Chương 25: Đếm thời gian cho anh
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
Anh Hổ giơ tay lau mặt, sau đó phất phất tay.
Hai tên thuộc hạ lập tức chạy qua.
“Nói, có bao nhiêu người ra tay?”
“Anh Hổ, chỉ có một”
“Một?”
Anh Hổ mở choàng mát, tựa như một con hổ hung dữ
nhe nanh múa vuốt, khí thế ép người: “Chỉ có một người
đánh cả lũ bọn mày như chó? Một lũ vô dụng!”
Hai lên thuộc hạ không dám lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lâm, mười mấy tên thuộc hạ của tôi giờ
vẫn nằm trong bệnh viện, 2 triệu của ông coi như là phí
thuốc thang, lẽ nào không đáng sao?”
Anh Hổ hừ một tiếng, quay sang nhìn Lâm Cường.
Tiền vào đến mồm gã rồi, đừng hòng mong gã nhả ra.
“Trước đó ông không nói với tôi, bên cạnh Lâm Vũ Chân
có một tên khó chơi như vậy”
“Khó chơi gì?”
Lâm Cường coi thường: “Chẳng qua chỉ là một tên ở rể,
lang thang lưu lạc, có lẽ bình thường toàn ở bên lề
đường giành giật đồ ăn rác rưởi, nên đánh nhau cũng
quen thói liều mạng rồi”
Trong mắt ông, Giang Ninh chính là loại người như vậy,
người nào càng không tiếc mạng thì người đó càng
đáng sợ.
Huống chỉ hắn có bệnh tâm thần, một khi đã điên lên thì
ai ngăn nổi?
“Tôi chỉ có một câu thôi, chuyện này, anh Hổ có làm
được không? Nếu không được, vậy tôi tìm người khác”
Anh Hổ híp mát lại, nhìn Lâm Cường chăm chằm, nhếch
miệng cười.
“Có thể, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm
được, nhưng cũng phải xem tổng giám đốc Lâm đưa ra
bao nhiêu.”
Lâm Cường thầm mắng anh Hổ lòng tham không đáy,
nhưng ông không còn cách nào khác.
Hạng mục này giờ do Lâm Vũ Chân phụ trách, một khi
nó bắt tay vào làm vậy thì sẽ gây uy hiếp đến hai cha
con họ.
Cho dù biết cha ông sẽ không bao giờ trọng dụng Lâm
Vũ Chân, nhưng một khi Lâm Vũ Chân bám được vào
†ầng quan hệ với Hoàng Ngọc Minh vậy thì khó nói.
Vậy nên cho dù hạng mục có thất bại Lâm Cường cũng
không tiếc, dẫu sao tiền tổn thất hiện giờ đều tiền là của
ông cụ.
Mà ông muốn, là cả cái Lâm thị!
Chỉ cần đợi sau khi ông cụ Lâm Tiêu chết rồi thì hết thảy
sẽ thuộc về ông!
Một nhà Lâm Vũ Chân cũng đừng mơ tưởng lấy dù chỉ
một cắc.
“Tôi lại cho anh ba triệu.”
Lâm Cường nói: “Không cần biết anh dùng thủ đoạn nào,
phá rối Lâm Vũ Chân cũng được, mà huỷ nhà xưởng
cũng tốt, tôi muốn hạng mục này phải thất bại.”
“Một lời đã định!”
Anh Hổ cười lạnh.
Chỉ cần đưa tiền dứt khoát, chuyện gì gã cũng làm được
sất.
Đi đi về về liền cầm vào tay năm triệu, xem ra vẫn là tiền
của người làm ăn dễ kiếm.
“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tiền vào sổ một cái thì
trong vòng một ngày tôi sẽ cho ông một câu trả lời thích
đáng”
“Mỏi mắt mong chờ”
Hai người đối mặt với nhau, cười nham hiểm.
Ngày hôm sau, bữa sáng lại càng phong phú.
Còn có món ăn vặt đặc sắc của Đông Hải, hiển nhiên là
Tô Mai đến phiên chợ sớm mua về.
Giang Ninh cảm động không thôi, không để lại cho Lâm
‘Vũ Chân miếng nào, một mình khoảng sạch.
“Mẹ, sao mẹ không mua cho con!”
Lâm Vũ Chân thay quần áo xong đi ra thì đĩa trên bàn đã
trống không, chun mũi phụng phịu hỏi.
Mới có mấy ngày mà mẹ mình đã trở thành mẹ Giang
Ninh mất rồi, quá bất công.
“Con ăn từ nhỏ đến lớn còn chưa chán hả”
Tô Mai nói vọng ra từ bếp: “Giang Ninh lưu lạc bên ngoài
nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì, con nhường nó ăn
nhiều chút.”
Lâm Vũ Chân không phục nhìn Giang Ninh, mà Giang
Ninh thì cái mặt rõ là đắc chí.
“Đi, ăn xong rồi đi làm thôi”
Ăn xong, Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân ra khỏi nhà, đi
đến chỗ nhà xưởng.
Cả một đường tâm tình Giang Ninh rất tốt, còn Lâm Vũ
Chân thì chả lấy gì làm vui vẻ.
Cô thầm máng, tên Giang Ninh này quá giảo hoạt, dùng
thủ đoạn nước chảy đá mòn, chứ không sao mới có mấy
ngày mà đã đối tốt với hắn như vậy, cô còn chưa chấp
nhận hắn đâu.
Nhưng mà đồng thời cô cũng rất khâm phục Giang Ninh.
Bởi vì Giang Ninh đưa tấm lòng chân thành của mình ra
ra đối xử với mỗi một thành viên trong nhà, bảo vệ Tô.
Mai và Lâm Văn như là bố mẹ ruột của mình.
Tim con người ta làm từ máu thịt, Lâm Văn và Tô Mai
trước giờ vốn là người lương thiện, sao lại không nhìn ra
được chứ.
Chỉ có điều, nếu như bọn họ đến một lúc nào đó chấp
nhận Giang Ninh rồi, thì có lẽ cô sẽ phải kết hôn với
Giang Ninh, trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận?
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Vũ Chân không tự chủ được đỏ
ửng lên, quay sang nhìn Giang Ninh.
Nhìn nghiêng mới thấy, tên này đích thực là kiểu càng
nhìn càng thấy đẹp, mặc dù có tiền nhưng lại không coi
trọng tiền, thân thủ không tồi, biết bảo vệ người ta,
nhưng rốt cuộc hắn là ai đây?
“Sao nhìn anh mãi thế, đừng nói là mới có mấy ngày đã
yêu anh rồi nhé”
Giang Ninh cười đùa.
“Toàn nói linh tinh gì đâu!”
Lâm Vũ Chân vội quay đầu lại, hoảng loạn như thể cả
người bị lột trần.
“Anh đừng có đắc ý sớm, mẹ em nhìn anh lang thang
bên ngoài đáng thương quá mới cho anh ở lại, nên đừng
có mà vênh váo nhé.”
Giang Ninh gật đầu: “Ừ”
“Còn nữa, anh có thể đừng gọi ba mẹ nữa được không,
gọi còn thuận miệng hơn cả em”
“Không được”
Giang Ninh từ chối thẳng thừng: “Giờ gọi cho quen, sau
này còn gọi cả đời mà”
“Anh..”
“Cho dù đến lúc đó em không thích anh, chúng ta không
trở thành vợ chồng, nhưng cũng có thể trở thành anh em
được đó.”
Giang Ninh cười: “Anh nhận ba mẹ nuôi, chuyện này em
không quản được nhỉ”
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh ngẩn ra.
“Không được!”
‘Tên này còn định cướp ba mẹ cô?
Đây là ba mẹ cô, anh không thể cướp!
Dọc đường hai người đấu khẩu qua lại, chẳng mấy chốc
đã đến nhà xưởng ở ngoại ô.
Chiều hôm qua vật liệu thi công đã được chuyển đến,
sáng sớm nay Tiểu Hứa đã thu xếp công nhân bắt đầu
thi công.
Cậu không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Giang
Ninh tìm đám người đó nói chuyện mà giải quyết được
ngay.
Quá đỉnh!
Thấy xe của Giang Ninh tiến vào, Tiểu Hứa lập tức chạy.
qua.
“Cô Lâm, vật liệu đủ rồi, đã bắt đầu thi công, chắc có lẽ
sẽ hoàn thành đúng thời hạn.
Lâm Vũ Chân gật đầu: “Nhất định phải đảm bảo hoàn
thành đúng thời hạn.”
“Vâng, tôi sẽ theo dõi sát sao, tôi mang cô đến hiện
trường xem”
Tiểu Hứa đi đầu dẫn đường, Lâm Vũ Chân theo sao, cậu
nhìn sang Giang Ninh gật đầu tỏ ý chào hỏi: “Chào anh
Ninh”
Ngày đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh, lúc thấy hắn một
mình chọi với mười mấy tên côn đồ, cậu liền quỳ mọp.
dưới chân hắn luôn.
Đàn ông mà lợi hại giống như Giang Ninh đúng là khiến
người ta hâm mộ không thôi
Nếu sau này còn ai nói Lâm Vũ Chân cưới phải một tên
chồng vô năng, cậu chắc chắn sẽ chửi banh mắt chúng
ra.
Lũ thối mồm!
“Đi, đi xem thế nào” Giang Ninh vỗ võ vai Tiểu Hứa, cả
người Tiểu Hứa như được tiếp thêm sức mạnh.
Lâm Vũ Chân và Giang Ninh đến hiện trường xem xét,
thấy hết thảy đều được thi công theo tuần tự, không có.
chuyện gì cô mới thấy yên tâm.
Xây dựng xong nhà xưởng là bước đầu tiên, sau đó láp
ống dẫn nước, nhập kỹ thuật từ bên Hoàng Ngọc Minh,
vậy thì hạng mục này xem như đã thành công.
Chỉ cần đi vào vận hành, vậy tập đoàn Lâm thị coi như
bắt đầu phát triển ngành sản xuất dụng cụ y dược.
“Rầm!”
“Xoảng!”
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đập phá, sắc mặt Lâm
Vũ Chân biến đổi.
Cô chạy vội ra ngoài, thấy hai chiếc xe to đang đỗ ngoài
cửa, có đến bảy tám chục tên đang xông vào.
Tên nào tên nấy ai cũng cầm một cây gậy, mặt mày
hung ác.
“Ai dám thi công thì đánh cho tao.”
“Dừng lại! Dừng lại hết cho tao, không cho thi công!”
Cả đám người rống lên, đám nhân công thì công sợ hãi
sắc mặt trắng bệch, nào dám làm tiếp nữa.
Có một công nhân dừng tay hơi chậm, lập tức bị một
cây gậy đập mạnh vào tay, đánh gãy luôn cánh tay của
hắn.
“Ông mày bảo mày dừng còn dám không dừng? Đập
chết mày!” Một tên gào mồm lên.
“Bọn chúng làm gì đấy!”
Lâm Vũ Chân phẫn nộ vô cùng, sao đột nhiên có nhiều
người đến gây sự như vậy, mà tên nào cũng mang theo
vũ khí.
Giang Ninh kéo cô ra đằng sau lưng, nhìn lướt qua một
lượt, xem ra cảnh cáo của mình không có tác dụng.
“Vũ Chân, lấy điện thoại ra đây” Giang Ninh bảo.
“Báo cảnh sát hả?”
Lâm Vũ Chân vừa lo vừa vội.
“Đếm thời gian!”
Hai tên thuộc hạ lập tức chạy qua.
“Nói, có bao nhiêu người ra tay?”
“Anh Hổ, chỉ có một”
“Một?”
Anh Hổ mở choàng mát, tựa như một con hổ hung dữ
nhe nanh múa vuốt, khí thế ép người: “Chỉ có một người
đánh cả lũ bọn mày như chó? Một lũ vô dụng!”
Hai lên thuộc hạ không dám lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lâm, mười mấy tên thuộc hạ của tôi giờ
vẫn nằm trong bệnh viện, 2 triệu của ông coi như là phí
thuốc thang, lẽ nào không đáng sao?”
Anh Hổ hừ một tiếng, quay sang nhìn Lâm Cường.
Tiền vào đến mồm gã rồi, đừng hòng mong gã nhả ra.
“Trước đó ông không nói với tôi, bên cạnh Lâm Vũ Chân
có một tên khó chơi như vậy”
“Khó chơi gì?”
Lâm Cường coi thường: “Chẳng qua chỉ là một tên ở rể,
lang thang lưu lạc, có lẽ bình thường toàn ở bên lề
đường giành giật đồ ăn rác rưởi, nên đánh nhau cũng
quen thói liều mạng rồi”
Trong mắt ông, Giang Ninh chính là loại người như vậy,
người nào càng không tiếc mạng thì người đó càng
đáng sợ.
Huống chỉ hắn có bệnh tâm thần, một khi đã điên lên thì
ai ngăn nổi?
“Tôi chỉ có một câu thôi, chuyện này, anh Hổ có làm
được không? Nếu không được, vậy tôi tìm người khác”
Anh Hổ híp mát lại, nhìn Lâm Cường chăm chằm, nhếch
miệng cười.
“Có thể, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm
được, nhưng cũng phải xem tổng giám đốc Lâm đưa ra
bao nhiêu.”
Lâm Cường thầm mắng anh Hổ lòng tham không đáy,
nhưng ông không còn cách nào khác.
Hạng mục này giờ do Lâm Vũ Chân phụ trách, một khi
nó bắt tay vào làm vậy thì sẽ gây uy hiếp đến hai cha
con họ.
Cho dù biết cha ông sẽ không bao giờ trọng dụng Lâm
Vũ Chân, nhưng một khi Lâm Vũ Chân bám được vào
†ầng quan hệ với Hoàng Ngọc Minh vậy thì khó nói.
Vậy nên cho dù hạng mục có thất bại Lâm Cường cũng
không tiếc, dẫu sao tiền tổn thất hiện giờ đều tiền là của
ông cụ.
Mà ông muốn, là cả cái Lâm thị!
Chỉ cần đợi sau khi ông cụ Lâm Tiêu chết rồi thì hết thảy
sẽ thuộc về ông!
Một nhà Lâm Vũ Chân cũng đừng mơ tưởng lấy dù chỉ
một cắc.
“Tôi lại cho anh ba triệu.”
Lâm Cường nói: “Không cần biết anh dùng thủ đoạn nào,
phá rối Lâm Vũ Chân cũng được, mà huỷ nhà xưởng
cũng tốt, tôi muốn hạng mục này phải thất bại.”
“Một lời đã định!”
Anh Hổ cười lạnh.
Chỉ cần đưa tiền dứt khoát, chuyện gì gã cũng làm được
sất.
Đi đi về về liền cầm vào tay năm triệu, xem ra vẫn là tiền
của người làm ăn dễ kiếm.
“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tiền vào sổ một cái thì
trong vòng một ngày tôi sẽ cho ông một câu trả lời thích
đáng”
“Mỏi mắt mong chờ”
Hai người đối mặt với nhau, cười nham hiểm.
Ngày hôm sau, bữa sáng lại càng phong phú.
Còn có món ăn vặt đặc sắc của Đông Hải, hiển nhiên là
Tô Mai đến phiên chợ sớm mua về.
Giang Ninh cảm động không thôi, không để lại cho Lâm
‘Vũ Chân miếng nào, một mình khoảng sạch.
“Mẹ, sao mẹ không mua cho con!”
Lâm Vũ Chân thay quần áo xong đi ra thì đĩa trên bàn đã
trống không, chun mũi phụng phịu hỏi.
Mới có mấy ngày mà mẹ mình đã trở thành mẹ Giang
Ninh mất rồi, quá bất công.
“Con ăn từ nhỏ đến lớn còn chưa chán hả”
Tô Mai nói vọng ra từ bếp: “Giang Ninh lưu lạc bên ngoài
nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì, con nhường nó ăn
nhiều chút.”
Lâm Vũ Chân không phục nhìn Giang Ninh, mà Giang
Ninh thì cái mặt rõ là đắc chí.
“Đi, ăn xong rồi đi làm thôi”
Ăn xong, Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân ra khỏi nhà, đi
đến chỗ nhà xưởng.
Cả một đường tâm tình Giang Ninh rất tốt, còn Lâm Vũ
Chân thì chả lấy gì làm vui vẻ.
Cô thầm máng, tên Giang Ninh này quá giảo hoạt, dùng
thủ đoạn nước chảy đá mòn, chứ không sao mới có mấy
ngày mà đã đối tốt với hắn như vậy, cô còn chưa chấp
nhận hắn đâu.
Nhưng mà đồng thời cô cũng rất khâm phục Giang Ninh.
Bởi vì Giang Ninh đưa tấm lòng chân thành của mình ra
ra đối xử với mỗi một thành viên trong nhà, bảo vệ Tô.
Mai và Lâm Văn như là bố mẹ ruột của mình.
Tim con người ta làm từ máu thịt, Lâm Văn và Tô Mai
trước giờ vốn là người lương thiện, sao lại không nhìn ra
được chứ.
Chỉ có điều, nếu như bọn họ đến một lúc nào đó chấp
nhận Giang Ninh rồi, thì có lẽ cô sẽ phải kết hôn với
Giang Ninh, trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận?
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Vũ Chân không tự chủ được đỏ
ửng lên, quay sang nhìn Giang Ninh.
Nhìn nghiêng mới thấy, tên này đích thực là kiểu càng
nhìn càng thấy đẹp, mặc dù có tiền nhưng lại không coi
trọng tiền, thân thủ không tồi, biết bảo vệ người ta,
nhưng rốt cuộc hắn là ai đây?
“Sao nhìn anh mãi thế, đừng nói là mới có mấy ngày đã
yêu anh rồi nhé”
Giang Ninh cười đùa.
“Toàn nói linh tinh gì đâu!”
Lâm Vũ Chân vội quay đầu lại, hoảng loạn như thể cả
người bị lột trần.
“Anh đừng có đắc ý sớm, mẹ em nhìn anh lang thang
bên ngoài đáng thương quá mới cho anh ở lại, nên đừng
có mà vênh váo nhé.”
Giang Ninh gật đầu: “Ừ”
“Còn nữa, anh có thể đừng gọi ba mẹ nữa được không,
gọi còn thuận miệng hơn cả em”
“Không được”
Giang Ninh từ chối thẳng thừng: “Giờ gọi cho quen, sau
này còn gọi cả đời mà”
“Anh..”
“Cho dù đến lúc đó em không thích anh, chúng ta không
trở thành vợ chồng, nhưng cũng có thể trở thành anh em
được đó.”
Giang Ninh cười: “Anh nhận ba mẹ nuôi, chuyện này em
không quản được nhỉ”
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh ngẩn ra.
“Không được!”
‘Tên này còn định cướp ba mẹ cô?
Đây là ba mẹ cô, anh không thể cướp!
Dọc đường hai người đấu khẩu qua lại, chẳng mấy chốc
đã đến nhà xưởng ở ngoại ô.
Chiều hôm qua vật liệu thi công đã được chuyển đến,
sáng sớm nay Tiểu Hứa đã thu xếp công nhân bắt đầu
thi công.
Cậu không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Giang
Ninh tìm đám người đó nói chuyện mà giải quyết được
ngay.
Quá đỉnh!
Thấy xe của Giang Ninh tiến vào, Tiểu Hứa lập tức chạy.
qua.
“Cô Lâm, vật liệu đủ rồi, đã bắt đầu thi công, chắc có lẽ
sẽ hoàn thành đúng thời hạn.
Lâm Vũ Chân gật đầu: “Nhất định phải đảm bảo hoàn
thành đúng thời hạn.”
“Vâng, tôi sẽ theo dõi sát sao, tôi mang cô đến hiện
trường xem”
Tiểu Hứa đi đầu dẫn đường, Lâm Vũ Chân theo sao, cậu
nhìn sang Giang Ninh gật đầu tỏ ý chào hỏi: “Chào anh
Ninh”
Ngày đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh, lúc thấy hắn một
mình chọi với mười mấy tên côn đồ, cậu liền quỳ mọp.
dưới chân hắn luôn.
Đàn ông mà lợi hại giống như Giang Ninh đúng là khiến
người ta hâm mộ không thôi
Nếu sau này còn ai nói Lâm Vũ Chân cưới phải một tên
chồng vô năng, cậu chắc chắn sẽ chửi banh mắt chúng
ra.
Lũ thối mồm!
“Đi, đi xem thế nào” Giang Ninh vỗ võ vai Tiểu Hứa, cả
người Tiểu Hứa như được tiếp thêm sức mạnh.
Lâm Vũ Chân và Giang Ninh đến hiện trường xem xét,
thấy hết thảy đều được thi công theo tuần tự, không có.
chuyện gì cô mới thấy yên tâm.
Xây dựng xong nhà xưởng là bước đầu tiên, sau đó láp
ống dẫn nước, nhập kỹ thuật từ bên Hoàng Ngọc Minh,
vậy thì hạng mục này xem như đã thành công.
Chỉ cần đi vào vận hành, vậy tập đoàn Lâm thị coi như
bắt đầu phát triển ngành sản xuất dụng cụ y dược.
“Rầm!”
“Xoảng!”
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đập phá, sắc mặt Lâm
Vũ Chân biến đổi.
Cô chạy vội ra ngoài, thấy hai chiếc xe to đang đỗ ngoài
cửa, có đến bảy tám chục tên đang xông vào.
Tên nào tên nấy ai cũng cầm một cây gậy, mặt mày
hung ác.
“Ai dám thi công thì đánh cho tao.”
“Dừng lại! Dừng lại hết cho tao, không cho thi công!”
Cả đám người rống lên, đám nhân công thì công sợ hãi
sắc mặt trắng bệch, nào dám làm tiếp nữa.
Có một công nhân dừng tay hơi chậm, lập tức bị một
cây gậy đập mạnh vào tay, đánh gãy luôn cánh tay của
hắn.
“Ông mày bảo mày dừng còn dám không dừng? Đập
chết mày!” Một tên gào mồm lên.
“Bọn chúng làm gì đấy!”
Lâm Vũ Chân phẫn nộ vô cùng, sao đột nhiên có nhiều
người đến gây sự như vậy, mà tên nào cũng mang theo
vũ khí.
Giang Ninh kéo cô ra đằng sau lưng, nhìn lướt qua một
lượt, xem ra cảnh cáo của mình không có tác dụng.
“Vũ Chân, lấy điện thoại ra đây” Giang Ninh bảo.
“Báo cảnh sát hả?”
Lâm Vũ Chân vừa lo vừa vội.
“Đếm thời gian!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.