Chương 245: Chương 245
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
Nối giộn!
Ông Phó thật sự rất bất ngờ, ông ta không ngờ Giang Ninh sẽ chủ động ra tay.
Dựa theo kế hoạch của ông ta, một khi Lục Tâm và Bạo.
Long tới Đông Hải, ông ta sẽ bảo Tàn Kiếm ra tay, giết chết Lục Tâm.
Về phần Bạo Long, ông ta sẽ giữ lại cho Giang Ninh.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được, Giang Ninh lại có khí thế mạnh mẽ đến như vậy!
Trực tiếp giết chết cả Bạo Loñg và Lục Tâm mà không hề thương tiếc!
Người ngoan độ!
Mình vẫn đánh giá thấp Giang Ninh.
Đến lúc này, trong lòng ông Phó lại càng thêm kiêng ky Giang Ninh.
Ông ta bày ra ván cờ này, lại cố ý kéo cả Giang Ninh vào, cho dù Giang Ninh không địch lại Lục Thiên, nhưng ít ra có thể tiêu hao được một phần lực lương của Lục Thiên.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được Giang Ninh lại có sức sống mạnh như vậy!
Một khi là Giang Ninh tháng, vậy mình sẽ bị động.
“Thú vị, thú vị”
Ông Phó rót một chén trà, nhìn chén trà rồi cười: “Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước đấy”
Tàn Kiếm không nói gì.
Khi trực tiếp đối mặt với Giang Ninh, hản đã biết được Giang Ninh rất mạnh, mạnh đến đáng sợ!
Mình tới tuổi này huyết khí giảm xuống nhưng thực lực toàn thân vẫn có thể tính là nửa Tông Sư, vậy mà không thể nhìn thấu được Giang Ninh, chỉ biết sẽ không yếu hơn mình.
Nhưng nếu một mình Giang Ninh đối mặt với ba người Lục Thiên, Huyết Long và Băng Long thì khó.
Phía sau Giang Ninh cũng không có thế lực lớn phía bắc ủng hộ, đám người Lục Thiên xông tới Đông Hải, sợ rằng Giang Ninh chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng tranh đoạt trong giới xã hội đen chính là tàn khốc như thế, sống chết là chuyện bình thường nhất.
Bây giờ sự chú ý của mọi người đều tập trung ở Lâm Hải!
Trong lúc đó, mấy người đi suốt đêm quay về tới Lâm Hải mới chỉ hơn ba giờ sáng.
Trong phòng khách của nhà họ Lục vẫn đèn đuốc sáng trưng!
Tiếng khóc, tiếng nức nở không ngừng vang lên.
Trên mặt đất là hai thi thể đang nằm, được phủ vải trắng, nặng nề và đầy áp lực.
“A… Tâm Nhi, Tâm Nhi của mẹt”
Bà Lục đã khóc lớn mấy đợt, lúc này ngồi ở trên ghế ngơ ngác thì thầm, nước mắt đã làm gương mặt được trang điểm đậm trở nên lem luốc.
“Gia chủ đã trở về!”
Bên ngoài có người kêu lên một tiếng. Bất chợt, Lục Thiên dẫn theo Huyết Long và Băng Long bước nhanh vào.
Nghe được Lục Thiên trở về, bà Lục chợt ngẩng đầu lên, nhìn giống như lệ quỷ vậy.
“Lục Thiên! Ông là đồ khốn nạn!”
Bà ta nhào qua, cào mặt Lục Thiên mà đánh: “Ngay cả con trai mình mà ông cũng không bảo vệ nổi! Ông còn có tác dụng gì chứ! Hải!”
Lục Thiên đẩy bà Lục ra: “Cút ngay!”
Ông ta sai người dẫn bà Lục đi, sau đó lập tức đi tới trước thi thể, vén tấm vải trắng lên.
Đúng lúc này, Lục Thiên chợt lảo đảo.
Là Lục Tâm!
Nó chết thật rồi!
Lúc này Lục Tâm nằm trên mặt đất, toàn người lạnh giá và cứng đờ, gương mặt trắng bệch vẫn còn trợn trừng mắt nhìn, đầy hoảng sợ.
Dường như trước khi chết, hắn đã thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm!
Lục Thiên siết chặt nắm tay, môi cũng run lên.
Ông ta lại vén tấm vải của một thi thể khác lên. Hai tay, hai chân của Bạo Long đều đã gấy, mặt sưng tới mức.
sắp không nhận ra nổi. Bạo Long cũng trợn trừng mắt, chết không nhám mát, trên mặt lộ vẻ sợ hãi không khác gì Lục Tâm!
“Bạo Long…”
Huyết Long siết chặt nắm đấm tới mức khớp xương kêu lên răng rắc: “Ai giết anh em tôi!”
Lục Tầm chết, Bạo Long cũng chết!
Bây giờ năm anh em bọn họ chỉ còn lại hai người!
“Ai đưa bọn họ tới?”
Lục Thiên hoàn toàn không thể nén được cơn giận, trong giọng nói đầy sát khí gần như muốn sôi trào.
“Mấy người từ Đông Hải tới, nói là cậu Lục lạc đường, đi nhầm vào Đông Hải nên đưa cậu chủ về nhà, ai ngờ.. “
Ai ngờ người được đưa về lại là thi thể!
“Người đâu?”
Lục Thiên quát lớn.
Người giúp việc của nhà họ Lục sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Lúc bọn họ thấy thi thể Lục Tâm và Bạo Long đã bị giật mình. Lúc này Lục Thiên nổi giận, ai dám trêu chọc chứ?
Nói sai một câu nữa thì chết đấy!
Ông Phó thật sự rất bất ngờ, ông ta không ngờ Giang Ninh sẽ chủ động ra tay.
Dựa theo kế hoạch của ông ta, một khi Lục Tâm và Bạo.
Long tới Đông Hải, ông ta sẽ bảo Tàn Kiếm ra tay, giết chết Lục Tâm.
Về phần Bạo Long, ông ta sẽ giữ lại cho Giang Ninh.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được, Giang Ninh lại có khí thế mạnh mẽ đến như vậy!
Trực tiếp giết chết cả Bạo Loñg và Lục Tâm mà không hề thương tiếc!
Người ngoan độ!
Mình vẫn đánh giá thấp Giang Ninh.
Đến lúc này, trong lòng ông Phó lại càng thêm kiêng ky Giang Ninh.
Ông ta bày ra ván cờ này, lại cố ý kéo cả Giang Ninh vào, cho dù Giang Ninh không địch lại Lục Thiên, nhưng ít ra có thể tiêu hao được một phần lực lương của Lục Thiên.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được Giang Ninh lại có sức sống mạnh như vậy!
Một khi là Giang Ninh tháng, vậy mình sẽ bị động.
“Thú vị, thú vị”
Ông Phó rót một chén trà, nhìn chén trà rồi cười: “Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước đấy”
Tàn Kiếm không nói gì.
Khi trực tiếp đối mặt với Giang Ninh, hản đã biết được Giang Ninh rất mạnh, mạnh đến đáng sợ!
Mình tới tuổi này huyết khí giảm xuống nhưng thực lực toàn thân vẫn có thể tính là nửa Tông Sư, vậy mà không thể nhìn thấu được Giang Ninh, chỉ biết sẽ không yếu hơn mình.
Nhưng nếu một mình Giang Ninh đối mặt với ba người Lục Thiên, Huyết Long và Băng Long thì khó.
Phía sau Giang Ninh cũng không có thế lực lớn phía bắc ủng hộ, đám người Lục Thiên xông tới Đông Hải, sợ rằng Giang Ninh chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng tranh đoạt trong giới xã hội đen chính là tàn khốc như thế, sống chết là chuyện bình thường nhất.
Bây giờ sự chú ý của mọi người đều tập trung ở Lâm Hải!
Trong lúc đó, mấy người đi suốt đêm quay về tới Lâm Hải mới chỉ hơn ba giờ sáng.
Trong phòng khách của nhà họ Lục vẫn đèn đuốc sáng trưng!
Tiếng khóc, tiếng nức nở không ngừng vang lên.
Trên mặt đất là hai thi thể đang nằm, được phủ vải trắng, nặng nề và đầy áp lực.
“A… Tâm Nhi, Tâm Nhi của mẹt”
Bà Lục đã khóc lớn mấy đợt, lúc này ngồi ở trên ghế ngơ ngác thì thầm, nước mắt đã làm gương mặt được trang điểm đậm trở nên lem luốc.
“Gia chủ đã trở về!”
Bên ngoài có người kêu lên một tiếng. Bất chợt, Lục Thiên dẫn theo Huyết Long và Băng Long bước nhanh vào.
Nghe được Lục Thiên trở về, bà Lục chợt ngẩng đầu lên, nhìn giống như lệ quỷ vậy.
“Lục Thiên! Ông là đồ khốn nạn!”
Bà ta nhào qua, cào mặt Lục Thiên mà đánh: “Ngay cả con trai mình mà ông cũng không bảo vệ nổi! Ông còn có tác dụng gì chứ! Hải!”
Lục Thiên đẩy bà Lục ra: “Cút ngay!”
Ông ta sai người dẫn bà Lục đi, sau đó lập tức đi tới trước thi thể, vén tấm vải trắng lên.
Đúng lúc này, Lục Thiên chợt lảo đảo.
Là Lục Tâm!
Nó chết thật rồi!
Lúc này Lục Tâm nằm trên mặt đất, toàn người lạnh giá và cứng đờ, gương mặt trắng bệch vẫn còn trợn trừng mắt nhìn, đầy hoảng sợ.
Dường như trước khi chết, hắn đã thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm!
Lục Thiên siết chặt nắm tay, môi cũng run lên.
Ông ta lại vén tấm vải của một thi thể khác lên. Hai tay, hai chân của Bạo Long đều đã gấy, mặt sưng tới mức.
sắp không nhận ra nổi. Bạo Long cũng trợn trừng mắt, chết không nhám mát, trên mặt lộ vẻ sợ hãi không khác gì Lục Tâm!
“Bạo Long…”
Huyết Long siết chặt nắm đấm tới mức khớp xương kêu lên răng rắc: “Ai giết anh em tôi!”
Lục Tầm chết, Bạo Long cũng chết!
Bây giờ năm anh em bọn họ chỉ còn lại hai người!
“Ai đưa bọn họ tới?”
Lục Thiên hoàn toàn không thể nén được cơn giận, trong giọng nói đầy sát khí gần như muốn sôi trào.
“Mấy người từ Đông Hải tới, nói là cậu Lục lạc đường, đi nhầm vào Đông Hải nên đưa cậu chủ về nhà, ai ngờ.. “
Ai ngờ người được đưa về lại là thi thể!
“Người đâu?”
Lục Thiên quát lớn.
Người giúp việc của nhà họ Lục sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Lúc bọn họ thấy thi thể Lục Tâm và Bạo Long đã bị giật mình. Lúc này Lục Thiên nổi giận, ai dám trêu chọc chứ?
Nói sai một câu nữa thì chết đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.