Chương 257
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
Giọng điệu Tàn Kiếm vô cùng nghiêm túc.
Cả đời này, gã thậm chí rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Chỉ có lúc gã thật sự nghiêm túc mới phải nói chuyện như vậy.
“Những người khác quả thật không xứng giết ông, nhưng ông cuối cùng sẽ không chết dưới tay tôi: Giang Ninh hút thuốc xong liền gấp tấm thiệp mời lại, bỏ vào vào túi.
Đổi lại thành người khác, đó chính là rất bất kính đối với ông Phó, Tàn Kiếm sẽ dùng một kiếm chém đầu xuống ngay!
Nhưng Giang Ninh làm vậy chỉ chứng tỏ hắn sẽ đi.
“Tạm biệt.”
Tàn Kiếm không nhiều lời, chắp tay và xoay người rời đi.
“Nếu ông trẻ lại mười tuổi, vậy chúng ta còn có thể đánh một trận.”
Tàn Kiếm đi được mấy chục bước, Giang Ninh mới mở miệng nói.
Gã dừng bước.
“Cố gắng sống lâu một chút đi”
Tàn Kiếm gật đầu nhưng không nói gì nữa, bóng dáng thoáng cái đã biến mất.
Giang Ninh nhìn theo bóng lưng Tàn Kiếm biến mất, trong lòng hiểu rõ Tàn Kiếm đã đưa ra quyết định, vậy có nghĩa là gã nhất định phải chết.
Trước khi chết, Tàn Kiếm muốn đấu một trận với mình.
Chỉ sợ đây là nguyện vọng của gã.
Nhưng Giang Ninh sẽ không để cho gã được như ý.
Hắn móc kẹo cao su từ trong túi ra, lấy ra một cái và nhét vào trong miệng, ra sức nhai. Dường như cảm giác không đủ, hắn lại ném vào trong miệng thêm một cái, nhai lung tung một lúc mới hà hơi ra tay mình.
“Chắc là không ngửi ra được mùi thuốc lá nữa đâu nhỉ?”
Hắn trở lại tập đoàn Lâm thị, tới văn phòng của Lâm Vũ Chân.
Hắn mới vừa bước vào cửa, Lâm Vũ Chân lại ngẩng đầu lên, mũi hơi nhăn lại, giống như một con mèo hoa nhỏ đang nhạy cảm ngửi mùi gì đó.
“Thằng nhóc A Cẩu này càng lúc càng không hiểu chuyện, ở trong thang máy mà cũng dám hút thuốc!”
Giang Ninh lộ vẻ tức giận mắng: “Làm cả người anh đều đầy mùi thuốc lá. Lần sau còn như vậy, anh sẽ bảo lão Hoàng trừng trị cậu tai”
Lâm Vũ Chân nghi ngờ liếc nhìn Giang Ninh từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt hắn không có chút sơ hở nào, lúc này mới khẽ gật đầu.
“Cũng phải nói với anh Cẩu nói một tiếng, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nên cai sớm thì tốt hơn”
“Ừ, anh chắc chắn sẽ cố gắng nói với cậu ta.”
Lúc này, anh Cẩu đang phấn khích rèn luyện ở sân huấn luyện vùng ngoại ô tự nhiên nhảy mũi liên tục mười mấy cái.
Giang Ninh không tới gần Lâm Vũ Chân mà ngồi xuống sô pha, bỏ vào miệng một miếng quất ngâm đường.
“Chuẩn bị xong rồi à?”
“Vâng, đã bàn xong chi tiết của dự án, bên phía ba cũng xác nhận không có vấn đề gì, chỉ còn chờ lên tỉnh ký hợp đồng nữa thôi.”
Lâm Vũ Chân có vẻ hơi hưng phấn.
Lâm thị sắp tiến quân lên tỉnh!
Trong ba tháng ngắn ngủi, tập đoàn Lâm thị phát triển gần như có thể nói là kỳ tích.
Tất cả đều thuận lợi, cho dù gặp phải chút phiền toái và vấn đề, bọn họ đều giải quyết tốt.
Điều này chính là rèn luyện cực tốt đối với Lâm Vũ Chân, làm cho năng lực của cô cũng tăng lên rất nhanh.
Cô đương nhiên biết, điều này không thiếu được Giang Ninh ở bên cạnh giúp đỡ.
Nhưng sắp lập tức tiến quân vào tỉnh thành vẫn khiến cho cô thấy hơi khẩn trương, cô còn có cảm giác hình như quá nhanh.
“Giang Ninh, anh nói xem, tốc độ chúng ta phát triển như Vậy có quá nhanh không?”
“Bây giờ vốn đang là thời đại tên lửa, cái gì cũng phải nhanh”
Trong miệng Giang Ninh vẫn ngậm miếng quýt, lúng.
búng nói: “Đương nhiên, trên phương diện nào đó thì không thể quá nhanh, sẽ ảnh hưởng tới tương tác giữa hai vợ chồng”
Lâm Vũ Chân mới nghe còn chưa kịp phản ứng, lát sau mới hiểu được tương tác giữa hai vợ chồng là có ý gì. Cô lập tức đỏ mặt.
Giang Ninh đang ám chỉ với mình sao?
Mình hình như… còn chưa có tương tác thân mật gì với Giang Ninh, nhưng điều này… cũng quá xấu hổ đi.
Không biết sao, Lâm Vũ Chân đột nhiên nhớ tới dáng người đầy sức mạnh của Giang Ninh khi mình và hán cùng ngâm suối nước nóng!
Cả đời này, gã thậm chí rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Chỉ có lúc gã thật sự nghiêm túc mới phải nói chuyện như vậy.
“Những người khác quả thật không xứng giết ông, nhưng ông cuối cùng sẽ không chết dưới tay tôi: Giang Ninh hút thuốc xong liền gấp tấm thiệp mời lại, bỏ vào vào túi.
Đổi lại thành người khác, đó chính là rất bất kính đối với ông Phó, Tàn Kiếm sẽ dùng một kiếm chém đầu xuống ngay!
Nhưng Giang Ninh làm vậy chỉ chứng tỏ hắn sẽ đi.
“Tạm biệt.”
Tàn Kiếm không nhiều lời, chắp tay và xoay người rời đi.
“Nếu ông trẻ lại mười tuổi, vậy chúng ta còn có thể đánh một trận.”
Tàn Kiếm đi được mấy chục bước, Giang Ninh mới mở miệng nói.
Gã dừng bước.
“Cố gắng sống lâu một chút đi”
Tàn Kiếm gật đầu nhưng không nói gì nữa, bóng dáng thoáng cái đã biến mất.
Giang Ninh nhìn theo bóng lưng Tàn Kiếm biến mất, trong lòng hiểu rõ Tàn Kiếm đã đưa ra quyết định, vậy có nghĩa là gã nhất định phải chết.
Trước khi chết, Tàn Kiếm muốn đấu một trận với mình.
Chỉ sợ đây là nguyện vọng của gã.
Nhưng Giang Ninh sẽ không để cho gã được như ý.
Hắn móc kẹo cao su từ trong túi ra, lấy ra một cái và nhét vào trong miệng, ra sức nhai. Dường như cảm giác không đủ, hắn lại ném vào trong miệng thêm một cái, nhai lung tung một lúc mới hà hơi ra tay mình.
“Chắc là không ngửi ra được mùi thuốc lá nữa đâu nhỉ?”
Hắn trở lại tập đoàn Lâm thị, tới văn phòng của Lâm Vũ Chân.
Hắn mới vừa bước vào cửa, Lâm Vũ Chân lại ngẩng đầu lên, mũi hơi nhăn lại, giống như một con mèo hoa nhỏ đang nhạy cảm ngửi mùi gì đó.
“Thằng nhóc A Cẩu này càng lúc càng không hiểu chuyện, ở trong thang máy mà cũng dám hút thuốc!”
Giang Ninh lộ vẻ tức giận mắng: “Làm cả người anh đều đầy mùi thuốc lá. Lần sau còn như vậy, anh sẽ bảo lão Hoàng trừng trị cậu tai”
Lâm Vũ Chân nghi ngờ liếc nhìn Giang Ninh từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt hắn không có chút sơ hở nào, lúc này mới khẽ gật đầu.
“Cũng phải nói với anh Cẩu nói một tiếng, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nên cai sớm thì tốt hơn”
“Ừ, anh chắc chắn sẽ cố gắng nói với cậu ta.”
Lúc này, anh Cẩu đang phấn khích rèn luyện ở sân huấn luyện vùng ngoại ô tự nhiên nhảy mũi liên tục mười mấy cái.
Giang Ninh không tới gần Lâm Vũ Chân mà ngồi xuống sô pha, bỏ vào miệng một miếng quất ngâm đường.
“Chuẩn bị xong rồi à?”
“Vâng, đã bàn xong chi tiết của dự án, bên phía ba cũng xác nhận không có vấn đề gì, chỉ còn chờ lên tỉnh ký hợp đồng nữa thôi.”
Lâm Vũ Chân có vẻ hơi hưng phấn.
Lâm thị sắp tiến quân lên tỉnh!
Trong ba tháng ngắn ngủi, tập đoàn Lâm thị phát triển gần như có thể nói là kỳ tích.
Tất cả đều thuận lợi, cho dù gặp phải chút phiền toái và vấn đề, bọn họ đều giải quyết tốt.
Điều này chính là rèn luyện cực tốt đối với Lâm Vũ Chân, làm cho năng lực của cô cũng tăng lên rất nhanh.
Cô đương nhiên biết, điều này không thiếu được Giang Ninh ở bên cạnh giúp đỡ.
Nhưng sắp lập tức tiến quân vào tỉnh thành vẫn khiến cho cô thấy hơi khẩn trương, cô còn có cảm giác hình như quá nhanh.
“Giang Ninh, anh nói xem, tốc độ chúng ta phát triển như Vậy có quá nhanh không?”
“Bây giờ vốn đang là thời đại tên lửa, cái gì cũng phải nhanh”
Trong miệng Giang Ninh vẫn ngậm miếng quýt, lúng.
búng nói: “Đương nhiên, trên phương diện nào đó thì không thể quá nhanh, sẽ ảnh hưởng tới tương tác giữa hai vợ chồng”
Lâm Vũ Chân mới nghe còn chưa kịp phản ứng, lát sau mới hiểu được tương tác giữa hai vợ chồng là có ý gì. Cô lập tức đỏ mặt.
Giang Ninh đang ám chỉ với mình sao?
Mình hình như… còn chưa có tương tác thân mật gì với Giang Ninh, nhưng điều này… cũng quá xấu hổ đi.
Không biết sao, Lâm Vũ Chân đột nhiên nhớ tới dáng người đầy sức mạnh của Giang Ninh khi mình và hán cùng ngâm suối nước nóng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.