Chương 358
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
Cô ta chỉ hy vọng Giang Ninh đừng chết sớm như vậy, cô †a còn muốn chơi đùa với hắn thật tốt.
Dương Đống ngồi trong sảnh lớn, ngực phập phồng không ngừng, trong thời gian xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến tim ông có chút hoảng loạn.
Cắm sừng con trai mình, lúc ông ta còn trẻ cái gì cũng không sợ, Dương Hoàng dù biết thì dám làm gì?
Nhị giờ snđề rồi, mà JVEPe\V gia’chủ của.
Dươn ìng ngày càng mạn \ ĩ 3 Nếu thật sự để Dương Hoàng biết được, ông ta sợ Dương Hoàng sẽ giết ông ta luôn mất!
Dương Tiêu cũng ác độc quá!
Người phụ nữ này quá ác độ!
c “Bạt”
Rất nhanh, Dương Hoàng chạy về, sắc mặt cực kỳ khó.
Lạch cạch.
Gậy trong tay Dương Đống rơi xuống đất.
Ông mở miệng thì thầm nói: “Nó, nó chết thật rồi?”
Dương Hoàng gật đầu.
Ông †a vừa tìm người thạo tin hỏi, xác nhận Dương La Lâm đã chết, mà còn chết ở Thiên Hải, nói y chang Dương Tiêu nói.
“Thi thể của nó đâu?”
Dương Hoàng lắc đầu.
Điểm này sợ là cũng giống như Dương Tiêu nói, làm phân bón rồi.
Rốt cuộc nó chọc phải người thế nào.
“Âm!”
Dương Đống “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Ai giết La Lâm! Ai giết nó!”
Dương Đống la lớn, “Tìm ra cho ba, ba muốn hắn chết không chỗ chôn! Ba muốn chúng đều phải chết!”
Ông ta điên loạn thét lên, tức đến dường như muốn phát điên, dẫn đến hụt hơi, lập tức ho kịch liệt.
“Khụ khụ”
“Bal”
“Ba… Ba muốn chúng chết!”
Bịch một tiếng, Dương Đống tức đến ngất xỉu.
Lúc này.
Thành phố Đông Hải.
Bãi huấn luyện ngoại ô.
Ba mươi mấy người anh Cẩu bọn họ đều tới cả rồi.
Sau lần tàn sát với hai con hổ ở Kiến Châu, họ đều rất rõ thực lực bản thân không đủ.
Muốn bảo vệ Đông Hải, muốn đi theo Giang Ninh, thực lực của họ vẫn còn kém xa!
Không phải vì họ không đủ cố gắng không đủ liều mạng.
Cũng không phải vì thiên phú của họ quá tệ mà vì thời gian quá ngắn.
Trong thời gian ngắn như vậy họ có thể trưởng thành đến bước này đã là rất kinh người rồi, nếu đổi lại là ai khác nếu không đích thân nhìn thấy thì sợ là không dám tin.
Sự biến đổi thần kỳ như vậy lại thật sự tồn tại.
Nhưng bây giờ họ vẫn cần trở nên mạnh hơn!
Giang Ninh đứng trước mấy người anh Cẩu, nhìn lướt một vòng rồi khẽ gật đầu.
“Thiên phú của các cậu không tính là tốt nhất nhưng các cậu đã làm rất tốt”
Anh nói to, “Chỉ là nếu là một con người, thì trên người mỗi ngày nhiều hoặc ít cũng có khuyết điểm, khiến thực lực của các cậu bị nút thắt cổ chai, trong thời gian ngắn khó mà đột phá, có người tốc độ nhanh nhưng lực chiến thấp, có người phòng ngự mạnh nhưng tốc độ di chuyển chậm, còn có người tấn công mạnh nhưng phòng ngự lại đầy lỗ hổng!”
Mấy người anh Cẩu nghiêm túc lắng nghe, mỗi một câu Giang Ninh nói, đối với họ đều cực kỳ quan trọng.
“Muốn chỉ một người mà có thể chú ý đến mọi mặt, các cậu bây giờ vẫn chưa làm được”
Giang Ninh lớn tiếng nói, “Cho nên bây giờ tôi dạy các.
cậu kỹ xảo của trận chiến!”
Nghe được mấy chữ kỹ xảo của trận chiến, mắt của đám người đều sáng lên, họ biết, thứ mà Giang Ninh dạy họ.
không có cái nào tệ cả!
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, cái gì họ cũng đồng ý làm!
“Tổ hợp sát chiêu, phối hợp lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp lẫn nhau, để thực lực của các cậu bộc phát gấp bội!”
Giọng của Giang Ninh giống như có ma lực khiến người khác lập tức máu huyết sôi sục.
“Các cậu là sói, là một đám sói! Chỉ có đoàn kết, phối hợp với nhau mới có thể kiêu ngạo, nghe hiểu chưa!”
“RõI”
Đám người đồng thanh thét lên.
Dương Đống ngồi trong sảnh lớn, ngực phập phồng không ngừng, trong thời gian xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến tim ông có chút hoảng loạn.
Cắm sừng con trai mình, lúc ông ta còn trẻ cái gì cũng không sợ, Dương Hoàng dù biết thì dám làm gì?
Nhị giờ snđề rồi, mà JVEPe\V gia’chủ của.
Dươn ìng ngày càng mạn \ ĩ 3 Nếu thật sự để Dương Hoàng biết được, ông ta sợ Dương Hoàng sẽ giết ông ta luôn mất!
Dương Tiêu cũng ác độc quá!
Người phụ nữ này quá ác độ!
c “Bạt”
Rất nhanh, Dương Hoàng chạy về, sắc mặt cực kỳ khó.
Lạch cạch.
Gậy trong tay Dương Đống rơi xuống đất.
Ông mở miệng thì thầm nói: “Nó, nó chết thật rồi?”
Dương Hoàng gật đầu.
Ông †a vừa tìm người thạo tin hỏi, xác nhận Dương La Lâm đã chết, mà còn chết ở Thiên Hải, nói y chang Dương Tiêu nói.
“Thi thể của nó đâu?”
Dương Hoàng lắc đầu.
Điểm này sợ là cũng giống như Dương Tiêu nói, làm phân bón rồi.
Rốt cuộc nó chọc phải người thế nào.
“Âm!”
Dương Đống “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Ai giết La Lâm! Ai giết nó!”
Dương Đống la lớn, “Tìm ra cho ba, ba muốn hắn chết không chỗ chôn! Ba muốn chúng đều phải chết!”
Ông ta điên loạn thét lên, tức đến dường như muốn phát điên, dẫn đến hụt hơi, lập tức ho kịch liệt.
“Khụ khụ”
“Bal”
“Ba… Ba muốn chúng chết!”
Bịch một tiếng, Dương Đống tức đến ngất xỉu.
Lúc này.
Thành phố Đông Hải.
Bãi huấn luyện ngoại ô.
Ba mươi mấy người anh Cẩu bọn họ đều tới cả rồi.
Sau lần tàn sát với hai con hổ ở Kiến Châu, họ đều rất rõ thực lực bản thân không đủ.
Muốn bảo vệ Đông Hải, muốn đi theo Giang Ninh, thực lực của họ vẫn còn kém xa!
Không phải vì họ không đủ cố gắng không đủ liều mạng.
Cũng không phải vì thiên phú của họ quá tệ mà vì thời gian quá ngắn.
Trong thời gian ngắn như vậy họ có thể trưởng thành đến bước này đã là rất kinh người rồi, nếu đổi lại là ai khác nếu không đích thân nhìn thấy thì sợ là không dám tin.
Sự biến đổi thần kỳ như vậy lại thật sự tồn tại.
Nhưng bây giờ họ vẫn cần trở nên mạnh hơn!
Giang Ninh đứng trước mấy người anh Cẩu, nhìn lướt một vòng rồi khẽ gật đầu.
“Thiên phú của các cậu không tính là tốt nhất nhưng các cậu đã làm rất tốt”
Anh nói to, “Chỉ là nếu là một con người, thì trên người mỗi ngày nhiều hoặc ít cũng có khuyết điểm, khiến thực lực của các cậu bị nút thắt cổ chai, trong thời gian ngắn khó mà đột phá, có người tốc độ nhanh nhưng lực chiến thấp, có người phòng ngự mạnh nhưng tốc độ di chuyển chậm, còn có người tấn công mạnh nhưng phòng ngự lại đầy lỗ hổng!”
Mấy người anh Cẩu nghiêm túc lắng nghe, mỗi một câu Giang Ninh nói, đối với họ đều cực kỳ quan trọng.
“Muốn chỉ một người mà có thể chú ý đến mọi mặt, các cậu bây giờ vẫn chưa làm được”
Giang Ninh lớn tiếng nói, “Cho nên bây giờ tôi dạy các.
cậu kỹ xảo của trận chiến!”
Nghe được mấy chữ kỹ xảo của trận chiến, mắt của đám người đều sáng lên, họ biết, thứ mà Giang Ninh dạy họ.
không có cái nào tệ cả!
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, cái gì họ cũng đồng ý làm!
“Tổ hợp sát chiêu, phối hợp lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp lẫn nhau, để thực lực của các cậu bộc phát gấp bội!”
Giọng của Giang Ninh giống như có ma lực khiến người khác lập tức máu huyết sôi sục.
“Các cậu là sói, là một đám sói! Chỉ có đoàn kết, phối hợp với nhau mới có thể kiêu ngạo, nghe hiểu chưa!”
“RõI”
Đám người đồng thanh thét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.