Chương 217: Cao thủ cô độc
Mạt Bắc
02/06/2021
Trần Thái Nhật nói xong, bầu không khí lập tức đóng băng.
Hàn Phong và tám tên vệ sĩ của hắn nhanh chóng lùi lại một bước, bởi vì bọn họ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hình Chí Nghị.
Đường đường là võ sĩ đỉnh cao hạng tám, bậc thầy sử dụng kiếm, ở Yến Kinh, đại sư Hình chỉ đứng sau trưởng lão liên đoàn võ thuật, vậy mà lại bị một chàng trai trẻ khiêu khích trước mặt mọi người.
Trong vòng một đòn phải quỳ xuống xin tha thứ?
Cho dù võ công của anh có cao siêu đến đâu, trong vòng một chiêu đánh gục người ta, nhưng còn chuyện cầu xin tha thứ còn có thể đoán trước sao?
Nếu xương cốt đối phương cứng rắn, thà chết chứ không chịu đầu hàng, cho dù bị đánh đến tàn phế cũng không chịu cầu xin tha thứ thì sao?
Vậy thì kế hoạch của Trần Thái Nhật sẽ thất bại hoàn toàn.
Hình Chí Nghị vô cùng tức giận trước giọng điệu khinh thường của Trần Thái Nhật.
Ông ta hấp thụ chân khí toàn thân nhưng không được giải phóng, gần như đạt đến cực điểm tích tụ.
Thanh kiếm dài trong ống tay áo, màu xanh trên đó tươi sáng đến mức gần như có thể phát sáng.
Đây là màu đại diện cho sự chết chóc.
Cơ thể bằng xương bằng thịt chỉ cần sát gần thanh kiếm này, nhiệt độ cơ thể từ trong ra ngoài sẽ giảm đến mức đóng băng trong nháy mắt.
Hàn Phong thấy cánh tay nổi da gà hết lớp này đến lớp khác, càng sợ hãi Hình Chí Nghị hơn.
Lúc này, Hình Chí Nghị vô cùng điềm tĩnh, nhìn Trần Thái Nhật một cách khí phách.
“Hình Chí Nghị tao, từ sau khi đem theo thanh kiếm cực hàn này khổ luyện mười năm, tung hoành khắp nơi chưa từng thua, một chàng trai trẻ như mày, e là vẫn chưa thể hiểu được nỗi cô đơn của một cao thủ thực sự”.
Trần Thái Nhật nghe vậy, cũng cạn lời.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hình Chí Nghị này cũng không lớn hơn anh là bao, vậy mà lại ra vẻ mình là tiền bối.
Lại một lần nữa xác định được một chuyện.
Tên này đến đây chính là để gây chuyện.
Hình Chí Nghị nói xong, dừng lại một giây, trên mặt nở nụ cười tự tin.
“Tao và mày đánh cược, nếu tao không thể chặt đứt ba ngón tay của mày chỉ bằng một nhát kiếm thì từ nay về sau, dù có gặp mày ở đâu, tao cũng sẽ cúi đầu bái lạy, nếu mày thua thì ngược lại, được không?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.
Hình Chí Nghị sững sờ: “Sao thế, mày muốn tăng thêm à?”
Trần Thái Nhật dang tay rồi nhún vui.
“Bây giờ người muốn quỳ lại tôi nhiều quá rồi, ông muốn xếp hàng thì phải lấy số, phiền phức quá...”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Như thế này đi! Nếu ông thua thì đi bên ngoài quảng trường không mảnh vải che thân, đầu tiên tự báo gia môn, sau đó biểu diễn một bộ kiếm pháp... Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ đưa ông một tỷ tệ, được không?”
Vẻ mặt Hình Chí Nghị đanh lại trong một giây, sau có cơn phẫn nộ bùng nổ.
“Tên khốn kiếp, dám xúc phạm tao đến vậy! Hôm nay tao nhất định phải chặt đứt tay phải của mày để trút giận!”
Vẻ mặt của Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, ngoắc ngón trỏ với Hình Chí Nghị, vẫn ngồi yên trên ghế, không hề có ý đứng dậy.
Keng!
Kiếm cực hàn của Hình Chí Nghị đâm thẳng về phía trước, mắt đầy sát khí, dường như tóe lửa, trong nháy mắt, tinh khí thần toàn thân ngưng tụ lại.
Võ sĩ đỉnh cao hạng tám vừa ra tay đã là đòn sát thương đáng sợ.
Không khí xung quanh bỗng rung động, không gian kín trong phòng bao đột nhiên bốc lên một làn sương trắng mờ ảo.
Nhiệt độ giảm xuống rất rõ ràng, mặc dù đang bật điều hòa, nhưng trên tường đã bắt đầu ngưng đọng thành giọt nước.
Mãi không ngừng.
Màn sương trắng dần dần đặc lại, không khí như trở nên nặng nề hơn.
Đám người Hàn Phong bắt đầu run rẩy, hàm răng lạnh lẽo nghiến chặt, ôm nhau giữ ấm.
Choang!
Mắt Trần Thái Nhật nheo lại.
Trong vòng nửa giây, cốc trà trong tay liền đóng băng, bởi vì tốc độ làm lạnh quá nhanh nên chiếc cốc vỡ tan.
Trần Thái Nhật buông đôi chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng dậy, chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến.
Mũi kiếm màu xanh lam trong tay Hình Chí Nghị dần vang lên tiếng kim loại, âm thanh càng ngày càng lớn.
Keng!
Màn sương trắng dày đặc gần như đủ để che khuất tầm mắt, đám người Hàn Phong đã lạnh đến mức mất nhận thức.
Vù vù vù.
Đột nhiên, trong màn sương trắng dày đặc, hàng trăm bóng đen to nhỏ của dao găm xuất hiện, quan sát kỹ thì tất cả lưỡi dao đều là tảng băng mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng sắc bén.
Giữa những lưỡi dao băng, ngón tay mảnh khảnh bằng xương bằng thịt của Trần Thái Nhật bị cắt ngang hàng nghìn nhát, không hề bị tổn thương.
Tốc độ lúc nhanh lúc chậm, dưới ánh mắt của mọi người, đầu ngón tay tinh tế chống đỡ mũi kiếm cực hàn có thể xuyên vàng cắt đá của Hình Chí Nghị.
Soạt!
Đột nhiên trong mắt Hình Chí Nghị hiện lên sự sợ hãi.
Kiếm cực hàn chứa đựng toàn bộ sức mạnh của võ sĩ đỉnh cao hạng tám bắt đầu vỡ tan từ mũi kiếm với tốc độ đáng kinh ngạc.
Đầu tiên là mũi kiếm, sau đó là thân kiếm, cuối cùng là chuôi kiếm.
Trong nháy mắt, kiếm cực hàn dường như không thể phá hủy đã vỡ tan thành từng mảnh như miếng đậu phụ.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Khi thân kiếm vỡ tan, tay phải đang cầm kiếm của Hình Chí Nghị cũng bắt đầu biến dạng.
Các đầu ngón tay phù lên, cơ bắp bắt đầu rung lên bất thường.
Máu thịt ở ngón trỏ của Hình Chí Nghị đột nhiên nổ tung, lộ ra xương ngón tay màu trắng.
Sau đó là ngón giữa rồi đến ngón áp út!
Nhìn thấy toàn bộ lòng bàn tay phải trong nháy mắt nổ tung toàn máu.
Hình Chí Nghị hét lớn, trong mắt toàn sự sợ hãi.
“Tôi đầu hàng, xin hãy tha cho tôi!”
- -------------------
Hàn Phong và tám tên vệ sĩ của hắn nhanh chóng lùi lại một bước, bởi vì bọn họ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hình Chí Nghị.
Đường đường là võ sĩ đỉnh cao hạng tám, bậc thầy sử dụng kiếm, ở Yến Kinh, đại sư Hình chỉ đứng sau trưởng lão liên đoàn võ thuật, vậy mà lại bị một chàng trai trẻ khiêu khích trước mặt mọi người.
Trong vòng một đòn phải quỳ xuống xin tha thứ?
Cho dù võ công của anh có cao siêu đến đâu, trong vòng một chiêu đánh gục người ta, nhưng còn chuyện cầu xin tha thứ còn có thể đoán trước sao?
Nếu xương cốt đối phương cứng rắn, thà chết chứ không chịu đầu hàng, cho dù bị đánh đến tàn phế cũng không chịu cầu xin tha thứ thì sao?
Vậy thì kế hoạch của Trần Thái Nhật sẽ thất bại hoàn toàn.
Hình Chí Nghị vô cùng tức giận trước giọng điệu khinh thường của Trần Thái Nhật.
Ông ta hấp thụ chân khí toàn thân nhưng không được giải phóng, gần như đạt đến cực điểm tích tụ.
Thanh kiếm dài trong ống tay áo, màu xanh trên đó tươi sáng đến mức gần như có thể phát sáng.
Đây là màu đại diện cho sự chết chóc.
Cơ thể bằng xương bằng thịt chỉ cần sát gần thanh kiếm này, nhiệt độ cơ thể từ trong ra ngoài sẽ giảm đến mức đóng băng trong nháy mắt.
Hàn Phong thấy cánh tay nổi da gà hết lớp này đến lớp khác, càng sợ hãi Hình Chí Nghị hơn.
Lúc này, Hình Chí Nghị vô cùng điềm tĩnh, nhìn Trần Thái Nhật một cách khí phách.
“Hình Chí Nghị tao, từ sau khi đem theo thanh kiếm cực hàn này khổ luyện mười năm, tung hoành khắp nơi chưa từng thua, một chàng trai trẻ như mày, e là vẫn chưa thể hiểu được nỗi cô đơn của một cao thủ thực sự”.
Trần Thái Nhật nghe vậy, cũng cạn lời.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hình Chí Nghị này cũng không lớn hơn anh là bao, vậy mà lại ra vẻ mình là tiền bối.
Lại một lần nữa xác định được một chuyện.
Tên này đến đây chính là để gây chuyện.
Hình Chí Nghị nói xong, dừng lại một giây, trên mặt nở nụ cười tự tin.
“Tao và mày đánh cược, nếu tao không thể chặt đứt ba ngón tay của mày chỉ bằng một nhát kiếm thì từ nay về sau, dù có gặp mày ở đâu, tao cũng sẽ cúi đầu bái lạy, nếu mày thua thì ngược lại, được không?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.
Hình Chí Nghị sững sờ: “Sao thế, mày muốn tăng thêm à?”
Trần Thái Nhật dang tay rồi nhún vui.
“Bây giờ người muốn quỳ lại tôi nhiều quá rồi, ông muốn xếp hàng thì phải lấy số, phiền phức quá...”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Như thế này đi! Nếu ông thua thì đi bên ngoài quảng trường không mảnh vải che thân, đầu tiên tự báo gia môn, sau đó biểu diễn một bộ kiếm pháp... Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ đưa ông một tỷ tệ, được không?”
Vẻ mặt Hình Chí Nghị đanh lại trong một giây, sau có cơn phẫn nộ bùng nổ.
“Tên khốn kiếp, dám xúc phạm tao đến vậy! Hôm nay tao nhất định phải chặt đứt tay phải của mày để trút giận!”
Vẻ mặt của Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, ngoắc ngón trỏ với Hình Chí Nghị, vẫn ngồi yên trên ghế, không hề có ý đứng dậy.
Keng!
Kiếm cực hàn của Hình Chí Nghị đâm thẳng về phía trước, mắt đầy sát khí, dường như tóe lửa, trong nháy mắt, tinh khí thần toàn thân ngưng tụ lại.
Võ sĩ đỉnh cao hạng tám vừa ra tay đã là đòn sát thương đáng sợ.
Không khí xung quanh bỗng rung động, không gian kín trong phòng bao đột nhiên bốc lên một làn sương trắng mờ ảo.
Nhiệt độ giảm xuống rất rõ ràng, mặc dù đang bật điều hòa, nhưng trên tường đã bắt đầu ngưng đọng thành giọt nước.
Mãi không ngừng.
Màn sương trắng dần dần đặc lại, không khí như trở nên nặng nề hơn.
Đám người Hàn Phong bắt đầu run rẩy, hàm răng lạnh lẽo nghiến chặt, ôm nhau giữ ấm.
Choang!
Mắt Trần Thái Nhật nheo lại.
Trong vòng nửa giây, cốc trà trong tay liền đóng băng, bởi vì tốc độ làm lạnh quá nhanh nên chiếc cốc vỡ tan.
Trần Thái Nhật buông đôi chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng dậy, chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến.
Mũi kiếm màu xanh lam trong tay Hình Chí Nghị dần vang lên tiếng kim loại, âm thanh càng ngày càng lớn.
Keng!
Màn sương trắng dày đặc gần như đủ để che khuất tầm mắt, đám người Hàn Phong đã lạnh đến mức mất nhận thức.
Vù vù vù.
Đột nhiên, trong màn sương trắng dày đặc, hàng trăm bóng đen to nhỏ của dao găm xuất hiện, quan sát kỹ thì tất cả lưỡi dao đều là tảng băng mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng sắc bén.
Giữa những lưỡi dao băng, ngón tay mảnh khảnh bằng xương bằng thịt của Trần Thái Nhật bị cắt ngang hàng nghìn nhát, không hề bị tổn thương.
Tốc độ lúc nhanh lúc chậm, dưới ánh mắt của mọi người, đầu ngón tay tinh tế chống đỡ mũi kiếm cực hàn có thể xuyên vàng cắt đá của Hình Chí Nghị.
Soạt!
Đột nhiên trong mắt Hình Chí Nghị hiện lên sự sợ hãi.
Kiếm cực hàn chứa đựng toàn bộ sức mạnh của võ sĩ đỉnh cao hạng tám bắt đầu vỡ tan từ mũi kiếm với tốc độ đáng kinh ngạc.
Đầu tiên là mũi kiếm, sau đó là thân kiếm, cuối cùng là chuôi kiếm.
Trong nháy mắt, kiếm cực hàn dường như không thể phá hủy đã vỡ tan thành từng mảnh như miếng đậu phụ.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Khi thân kiếm vỡ tan, tay phải đang cầm kiếm của Hình Chí Nghị cũng bắt đầu biến dạng.
Các đầu ngón tay phù lên, cơ bắp bắt đầu rung lên bất thường.
Máu thịt ở ngón trỏ của Hình Chí Nghị đột nhiên nổ tung, lộ ra xương ngón tay màu trắng.
Sau đó là ngón giữa rồi đến ngón áp út!
Nhìn thấy toàn bộ lòng bàn tay phải trong nháy mắt nổ tung toàn máu.
Hình Chí Nghị hét lớn, trong mắt toàn sự sợ hãi.
“Tôi đầu hàng, xin hãy tha cho tôi!”
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.