Chương 350: Chỉ có hai người
Mạt Bắc
28/07/2021
Lúc này trên màn hình lớn nhất trong chín màn hình giám sát trong phòng chỉ huy ở trụ sở chính của Hội Trường Thành đang chiếu hình ảnh vệ tinh che phủ cả Hoa Hạ.
Nước lớn thế mạnh, lãnh thổ bao la.
Khoảng hai trăm kilomet về hướng Đông gần phạm vi thành phố Yến Kinh.
Ở Bộc Hải, một dấu chấm đỏ rất lớn đang nhấp nháy với tần suất cao.
Cùng lúc đó, gần một vịnh ở tỉnh Nam Vệ phía Nam của Hoa Hạ cũng có một dấu chấm đỏ đang nhấp nháy rất nhanh.
Ở trên cùng của phòng chỉ huy rộng lớn, thời gian điểm 12 giờ 50 phút.
“Đã phát cảnh báo chưa?”
“Đã phát hết rồi”.
“Tốt… hy vọng họ có thể cố gắng đến nhanh”.
Ngay lúc này, trên màn hình lớn, bầu trời Hoa Hạ bỗng có ba mươi hai nơi lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.
Trong đó có bốn điểm sáng trắng chói mắt nhất, dù đang quan sát bằng máy giám sát từ góc độ không gian cũng khó mà che giấu được độ chói của nó.
Sau đó, cứ như một vụ phóng tên lửa, vài điểm sáng trắng trong đó bỗng bắt đầu di chuyển trên bản đồ với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Tốc độ hơn cả máy bay, thậm chí là hơn cả tên lửa hành trình.
Ba mươi hai điểm sáng cùng lúc tập trung về khu vực chấm đỏ từ bốn phương tám hướng của Hoa Hạ.
Trong đó có một điểm sáng màu trắng mạnh nhất di chuyển đến với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tốc độ 4000 mét/ giây vượt qua nửa Hoa Hạ bay đến Bộc Hải.
“Di chuyển ống kính đến điểm gần cực Tây”.
“Vâng!”
Theo hiệu lệnh của sĩ quan chỉ huy, một màn hình khá nhỏ bật chế độ theo dõi hành trình.
Độ cao ở vị trí cách mặt đất khoảng bốn trăm mét.
Nhìn từ mặt đất bằng, Trần Thái Nhật đang ở trên trời, cả người từ trên xuống dưới bị ánh sáng đỏ cọ xát trong không khí vây quanh.
Thậm chí cả không khí xung quanh anh cũng bắt đầu xoắn lại, hơi nước bốc hơi rồi ngưng tụ ở một nơi xa hơn tạo ra một đường bay rõ ràng trong không khí.
“Tên này đúng là có tiến bộ rất lớn, mong rằng sắp xếp lần này là chính xác”.
…
12 giờ 53 phút.
Bầu trời khu mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng như thiên thạch lướt qua.
Lực lượng quan chức canh gác vòng ngoài khu mặt đất bùng nổ nhận ra sự khác thường này.
Một tân binh hỏi: “Đội trưởng, trên trời là gì thế?”
Đội trưởng canh gác hơn bốn mươi tuổi cung kính nhìn lên ánh sáng màu trắng trên bầu trời ngày càng gần, run giọng nói.
“Chiến thần đến rồi”.
Năm giây sau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu trắng từ trên trời rơi xuống rừng rậm không người cách đó hai trăm mét.
Đất cát dội lên, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng mười mấy mét.
Rơi xuống khu vực không người là thao tác chuẩn.
Rầm!
Trần Thái Nhật thong thả bước ra từ trong hố, cả người dính đầy bụi.
“Phù”.
Nhìn đồng hồ trên tay.
Cũng may còn ba phút nữa, không làm trễ việc.
Chân anh khẽ đạp xuống đất nhảy lên về phía trước cách đó năm mươi mét.
Anh lại nhảy thêm một cái nữa, thoáng chốc đã đến bên ngoài một bức tường thành bằng sắt.
Ở cổng chính.
Hai lính gác giơ vũ khí lên.
“Người đến báo thân phận!”
Trần Thái Nhật lấy một huân chương trong túi ra.
Lính gác lập tức đứng nghiêm chào, ánh mắt hiện lên vẻ kính cẩn vô hạn.
“Nghênh đón trấn thủ Tây Cực”.
“Vất cả rồi, mở cửa đi!”
Lạch cạch.
Cánh cổng sắt dần mở ra.
Trần Thái Nhật nghiêm túc đi vào bức tường được bảo vệ nghiêm mật.
Khu mặt đất bùng nổ!
Nơi bí ẩn nhất cả Hoa Hạ, thậm chí là cả thế giới.
Vượt qua tường thành là có thể ngửi được một mùi đặc biệt trong không khí.
Đó là mùi đất đá bị cháy xém trong ngọn lửa đỏ rực cả ngày.
Chỉ có quá trình đốt cháy nhiệt lượng cao liên tục hơn một năm mới có thể tạo thành như thế.
Nếu là người đầu tiên đến khu mặt đất bùng nổ thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng trong bức tường cao này.
Khác hẳn với Trái Đất!
Dung nham khô và đông đặc được sử dụng để làm vật liệu xây dựng, trạm gác, binh phòng, cơ quan bố trí, trung tâm chỉ huy ở khu vực nhỏ v.v...
Có vẻ như toàn bộ quần thể kiến trúc đều màu đen.
Lúc không có chiến tranh sẽ có một số cơ quan chức năng và nhân viên Hội Trường Thành quản lý, canh giữ khu mặt đất bùng nổ.
Nhiệm vụ chủ yếu là bảo trì cỗ máy rút năng lượng và thu thập, tinh chế, chiết xuất siêu hợp kim địa tâm.
Thật ra bình thường nơi này là một nhà máy quy mô lớn.
Nhưng bây giờ tiếng chuông báo động vang lên, cả khu mặt đất bùng nổ đã chuyển sang chế độ thời chiến.
Những nhân viên không có phận sự thì về thành phố lớn, chỉ có lính gác và vài thợ máy võ sĩ chịu trách nhiệm bảo trì cỗ máy rút năng lượng, mở cửa sảnh lớn.
Trần Thái Nhật đi thẳng vào, ai nhìn thấy anh cũng lập tức chào theo kiểu quân đội.
Có lẽ ở thế giới bên ngoài, Trần Thái Nhật chỉ có danh tiếng trong giới anh tài.
Nhưng ở đây, uy danh của Trần Thái Nhật không hề thua kém một vị thần.
Anh đi đến khu báo cáo tập trung.
Trần Thái Nhật nhận ra mình là người đến đầu tiên.
Chưa đến năm giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.
“Chủ nhân!”
Anh xoay người lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn rạng rỡ, căng tràn sức sống chạy về phía mình.
Phùng Linh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy mặc một bộ đồ chiến đấu ngắn màu đen.
“Chủ nhân, tôi đến rồi!”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.
“Đến rồi thì tốt, lần này chúng ta phải kề vai chiến đấu với nhau”.
Sau một thời gian được huấn luyện ở trụ sở chính, Phùng Linh Nguyệt đã biết về hoạt động của khu mặt đất bùng nổ.
Võ sĩ siêu cấp từ cấp Minh trở lên chính là lực lượng nòng cốt trong mỗi lần chống lại việc mặt đất bùng nổ.
Việc hấp thụ các nguồn năng lượng ở đây cũng rất có ích cho việc tu luyện của các võ sĩ.
Rủi ro lớn, cơ hội cũng lớn.
Trần Thái Nhật vung tay.
“Chúng ta đi thôi, tôi dẫn cô đến khu vực phễu trước, mặt đất bùng nổ chắc là còn hai ba tiếng nữa mới bắt đầu đợt đầu tiên”.
Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt bỗng trở nên kỳ lạ, nhìn xung quanh.
“Chủ nhân, những võ sĩ… khác đâu?”
Trần Thái Nhật lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Không có các võ sĩ khác, khu mặt đất bùng nổ Bộc Hải lần này chỉ có hai chúng ta”.
Phùng Linh Nguyệt bỗng run lên.
“Chỉ có… chỉ có hai chúng ta! Liệu, liệu có ổn không? Ngộ nhỡ độ chấn động của mặt đất bùng nổ quá lớn, hoặc “Thần Tiên Phong” xuất hiện ở Bộc Hải thì sao?”
Trần Thái Nhật nở nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương.
“Là do tôi đề nghị với Hội Trường Thành tập trung toàn bộ lực lượng đến khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ phòng trường hợp bất trắc. Nơi này có tôi và cô là đủ rồi”.
Phùng Linh Nguyệt bỗng hiểu ra tại sao Trần Thái Nhật lại làm như vậy.
Điều kiện của khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ rất bất lợi.
Cỗ máy rút năng lượng chưa được làm xong.
Nếu lại xuất hiện một “Thần Tiên Phong” đủ đánh bại bảy cấp Thần hợp lực lại thì gần như phần lợi sẽ nghiêng về một bên.
Cách an toàn nhất là tập trung hết ba cấp Thần, chín cấp Long, mười cấp Minh ở đó.
Khu mặt đất bùng nổ mới này chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc.
Nước lớn thế mạnh, lãnh thổ bao la.
Khoảng hai trăm kilomet về hướng Đông gần phạm vi thành phố Yến Kinh.
Ở Bộc Hải, một dấu chấm đỏ rất lớn đang nhấp nháy với tần suất cao.
Cùng lúc đó, gần một vịnh ở tỉnh Nam Vệ phía Nam của Hoa Hạ cũng có một dấu chấm đỏ đang nhấp nháy rất nhanh.
Ở trên cùng của phòng chỉ huy rộng lớn, thời gian điểm 12 giờ 50 phút.
“Đã phát cảnh báo chưa?”
“Đã phát hết rồi”.
“Tốt… hy vọng họ có thể cố gắng đến nhanh”.
Ngay lúc này, trên màn hình lớn, bầu trời Hoa Hạ bỗng có ba mươi hai nơi lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.
Trong đó có bốn điểm sáng trắng chói mắt nhất, dù đang quan sát bằng máy giám sát từ góc độ không gian cũng khó mà che giấu được độ chói của nó.
Sau đó, cứ như một vụ phóng tên lửa, vài điểm sáng trắng trong đó bỗng bắt đầu di chuyển trên bản đồ với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Tốc độ hơn cả máy bay, thậm chí là hơn cả tên lửa hành trình.
Ba mươi hai điểm sáng cùng lúc tập trung về khu vực chấm đỏ từ bốn phương tám hướng của Hoa Hạ.
Trong đó có một điểm sáng màu trắng mạnh nhất di chuyển đến với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tốc độ 4000 mét/ giây vượt qua nửa Hoa Hạ bay đến Bộc Hải.
“Di chuyển ống kính đến điểm gần cực Tây”.
“Vâng!”
Theo hiệu lệnh của sĩ quan chỉ huy, một màn hình khá nhỏ bật chế độ theo dõi hành trình.
Độ cao ở vị trí cách mặt đất khoảng bốn trăm mét.
Nhìn từ mặt đất bằng, Trần Thái Nhật đang ở trên trời, cả người từ trên xuống dưới bị ánh sáng đỏ cọ xát trong không khí vây quanh.
Thậm chí cả không khí xung quanh anh cũng bắt đầu xoắn lại, hơi nước bốc hơi rồi ngưng tụ ở một nơi xa hơn tạo ra một đường bay rõ ràng trong không khí.
“Tên này đúng là có tiến bộ rất lớn, mong rằng sắp xếp lần này là chính xác”.
…
12 giờ 53 phút.
Bầu trời khu mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng như thiên thạch lướt qua.
Lực lượng quan chức canh gác vòng ngoài khu mặt đất bùng nổ nhận ra sự khác thường này.
Một tân binh hỏi: “Đội trưởng, trên trời là gì thế?”
Đội trưởng canh gác hơn bốn mươi tuổi cung kính nhìn lên ánh sáng màu trắng trên bầu trời ngày càng gần, run giọng nói.
“Chiến thần đến rồi”.
Năm giây sau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu trắng từ trên trời rơi xuống rừng rậm không người cách đó hai trăm mét.
Đất cát dội lên, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng mười mấy mét.
Rơi xuống khu vực không người là thao tác chuẩn.
Rầm!
Trần Thái Nhật thong thả bước ra từ trong hố, cả người dính đầy bụi.
“Phù”.
Nhìn đồng hồ trên tay.
Cũng may còn ba phút nữa, không làm trễ việc.
Chân anh khẽ đạp xuống đất nhảy lên về phía trước cách đó năm mươi mét.
Anh lại nhảy thêm một cái nữa, thoáng chốc đã đến bên ngoài một bức tường thành bằng sắt.
Ở cổng chính.
Hai lính gác giơ vũ khí lên.
“Người đến báo thân phận!”
Trần Thái Nhật lấy một huân chương trong túi ra.
Lính gác lập tức đứng nghiêm chào, ánh mắt hiện lên vẻ kính cẩn vô hạn.
“Nghênh đón trấn thủ Tây Cực”.
“Vất cả rồi, mở cửa đi!”
Lạch cạch.
Cánh cổng sắt dần mở ra.
Trần Thái Nhật nghiêm túc đi vào bức tường được bảo vệ nghiêm mật.
Khu mặt đất bùng nổ!
Nơi bí ẩn nhất cả Hoa Hạ, thậm chí là cả thế giới.
Vượt qua tường thành là có thể ngửi được một mùi đặc biệt trong không khí.
Đó là mùi đất đá bị cháy xém trong ngọn lửa đỏ rực cả ngày.
Chỉ có quá trình đốt cháy nhiệt lượng cao liên tục hơn một năm mới có thể tạo thành như thế.
Nếu là người đầu tiên đến khu mặt đất bùng nổ thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng trong bức tường cao này.
Khác hẳn với Trái Đất!
Dung nham khô và đông đặc được sử dụng để làm vật liệu xây dựng, trạm gác, binh phòng, cơ quan bố trí, trung tâm chỉ huy ở khu vực nhỏ v.v...
Có vẻ như toàn bộ quần thể kiến trúc đều màu đen.
Lúc không có chiến tranh sẽ có một số cơ quan chức năng và nhân viên Hội Trường Thành quản lý, canh giữ khu mặt đất bùng nổ.
Nhiệm vụ chủ yếu là bảo trì cỗ máy rút năng lượng và thu thập, tinh chế, chiết xuất siêu hợp kim địa tâm.
Thật ra bình thường nơi này là một nhà máy quy mô lớn.
Nhưng bây giờ tiếng chuông báo động vang lên, cả khu mặt đất bùng nổ đã chuyển sang chế độ thời chiến.
Những nhân viên không có phận sự thì về thành phố lớn, chỉ có lính gác và vài thợ máy võ sĩ chịu trách nhiệm bảo trì cỗ máy rút năng lượng, mở cửa sảnh lớn.
Trần Thái Nhật đi thẳng vào, ai nhìn thấy anh cũng lập tức chào theo kiểu quân đội.
Có lẽ ở thế giới bên ngoài, Trần Thái Nhật chỉ có danh tiếng trong giới anh tài.
Nhưng ở đây, uy danh của Trần Thái Nhật không hề thua kém một vị thần.
Anh đi đến khu báo cáo tập trung.
Trần Thái Nhật nhận ra mình là người đến đầu tiên.
Chưa đến năm giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.
“Chủ nhân!”
Anh xoay người lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn rạng rỡ, căng tràn sức sống chạy về phía mình.
Phùng Linh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy mặc một bộ đồ chiến đấu ngắn màu đen.
“Chủ nhân, tôi đến rồi!”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.
“Đến rồi thì tốt, lần này chúng ta phải kề vai chiến đấu với nhau”.
Sau một thời gian được huấn luyện ở trụ sở chính, Phùng Linh Nguyệt đã biết về hoạt động của khu mặt đất bùng nổ.
Võ sĩ siêu cấp từ cấp Minh trở lên chính là lực lượng nòng cốt trong mỗi lần chống lại việc mặt đất bùng nổ.
Việc hấp thụ các nguồn năng lượng ở đây cũng rất có ích cho việc tu luyện của các võ sĩ.
Rủi ro lớn, cơ hội cũng lớn.
Trần Thái Nhật vung tay.
“Chúng ta đi thôi, tôi dẫn cô đến khu vực phễu trước, mặt đất bùng nổ chắc là còn hai ba tiếng nữa mới bắt đầu đợt đầu tiên”.
Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt bỗng trở nên kỳ lạ, nhìn xung quanh.
“Chủ nhân, những võ sĩ… khác đâu?”
Trần Thái Nhật lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Không có các võ sĩ khác, khu mặt đất bùng nổ Bộc Hải lần này chỉ có hai chúng ta”.
Phùng Linh Nguyệt bỗng run lên.
“Chỉ có… chỉ có hai chúng ta! Liệu, liệu có ổn không? Ngộ nhỡ độ chấn động của mặt đất bùng nổ quá lớn, hoặc “Thần Tiên Phong” xuất hiện ở Bộc Hải thì sao?”
Trần Thái Nhật nở nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương.
“Là do tôi đề nghị với Hội Trường Thành tập trung toàn bộ lực lượng đến khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ phòng trường hợp bất trắc. Nơi này có tôi và cô là đủ rồi”.
Phùng Linh Nguyệt bỗng hiểu ra tại sao Trần Thái Nhật lại làm như vậy.
Điều kiện của khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ rất bất lợi.
Cỗ máy rút năng lượng chưa được làm xong.
Nếu lại xuất hiện một “Thần Tiên Phong” đủ đánh bại bảy cấp Thần hợp lực lại thì gần như phần lợi sẽ nghiêng về một bên.
Cách an toàn nhất là tập trung hết ba cấp Thần, chín cấp Long, mười cấp Minh ở đó.
Khu mặt đất bùng nổ mới này chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.