Chương 352: Đến rồi
Mạt Bắc
30/07/2021
Trong lòng Trần Thái Nhật vẫn thở dài.
Tuy khu vực mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ đã xảy ra mạch xung địa tâm, nhưng dưới sự cố gắng của toàn thể võ sĩ đẳng cấp Hoa Hạ, vẫn bình yên vô sự.
Người dân, thành phố, sinh thái đều không có vấn đề gì.
Điều này có nghĩa là, trong một năm nay, chỉ cần nắm chắc thời gian hoàn thành cỗ máy rút năng lượng, thì vịnh Lam Thủy ở Nam Vệ sẽ lại trở thành một vùng đất quý giá của Hoa Hạ.
Thiên đường tu luyện, tinh luyện hợp kim địa tâm đều được xây dựng dựa trên cơ sở của khu vực mặt đất bùng nổ.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì, dưới sự xúc tác của khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ, sau này Hoa Hạ sẽ có ngày càng nhiều các võ sĩ đẳng cấp.
Vậy thì chỉ còn một vấn đề nữa.
Đó chính là mối nguy lớn nhất mà khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải phải đối mặt hiện giờ.
Trần Thái Nhật bước tới chỗ bật công tắc, điều chỉnh mức hấp thụ năng lượng tu luyện đến nhỏ nhất.
Phùng Linh Nguyệt cách đó không xa, bỗng mở bừng mắt.
“Chủ nhân?”
“Đợt tu luyện thứ hai không thể thoải mái được nữa rồi, kẻ địch sắp đến”.
Khuôn mặt Phùng Linh Nguyệt chấn động, sau đó lại tỏ vẻ quyết tâm.
Hiển nhiên cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
“Chủ nhân yên tâm, Tiểu Nguyệt dù chết cũng không lùi bước, nhất định sẽ không làm vướng chân anh”.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Không cần bi quan như vậy đâu, nói thật thì tôi không nghĩ là đám sinh vật ngoại lai này có thể đánh thắng được tôi, có giỏi cứ đến đây xem lợi hại đến đâu”.
“Đợt mạch xung thứ hai, tôi sẽ mở công suất của máy rút năng lượng đến mức lớn nhất, nhưng bởi vì chỉ có một mình cô gánh vác năng lượng mạch xung vượt mức, nên áp lực sẽ cực kỳ lớn”.
Trần Thái Nhật dùng tay ra hiệu một cộng một bằng hai.
“Cô cố gắng chịu đựng hai phút, tôi giải quyết xong kẻ địch sẽ lập tức tới cứu cô”.
Phùng Linh Nguyệt nặng nề gật đầu.
Trần Thái Nhật bỗng đề chân khí, dùng giọng nói vang dội hét lên với xung quanh.
“Tất cả các nhân viên công tác ở khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải, hiện giờ trấn thủ Tây Cực phát mệnh lệnh quyết chiến cuối cùng, tất cả hãy vào công sự trong lòng đất tiến hành thao tác từ xa, trước khi hủy bỏ lệnh cấm, không được trở về mặt đất!”
“Tất cả…”
“Tất cả…”
Nhờ có chân khí, tiếng cảnh báo của Trần Thái Nhật vang thấu tầng mây.
Khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải bỗng vang lên tiếng cảnh báo phòng không chói tai.
Tu…
Tất cả đèn báo trong khu vực bỗng biến thành màu đỏ.
Những người đóng giữ ở đây, không ai chống lại mệnh lệnh của Trần Thái Nhật cả.
Quan chỉ huy của khu vực mặt đất bùng nổ chính là võ sĩ cấp Thần!
Hiện giờ Trần Thái Nhật là vị vua duy nhất ở đây, có quyền quyết định cuối cùng.
Khi anh tuyên bố bảo tất cả mọi người xuống dưới lòng đất tránh nạn, thì ai nấy đều biết.
Võ sĩ mạnh nhất Hoa Hạ - trấn thủ Tây Cực – chuẩn bị dồn toàn lực chiến đấu rồi!
Cùng với tiếng kêu của cảnh báo phòng không, các nhân viên ở khu vực mặt đất bùng nổ bắt đầu hành động nhanh chóng.
“Mau lên! Cửa vào số 3, rút với tốc độ nhanh nhất!”
“Đi ngay lập tức, đừng gây thêm rắc rối cho Tây Cực đại nhân! Chúng ta còn phải duy trì sự hoạt động của cỗ máy rút năng lượng!”
“Nhanh lên!”
Các tinh anh của Hoa Hạ hành động cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, tất cả mọi người ở khu vực mặt đất bùng nổ đã di chuyển xong xuôi.
Hiện giờ, trên mặt đất chỉ có hai người là Phùng Linh Nguyệt và Trần Thái Nhật.
Lúc này, ở trung tâm chỉ huy của Hội Trường Thành.
Trong bộ chỉ huy cứu nạn tối cao của chính phủ Hoa Hạ.
Ống kính trung tâm của màn hình lớn giám sát đều tập trung vào hai người.
Trần Thái Nhật hoạt động xương bả vai, điều tiết cơ bắp một chút.
Kẻ địch lần này khác với tất cả những kẻ địch trước đây.
Lượng chân khí bốn trăm hai mươi triệu tia.
Trước nay chưa từng có!
Trên toàn Trái Đất, Trần Thái Nhật chưa từng gặp kẻ địch nào có cấp bậc như vậy.
Anh giơ tay lên, nhìn đồng hồ chiến đấu đa năng.
Còn năm mươi giây nữa là đến đợt mạch xung thứ hai.
Phùng Linh Nguyệt đứng ở bên cạnh, trán rịn mồ hôi trong suốt.
Thấy Tiểu Nguyệt hơi căng thẳng, Trần Thái Nhật khẽ cười.
Anh ôm vai cô ấy.
Phùng Linh Nguyệt bỗng sửng sốt, gò má lập tức đỏ đến tận mang tai.
Đúng thời khắc quan trọng, nếu mà để lỡ thì có lẽ sẽ là sự tiếc nuối mãi mãi.
Trần Thái Nhật khẽ hôn một cái thật sâu lên trán đối phương.
Đường đường là cao thủ tuyệt đỉnh cấp Minh trung kỳ, mà Phùng Linh Nguyệt lại bị chiếc hôn không có chút sức tấn công nào làm cho toàn thân run rẩy.
Một lúc sau, Phùng Linh Nguyệt mừng đến phát khóc, ôm chặt lấy Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân…”
“Giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta cùng trở về An Thành”.
“Vâng”.
Thời khắc sinh tử, nắm lấy tay nhau.
5,4,3,2,1…
Khoảnh khắc cuối cùng, Trần Thái Nhật chỉnh công suất của cỗ máy rút năng lượng lên mức lớn nhất.
Mặt đất của khu vực mặt đất bùng nổ bắt đầu rung lên ầm ầm.
Đây là trạng thái khi đường ống dưới lòng đất đang vận hành với phụ tải tối đa.
“Tiểu Nguyệt! Bắt đầu!”
Phùng Linh Nguyệt không dám chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Ầm!
Cấp Minh trung kỳ và sức mạnh non nước soi chiếu lẫn nhau.
Giữa không trung, dưới mặt đất, dường như có vố số đốm sáng đang lao về phía người Phùng Linh Nguyệt.
“Thu!”
Trong không khí bắt đầu xuất hiện vô số hạt năng lượng màu đỏ, năng lượng của lần mạch xung này cực cao.
Ở phía sau, Phùng Linh Nguyệt đang dốc hết sức ngăn lại năng lượng quá tải.
Trần Thái Nhật giẫm mạnh một cái.
Cộp!
Một tiếng động lớn vang lên, anh bỗng lao vút lên trời.
Trần Thái Nhật trượt theo đường parabol, nhảy lên rồi giáng từ trên trời xuống, lao thẳng vào vịnh cách một kilomet về phía Đông.
Dưới nước, trên thềm lục địa, mơ hồ có dấu vết và mạch màu đỏ, chính là dấu vết kéo dài của điểm trung tâm mặt đất bùng nổ, đường ống của cỗ máy rút năng lượng cũng được nối từ đó.
Trần Thái Nhật như một quả ngư lôi tốc độ cao, làm dấy lên một luồng sóng khí cuồn cuộn trong nước, lao xuống độ sâu bốn trăm mét dưới nước.
Một cái động lớn có đường kính khoảng một nghìn mét, tràn đầy kết tinh màu đỏ, giống như địa ngục, xuất hiện dưới đáy biển.
Điểm rạn nứt địa mạch.
Từng đường ống to lớn cắm vào cửa ra của điểm rạn nứt.
Hai mắt Trần Thái Nhật bỗng lóe lên tia sáng.
Năm giác quan bỗng được mở đến mức lớn nhất, thính giác, khứu giáu, xúc giác được phát huy đến cực hạn, kiểm tra toàn bộ động tĩnh trong phạm vi năm trăm mét xung quanh điểm rạn nứt.
Bản thân xung kích địa mạch đã ảnh hưởng đến năm giác quan rồi.
Không thể không nói, những sinh vật ngoại lai này đã lựa chọn thời cơ rất tốt.
Nhưng thực ra, Trần Thái Nhật còn tò mò một chuyện hơn.
Rốt cuộc những kẻ được gọi là “Thần Tiên Phong” này sinh tồn trong lõi Trái Đất kiểu gì?
Chúng đến nhân gian chắc chắn không phải giống như trong truyền thuyết, bùm một cái xuất hiện giữa hư không.
Tất cả các khu vực trên Trái Đất đều đang được giám sát.
Góc chết duy nhất chỉ có nội bộ điểm rạn nứt địa mạch.
Nếu tình báo của Hội Đông Vinh đã nói đối phương tới vào lúc mặt đất bùng nổ, thì trăm phần trăm sẽ xuất hiện từ đây.
Những kẻ này… chịu được nhiệt độ cao sao?
Một giây, hai giây.
Thời gian dần trôi đi như nước chảy.
Trong tay Trần Thái Nhật ngập tràn tạp âm của rất nhiều xung kích địa mạch, không thể phân tâm một chút nào.
Đúng lúc này, hai mắt anh trừng lên.
Tiếng tim đập rất nhẹ, giống như tim của sinh vật đang đập.
Cực kỳ yếu ớt, suýt nữa anh đã đoán nhầm là sinh vật biển rồi.
Nhưng tần suất này nhanh hơn bất cứ sinh vật nào mà Trần Thái Nhật đã biết.
Nhanh đến mức không thể tin được.
Lúc này, Trần Thái Nhật đang trốn sau một tảng đá trong biển, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh đã di chuyển.
Ánh mắt Trần Thái Nhật di chuyển theo.
Khóa chặt vị trí!
Nhưng anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Thứ này tàng hình sao?
Tuy khu vực mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ đã xảy ra mạch xung địa tâm, nhưng dưới sự cố gắng của toàn thể võ sĩ đẳng cấp Hoa Hạ, vẫn bình yên vô sự.
Người dân, thành phố, sinh thái đều không có vấn đề gì.
Điều này có nghĩa là, trong một năm nay, chỉ cần nắm chắc thời gian hoàn thành cỗ máy rút năng lượng, thì vịnh Lam Thủy ở Nam Vệ sẽ lại trở thành một vùng đất quý giá của Hoa Hạ.
Thiên đường tu luyện, tinh luyện hợp kim địa tâm đều được xây dựng dựa trên cơ sở của khu vực mặt đất bùng nổ.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì, dưới sự xúc tác của khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ, sau này Hoa Hạ sẽ có ngày càng nhiều các võ sĩ đẳng cấp.
Vậy thì chỉ còn một vấn đề nữa.
Đó chính là mối nguy lớn nhất mà khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải phải đối mặt hiện giờ.
Trần Thái Nhật bước tới chỗ bật công tắc, điều chỉnh mức hấp thụ năng lượng tu luyện đến nhỏ nhất.
Phùng Linh Nguyệt cách đó không xa, bỗng mở bừng mắt.
“Chủ nhân?”
“Đợt tu luyện thứ hai không thể thoải mái được nữa rồi, kẻ địch sắp đến”.
Khuôn mặt Phùng Linh Nguyệt chấn động, sau đó lại tỏ vẻ quyết tâm.
Hiển nhiên cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
“Chủ nhân yên tâm, Tiểu Nguyệt dù chết cũng không lùi bước, nhất định sẽ không làm vướng chân anh”.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Không cần bi quan như vậy đâu, nói thật thì tôi không nghĩ là đám sinh vật ngoại lai này có thể đánh thắng được tôi, có giỏi cứ đến đây xem lợi hại đến đâu”.
“Đợt mạch xung thứ hai, tôi sẽ mở công suất của máy rút năng lượng đến mức lớn nhất, nhưng bởi vì chỉ có một mình cô gánh vác năng lượng mạch xung vượt mức, nên áp lực sẽ cực kỳ lớn”.
Trần Thái Nhật dùng tay ra hiệu một cộng một bằng hai.
“Cô cố gắng chịu đựng hai phút, tôi giải quyết xong kẻ địch sẽ lập tức tới cứu cô”.
Phùng Linh Nguyệt nặng nề gật đầu.
Trần Thái Nhật bỗng đề chân khí, dùng giọng nói vang dội hét lên với xung quanh.
“Tất cả các nhân viên công tác ở khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải, hiện giờ trấn thủ Tây Cực phát mệnh lệnh quyết chiến cuối cùng, tất cả hãy vào công sự trong lòng đất tiến hành thao tác từ xa, trước khi hủy bỏ lệnh cấm, không được trở về mặt đất!”
“Tất cả…”
“Tất cả…”
Nhờ có chân khí, tiếng cảnh báo của Trần Thái Nhật vang thấu tầng mây.
Khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải bỗng vang lên tiếng cảnh báo phòng không chói tai.
Tu…
Tất cả đèn báo trong khu vực bỗng biến thành màu đỏ.
Những người đóng giữ ở đây, không ai chống lại mệnh lệnh của Trần Thái Nhật cả.
Quan chỉ huy của khu vực mặt đất bùng nổ chính là võ sĩ cấp Thần!
Hiện giờ Trần Thái Nhật là vị vua duy nhất ở đây, có quyền quyết định cuối cùng.
Khi anh tuyên bố bảo tất cả mọi người xuống dưới lòng đất tránh nạn, thì ai nấy đều biết.
Võ sĩ mạnh nhất Hoa Hạ - trấn thủ Tây Cực – chuẩn bị dồn toàn lực chiến đấu rồi!
Cùng với tiếng kêu của cảnh báo phòng không, các nhân viên ở khu vực mặt đất bùng nổ bắt đầu hành động nhanh chóng.
“Mau lên! Cửa vào số 3, rút với tốc độ nhanh nhất!”
“Đi ngay lập tức, đừng gây thêm rắc rối cho Tây Cực đại nhân! Chúng ta còn phải duy trì sự hoạt động của cỗ máy rút năng lượng!”
“Nhanh lên!”
Các tinh anh của Hoa Hạ hành động cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, tất cả mọi người ở khu vực mặt đất bùng nổ đã di chuyển xong xuôi.
Hiện giờ, trên mặt đất chỉ có hai người là Phùng Linh Nguyệt và Trần Thái Nhật.
Lúc này, ở trung tâm chỉ huy của Hội Trường Thành.
Trong bộ chỉ huy cứu nạn tối cao của chính phủ Hoa Hạ.
Ống kính trung tâm của màn hình lớn giám sát đều tập trung vào hai người.
Trần Thái Nhật hoạt động xương bả vai, điều tiết cơ bắp một chút.
Kẻ địch lần này khác với tất cả những kẻ địch trước đây.
Lượng chân khí bốn trăm hai mươi triệu tia.
Trước nay chưa từng có!
Trên toàn Trái Đất, Trần Thái Nhật chưa từng gặp kẻ địch nào có cấp bậc như vậy.
Anh giơ tay lên, nhìn đồng hồ chiến đấu đa năng.
Còn năm mươi giây nữa là đến đợt mạch xung thứ hai.
Phùng Linh Nguyệt đứng ở bên cạnh, trán rịn mồ hôi trong suốt.
Thấy Tiểu Nguyệt hơi căng thẳng, Trần Thái Nhật khẽ cười.
Anh ôm vai cô ấy.
Phùng Linh Nguyệt bỗng sửng sốt, gò má lập tức đỏ đến tận mang tai.
Đúng thời khắc quan trọng, nếu mà để lỡ thì có lẽ sẽ là sự tiếc nuối mãi mãi.
Trần Thái Nhật khẽ hôn một cái thật sâu lên trán đối phương.
Đường đường là cao thủ tuyệt đỉnh cấp Minh trung kỳ, mà Phùng Linh Nguyệt lại bị chiếc hôn không có chút sức tấn công nào làm cho toàn thân run rẩy.
Một lúc sau, Phùng Linh Nguyệt mừng đến phát khóc, ôm chặt lấy Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân…”
“Giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta cùng trở về An Thành”.
“Vâng”.
Thời khắc sinh tử, nắm lấy tay nhau.
5,4,3,2,1…
Khoảnh khắc cuối cùng, Trần Thái Nhật chỉnh công suất của cỗ máy rút năng lượng lên mức lớn nhất.
Mặt đất của khu vực mặt đất bùng nổ bắt đầu rung lên ầm ầm.
Đây là trạng thái khi đường ống dưới lòng đất đang vận hành với phụ tải tối đa.
“Tiểu Nguyệt! Bắt đầu!”
Phùng Linh Nguyệt không dám chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Ầm!
Cấp Minh trung kỳ và sức mạnh non nước soi chiếu lẫn nhau.
Giữa không trung, dưới mặt đất, dường như có vố số đốm sáng đang lao về phía người Phùng Linh Nguyệt.
“Thu!”
Trong không khí bắt đầu xuất hiện vô số hạt năng lượng màu đỏ, năng lượng của lần mạch xung này cực cao.
Ở phía sau, Phùng Linh Nguyệt đang dốc hết sức ngăn lại năng lượng quá tải.
Trần Thái Nhật giẫm mạnh một cái.
Cộp!
Một tiếng động lớn vang lên, anh bỗng lao vút lên trời.
Trần Thái Nhật trượt theo đường parabol, nhảy lên rồi giáng từ trên trời xuống, lao thẳng vào vịnh cách một kilomet về phía Đông.
Dưới nước, trên thềm lục địa, mơ hồ có dấu vết và mạch màu đỏ, chính là dấu vết kéo dài của điểm trung tâm mặt đất bùng nổ, đường ống của cỗ máy rút năng lượng cũng được nối từ đó.
Trần Thái Nhật như một quả ngư lôi tốc độ cao, làm dấy lên một luồng sóng khí cuồn cuộn trong nước, lao xuống độ sâu bốn trăm mét dưới nước.
Một cái động lớn có đường kính khoảng một nghìn mét, tràn đầy kết tinh màu đỏ, giống như địa ngục, xuất hiện dưới đáy biển.
Điểm rạn nứt địa mạch.
Từng đường ống to lớn cắm vào cửa ra của điểm rạn nứt.
Hai mắt Trần Thái Nhật bỗng lóe lên tia sáng.
Năm giác quan bỗng được mở đến mức lớn nhất, thính giác, khứu giáu, xúc giác được phát huy đến cực hạn, kiểm tra toàn bộ động tĩnh trong phạm vi năm trăm mét xung quanh điểm rạn nứt.
Bản thân xung kích địa mạch đã ảnh hưởng đến năm giác quan rồi.
Không thể không nói, những sinh vật ngoại lai này đã lựa chọn thời cơ rất tốt.
Nhưng thực ra, Trần Thái Nhật còn tò mò một chuyện hơn.
Rốt cuộc những kẻ được gọi là “Thần Tiên Phong” này sinh tồn trong lõi Trái Đất kiểu gì?
Chúng đến nhân gian chắc chắn không phải giống như trong truyền thuyết, bùm một cái xuất hiện giữa hư không.
Tất cả các khu vực trên Trái Đất đều đang được giám sát.
Góc chết duy nhất chỉ có nội bộ điểm rạn nứt địa mạch.
Nếu tình báo của Hội Đông Vinh đã nói đối phương tới vào lúc mặt đất bùng nổ, thì trăm phần trăm sẽ xuất hiện từ đây.
Những kẻ này… chịu được nhiệt độ cao sao?
Một giây, hai giây.
Thời gian dần trôi đi như nước chảy.
Trong tay Trần Thái Nhật ngập tràn tạp âm của rất nhiều xung kích địa mạch, không thể phân tâm một chút nào.
Đúng lúc này, hai mắt anh trừng lên.
Tiếng tim đập rất nhẹ, giống như tim của sinh vật đang đập.
Cực kỳ yếu ớt, suýt nữa anh đã đoán nhầm là sinh vật biển rồi.
Nhưng tần suất này nhanh hơn bất cứ sinh vật nào mà Trần Thái Nhật đã biết.
Nhanh đến mức không thể tin được.
Lúc này, Trần Thái Nhật đang trốn sau một tảng đá trong biển, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh đã di chuyển.
Ánh mắt Trần Thái Nhật di chuyển theo.
Khóa chặt vị trí!
Nhưng anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Thứ này tàng hình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.