Chương 187: Chuẩn bị đến Yến Kinh
Mạt Bắc
27/05/2021
Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy cả người nóng ran lên, ôm cô kiểu công chúa.
Người đẹp lập tức nhào vào lòng anh, nhẹ bỗng như không.
Đôi mắt Vân Vũ Phi dịu dàng như nước, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật, hai tay ôm lấy cổ anh, hơi thở dồn dập.
Khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt hút hồn, làn da trắng nõn như ngọc, điểm nào cũng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Trần Thái Nhật thực sự không muốn kiềm chế nữa, anh cất bước.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trần Thái Nhật vừa đi được nửa bước, suýt nữa thì trẹo chân.
Đúng lúc quan trọng lại bị cắt ngang, đúng là khó chịu.
Ánh mắt Vân Vũ Phi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rời khỏi lòng anh, khuôn mặt ửng hồng, sửa sang lại quần áo.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trần Thái Nhật cũng cạn lời.
Đã bảo là nghỉ sớm cơ mà?
Bố mẹ vợ làm cái trò gì không biết, tốt xấu gì cũng phải phối hợp một chút chứ!
Vân Vũ Phi lườm Trần Thái Nhật, vội vàng ra mở cửa.
Cạch.
Cửa vừa mở, một cô bé mặc quần áo ngủ hoạt hình cá heo màu hồng, lảo đảo chạy vào, mắt nhắm mắt mở.
Sau khi vào phòng, cô bé chẳng nhìn ai, đá giày dưới chân đi, chạy thẳng về phía chiếc giường lớn của Vân Vũ Phi.
Đến trước giường thì nhanh nhẹn trèo lên, nằm sấp xuống.
Chưa đến ba giây, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên.
Vân Sở Sở đã ngủ ngay được rồi.
Chu Bình đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nói với Vân Vũ Phi.
"Hôm nay con bé mệt quá, cứ đòi ngủ ở giường của dì, không cho thì khóc ầm lên, mẹ cũng hết cách. Tiểu Phi, con trông cháu nhé, mẹ về nghỉ ngơi đây!"
Mẹ vợ tương lai nói xong.
Cạch.
Cửa lại được đóng vào.
Trần Thái Nhật nhìn Vân Sở Sở đang nằm dang tay dang chân, ngủ khò khò trên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ đà cản mũi siêu cấp này sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến vào đúng lúc này.
Nhưng anh không giận được.
Con gái anh đúng là anh nợ từ kiếp trước, đành nhịn vậy.
Phụt.
Vân Vũ Phi đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ bối rối của Trần Thái Nhật thì phì cười.
Bầu không khí vừa mờ ám vừa nóng bỏng trong phòng lúc trước thoắt cái tan biến.
Vân Vũ Phi phản ứng rất nhanh, cô bước tới đắp chăn cho Vân Sở Sở.
Trần Thái Nhật cũng bước tới trước giường, nhìn cô con gái yêu quý, rồi lại nhìn người dì cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ này.
Xem ra cô ấy thực sự coi Vân Sở Sở như con gái mình.
Vân Vũ Phi quay lại, thấy Trần Thái Nhật đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Anh nhìn gì vậy? Vẫn chưa nhìn đủ à?"
Trần Thái Nhật lắc đầu.
"Không bao giờ là đủ cả".
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Vân Vũ Phi, đủ để khiến tinh thần người ta lâng lâng, như dòng suối ấm giữa mùa đông, khiến cả người dễ chịu.
Người đẹp chủ động nằm bên cạnh Vân Sở Sở, ra hiệu với Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật sửng sốt, rồi mỉm cười, nằm ở bên còn lại của cô bé.
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi nằm trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cách Vân Sở Sở đang ngủ ở giữa, đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Vân Vũ Phi sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tình yêu dành cho Trần Thái Nhật.
Cô chìa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Trần Thái Nhật, từ sống mũi đến bờ môi, cuối cùng ngón trỏ gảy cằm anh.
Xúc cảm mềm mại khiến Trần Thái Nhật không nhịn được há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của cô.
Vân Vũ Phi mỉm cười, há miệng, lặng lẽ dùng khẩu hình nói một câu.
Trần Thái Nhật hiểu ngay lập tức.
Cô nói là.
"Em muốn làm mẹ của Sở Sở".
…
Sáng sớm hôm sau, Vân Vũ Phi khoác áo khoác cho Trần Thái Nhật, chẳng khác gì một người vợ hiền tiễn chồng đi làm.
"Lần này đi Yến Kinh, anh sẽ nhanh chóng trở về".
"Vâng, em ở nhà chờ anh".
Hai người vô cùng thân mật, Trần Thái Nhật đã được nếm mùi vị đưa tiễn tuyệt vời nhất nhân gian.
Sau một nụ hôn, Trần Thái Nhật rời khỏi nhà họ Vân trong ánh mắt lưu luyến không rời của Vân Vũ Phi.
Trở về nhà họ Thẩm, Trần Thái Nhật sắp xếp các thuộc hạ chuẩn bị thật kĩ càng chu đáo.
Liên lạc các bên, sáp nhập tài nguyên, không ít binh hùng tướng mạnh bắt đầu công tác chuẩn bị bước đầu cho việc đến Yến Kinh.
Cả bốn tỉnh Hoa Hạ bỗng chốc nổi sóng gió.
Ngay cả các gia tộc giàu có ở Yến Kinh cũng đánh hơi được sự bất thường.
Dường như có một nhân vật quan trọng nào đó sắp đến Yến Kinh.
Chưa thấy bóng rồng đã nghe thấy tiếng rồng.
Những nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh lúc này cũng không khỏi cảnh giác, đề phòng có người từ nơi khác đến Yến Kinh dấy lên sóng gió.
Ngày mồng tám tháng giêng, vẫn còn không khí Tết.
Trần Thái Nhật ngồi trên máy bay từ An Thành đến Yến Kinh, đọc một quyển tạp chí bên cạnh.
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt dạo này đang đến thời khắc quan trọng để đột phá cảnh giới, nên bế quan ở An Thành.
Lần này Trần Thái Nhật chỉ dẫn theo mỗi Genko đến Yến Kinh.
Genko có ngoại hình trẻ trung đáng yêu, luôn làm đúng chức trách của mình. Cô ấy đã rà soát trước một lượt danh sách nhân viên của cả sân bay, chắc chắn không có nguy hiểm gì.
Tuy với võ công của Trần Thái Nhật, tự anh cảm thấy không ai có thể làm hại được mình, nhưng bớt đi rắc rối thì vẫn hơn.
"Genko, lúc trước khi cô ở Đông Đảo, cô đã từng tận mắt thấy Rắn Thần ra tay chưa?"
Trần Thái Nhật gấp quyển tạp chí lại, trò chuyện với Genko để giết thời gian.
Genko khẽ lắc đầu.
"Rắn Thần có địa vị rất cao, có một không hai ở Đông Đảo, không kẻ nào dám đối đầu khiêu chiến, còn việc đánh nhau với người ở nơi khác thì chúng tôi chưa từng chứng kiến".
Trong mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng.
"Năm đó Đông Tuyệt từng giao đấu với hắn, cả hai cùng bị thương, bất phân thắng bại, tiếc là lúc tôi đến hắn đã trở về rồi, nếu không tôi cũng muốn xem hậu quả của việc phá vỡ cân bằng".
Genko nghe thấy thế, trong lòng chấn động.
Phá vỡ cân bằng?
Ý của chủ nhân sợ là...
Tiêu diệt Rắn Thần sao?
Genko không thể tưởng tượng được nếu thế cân bằng đỉnh cấp của cả khu vực bị phá vỡ, thì sẽ dấy lên sóng to gió lớn đến mức nào.
Trần Thái Nhật nghĩ một lát, lại hỏi.
"Thế cô có từng nghe nói có văn vật quan trọng gì của Hoa Hạ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt ở Đông Đảo không? Loại đồ vật, không phải là kiểu như tranh chữ".
Genko trầm tư suy nghĩ, chọn lọc trong đầu rất lâu, cuối cùng ánh mắt dần ngưng tụ lại.
"Chủ nhân, từ xưa đến nay, Đông Đảo và Hoa Hạ giao lưu rộng rãi, số lượng văn vật Hoa Hạ lưu truyền đến Đông Đảo rất nhiều, nhưng nếu nói được bảo vệ nghiêm ngặt thì chắc là chỉ có hai thứ”.
"Cô nói ra xem nào".
Genko dựng ngón trỏ thon nhỏ trắng nõn lên.
"Thứ nhất, là Oải Vương Kim Ấn được lưu truyền từ thời kỳ đầu phong kiến".
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Ừ, cái này tôi biết, hình như là vương ấn năm đó vương triều Đại Hán sắc phong tới Đông Đảo".
Vẻ mặt Genko nghiêm túc, lại dựng một ngón tay nữa lên.
"Món bảo vật quan trọng thứ hai có thời gian xuất hiện muộn hơn chút".
Trần Thái Nhật nhíu mày.
"Thứ gì vậy?"
"Được gọi là vũ trụ trong bát, Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản".
- -------------------
Người đẹp lập tức nhào vào lòng anh, nhẹ bỗng như không.
Đôi mắt Vân Vũ Phi dịu dàng như nước, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật, hai tay ôm lấy cổ anh, hơi thở dồn dập.
Khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt hút hồn, làn da trắng nõn như ngọc, điểm nào cũng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Trần Thái Nhật thực sự không muốn kiềm chế nữa, anh cất bước.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trần Thái Nhật vừa đi được nửa bước, suýt nữa thì trẹo chân.
Đúng lúc quan trọng lại bị cắt ngang, đúng là khó chịu.
Ánh mắt Vân Vũ Phi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rời khỏi lòng anh, khuôn mặt ửng hồng, sửa sang lại quần áo.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trần Thái Nhật cũng cạn lời.
Đã bảo là nghỉ sớm cơ mà?
Bố mẹ vợ làm cái trò gì không biết, tốt xấu gì cũng phải phối hợp một chút chứ!
Vân Vũ Phi lườm Trần Thái Nhật, vội vàng ra mở cửa.
Cạch.
Cửa vừa mở, một cô bé mặc quần áo ngủ hoạt hình cá heo màu hồng, lảo đảo chạy vào, mắt nhắm mắt mở.
Sau khi vào phòng, cô bé chẳng nhìn ai, đá giày dưới chân đi, chạy thẳng về phía chiếc giường lớn của Vân Vũ Phi.
Đến trước giường thì nhanh nhẹn trèo lên, nằm sấp xuống.
Chưa đến ba giây, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên.
Vân Sở Sở đã ngủ ngay được rồi.
Chu Bình đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nói với Vân Vũ Phi.
"Hôm nay con bé mệt quá, cứ đòi ngủ ở giường của dì, không cho thì khóc ầm lên, mẹ cũng hết cách. Tiểu Phi, con trông cháu nhé, mẹ về nghỉ ngơi đây!"
Mẹ vợ tương lai nói xong.
Cạch.
Cửa lại được đóng vào.
Trần Thái Nhật nhìn Vân Sở Sở đang nằm dang tay dang chân, ngủ khò khò trên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ đà cản mũi siêu cấp này sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến vào đúng lúc này.
Nhưng anh không giận được.
Con gái anh đúng là anh nợ từ kiếp trước, đành nhịn vậy.
Phụt.
Vân Vũ Phi đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ bối rối của Trần Thái Nhật thì phì cười.
Bầu không khí vừa mờ ám vừa nóng bỏng trong phòng lúc trước thoắt cái tan biến.
Vân Vũ Phi phản ứng rất nhanh, cô bước tới đắp chăn cho Vân Sở Sở.
Trần Thái Nhật cũng bước tới trước giường, nhìn cô con gái yêu quý, rồi lại nhìn người dì cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ này.
Xem ra cô ấy thực sự coi Vân Sở Sở như con gái mình.
Vân Vũ Phi quay lại, thấy Trần Thái Nhật đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Anh nhìn gì vậy? Vẫn chưa nhìn đủ à?"
Trần Thái Nhật lắc đầu.
"Không bao giờ là đủ cả".
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Vân Vũ Phi, đủ để khiến tinh thần người ta lâng lâng, như dòng suối ấm giữa mùa đông, khiến cả người dễ chịu.
Người đẹp chủ động nằm bên cạnh Vân Sở Sở, ra hiệu với Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật sửng sốt, rồi mỉm cười, nằm ở bên còn lại của cô bé.
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi nằm trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cách Vân Sở Sở đang ngủ ở giữa, đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Vân Vũ Phi sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tình yêu dành cho Trần Thái Nhật.
Cô chìa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Trần Thái Nhật, từ sống mũi đến bờ môi, cuối cùng ngón trỏ gảy cằm anh.
Xúc cảm mềm mại khiến Trần Thái Nhật không nhịn được há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của cô.
Vân Vũ Phi mỉm cười, há miệng, lặng lẽ dùng khẩu hình nói một câu.
Trần Thái Nhật hiểu ngay lập tức.
Cô nói là.
"Em muốn làm mẹ của Sở Sở".
…
Sáng sớm hôm sau, Vân Vũ Phi khoác áo khoác cho Trần Thái Nhật, chẳng khác gì một người vợ hiền tiễn chồng đi làm.
"Lần này đi Yến Kinh, anh sẽ nhanh chóng trở về".
"Vâng, em ở nhà chờ anh".
Hai người vô cùng thân mật, Trần Thái Nhật đã được nếm mùi vị đưa tiễn tuyệt vời nhất nhân gian.
Sau một nụ hôn, Trần Thái Nhật rời khỏi nhà họ Vân trong ánh mắt lưu luyến không rời của Vân Vũ Phi.
Trở về nhà họ Thẩm, Trần Thái Nhật sắp xếp các thuộc hạ chuẩn bị thật kĩ càng chu đáo.
Liên lạc các bên, sáp nhập tài nguyên, không ít binh hùng tướng mạnh bắt đầu công tác chuẩn bị bước đầu cho việc đến Yến Kinh.
Cả bốn tỉnh Hoa Hạ bỗng chốc nổi sóng gió.
Ngay cả các gia tộc giàu có ở Yến Kinh cũng đánh hơi được sự bất thường.
Dường như có một nhân vật quan trọng nào đó sắp đến Yến Kinh.
Chưa thấy bóng rồng đã nghe thấy tiếng rồng.
Những nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh lúc này cũng không khỏi cảnh giác, đề phòng có người từ nơi khác đến Yến Kinh dấy lên sóng gió.
Ngày mồng tám tháng giêng, vẫn còn không khí Tết.
Trần Thái Nhật ngồi trên máy bay từ An Thành đến Yến Kinh, đọc một quyển tạp chí bên cạnh.
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt dạo này đang đến thời khắc quan trọng để đột phá cảnh giới, nên bế quan ở An Thành.
Lần này Trần Thái Nhật chỉ dẫn theo mỗi Genko đến Yến Kinh.
Genko có ngoại hình trẻ trung đáng yêu, luôn làm đúng chức trách của mình. Cô ấy đã rà soát trước một lượt danh sách nhân viên của cả sân bay, chắc chắn không có nguy hiểm gì.
Tuy với võ công của Trần Thái Nhật, tự anh cảm thấy không ai có thể làm hại được mình, nhưng bớt đi rắc rối thì vẫn hơn.
"Genko, lúc trước khi cô ở Đông Đảo, cô đã từng tận mắt thấy Rắn Thần ra tay chưa?"
Trần Thái Nhật gấp quyển tạp chí lại, trò chuyện với Genko để giết thời gian.
Genko khẽ lắc đầu.
"Rắn Thần có địa vị rất cao, có một không hai ở Đông Đảo, không kẻ nào dám đối đầu khiêu chiến, còn việc đánh nhau với người ở nơi khác thì chúng tôi chưa từng chứng kiến".
Trong mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng.
"Năm đó Đông Tuyệt từng giao đấu với hắn, cả hai cùng bị thương, bất phân thắng bại, tiếc là lúc tôi đến hắn đã trở về rồi, nếu không tôi cũng muốn xem hậu quả của việc phá vỡ cân bằng".
Genko nghe thấy thế, trong lòng chấn động.
Phá vỡ cân bằng?
Ý của chủ nhân sợ là...
Tiêu diệt Rắn Thần sao?
Genko không thể tưởng tượng được nếu thế cân bằng đỉnh cấp của cả khu vực bị phá vỡ, thì sẽ dấy lên sóng to gió lớn đến mức nào.
Trần Thái Nhật nghĩ một lát, lại hỏi.
"Thế cô có từng nghe nói có văn vật quan trọng gì của Hoa Hạ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt ở Đông Đảo không? Loại đồ vật, không phải là kiểu như tranh chữ".
Genko trầm tư suy nghĩ, chọn lọc trong đầu rất lâu, cuối cùng ánh mắt dần ngưng tụ lại.
"Chủ nhân, từ xưa đến nay, Đông Đảo và Hoa Hạ giao lưu rộng rãi, số lượng văn vật Hoa Hạ lưu truyền đến Đông Đảo rất nhiều, nhưng nếu nói được bảo vệ nghiêm ngặt thì chắc là chỉ có hai thứ”.
"Cô nói ra xem nào".
Genko dựng ngón trỏ thon nhỏ trắng nõn lên.
"Thứ nhất, là Oải Vương Kim Ấn được lưu truyền từ thời kỳ đầu phong kiến".
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Ừ, cái này tôi biết, hình như là vương ấn năm đó vương triều Đại Hán sắc phong tới Đông Đảo".
Vẻ mặt Genko nghiêm túc, lại dựng một ngón tay nữa lên.
"Món bảo vật quan trọng thứ hai có thời gian xuất hiện muộn hơn chút".
Trần Thái Nhật nhíu mày.
"Thứ gì vậy?"
"Được gọi là vũ trụ trong bát, Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản".
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.