Chương 62: Lâm gia cũ
Nhị Lôi Đại Thúc
02/08/2021
Lời của Giang Ninh cực kỳ bá đạo, càng khiến một đám người cảm thấy ngột ngạt.
Nếu họ làm cho hắn thất vọng thì thậm chí còn liên lụy Hoàng Ngọc Minh! “Ngày mai tập hợp ở nhà xưởng ngoại ô của Lâm thị” Nói xong, Giang Ninh quay về phòng làm việc của Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân rất bận rộn, nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở đó nhàn nhã uống trà thì không nhịn được mà nói: “Sao.
em cảm thấy bây giờ em đang làm công cho anh vậy?” Giang Ninh cười nói: “Nói bậy, đây đều là tài sản chung của hai vợ chồng” Lâm Vũ Chân không tốt tính nói: “Đám bảo vệ đó đủ giỏi rồi, anh còn muốn huấn luyện họ?” “Giỏi?” Giang Ninh hừ một tiếng: “Ba người nhà chúng ta thì cần phải ở đẳng cấp thế giới, từ ưu tú này đẳng cấp quá thấp tôi” Đám người này sau này sẽ là lực lượng trung kiên của Lâm gia, Lâm gia trong tương lai sẽ quật khởi đến mức độ nào, Giang Ninh đã có tính toán rồi.
Ít nhất phải vượt qua hào môn Giang gia ở thủ đô! Giang Ninh phải để thứ già đó biết. anh muốn tạo ra một hào môn rất dễ dàng.
Thấy Lâm Vũ Chân xoay cổ, bộ dạng mệt mỏi, Giang Ninh đứng dậy dắt tay Lâm Vũ Chân.
“Đi đâu?” Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Em còn rất nhiều việc chưa làm xong.” “Đến giờ rồi, đi nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm” Người là sát, cơm là thép, nếu để Lâm Vũ Chân bị đói thì làm sao được.
Lúc này.
Nhà hàng Kim Ngọc.
Lâm Phong dẫn theo mấy vị khách quý đến đây ăn cơm.
“Nhà hàng Kim Ngọc là nhà hàng nổi tiếng của Đông Hải, tôi nghĩ các vị nhất định sẽ thích” Lâm Phong cười nói: “Tôi lấy một phòng riêng tốt nhất, các vị, mời!” Phía trước gã có mấy người chàng trai cũng trẻ tuổi như vậy, nhìn đồ mặc trên người và phong thái thì rõ ràng là người giàu có.
Mấy ngày nay Lâm Phong đều đang tiếp đón họ, chỗ chơi vui chỗ ăn ngon của Đông Hải này đều dẫn họ đi một lượt, hôm nay chọn đến nhà hàng Kim Ngọc nổi tiếng này.
“Tôi là Lâm Phong, cho tôi một phòng riêng tốt nhất!” Lâm Phong đi ra trước, lấy một tấm thẻ ra rồi kiêu ngạo nói: “Tiền không thành vấn đề!” “Lâm Phong? Xin hỏi là Lâm Phong của Lâm thị cũ sao?” Phục vụ mở miệng hỏi.
“Cái gì mà Lâm thị cũ?” Lâm Phong vừa nghe lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Đông Hải này chỉ có một Lâm thị!” Lâm Vũ Chân thành lập Lâm thị mới, điều này khiến Lâm Cường cực tức giận, Lâm Phong cũng tức giận, gã càng đố ky, Lâm Vũ Chân dựa vào đâu mà có thể tự mình phụ trách rồi.
“Ngại quá, người của Lâm gia cũ, nhà hàng chúng tôi không tiếp đón” Phục vụ vẫn duy trì nụ cười nhưng trực tiếp từ chối.
“Cô nói cái gì?” Lâm Phong tức rồi.
Gã dẫn nhiều bạn đến như vậy, kết quả đến cửa nhà hàng cũng không vào được? Còn có cái gì xấu hổ hơn nữa không! “Lâm Phong, chuyện gì vậy? Không phải cậu nói ở Đông Hải này ai cũng nể mặt Lâm gia của cậu sao?” “Đúng vậy, đến nhà hàng cũng không vào được, cậu không phải đang đùa với chúng tôi chứ?” Mấy vị công tử nhịn không được mà bật cười, mặt Lâm Phong càng đỏ hơn.
Hắn đập lên bàn lễ tân một cái, tức giận nói: “Tôi nói rồi, muốn một phòng riêng tốt nhất! Các người không hiểu tiếng người à?” “Kẻ không hiểu tiếng người là anh chứ?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Người ta nói rồi, người của Lâm gia cũ, không tiếp đón, cút đi” Nghe giọng, Lâm Phong quay ngoắt đầu lại, lập tức khùng lên.
“Giang Ninh!” Gã rất hận tên thần kinh này, tên thần kinh tát gã hai cái! “Lâm Vũ Chân, thật không ngờ, cô và tên thần kinh này lại thật sự ở bên nhau rồi” Lâm Phong cực kỳ tức giận, Giang Ninh là tên vô gia cư mà hắn tìm đến, ai ngờ lại thật sự ở bên Lâm Vũ Chân rồi.
Nhìn bộ dạng thân mật của họ, Lâm Phong không nhịn được mà cười lạnh: “Thế nào, thằng vô gia cư này khỏe lắm hả? Hầu hạ cô thoải mái lắm đúng không?” Lâm Vũ Chân nhíu mày, không nói gì.
“Bốp!” Giang Ninh giơ tay tát, không chút khách khí.
“Mày…mày lại dám đánh tao!” Hai mát Lâm Phong phun lửa, vừa nói vừa muốn xông lên.
“Bụp!” Giang Ninh trực tiếp đưa chân đá vào bụng Lâm Phong, lập tức đá gã bay về.
“Nói chuyện với vợ tôi, khách khí một chút” Giang Ninh lạnh lùng nói: ‘Mặt vừa hết sưng, có phải muốn sưng lại không?”
Nếu họ làm cho hắn thất vọng thì thậm chí còn liên lụy Hoàng Ngọc Minh! “Ngày mai tập hợp ở nhà xưởng ngoại ô của Lâm thị” Nói xong, Giang Ninh quay về phòng làm việc của Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân rất bận rộn, nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở đó nhàn nhã uống trà thì không nhịn được mà nói: “Sao.
em cảm thấy bây giờ em đang làm công cho anh vậy?” Giang Ninh cười nói: “Nói bậy, đây đều là tài sản chung của hai vợ chồng” Lâm Vũ Chân không tốt tính nói: “Đám bảo vệ đó đủ giỏi rồi, anh còn muốn huấn luyện họ?” “Giỏi?” Giang Ninh hừ một tiếng: “Ba người nhà chúng ta thì cần phải ở đẳng cấp thế giới, từ ưu tú này đẳng cấp quá thấp tôi” Đám người này sau này sẽ là lực lượng trung kiên của Lâm gia, Lâm gia trong tương lai sẽ quật khởi đến mức độ nào, Giang Ninh đã có tính toán rồi.
Ít nhất phải vượt qua hào môn Giang gia ở thủ đô! Giang Ninh phải để thứ già đó biết. anh muốn tạo ra một hào môn rất dễ dàng.
Thấy Lâm Vũ Chân xoay cổ, bộ dạng mệt mỏi, Giang Ninh đứng dậy dắt tay Lâm Vũ Chân.
“Đi đâu?” Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Em còn rất nhiều việc chưa làm xong.” “Đến giờ rồi, đi nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm” Người là sát, cơm là thép, nếu để Lâm Vũ Chân bị đói thì làm sao được.
Lúc này.
Nhà hàng Kim Ngọc.
Lâm Phong dẫn theo mấy vị khách quý đến đây ăn cơm.
“Nhà hàng Kim Ngọc là nhà hàng nổi tiếng của Đông Hải, tôi nghĩ các vị nhất định sẽ thích” Lâm Phong cười nói: “Tôi lấy một phòng riêng tốt nhất, các vị, mời!” Phía trước gã có mấy người chàng trai cũng trẻ tuổi như vậy, nhìn đồ mặc trên người và phong thái thì rõ ràng là người giàu có.
Mấy ngày nay Lâm Phong đều đang tiếp đón họ, chỗ chơi vui chỗ ăn ngon của Đông Hải này đều dẫn họ đi một lượt, hôm nay chọn đến nhà hàng Kim Ngọc nổi tiếng này.
“Tôi là Lâm Phong, cho tôi một phòng riêng tốt nhất!” Lâm Phong đi ra trước, lấy một tấm thẻ ra rồi kiêu ngạo nói: “Tiền không thành vấn đề!” “Lâm Phong? Xin hỏi là Lâm Phong của Lâm thị cũ sao?” Phục vụ mở miệng hỏi.
“Cái gì mà Lâm thị cũ?” Lâm Phong vừa nghe lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Đông Hải này chỉ có một Lâm thị!” Lâm Vũ Chân thành lập Lâm thị mới, điều này khiến Lâm Cường cực tức giận, Lâm Phong cũng tức giận, gã càng đố ky, Lâm Vũ Chân dựa vào đâu mà có thể tự mình phụ trách rồi.
“Ngại quá, người của Lâm gia cũ, nhà hàng chúng tôi không tiếp đón” Phục vụ vẫn duy trì nụ cười nhưng trực tiếp từ chối.
“Cô nói cái gì?” Lâm Phong tức rồi.
Gã dẫn nhiều bạn đến như vậy, kết quả đến cửa nhà hàng cũng không vào được? Còn có cái gì xấu hổ hơn nữa không! “Lâm Phong, chuyện gì vậy? Không phải cậu nói ở Đông Hải này ai cũng nể mặt Lâm gia của cậu sao?” “Đúng vậy, đến nhà hàng cũng không vào được, cậu không phải đang đùa với chúng tôi chứ?” Mấy vị công tử nhịn không được mà bật cười, mặt Lâm Phong càng đỏ hơn.
Hắn đập lên bàn lễ tân một cái, tức giận nói: “Tôi nói rồi, muốn một phòng riêng tốt nhất! Các người không hiểu tiếng người à?” “Kẻ không hiểu tiếng người là anh chứ?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Người ta nói rồi, người của Lâm gia cũ, không tiếp đón, cút đi” Nghe giọng, Lâm Phong quay ngoắt đầu lại, lập tức khùng lên.
“Giang Ninh!” Gã rất hận tên thần kinh này, tên thần kinh tát gã hai cái! “Lâm Vũ Chân, thật không ngờ, cô và tên thần kinh này lại thật sự ở bên nhau rồi” Lâm Phong cực kỳ tức giận, Giang Ninh là tên vô gia cư mà hắn tìm đến, ai ngờ lại thật sự ở bên Lâm Vũ Chân rồi.
Nhìn bộ dạng thân mật của họ, Lâm Phong không nhịn được mà cười lạnh: “Thế nào, thằng vô gia cư này khỏe lắm hả? Hầu hạ cô thoải mái lắm đúng không?” Lâm Vũ Chân nhíu mày, không nói gì.
“Bốp!” Giang Ninh giơ tay tát, không chút khách khí.
“Mày…mày lại dám đánh tao!” Hai mát Lâm Phong phun lửa, vừa nói vừa muốn xông lên.
“Bụp!” Giang Ninh trực tiếp đưa chân đá vào bụng Lâm Phong, lập tức đá gã bay về.
“Nói chuyện với vợ tôi, khách khí một chút” Giang Ninh lạnh lùng nói: ‘Mặt vừa hết sưng, có phải muốn sưng lại không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.