Chương 40: Chấn động toàn công xưởng
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
“Mày không có tư cách được biết.”
Giang Ninh hờ hững: “Đến phá chỗ của tao lần này là lần
thứ ba rồi nhỉ”
Hắn đã cảnh cáo Hắc Hổ, nhưng Hắc Hổ không nghe.
Nếu như đây mà là chiến trường, Giang Ninh sẽ không
cho gã một cơ hội nào hết, một đao giết luôn.
“Hừ, cũng lớn giọng phết nhỉ! Hoàng Ngọc Minh đâu?
Kêu hắn ra đây gặp tao!”
Hắc Hổ vô thức lùi lại phía sau một bước.
Trong lòng gã cảm nhận được, người đàn ông trước mắt
gã này chính là cái người mà Hoàng Ngọc Minh nhắc
đến, quả nhiên hung hăng càn quấy.
Giang Ninh không thèm để ý đến gã.
Hắn nhìn Hắc Hổ trừng trừng, giọng lạnh lẽo: “Ở Đông
Hải này mày là kẻ đầu tiên không có mắt nhìn”
Vừa dứt lời, hắn liền ra tay.
Tốc độ nhanh đến cực hạn.
Dường như chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình lướt qua,
ngay sau đó đám anh Cẩu đã thấy máu văng tung toé.
“Rầm!”
Âm thanh vang dội, mặt đất cũng như đang rung lắc dữ
dội.
Ngay sau đó, một tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
“Aaaaaal”
Đôi chân Hắc Hổ cong gập lại, quỳ xuống, đầu gối gã
cắm thẳng xuống dưới mặt đất.
Nỗi đau đớn khiến mặt Hắc Hổ trở lên trắng bệch, chống
tay xuống đất muốn mượn lực đứng lên, nhưng không
tài nào rút chân ra nổi.
Gấy rồi!
Chân gã gấy rồi, giờ đã liệt hoàn toàn, ngoài đau đớn thì
gã không cảm nhận được gì nữa.
“Đây là sự trừng phạt nho nhỏ”
Giang Ninh từ trên cao nhìn xuống Hắc Hổ: “Mày phục
không?”
Hắc Hổ hít sâu một hơi, mặt từ từ đỏ lên, đau đớn lại
khiến cho thần trí gã càng thêm tỉnh táo.
Gã nhìn trừng trừng vào Giang Ninh, không thể ngờ được.
Giang Ninh nói ra tay là ra tay luôn, lại còn mạnh đến
Vậy, vừa nãy…hắn ra tay thế nào?
Gã còn chả nhìn rõ thì làm sao mà phản ứng kịp!
Đây chính là người gã không thể chọc vào trong miệng
Hoàng Ngọc Minh?
Từ lúc nào mà thành phố Đông Hải lại xuất hiện một kẻ
đáng sợ nhường này?
“Tao, tao không phục, mày dám giết tao!”
Hắc Hổ nghiến răng ken két, khản cả giọng, đôi mát đỏ
quạnh lên.
“Rầm!”
Lại thêm một chân đá vào dưới cằm Hắc Hổ, “rắc” một
tiếng, xương cằm Hắc Hổ cũng vỡ vụn, ngã xuống đất,
không nói năng được gì nữa.
Giang Ninh không thèm nói mấy lời vô nghĩa với gã.
Không phục?
Vậy hắn để gã phục!
Những thuộc hạ Hắc Hổ dẫn theo đang đứng xung
quanh trợn mắt há hốc mồm.
Quá bá đạo rồi đó!
Giang Ninh nói đánh là đánh, đó là Hắc Hổ – kẻ ác có
tiếng trong thế giới ngầm kia mà.
Nhưng hiện giờ bị Giang Ninh đánh cho đến không có
sức mà đánh lại, mà giờ ngay cả đấu mồm gã cũng chả
có cơ hội.
Chúng nắm chặt cây gậy trong tay nhưng chả ai dám
xông lên.
Giang Ninh hờ hững: “Đến phá chỗ của tao lần này là lần
thứ ba rồi nhỉ”
Hắn đã cảnh cáo Hắc Hổ, nhưng Hắc Hổ không nghe.
Nếu như đây mà là chiến trường, Giang Ninh sẽ không
cho gã một cơ hội nào hết, một đao giết luôn.
“Hừ, cũng lớn giọng phết nhỉ! Hoàng Ngọc Minh đâu?
Kêu hắn ra đây gặp tao!”
Hắc Hổ vô thức lùi lại phía sau một bước.
Trong lòng gã cảm nhận được, người đàn ông trước mắt
gã này chính là cái người mà Hoàng Ngọc Minh nhắc
đến, quả nhiên hung hăng càn quấy.
Giang Ninh không thèm để ý đến gã.
Hắn nhìn Hắc Hổ trừng trừng, giọng lạnh lẽo: “Ở Đông
Hải này mày là kẻ đầu tiên không có mắt nhìn”
Vừa dứt lời, hắn liền ra tay.
Tốc độ nhanh đến cực hạn.
Dường như chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình lướt qua,
ngay sau đó đám anh Cẩu đã thấy máu văng tung toé.
“Rầm!”
Âm thanh vang dội, mặt đất cũng như đang rung lắc dữ
dội.
Ngay sau đó, một tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
“Aaaaaal”
Đôi chân Hắc Hổ cong gập lại, quỳ xuống, đầu gối gã
cắm thẳng xuống dưới mặt đất.
Nỗi đau đớn khiến mặt Hắc Hổ trở lên trắng bệch, chống
tay xuống đất muốn mượn lực đứng lên, nhưng không
tài nào rút chân ra nổi.
Gấy rồi!
Chân gã gấy rồi, giờ đã liệt hoàn toàn, ngoài đau đớn thì
gã không cảm nhận được gì nữa.
“Đây là sự trừng phạt nho nhỏ”
Giang Ninh từ trên cao nhìn xuống Hắc Hổ: “Mày phục
không?”
Hắc Hổ hít sâu một hơi, mặt từ từ đỏ lên, đau đớn lại
khiến cho thần trí gã càng thêm tỉnh táo.
Gã nhìn trừng trừng vào Giang Ninh, không thể ngờ được.
Giang Ninh nói ra tay là ra tay luôn, lại còn mạnh đến
Vậy, vừa nãy…hắn ra tay thế nào?
Gã còn chả nhìn rõ thì làm sao mà phản ứng kịp!
Đây chính là người gã không thể chọc vào trong miệng
Hoàng Ngọc Minh?
Từ lúc nào mà thành phố Đông Hải lại xuất hiện một kẻ
đáng sợ nhường này?
“Tao, tao không phục, mày dám giết tao!”
Hắc Hổ nghiến răng ken két, khản cả giọng, đôi mát đỏ
quạnh lên.
“Rầm!”
Lại thêm một chân đá vào dưới cằm Hắc Hổ, “rắc” một
tiếng, xương cằm Hắc Hổ cũng vỡ vụn, ngã xuống đất,
không nói năng được gì nữa.
Giang Ninh không thèm nói mấy lời vô nghĩa với gã.
Không phục?
Vậy hắn để gã phục!
Những thuộc hạ Hắc Hổ dẫn theo đang đứng xung
quanh trợn mắt há hốc mồm.
Quá bá đạo rồi đó!
Giang Ninh nói đánh là đánh, đó là Hắc Hổ – kẻ ác có
tiếng trong thế giới ngầm kia mà.
Nhưng hiện giờ bị Giang Ninh đánh cho đến không có
sức mà đánh lại, mà giờ ngay cả đấu mồm gã cũng chả
có cơ hội.
Chúng nắm chặt cây gậy trong tay nhưng chả ai dám
xông lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.