Chương 633
Nhị Lôi Đại Thúc
03/08/2021
Sắc mặt tám người thay đổi, giống như bị đoán trúng suy nghĩ vậy, nhất thời không thốt ra được lời nào.
“Đừng cho rắng tôi không biết, mỗi một chí các người đều thường xuyên tiếp xúc với những đại gia tộc Phương Bắc kia, Đàm Phong đáng chết, chẳng lẽ các người không đáng chết?”
Lời của Đàm Hưng khiến cho bọn họ run rẩy, không ngờ Đàm Hưng lại biết hết rồi.
Nhưng chắng phải ông ta đến để giết Giang Ninh sao?
Sao bây giờ lại như thể biến thành một người hoàn toàn khác thế này.
“Thu xếp đồ đạc theo tôi về, nếu không, thì đừng về nữa”
Dứt lời, Đàm Hưng hừ một tiếng, không nói thêm lời dư thừa nào mà quay đầu đi mất.
Ông ta rất rõ ràng, những người này nếu hôm nay đi giết Giang Ninh, vậy thì tuyệt đối sẽ không còn mạng để về nữa.
Cho dù tám người họ liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của Giang Ninh.
Trận chiến khi Giang Ninh giết bốn cao thủ cấp bậc tông sư ở Thịnh Hải kia, có lẽ hắn không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào cả, mà chỉ dùng thực lực của bản thân mà thôi, Đàm Hưng sẽ không do dự thêm phút nào nữa.
Đàm Hưng rời đi ngay trong đêm, tám cao thủ của các chi mạch cũng không dám đối nghịch, liền lục tục rời đi theo.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lâm.
Giang Ninh năm trên sofa sờ bụng, cá nướng trên bàn chỉ còn lại bộ xương.
“Anh không sợ béo hải”
Lâm Vũ Chân ấm ức nói, một con cá thì hơn bốn phần là vào bụng Giang Ninh, lúc hắn không ở nhà, Tô Mai còn không cho cô đụng đũa nữa kìa!
“Anh sợ em béo”
Giang Ninh nói: “Vậy nên anh ăn hộ em, vợ à, em thấy anh đối xử với em tốt không”
“Hừ”
Lâm Vũ Chân lườm hắn, càng nghĩ càng thấy tủi thân, quay sang Tô Mai mách: “Mẹ, mẹ xem Giang Ninh kìa!”
“Giang Ninh nói đúng lắm”
Tô Mai gật đầu, tay bưng hoa quả vừa mới rửa sạch đặt trước mặt Giang Ninh: “Con ăn ít thôi, béo xấu lám, có Giang Ninh trông con, mẹ mới yên tâm được!”
Lâm Vũ Chân nghệt mặt ra.
Mẹ ruột đây hả?
Cô nhìn Giang Ninh rồi lại nhìn Tô Mai, mím chặt môi.
“Ngài lớn nhất, cứ yêu thương con trai ruột của ngài đi ạ, một đứa con dâu như con phải bỏ nhà đi thôi”
Cô làm ra vẻ muốn lên lầu dọn đồ chuẩn bị bỏ nhà ra đi, nhưng mà lại chẳng có ai cản cô lại cả.
Lâm Vũ Chân hơi muốn khóc.
Cô kéo cánh cửa hé ra một khe nhỏ, lén lút nhìn xuống dưới lầu, Tô Mai đang hỏi Giang Ninh ngày mai muốn ăn gì, ngày kia muốn ăn món nào, ngày kìa lại muốn ăn gì nữa!
“Khinh Vũ, tôi cảm thấy mình như bị Lâm Vũ Chân nói với đầu bên kia điện thoại.
Đó chác chán là một ngày đông lạnh lẽo, tuyết rơi lả tả, lúc Tô Mai ra ngoài vứt rác, nhìn thấy mình cuộn mình đang khóc oe oe trong thùng rác, nhất thời lòng tốt trào dâng nên mới nhặt cô về.
Giang Ninh mới là con trai ruột của Tô Mai.
Lâm Vũ Chân càng nghĩ càng thấy khả năng này có lý, nào có người nào có con rể rồi thì làm lơ con gái thế kia chứ.
Nói chuyện với Lâm Vũ Chân nửa tiếng, Diệp Khinh Vũ cũng cười đến đau cả bụng.
Nghe được giọng Giang Ninh dưới lầu, Lâm Vũ Chân vội nói nhỏ lại: “Tôi sắp ngủ rồi, hôm nào rảnh thì mình nói xấu anh ấy tiếp!”
Vứt điện thoại qua một bên, Lâm Vũ Chân lập tức tắt đèn, kéo chăn đắp qua đầu giả vờ ngủ.
Giang Ninh bước nhẹ nhàng như một con mèo, thấy Lâm Vũ Chân cuộn người trong chăn liền khẽ khàng không nói gì tránh làm phiền đến cô.
Yên tĩnh một hồi, hình như hán lại đi ra ngoài.
“Còn chưa qua đây?”
Lâm Vũ Chân nhướn mày, không cảm nhận được Giang Ninh đến gần, hơi mím môi, lòng mắng: “Hừ, không cho.
anh một bài học, thì anh sẽ không biết ai mới là cục cưng ở nhà này!”
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Giang Ninh lên giường.
Tên đểu này đi đâu mất rồi, đừng bảo là chạy đến phòng khách rồi nhé?
Lâm Vũ Chân rón rén kéo chăn xuống, mở mắt ra thì thấy Giang Ninh đang mỉm cười nhìn mình.
Cô không nhịn được mà hét lên: “Sao anh không có tiếng động gì thết”
“Anh muốn xem xem em định giả vờ đến lúc nào”
Giang Ninh cười nói: “Mới có ba phút, vợ ơi, em thật thiếu kiên nhãn”
“Anh..”
Lâm Vũ Chân tức: “Em vừa tỉnh ngủ!”
Giang Ninh chỉ cười không nói gì.
“Đêm nay phạt anh ngủ sofa!”
Vừa nãy cô mới nghĩ cách cùng với Diệp Khinh Vũ, nhất định phải đàn áp lại Giang Ninh.
sa, Giang Ninh gật đầu, xoay người định đi: “Vậy anh xuống sofa dưới lầu ngủ”
Nói xong liền quay đầu, không lưu luyến chút nào, Lâm Vũ Chân tức giận trợn trừng mát, tên khốn này, tức chết mình mà!
“Quay lại!”
Cô lập tức hét lên: “Em bảo anh đi thì anh đi à!”
“Đương nhiên, anh phải nghe lời vợ mà”
Giang Ninh đáp như lẽ đương nhiên.
Lâm Vũ Chân không biết nên nói gì nữa rồi, cô không tìm được lỗ hổng nào trong lời nói của Giang Ninh cả, ngay cả cơ hội cãi lại cũng chẳng có.
Xem ra địa vị của cô trong nhà này đã được xác định rồi.
Cô đành phải chấp nhận số phận thôi.
“Lên đây, làm ấm giường cho eml”
Lâm Vũ Chân nũng nịu nói.
“Dạ”
Giang Ninh buồn cười, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, cung kính cong người rồi lập tức tiến lên, ôm chặt lấy Lâm Vũ Chân.
“Tát đèn! Đi ngủ!”
“Đừng cho rắng tôi không biết, mỗi một chí các người đều thường xuyên tiếp xúc với những đại gia tộc Phương Bắc kia, Đàm Phong đáng chết, chẳng lẽ các người không đáng chết?”
Lời của Đàm Hưng khiến cho bọn họ run rẩy, không ngờ Đàm Hưng lại biết hết rồi.
Nhưng chắng phải ông ta đến để giết Giang Ninh sao?
Sao bây giờ lại như thể biến thành một người hoàn toàn khác thế này.
“Thu xếp đồ đạc theo tôi về, nếu không, thì đừng về nữa”
Dứt lời, Đàm Hưng hừ một tiếng, không nói thêm lời dư thừa nào mà quay đầu đi mất.
Ông ta rất rõ ràng, những người này nếu hôm nay đi giết Giang Ninh, vậy thì tuyệt đối sẽ không còn mạng để về nữa.
Cho dù tám người họ liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của Giang Ninh.
Trận chiến khi Giang Ninh giết bốn cao thủ cấp bậc tông sư ở Thịnh Hải kia, có lẽ hắn không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào cả, mà chỉ dùng thực lực của bản thân mà thôi, Đàm Hưng sẽ không do dự thêm phút nào nữa.
Đàm Hưng rời đi ngay trong đêm, tám cao thủ của các chi mạch cũng không dám đối nghịch, liền lục tục rời đi theo.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lâm.
Giang Ninh năm trên sofa sờ bụng, cá nướng trên bàn chỉ còn lại bộ xương.
“Anh không sợ béo hải”
Lâm Vũ Chân ấm ức nói, một con cá thì hơn bốn phần là vào bụng Giang Ninh, lúc hắn không ở nhà, Tô Mai còn không cho cô đụng đũa nữa kìa!
“Anh sợ em béo”
Giang Ninh nói: “Vậy nên anh ăn hộ em, vợ à, em thấy anh đối xử với em tốt không”
“Hừ”
Lâm Vũ Chân lườm hắn, càng nghĩ càng thấy tủi thân, quay sang Tô Mai mách: “Mẹ, mẹ xem Giang Ninh kìa!”
“Giang Ninh nói đúng lắm”
Tô Mai gật đầu, tay bưng hoa quả vừa mới rửa sạch đặt trước mặt Giang Ninh: “Con ăn ít thôi, béo xấu lám, có Giang Ninh trông con, mẹ mới yên tâm được!”
Lâm Vũ Chân nghệt mặt ra.
Mẹ ruột đây hả?
Cô nhìn Giang Ninh rồi lại nhìn Tô Mai, mím chặt môi.
“Ngài lớn nhất, cứ yêu thương con trai ruột của ngài đi ạ, một đứa con dâu như con phải bỏ nhà đi thôi”
Cô làm ra vẻ muốn lên lầu dọn đồ chuẩn bị bỏ nhà ra đi, nhưng mà lại chẳng có ai cản cô lại cả.
Lâm Vũ Chân hơi muốn khóc.
Cô kéo cánh cửa hé ra một khe nhỏ, lén lút nhìn xuống dưới lầu, Tô Mai đang hỏi Giang Ninh ngày mai muốn ăn gì, ngày kia muốn ăn món nào, ngày kìa lại muốn ăn gì nữa!
“Khinh Vũ, tôi cảm thấy mình như bị Lâm Vũ Chân nói với đầu bên kia điện thoại.
Đó chác chán là một ngày đông lạnh lẽo, tuyết rơi lả tả, lúc Tô Mai ra ngoài vứt rác, nhìn thấy mình cuộn mình đang khóc oe oe trong thùng rác, nhất thời lòng tốt trào dâng nên mới nhặt cô về.
Giang Ninh mới là con trai ruột của Tô Mai.
Lâm Vũ Chân càng nghĩ càng thấy khả năng này có lý, nào có người nào có con rể rồi thì làm lơ con gái thế kia chứ.
Nói chuyện với Lâm Vũ Chân nửa tiếng, Diệp Khinh Vũ cũng cười đến đau cả bụng.
Nghe được giọng Giang Ninh dưới lầu, Lâm Vũ Chân vội nói nhỏ lại: “Tôi sắp ngủ rồi, hôm nào rảnh thì mình nói xấu anh ấy tiếp!”
Vứt điện thoại qua một bên, Lâm Vũ Chân lập tức tắt đèn, kéo chăn đắp qua đầu giả vờ ngủ.
Giang Ninh bước nhẹ nhàng như một con mèo, thấy Lâm Vũ Chân cuộn người trong chăn liền khẽ khàng không nói gì tránh làm phiền đến cô.
Yên tĩnh một hồi, hình như hán lại đi ra ngoài.
“Còn chưa qua đây?”
Lâm Vũ Chân nhướn mày, không cảm nhận được Giang Ninh đến gần, hơi mím môi, lòng mắng: “Hừ, không cho.
anh một bài học, thì anh sẽ không biết ai mới là cục cưng ở nhà này!”
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Giang Ninh lên giường.
Tên đểu này đi đâu mất rồi, đừng bảo là chạy đến phòng khách rồi nhé?
Lâm Vũ Chân rón rén kéo chăn xuống, mở mắt ra thì thấy Giang Ninh đang mỉm cười nhìn mình.
Cô không nhịn được mà hét lên: “Sao anh không có tiếng động gì thết”
“Anh muốn xem xem em định giả vờ đến lúc nào”
Giang Ninh cười nói: “Mới có ba phút, vợ ơi, em thật thiếu kiên nhãn”
“Anh..”
Lâm Vũ Chân tức: “Em vừa tỉnh ngủ!”
Giang Ninh chỉ cười không nói gì.
“Đêm nay phạt anh ngủ sofa!”
Vừa nãy cô mới nghĩ cách cùng với Diệp Khinh Vũ, nhất định phải đàn áp lại Giang Ninh.
sa, Giang Ninh gật đầu, xoay người định đi: “Vậy anh xuống sofa dưới lầu ngủ”
Nói xong liền quay đầu, không lưu luyến chút nào, Lâm Vũ Chân tức giận trợn trừng mát, tên khốn này, tức chết mình mà!
“Quay lại!”
Cô lập tức hét lên: “Em bảo anh đi thì anh đi à!”
“Đương nhiên, anh phải nghe lời vợ mà”
Giang Ninh đáp như lẽ đương nhiên.
Lâm Vũ Chân không biết nên nói gì nữa rồi, cô không tìm được lỗ hổng nào trong lời nói của Giang Ninh cả, ngay cả cơ hội cãi lại cũng chẳng có.
Xem ra địa vị của cô trong nhà này đã được xác định rồi.
Cô đành phải chấp nhận số phận thôi.
“Lên đây, làm ấm giường cho eml”
Lâm Vũ Chân nũng nịu nói.
“Dạ”
Giang Ninh buồn cười, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, cung kính cong người rồi lập tức tiến lên, ôm chặt lấy Lâm Vũ Chân.
“Tát đèn! Đi ngủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.