Chương 571
Nhị Lôi Đại Thúc
03/08/2021
con!”
Tay Giang Ninh cầm điện thoại chợt siết chặt, suýt nữa đã bóp nát luôn cả điện thoại!
Người kia không ngờ lại đi thắng qua Đông Hải.
“Con và Vũ Chân ở Thịnh Hải còn có chuyện bận nên tạm thời không thể quay về được.”
Giang Nlinh vẫn bình tĩnh ôn hòa/wồï:, 4¬… 3 Khi hắn nói chuyện với Tô Mai chưa bao giờ lớn tiếng, lại càng không kèm theo cảm xúc.
“Được được được, vậy mẹ chờ các con về rồi lại nói. Các.
con ở bên ngoài nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mình quá mệt, có biết không?”
Tô Mai cần nhàn vài câu rồi cúp máy.
Giang Ninh để điện thoại di động xuống, ngồi ở đó im lặng một lúc. Hắn thật sự không ngờ người kia cũng dám đi tới Đông Hải, ông ta thật sự cho rằng mình không dám ra tay sao?
“Sao vậy?”
Trên người Giang Đạo Nhiên lộ ra một loại khí chất đặc biệt, ông ta cố gắng làm cho mình tùy ý một chút. Ông ta không ngờ ba mẹ của Lâm Vũ Chân lại tự nhiên giản dị dễ gần như vậy.
Ông †a vừa nghe Tô Mai gọi điện thoại cho Giang Ninh, giọng nói kia rõ ràng giống như mẹ ruột của Giang Ninh, quan tâm hắn, lo lắng cho hắn.
Mà giọng điệu Giang Ninh nói chuyện với Tô Mai, dù sao Giang Đạo Nhiên cũng chưa từng được biết qua.
Ông ta đột nhiên có phần hâm mộ vợ chồng Lâm Văn.
“Giang Ninh nói nó vẫn luôn ở bên ngoài dốc sức làm việc, trong nhà không có ai, chúng tôi còn tưởng nó là một đứa trẻ mồ côi, thật làm cho người ta đau lòng.”
Tô Mai than thở: “Không ngờ thằng bé còn có một người họ hàng xa. Tôi thật sự thấy mừng thay cho nó”
“Thằng bé Giang Ninh này thật sự không tệ, chúng tôi giao con gái cho nó cũng rất yên tâm”
Lâm Văn khẽ cười nói: “Ông thông gia, hai đứa chúng nó lấy nhau cũng chỉ nhận giấy kết hôn, chúng tôi nghĩ, nếu hai nhà hai bên đều ở đây, không bằng thương lượng một chút, làm một đám cưới bù lại cho hai đứa trẻ đi?”
“Nghe nói Giang Ninh tới ở rể nhà ông bà à?”
Giang Đạo Nhiên mỉm cười hỏi.
“Tôi xem nó như con ruột.”
‘Tô Mai không e ngại, nói thắng: “Có lẽ tôi thật sự sinh con trai, nó cũng không đối xử tốt với tôi như Giang Ninh đâu”
Tay Giang Ninh cầm điện thoại chợt siết chặt, suýt nữa đã bóp nát luôn cả điện thoại!
Người kia không ngờ lại đi thắng qua Đông Hải.
“Con và Vũ Chân ở Thịnh Hải còn có chuyện bận nên tạm thời không thể quay về được.”
Giang Nlinh vẫn bình tĩnh ôn hòa/wồï:, 4¬… 3 Khi hắn nói chuyện với Tô Mai chưa bao giờ lớn tiếng, lại càng không kèm theo cảm xúc.
“Được được được, vậy mẹ chờ các con về rồi lại nói. Các.
con ở bên ngoài nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mình quá mệt, có biết không?”
Tô Mai cần nhàn vài câu rồi cúp máy.
Giang Ninh để điện thoại di động xuống, ngồi ở đó im lặng một lúc. Hắn thật sự không ngờ người kia cũng dám đi tới Đông Hải, ông ta thật sự cho rằng mình không dám ra tay sao?
“Sao vậy?”
Trên người Giang Đạo Nhiên lộ ra một loại khí chất đặc biệt, ông ta cố gắng làm cho mình tùy ý một chút. Ông ta không ngờ ba mẹ của Lâm Vũ Chân lại tự nhiên giản dị dễ gần như vậy.
Ông †a vừa nghe Tô Mai gọi điện thoại cho Giang Ninh, giọng nói kia rõ ràng giống như mẹ ruột của Giang Ninh, quan tâm hắn, lo lắng cho hắn.
Mà giọng điệu Giang Ninh nói chuyện với Tô Mai, dù sao Giang Đạo Nhiên cũng chưa từng được biết qua.
Ông ta đột nhiên có phần hâm mộ vợ chồng Lâm Văn.
“Giang Ninh nói nó vẫn luôn ở bên ngoài dốc sức làm việc, trong nhà không có ai, chúng tôi còn tưởng nó là một đứa trẻ mồ côi, thật làm cho người ta đau lòng.”
Tô Mai than thở: “Không ngờ thằng bé còn có một người họ hàng xa. Tôi thật sự thấy mừng thay cho nó”
“Thằng bé Giang Ninh này thật sự không tệ, chúng tôi giao con gái cho nó cũng rất yên tâm”
Lâm Văn khẽ cười nói: “Ông thông gia, hai đứa chúng nó lấy nhau cũng chỉ nhận giấy kết hôn, chúng tôi nghĩ, nếu hai nhà hai bên đều ở đây, không bằng thương lượng một chút, làm một đám cưới bù lại cho hai đứa trẻ đi?”
“Nghe nói Giang Ninh tới ở rể nhà ông bà à?”
Giang Đạo Nhiên mỉm cười hỏi.
“Tôi xem nó như con ruột.”
‘Tô Mai không e ngại, nói thắng: “Có lẽ tôi thật sự sinh con trai, nó cũng không đối xử tốt với tôi như Giang Ninh đâu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.