Chương 678
Nhị Lôi Đại Thúc
03/08/2021
Hơn nữa Lâm thị muốn tiến vào thị trường phía bắc chính là phải nghênh ngang bước vào như vậy, không cần phải lén lút, càng không cần phải lo lắng hãi hùng.
Lâm thị muốn tới, nếu không dám để cho người ta biết, vậy còn chẳng phải giống như trực tiếp tuyên bố buông tha thị trường phía bắc sao?
Tin tức vừa ra, không biết có bao nhiêu người đều rục rịch, rất nhanh lại có người để mắt tới đám người Lý Đông, tất cả đều muốn nắm bắt lấy’eơ hội hiếm có lần này để công kích Lâm thị, lấy điều này giành thiện cảm của tập đoàn Linh Long.
“Tất cá đi ra, có bao nhiêu thu thập bấy nhiêu”
Giang Ninh thản nhiên nói.
Hản biết, Lâm thị muốn tiến vào phương bác sẽ gặp sức.
cản cực lớn, hắn không sợ những rác rưởi này nhảy ra, lại ghét những ẩn nấp ở trong bóng tối, đâm lén sau lưng người khác.
Nhưng bất kể là ai cũng đừng mong ngăn cản được: bước chân của Lâm thị.
Bây giờ, Giang Ninh chỉ hy vọng, theo Lâm thị tiến vào thị trường phía bắc, càng lúc càng uy hiếp được nhiều lợi ích của các gia tộc thế gia vọng tộc, sẽ làm cho bọn họ.
đứng ngồi không yên, hoàn toàn nhảy ra Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để hán ra tay!
Có lẽ kẻ ẩn nấp phía sau cũng sẽ lộ manh mối.
Trong lúc cửa khẩu quan trọng thành phố Thiên Bắc này đã sôi trào, thành phố Đông Hải cũng không ngừng xuất hiện phong ba.
Hai ngày ngắn ngủi lại có không ít người có ý định lẻn vào thành phố Đông Hải, ra tay với người của tập đoàn Lâm thị, thậm chí là Lâm Vũ Chân!
“Âm”
Lại một người bị đánh từ trên tầng rơi xuống, lão Nhị đứng ở cửa Lâm thị với ánh mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt.
Kẻ nào tiến tới thì sẽ phải gánh chịu một cái tát của anh tat Cả Lâm thị đều đang được bảo vệ chặt chẽ, Hoàng Ngọc.
Minh điều động đủ năm trăm người cẩn thận bảo vệ cho.
từng nhân viên của Lâm thị, bảo đảm sẽ không có ai vì vậy mà xảy ra chuyện.
Bảo đảm công việc thường ngày của tập đoàn Lâm thị không sẽ bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Mà gần đây, Lâm Vũ Chân trừ khi cần thiết, còn lại cơ bản đều làm việc ở nhà.
Bên ngoài khu biệt thự có từng tầng bảo vệ, người bình thường thậm chí cũng khó có thể tới gần.
Bóng đêm dần buông xuống.
Lâm Vũ Chân vươn vai, khẽ xoa đôi vai nhức mỏi. Cô vừa kết thúc một cuộc họp video, xác định ý tưởng về sản phẩm mới sẽ tiến quân vào thị trường phía bắc, có thể lập tức bắt đầu kế hoạch lên phía bắc.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu biệt thự chợt có một bóng người nhanh chóng lóe lên.
Mấy người bảo vệ không phát hiện ra điều bất thường.
“vùt”
Bóng dáng như giống như một bóng ma lao thẳng về phía biệt thự nhà họ Lâm.
“Mạng của Lâm Vũ Chân là của tôi!”
Nhìn thân pháp này thì chỉ sợ phải là một cao thủ đã gần đạt tới cấp Tông Sư, thậm chí có thể đã đạt đến cấp Tông Sư, công phu di chuyển ẩn nấp vô cùng tốt.
Chỉ một lát sau, gã đã thâm nhập vào đến biệt thự nhà họ Lâm, trong con ngươi hiện lên chút xem thường, chợt giống như một làn khói xanh, vù một tiếng và lao vào!
“Âm”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, bóng dáng kia giống như đạn pháo bay ngang ra ngoài và đập mạnh xuống đất, mắt trợn trừng, còn chưa nói được lời nào đã ngất lịm.
Ông ta vào phòng, hừ một tiếng, trong lòng càng lúc càng thất vọng với nếp sống của giới giang hồ bây giờ.
“Ba, ai vậy?”
Diệp Khinh Vũ đang ngồi xem tỉ vi trong phòng khách, quay đầu hỏi.
“Rác rưởi thôi!”
Diệp Sơn bực bội nói, khoát tay căn bản không muốn nhắc tới: “Rác rưởi này, tới bao nhiêu, ba ném đi bấy nhiêu!”
Lâm thị muốn tới, nếu không dám để cho người ta biết, vậy còn chẳng phải giống như trực tiếp tuyên bố buông tha thị trường phía bắc sao?
Tin tức vừa ra, không biết có bao nhiêu người đều rục rịch, rất nhanh lại có người để mắt tới đám người Lý Đông, tất cả đều muốn nắm bắt lấy’eơ hội hiếm có lần này để công kích Lâm thị, lấy điều này giành thiện cảm của tập đoàn Linh Long.
“Tất cá đi ra, có bao nhiêu thu thập bấy nhiêu”
Giang Ninh thản nhiên nói.
Hản biết, Lâm thị muốn tiến vào phương bác sẽ gặp sức.
cản cực lớn, hắn không sợ những rác rưởi này nhảy ra, lại ghét những ẩn nấp ở trong bóng tối, đâm lén sau lưng người khác.
Nhưng bất kể là ai cũng đừng mong ngăn cản được: bước chân của Lâm thị.
Bây giờ, Giang Ninh chỉ hy vọng, theo Lâm thị tiến vào thị trường phía bắc, càng lúc càng uy hiếp được nhiều lợi ích của các gia tộc thế gia vọng tộc, sẽ làm cho bọn họ.
đứng ngồi không yên, hoàn toàn nhảy ra Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để hán ra tay!
Có lẽ kẻ ẩn nấp phía sau cũng sẽ lộ manh mối.
Trong lúc cửa khẩu quan trọng thành phố Thiên Bắc này đã sôi trào, thành phố Đông Hải cũng không ngừng xuất hiện phong ba.
Hai ngày ngắn ngủi lại có không ít người có ý định lẻn vào thành phố Đông Hải, ra tay với người của tập đoàn Lâm thị, thậm chí là Lâm Vũ Chân!
“Âm”
Lại một người bị đánh từ trên tầng rơi xuống, lão Nhị đứng ở cửa Lâm thị với ánh mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt.
Kẻ nào tiến tới thì sẽ phải gánh chịu một cái tát của anh tat Cả Lâm thị đều đang được bảo vệ chặt chẽ, Hoàng Ngọc.
Minh điều động đủ năm trăm người cẩn thận bảo vệ cho.
từng nhân viên của Lâm thị, bảo đảm sẽ không có ai vì vậy mà xảy ra chuyện.
Bảo đảm công việc thường ngày của tập đoàn Lâm thị không sẽ bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Mà gần đây, Lâm Vũ Chân trừ khi cần thiết, còn lại cơ bản đều làm việc ở nhà.
Bên ngoài khu biệt thự có từng tầng bảo vệ, người bình thường thậm chí cũng khó có thể tới gần.
Bóng đêm dần buông xuống.
Lâm Vũ Chân vươn vai, khẽ xoa đôi vai nhức mỏi. Cô vừa kết thúc một cuộc họp video, xác định ý tưởng về sản phẩm mới sẽ tiến quân vào thị trường phía bắc, có thể lập tức bắt đầu kế hoạch lên phía bắc.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu biệt thự chợt có một bóng người nhanh chóng lóe lên.
Mấy người bảo vệ không phát hiện ra điều bất thường.
“vùt”
Bóng dáng như giống như một bóng ma lao thẳng về phía biệt thự nhà họ Lâm.
“Mạng của Lâm Vũ Chân là của tôi!”
Nhìn thân pháp này thì chỉ sợ phải là một cao thủ đã gần đạt tới cấp Tông Sư, thậm chí có thể đã đạt đến cấp Tông Sư, công phu di chuyển ẩn nấp vô cùng tốt.
Chỉ một lát sau, gã đã thâm nhập vào đến biệt thự nhà họ Lâm, trong con ngươi hiện lên chút xem thường, chợt giống như một làn khói xanh, vù một tiếng và lao vào!
“Âm”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, bóng dáng kia giống như đạn pháo bay ngang ra ngoài và đập mạnh xuống đất, mắt trợn trừng, còn chưa nói được lời nào đã ngất lịm.
Ông ta vào phòng, hừ một tiếng, trong lòng càng lúc càng thất vọng với nếp sống của giới giang hồ bây giờ.
“Ba, ai vậy?”
Diệp Khinh Vũ đang ngồi xem tỉ vi trong phòng khách, quay đầu hỏi.
“Rác rưởi thôi!”
Diệp Sơn bực bội nói, khoát tay căn bản không muốn nhắc tới: “Rác rưởi này, tới bao nhiêu, ba ném đi bấy nhiêu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.