Chương 5: Khiêu khích
Tiểu Đao Phong Lợi
29/05/2014
Sức sống của nàng thật sự quá mãnh liệt, mặc dù không có phát hiện bất cứ thứ vũ khí nào bên người nàng, đến ngón tay nhỏ như ngọc kia cũng không có chút xíu vết chai nào. Với người bình thường mà chịu những tổn thương như nàng thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần?
Bị dòng nước Mang Nãng Hà cuốn xuống lại không bị chết đuối, cũng không bị ma thú sống trong nước ăn thịt. Đằng Phi thầm nghĩ thật là có quá nhiều kỳ tích.
Chẳng qua là tính tình người con gái này có chút lạnh lùng, ngoại trừ lúc chữa thương nàng có nói một vài câu, về sau thì không nói thêm một lời, chỉ nằm yên tĩnh một chỗ khôi phục.
So sánh với những người không phải cười nhạo châm chọc cũng là ánh mắt thông cảm thương hại trong gia tộc thì Đằng Phi muốn ngồi cùng chỗ này với người con gái kia hơn.
Vất vả thu xếp cho người con gái kia xong, Đằng Phi trực tiếp chạy đến bờ sông, cởi quần áo rồi phi thẳng xuống nước, lặn một hơi đến tận giữa sông mới thò đầu lên thở dài một cái. Không biết vì sao, trong khoảng thời gian mười ba năm qua chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ như lúc này.
- Thế mà ta lại cứu được một mạng người!. Ta . . . Không phải phế vật! Dù cho ta không thể tu luyện nhưng ta cũng ích.
Thậm chí Đằng Phi muốn đem xúc động của mình hét lên thật lớn lại lo lắng đến người con gái kia đang cần tĩnh dưỡng nên hắn không dám.
Bơi về đám rễ cây bên bờ sông hì hục một lúc lâu sau Đằng Phi liền mang theo một cành cây bên trên có xâu mấy con cá lên bờ .
Rũ sạch đầu tóc ướt sũng, đi tìm một ít cành lá khô đốt lên một đống lửa, đem mấy con cá làm sạch sẽ rắc thêm một chút muối lấy từ trên người xuống.
Bắt cá ở chỗ này không phải là lần đầu tiên. Toàn bộ Đằng gia cũng sợ là chỉ có một mình hắn như vậy, biết cách lãng phí thời gian vào việc bắt cá nướng ăn, chỉ trong chốc lát mấy con cá liền tỏa ra một mùi thơm khắp xung quanh.
Khi cá đã chín, Đằng Phi xoay người lại. Thiếu chút nữa thì hắn bị hù đến mức đem cá cầm trong tay vứt xuống mặt đất, bởi vì người con gái kia đang yên tĩnh ngồi ở cửa ra vào của túp lều, đôi mắt giống như hồ nước tĩnh lặng, không có chớp mắt mà nhìn hắn.
- Ngươi, ngươi sao lại ngồi dậy? Ngươi phải nằm tĩnh dưỡng!
Thở dài một cái, Đằng Phi mở miệng nói.
-Ta . . .? Không sao đâu.
Người con gái thản nhiên nói, sau đó nhìn hắn hỏi tiếp.
- Đây là nơi nào?
- Đằng Gia Trấn.
Đằng Phi đi tới đưa cho nàng một con cá, trên mặt hiện ra một chút tự hào.
Bất kỳ một cái đệ tử nào của Đằng gia cũng đều vì điều này mà cảm thấy tự hào, cái thị trấn này giống như một ngôi thành nhỏ, dùng tên của gia tộc mình để gọi, đó là điều rất đáng để tự hào.
Không nói thêm điều gì, người con gái trên mặt mang theo một chút lạnh lùng, chỉ hơi hơi cau mày rồi cầm con cá đã được nướng chín.
- Ngài là người mạo hiểm sao?
Đằng Phi do dự một chút nhịn không được hỏi tiếp.
- Người mạo hiểm?
Đôi mi thanh tú của cô gái cau lại, có chút sửng sốt lập tức nói tiếp.
- Xem như thế đi.
Xem như? Đằng Phi có chút buồn bực tự nhủ trong lòng. "Đây là đáp án sao, đúng cũng đúng, mà không đúng cũng không đúng. Xem như là như thế nào?"
Nhìn mặt trời đã xuống núi, bầu trời có chút tối lại. Mặc dù Đằng Phi có chút không muốn rời đi, nhưng hắn cũng biết mình nhất định phải trở về, nhìn người con gái hắn liền nói.
- Ta phải đi về, ngày mai ta sẽ quay lại thăm ngươi.
Gương mặt người con gái tràn đầy bình tĩnh, gật đầu đáp lại
- Ừ.
Đem mấy con cá đã nướng còn lại đặt trước mặt nàng, lại tìm thêm một ít cành khô vất thêm vào đống lửa, làm hết mọi thứ Đằng Phi liền cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Đằng Phi, người con gái mới hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng. "Người thiếu niên này tâm lại thật tốt."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đằng Phi cũng không có đến Diễn Võ Trường tìm tai vạ mà lặng lẽ chạy lên thị trấn mua mấy bộ quần áo con gái. Nhận ra trang phục của hắn bà chủ quán còn rất kinh ngạc, trong lòng tự hỏi" Chẳng lẽ vị công tử không thể tập võ này của Đằng gia có người yêu rồi sao? Lại biết đi mua quần áo cho con gái, có lẽ cũng chưa đến mức vô dụng lắm."
Đằng Phi mang theo ba lô đi thẳng ra ngoài thị trấn, bỗng nhiên bị mấy người ngăn trở trước mặt. Ngẩng mặt nhìn lên thì hắn nhận ra được người ngăn hắn chính là Thác Bạt Mẫn Hồng. Thác Bạt Mẫn Hồng là một thiếu gia của Thác Bạt Gia, một gia tộc khác trên Đằng Gia Trấn.
Đấu khí võ giả, cấp một bậc ba.
Đạt đến trình độ cấp một bậc ba ở cái tuổi này của hắn cũng xem như là rất khá. Nếu như gia nhập vào quân đội của Chân Vũ Hoàng Triều thì cũng có thể trực tiếp có được một chức chứ sĩ quan thấp.
Phải biết rằng người bình thường nếu muốn có một chức danh thấp nhất như Ngũ trưởng, cũng khó khăn hơn cả tìm đường lên trời.
- Oh! Đây không phải là Đằng Phi, công tử của Đằng gia sao? Sao lại vội vội vàng vàng như chạy nạn thế?
Trên mặt mang nụ cười giễu cợt, Thác Bạt Mẫn Hồng nhìn Đằng Phi với ba lô trên tay mà cười nói.
Thác Bạt Mẫn Hồng và Đằng Phi là bạn học cùng một lớp, cùng một trường từ bé đến nay. Dựa vào bản thân có thể tu luyện đấu khí nên Thác Bạt Mẫn Hồng lúc nào cũng kiêu ngạo như một chú gà chống choai.
Là người có bản tính ích kỷ ti tiện bỉ ổi, mà Đằng Phi thường xuyên có thành tích vượt qua hắn, vì thế hắn rất ghét Đằng Phi. Hơn nữa quan hệ giữa hai gia tộc lại không được tốt lắm, thường xuyên có tranh đấu gay gắt, cho nên mỗi khi đệ tử của hai gia tộc nhìn thấy nhau đều giống như gà chọi gặp mặt, chửi bới đánh nhau là chuyện bình thường.
- Không mượn ngươi xen vào.
Không muốn để ý tới loại người này, Đằng Phi hờ hững đáp lại một câu.
- Thiếu gia của chúng ta chủ động nói chuyen với ngươi, đó là nể mặt ngươi rồi. Chỉ là phế vật mà lớn lối cái gì?
Một người tùy tùng của Thác Bạt Mẫn Hồng tùy ý nhìn Đằng Phi quát.
- Không được nói như thế, dù sao trước cũng là bạn học cùng trường của ta. Tài viết văn của Đằng Phi đúng là rất hay.
Trong mắt Thác Bạt Mẫn Hồng hiện lên một chút phiền muộn nhưng lại là vừa cười vừa nói.
- Nghe nói gia tộc ngươi không cho phép ngươi tu luyện vũ kỹ mà muốn đưa ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện phải không? Ở đó ta có mấy người bạn tốt, có muốn ta đánh tiếng qua để bọn họ giúp đỡ ngươi một chút không?
Khi nói đến hai từ "giúp đỡ" Thác Bạt Mẫn Hồng cố ý dùng sức nhấn mạnh lên.
- Không cần, ta còn có việc, mời ngươi tránh ra.
Vẻ mặt bình tĩnh, Đằng Phi bỏ thanh âm quái gở của Thác Bạt Mẫn Hồng ngoài tai mà nói.
- Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không muốn.
Sắc mặt trầm xuống mãnh liệt, Thác Bạt Mẫn Hồng lạnh lùng nhìn Đằng Phi quát.
- Đúng là đồ phế vật, phế vật suốt đời. Ta tin rằng một thời gian ngắn nữa thôi ngươi sẽ biết, một cái phế vật sẽ làm sao dựa vào được một cái gia tộc sắp mất. Chậc chậc . . . Thật là . . . Rất đáng thương.
- Ah.
Khẽ kêu một tiếng, Đằng Phi lách qua Thác Bạt Mẫn Hồng tự ý rời đi.
- Loại hèn nhát. Phế vật . . .Rác rưởi!
Nhổ xuống mặt đất một ngụm nước bọt, Thác Bạt Mẫn Hồng cười lạnh nói.
- Giỏi văn thì làm được con c . . . gì. Với một đá, bố mày có thể đạp chết được một trăm người giỏi văn. Chờ đến lúc ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện, ta nhất định sẽ cho người chiếu cố ngươi thật tốt.
Đi được một đoạn hơn mười mét, Đằng Phi chậm rãi quay người lại, ánh mắt trong suốt nhìn thoáng qua Thác Bạt Mẫn Hồng. Nhìn thấy trên mặt Thác Bạt Mẫn Hồng có phần tức giận Đằng Phi mới lộ ra một nụ cười khinh thường rồi quay người bước đi tiếp.
Bị dòng nước Mang Nãng Hà cuốn xuống lại không bị chết đuối, cũng không bị ma thú sống trong nước ăn thịt. Đằng Phi thầm nghĩ thật là có quá nhiều kỳ tích.
Chẳng qua là tính tình người con gái này có chút lạnh lùng, ngoại trừ lúc chữa thương nàng có nói một vài câu, về sau thì không nói thêm một lời, chỉ nằm yên tĩnh một chỗ khôi phục.
So sánh với những người không phải cười nhạo châm chọc cũng là ánh mắt thông cảm thương hại trong gia tộc thì Đằng Phi muốn ngồi cùng chỗ này với người con gái kia hơn.
Vất vả thu xếp cho người con gái kia xong, Đằng Phi trực tiếp chạy đến bờ sông, cởi quần áo rồi phi thẳng xuống nước, lặn một hơi đến tận giữa sông mới thò đầu lên thở dài một cái. Không biết vì sao, trong khoảng thời gian mười ba năm qua chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ như lúc này.
- Thế mà ta lại cứu được một mạng người!. Ta . . . Không phải phế vật! Dù cho ta không thể tu luyện nhưng ta cũng ích.
Thậm chí Đằng Phi muốn đem xúc động của mình hét lên thật lớn lại lo lắng đến người con gái kia đang cần tĩnh dưỡng nên hắn không dám.
Bơi về đám rễ cây bên bờ sông hì hục một lúc lâu sau Đằng Phi liền mang theo một cành cây bên trên có xâu mấy con cá lên bờ .
Rũ sạch đầu tóc ướt sũng, đi tìm một ít cành lá khô đốt lên một đống lửa, đem mấy con cá làm sạch sẽ rắc thêm một chút muối lấy từ trên người xuống.
Bắt cá ở chỗ này không phải là lần đầu tiên. Toàn bộ Đằng gia cũng sợ là chỉ có một mình hắn như vậy, biết cách lãng phí thời gian vào việc bắt cá nướng ăn, chỉ trong chốc lát mấy con cá liền tỏa ra một mùi thơm khắp xung quanh.
Khi cá đã chín, Đằng Phi xoay người lại. Thiếu chút nữa thì hắn bị hù đến mức đem cá cầm trong tay vứt xuống mặt đất, bởi vì người con gái kia đang yên tĩnh ngồi ở cửa ra vào của túp lều, đôi mắt giống như hồ nước tĩnh lặng, không có chớp mắt mà nhìn hắn.
- Ngươi, ngươi sao lại ngồi dậy? Ngươi phải nằm tĩnh dưỡng!
Thở dài một cái, Đằng Phi mở miệng nói.
-Ta . . .? Không sao đâu.
Người con gái thản nhiên nói, sau đó nhìn hắn hỏi tiếp.
- Đây là nơi nào?
- Đằng Gia Trấn.
Đằng Phi đi tới đưa cho nàng một con cá, trên mặt hiện ra một chút tự hào.
Bất kỳ một cái đệ tử nào của Đằng gia cũng đều vì điều này mà cảm thấy tự hào, cái thị trấn này giống như một ngôi thành nhỏ, dùng tên của gia tộc mình để gọi, đó là điều rất đáng để tự hào.
Không nói thêm điều gì, người con gái trên mặt mang theo một chút lạnh lùng, chỉ hơi hơi cau mày rồi cầm con cá đã được nướng chín.
- Ngài là người mạo hiểm sao?
Đằng Phi do dự một chút nhịn không được hỏi tiếp.
- Người mạo hiểm?
Đôi mi thanh tú của cô gái cau lại, có chút sửng sốt lập tức nói tiếp.
- Xem như thế đi.
Xem như? Đằng Phi có chút buồn bực tự nhủ trong lòng. "Đây là đáp án sao, đúng cũng đúng, mà không đúng cũng không đúng. Xem như là như thế nào?"
Nhìn mặt trời đã xuống núi, bầu trời có chút tối lại. Mặc dù Đằng Phi có chút không muốn rời đi, nhưng hắn cũng biết mình nhất định phải trở về, nhìn người con gái hắn liền nói.
- Ta phải đi về, ngày mai ta sẽ quay lại thăm ngươi.
Gương mặt người con gái tràn đầy bình tĩnh, gật đầu đáp lại
- Ừ.
Đem mấy con cá đã nướng còn lại đặt trước mặt nàng, lại tìm thêm một ít cành khô vất thêm vào đống lửa, làm hết mọi thứ Đằng Phi liền cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Đằng Phi, người con gái mới hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng. "Người thiếu niên này tâm lại thật tốt."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đằng Phi cũng không có đến Diễn Võ Trường tìm tai vạ mà lặng lẽ chạy lên thị trấn mua mấy bộ quần áo con gái. Nhận ra trang phục của hắn bà chủ quán còn rất kinh ngạc, trong lòng tự hỏi" Chẳng lẽ vị công tử không thể tập võ này của Đằng gia có người yêu rồi sao? Lại biết đi mua quần áo cho con gái, có lẽ cũng chưa đến mức vô dụng lắm."
Đằng Phi mang theo ba lô đi thẳng ra ngoài thị trấn, bỗng nhiên bị mấy người ngăn trở trước mặt. Ngẩng mặt nhìn lên thì hắn nhận ra được người ngăn hắn chính là Thác Bạt Mẫn Hồng. Thác Bạt Mẫn Hồng là một thiếu gia của Thác Bạt Gia, một gia tộc khác trên Đằng Gia Trấn.
Đấu khí võ giả, cấp một bậc ba.
Đạt đến trình độ cấp một bậc ba ở cái tuổi này của hắn cũng xem như là rất khá. Nếu như gia nhập vào quân đội của Chân Vũ Hoàng Triều thì cũng có thể trực tiếp có được một chức chứ sĩ quan thấp.
Phải biết rằng người bình thường nếu muốn có một chức danh thấp nhất như Ngũ trưởng, cũng khó khăn hơn cả tìm đường lên trời.
- Oh! Đây không phải là Đằng Phi, công tử của Đằng gia sao? Sao lại vội vội vàng vàng như chạy nạn thế?
Trên mặt mang nụ cười giễu cợt, Thác Bạt Mẫn Hồng nhìn Đằng Phi với ba lô trên tay mà cười nói.
Thác Bạt Mẫn Hồng và Đằng Phi là bạn học cùng một lớp, cùng một trường từ bé đến nay. Dựa vào bản thân có thể tu luyện đấu khí nên Thác Bạt Mẫn Hồng lúc nào cũng kiêu ngạo như một chú gà chống choai.
Là người có bản tính ích kỷ ti tiện bỉ ổi, mà Đằng Phi thường xuyên có thành tích vượt qua hắn, vì thế hắn rất ghét Đằng Phi. Hơn nữa quan hệ giữa hai gia tộc lại không được tốt lắm, thường xuyên có tranh đấu gay gắt, cho nên mỗi khi đệ tử của hai gia tộc nhìn thấy nhau đều giống như gà chọi gặp mặt, chửi bới đánh nhau là chuyện bình thường.
- Không mượn ngươi xen vào.
Không muốn để ý tới loại người này, Đằng Phi hờ hững đáp lại một câu.
- Thiếu gia của chúng ta chủ động nói chuyen với ngươi, đó là nể mặt ngươi rồi. Chỉ là phế vật mà lớn lối cái gì?
Một người tùy tùng của Thác Bạt Mẫn Hồng tùy ý nhìn Đằng Phi quát.
- Không được nói như thế, dù sao trước cũng là bạn học cùng trường của ta. Tài viết văn của Đằng Phi đúng là rất hay.
Trong mắt Thác Bạt Mẫn Hồng hiện lên một chút phiền muộn nhưng lại là vừa cười vừa nói.
- Nghe nói gia tộc ngươi không cho phép ngươi tu luyện vũ kỹ mà muốn đưa ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện phải không? Ở đó ta có mấy người bạn tốt, có muốn ta đánh tiếng qua để bọn họ giúp đỡ ngươi một chút không?
Khi nói đến hai từ "giúp đỡ" Thác Bạt Mẫn Hồng cố ý dùng sức nhấn mạnh lên.
- Không cần, ta còn có việc, mời ngươi tránh ra.
Vẻ mặt bình tĩnh, Đằng Phi bỏ thanh âm quái gở của Thác Bạt Mẫn Hồng ngoài tai mà nói.
- Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không muốn.
Sắc mặt trầm xuống mãnh liệt, Thác Bạt Mẫn Hồng lạnh lùng nhìn Đằng Phi quát.
- Đúng là đồ phế vật, phế vật suốt đời. Ta tin rằng một thời gian ngắn nữa thôi ngươi sẽ biết, một cái phế vật sẽ làm sao dựa vào được một cái gia tộc sắp mất. Chậc chậc . . . Thật là . . . Rất đáng thương.
- Ah.
Khẽ kêu một tiếng, Đằng Phi lách qua Thác Bạt Mẫn Hồng tự ý rời đi.
- Loại hèn nhát. Phế vật . . .Rác rưởi!
Nhổ xuống mặt đất một ngụm nước bọt, Thác Bạt Mẫn Hồng cười lạnh nói.
- Giỏi văn thì làm được con c . . . gì. Với một đá, bố mày có thể đạp chết được một trăm người giỏi văn. Chờ đến lúc ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện, ta nhất định sẽ cho người chiếu cố ngươi thật tốt.
Đi được một đoạn hơn mười mét, Đằng Phi chậm rãi quay người lại, ánh mắt trong suốt nhìn thoáng qua Thác Bạt Mẫn Hồng. Nhìn thấy trên mặt Thác Bạt Mẫn Hồng có phần tức giận Đằng Phi mới lộ ra một nụ cười khinh thường rồi quay người bước đi tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.