng sáng với vô vàn đốm bụi sáng nhỏ đang không ngừng mở rộng, những thánh giả vây xem sắc mặt không khỏi đại biến dồn dập, đồng loạt thối lui về phía sau.

“Vi quang! Là Vi quang!”

Đoàn người rối loạn kinh hô, càng nhiều người vì vậy mà đại biến hơn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Triêu Ca, đầy e sợ. Không phải ai cũng biết hết tất cả các loại hồn thuật, nhưng tuyệt đối không có thánh giả không biết thanh danh của Vi quang.

Bên trong Quang hệ liệt hồn thuật cấp đồng thau của Quang Minh võ hội, ba loại hồn thuật trứ danh nhất là Vi quang, Ánh rạng đông và Tinh quang. Vi quang xứng đáng với danh xưng Đệ nhất đồng thau Quang Minh hồn thuật, mà cùng nổi danh với nó chính là độ khó khi tu luyện.

Độ khó khi tu luyện Vi quang cực cao, vượt xa hai loại Quang Minh hồn thuật kia, vì vậy bên trong Quang Minh võ hội có rất ít thánh giả vừa tựu thành đã trực tiếp tu luyện Vi quang.

Vùng không gian Vi quang mở rộng ra ngoài mười lăm trượng liền dừng lại.

Trong mắt Dụ lão hiện lên một tia tán thưởng, thiên phú Diệp Triêu Ca quả thực tốt đến kinh người, thời gian ngắn như vậy đã sơ bộ lĩnh ngộ được Vi quang.

Đây cũng là cơ sở để hắn tin tưởng, thành tựu của Diệp Triêu Ca trên Vi quang chỉ mới là nhập môn, nhưng mà như vậy là đủ rồi, bởi vì nó là Vi quang.

Đồng Cách ở xa xa mặt đầy chấn động: “Diệp Triêu Ca vậy là lại tu luyện Vi quang!”

Gã trung niên bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi.

Hắc Hồn cùng với Quang Minh võ hội ân oán đã lâu, Vi quang đại biểu cho cái gì, bên trong Hắc Hồn, mỗi một thánh giả Quang Minh có thể tu luyện Vi quang đều là mục tiêu mà Hắc Hồn đề cao cảnh giác cao độ. Trong lịch sử Quang Minh võ hội, vị thánh giả nào tu luyện ra Vi quang đều là cao thủ chân chính!

Có can đảm tu luyện Vi quang liền lập tức được rất nhiều Quang Minh thánh giả nhìn nhận là người có chí lớn.

Hồn thuật càng cường đại thì yêu cầu đối với thánh giả càng cao. Nếu như cưỡng ép tu luyện, hậu quả có thể gặp phải hủy diệt. Kinh mạch thụ thương còn có thể trị liệu, còn nếu như hồn vực thụ thương thì chẳng khác nào bị phế đi. Thực lực thánh giả gia tăng rất gian nan, mỗi một bước đều ngàn cân treo sợi tóc, cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần sơ ý một chút là rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Diệp Triêu Ca vậy mà lại tu luyện Vi quang!

Vậy mà Hắc Hồn lại không có chút tin tình báo nào, hai người sao không sợ hãi? Điều này có nghĩa là Quang Minh võ hội lại sắp có một hàng khủng nữa xuất hiện rồi.

Vào lúc quang mang sáng lên, Đường Thiên chợt cảm nhận một cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm này chỗ nào cũng có, thậm chí khiến hắn sinh ra ảo giác hít thở không thông.

Thực sự là một hồn thuật xinh đẹp mà nguy hiểm…

Đường Thiên thực sự hoa mắt, loại hồn thuật này trước nay hắn chưa từng thấy qua, thực khiến hắn mở mang tầm mắt, trong lòng cảm thán khó giải thích. Nhìn nó như một dòng nước ánh sáng nồng nặc, vậy mà lại có thể đốt cháy năng lượng trong không khí…

Thanh thế này thực sự cường hãn đến kinh người!

Đường Thiên không có phát động tấn công ngay, một khi xông vào bên trong Vi quang quyền chi chít dày đặc kia, mình sẽ như thiêu thân lao vào lửa. Bên trong Vi quang quyền mê ly mộng ảo kia là một thế giới đầy sáng tạo khác rồi.

Một thế giới rừng rực bá đạo.

Sáng tạo sao… Đúng vậy, bản thân sáng tạo chính là một loại lực lượng cường đại a!

Trong lòng Đường Thiên bỗng nhiên hiện lên một tia minh ngộ, sáng tạo mới là thứ hồn vực mạnh nhất. Thế nhưng hồn vực của mình là thức hồn, muốn sáng tạo cũng phải là Tiểu Nhị sáng tạo, vậy lẽ nào chính mình không có một tia biện pháp nào sao?

Mình một điểm tác dụng cũng không có sao?

Không! Nhất định phải có biện pháp!

Mặt Đường Thiên đầy vẻ không cam lòng, hắn vắt hết óc, hắn đang suy nghĩ tất cả biện pháp có thể nghĩ.

Sáng tạo… Sáng tạo…

Dần dần, một ý nghĩ điên cuồng trong đầu hắn hình thành.

Có lẽ…

Tiểu Nhị cũng không nghĩ đến Diệp Triêu Ca lại khủng đến vậy, sắc mặt hắn cũng không khỏi biến sắc.

Đường Thiên không biết Vi quang lợi hại nhưng chẳng lẽ bản thân hắn không biết? Trình độ Diệp Triêu Ca cường đại đã vượt quá tưởng tượng của hắn.

Sao xui xẻo vậy nhỉ?

Tùy tiện chọc vào một đứa liền đụng phải một thẳng khủng như vậy? Nếu như là chính hắn khống chế thân thể, hắn tự nhận cũng có đủ năng lực đối phó Diệp Triêu Ca, thế nhưng hiện tại thân thể lại đang bị con hàng lỡm khống chế.



Khốn nạn!

“Tiểu Nhị!”

Vào lúc Tiểu Nhị đang ảo não, âm thanh Đường Thiên đột nhiên vang lên trong đầu hắn, âm thanh kia không hề có nửa điểm e sợ, trái lại lại có mấy phần nóng lòng muốn thử.

Ngu ngốc, ngươi biết cái gì gọi là Vi quang không?

“Đem năng lượng tụ tập lên tay ta, càng nhiều càng tốt!”

Giọng điệu Đường Thiên đầy sung mãn tự tin, Tiểu Nhị rất muốn nói đừng có phí khí lực nữa, nhưng mà miệng mở lớn cũng không có nói ra. Năng lượng mãnh liệt cuộn trào giống như một loại thủy triều hướng về nắm đấm Đường Thiên tụ tập.

Chỉ thấy vô số đoàn sáng như những hạt cát lớn nhỏ đủ mọi màu sắc, giống như những khỏa tinh cầu sặc sỡ xoay tròn quanh nắm đấm Đường Thiên.

“Tiếp tục nhiều thêm chút nữa!”

Đường Thiên tiếp tục nói.

“Cái này là khống chế cực hạn của ngươi.” Tiểu Nhị lạnh lùng nói: “Tiếp tục gia tăng năng lượng thì lực lượng sản sinh ra sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể ngươi.”

Trước đây Tiểu Nhị dốt đặc cán mai đối với hồn vực, nhưng hiện tại Tiểu Nhị đã có thể nhìn thấy ảo diệu của Đại Hùng ngôi sao ô. Cho đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao Đại Hùng tinh ở thời viễn cổ có thể trở thành cường hào không ai dám khinh thị. Vào thời kì võ giả, Đại Hùng ngôi sao ô giống như một cánh cửa trợ giúp võ giả tiến nhập thánh giai.

Sau khi tiến vào thánh giai, Đại Hùng ngôi sao ô trong mắt thánh giả lại là một trời đất khác. Tuy rằng Đại Hùng ngôi sao ô không ẩn chứa hồn thuật nhưng lại bao hàm hạch tâm bổn nguyên truyền thừa của chòm sao, là ngôi sao!

Bên trong Đại Hùng ngôi sao ô, ngôi sao mênh mông vận chuyển không ngừng, là đối tượng tìm hiểu tốt nhất, thánh giả theo đó có thể lĩnh ngộ hồn thuật của chính mình.

Tiểu Nhị thức tỉnh thì đã quá muộn, hắn đã không thể từ đó mà lĩnh ngộ hồn thuật cho chính mình, bất quá hắn không phải không có thu hoạch, đó chính là ngôi sao chi trọng!

Năng lượng trong cơ thể hắn đã mang theo một tia “Trọng” thuộc tính, vì vậy hắn mới có thể nói như vậy.

“Không có việc gì, tiếp tục, ta đã nghĩ ra cách đối phó hắn như thế nào!” Ngữ khí Đường Thiên đầy chắc chắn mà phấn khích.

Không có khả năng!

Bản năng Tiểu Nhị không tin, hiện tại hắn còn không nghĩ ra biện pháp nào để đối phó Diệp Triêu Ca, con hàng lởm này sao lại có thể có biện pháp?

“Nhanh!” Đường Thiên giục.

Tiểu Nhị xác định dứt khoát, năng lượng cuộn trào càng thêm mãnh liệt, điên cuồng tràn tới nắm tay Đường Thiên. Nuốt chửng nhiều đá ngôi sao như vậy, năng lượng trong cơ thể Tiểu Nhị lớn kinh người.

Đường Thiên chỉ cảm giác nắm tay đang bị buộc chặt.

Năng lượng lưu chuyển xung quanh nắm tay hắn truyền đến một lực lượng kinh người, Đường Thiên như cảm thấy minh đang bị đè dưới vô số vật nặng, vô tình bị nghiền áp.

Thậm chí hắn có thể cảm thấy nắm tay đang bị nghiến ép rung động.

“Không đủ, thêm chút nữa!”

Trong mắt Đường Thiên hiện lên tia điên cuồng, hắn thế nào không cảm thụ được sự cường đại của đối phương? Nhưng mà Diệp Triêu Ca lần trước bị hắn đánh chật vật như vậy, lần này sao có thể bị hắn đánh đổ một lần nữa?

Loại chuyện này quả thực quá mất mặt rồi!

Oan gia ngõ hẹp cũng không phải là đấu khẩu mà thôi…

Hơn nữa trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ điên cuồng kia khiến hắn không tự chủ mà run rẩy, quá điên khùng, quá điên cuồng rồi!

Bang, nắm tay hắn bùng nổ, một chùm huyết vụ bắn như gió bão, năng lượng linh thể Đường Thiên cũng không thể thừa nhận nổi tinh lực cuộn trào mãnh liệt như vậy!

Cảm giác Đường Thiên vẫn chưa bừng tỉnh, hắn điên cuồng hướng ánh mắt rừng rực trừng mắt về phía Vi quang quyền không xa kia.

Hầu như ánh mắt mọi người đều bị Diệp Triêu Ca hấp dẫn, Vi quang quyền đại danh đỉnh đỉnh, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất có thể nhìn thấy tận mắt khiến không người nào rời khỏi mắt.

Ngược lại, thanh thế Đường Thiên kém quá xa, ảm đạm không ánh sáng.

Vụ khí sau tan hết, bên trong Vi quang mê ly, Diệp Triêu Ca với ánh sáng vạn trượng giống như chiến thần.

Đường Thiên như một loại dã thú, liếm liếm môi: “Tiểu Nhị, muốn lên rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhị đầy vẻ khiếp sợ, hắn khiếp sợ con hàng lởm điên cuồng này rồi.

“Lên!”

Tê!



Thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất, thuấn di!

Đường Thiên đột nhiên xuất hiện bên trong vòng sáng của Vi quang khiến xung quanh kinh hô lên. So với Vi quang, thuấn di chẳng tính là cái gì. Chỉ là lúc trước mọi người luôn cảm thấy gia hỏa xa lạ này chắc chắn không có chút phản kháng nào. Thuấn di vừa xuất hiện, mọi người đều thấy họ đã đánh đánh giá thấp gia hỏa không chút thu hút này.

Nhưng mà xông thẳng vào Vi quang quyền vậy không phải tự chịu diệt vong sao?

Hai mắt Diệp Triêu Ca chợt lóe quang mang, vùng vòng sáng này là địa bàn của hắn, Đường Thiên vừa xông vào, hắn liền cảm nhận được.

Thực sự rất ngu xuẩn, bên trong vùng vòng sáng này, sức chiến đấu của hắn được gia tăng theo cấp số nhân!

Kiếm trong tay được quang mang bao quanh bỗng dưng vung lên, phảng phất như được dự liệu từ sớm, vọt đâm thẳng tới trước mặt Đường Thiên. Vô số Vi quang bị quấy nhiễu như lông trâu chìm vào thân kiếm của hắn, kiếm quang tăng vọt!

Đường Thiên nhếch miệng cười, không né tránh chút nào mà vung lên một quyền về hướng kiếm quang, năng lượng xoay quanh nắm tay hắn ầm ầm bốc cháy lên, nhưng Diệp Triêu Ca tất nhiên không coi năng lượng trên nắm tay Đường Thiên ra gì!

Nhưng hắn không nghĩ đến, năng lượng trên nắm tay Đường Thiên đột nhiên bùng nổ!

Ở trên nắm tay hắn bùng nổ!

Oanh!

Năng lượng bùng nổ khiến Đường Thiên cũng chịu không nổi dù cho hắn là năng lượng linh thể, nắm tay hắn da tróc thịt bong, máu me giàn giụa, hắn lại cảm giác chưa bừng tình, một quyền khác lại vung tới.

Diệp Triêu Ca không kịp đề phòng, thân thể không tự chủ mà lui về phía sau năm bước, tới lúc này hắn mới chú ý tới sự điên cuồng giống như dã thú trong mắt Đường Thiên. Tên gia hỏa này…

Diệp Triêu Ca phản ứng cực nhanh, cùng với lúc bị đẩy ra, hắn dựa thế vung kiếm. Vi quang xung quanh lần thứ hai bị hấp dẫn chìm vào thân kiếm, kiếm mang lần nữa tăng vọt.

Oanh!

Lại là một lần bạo liệt, quyền trái Đường Thiên cũng da tróc thịt bong!

Diệp Triêu Ca lại lui.

“Tiểu Nhị!”

Đường Thiên rống giận, năng lượng ở quyền trái của hắn đột nhiên lại mãnh liệt cuộn trào, so với vừa rồi còn mạnh hơn mấy phần.

Không có chút biến hóa nào, chỉ có thuần túy năng lượng nhất, song phương lại một lần nữa va chạm kịch liệt trong nháy mắt.

Công kích mang tính tự sát? Diệp Triêu Ca nhíu mày, công kích như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa.

Một quyền này lộ ra xương trắng dày đặc của đối phương, hiển nhiên cánh tay phải đã không còn sức chiến đấu.

Đó chính là còn một quyền…

Qủa nhiên quyền trái đối phương lại tới, lại không có nửa điểm kỹ thuật mà chỉ thuần năng lượng bạo liệt!

Nhìn ngươi còn có thủ đoạn gì…chờ chút…

Mặt Diệp Triêu Ca bỗng nhiên biến sắc, Vi quang xung quanh hắn vậy mà toàn bộ đều biến mất, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đối phướng nhìn hắn nhếch miệng cười.

Ngu ngốc, ta tuy rằng không biết sáng tạo nhưng ta có thể phá hư!

Thứ ta phá hư chính là không gian do hồn vực ngươi sáng tạo ra!

Còn có một chiêu…

“Tiểu Nhị!”

Thân hình Đường Thiên lần thứ hai thuấn di, mất đi Vi quang quyền, Diệp Triêu Ca rõ ràng chậm mất một nhịp.

Một cỗ năng lượng sản sinh phía sau bên trái hắn, Diệp Triêu Ca không chút nghĩ ngợi chém ra một kiếm, thất bại rồi!

Không tốt!

Sắc mặt Diệp Triêu Ca đại biến, một cái chân lặng yên không một tiếng động đánh trúng phía sau lưng hắn, lực lượng cường đại khiến hắn trực tiếp bay ngang ra ngoài hơn mười trượng mưới ổn định thân hình.

Toàn trường yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn hai quyền nát bét bê bết máu thịt của Đường Thiên.

Hắn nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy phúc hậu vô hại.

“Hai mươi chiêu rồi, đồ vật này ta vui lòng nhận lấy rồi, cảm tạ ngươi a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook