Chương 26: Khiêu chiến
Mạt Bắc
12/04/2021
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Trần Thái Nhật tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Lâm.
Sau khi nghe Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt báo cáo tình hình bên ngoài, trong lòng Trần Thái Nhật đã có tính toán.
Nguồn lực kinh tế của nhà họ Lâm sắp tiêu rồi.
Mà đây chẳng qua chỉ là khởi đầu của sự tiêu diệt thôi.
Anh từng nói muốn tiêu diệt nhà họ Lâm trong mười ngày.
Tuyệt đối không thể nuốt lời được.
Ngày nào Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt cũng cứ như gặp phải kẻ thù ở nhà họ Thẩm, các biện pháp an ninh đều được thực hiện quanh ngôi nhà.
Đây là để đề phòng nhà họ Lâm chó cùng rứt giậu, muốn dùng cách bỉ ổi để trả thù người nhà họ Thẩm.
Nhưng kì lạ là mấy ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Xung quanh nhà họ Thẩm, ngay cả trộm cướp cũng không có.
“Nhà họ Lâm không giống những gia tộc dễ nhận thua như vậy...”
Trần Thái Nhật ngồi trong sảnh chính nhà họ Thẩm, suy nghĩ về sự sắp xếp trong mấy ngày tới.
Mà lúc này, đôi chân dài của Tề Vũ bước qua bậc cửa, khuôn mặt sáng rạng ngời, đôi mắt to như hồ nước mùa thu, son bóng rực rỡ, hồ hởi tiến vào.
“Ông chủ! Tôi mang cho anh một lá thư”.
“Ai gửi vậy?”
“Của Lâm Thanh Châu”.
Trần Thái Nhật nhướng mày, tỏ ra hứng thú, mở thư ra đọc một lượt.
Sau khi đọc xong, anh hơi bất ngờ.
Tề Vũ chớp đôi mắt to tròn.
“Ông chủ, trong thư nói gì thế?”
“Nhà họ Lâm tự cao tự đại quá rồi”.
Tề Vũ hoang mang: “Là ý gì vậy?”
Trần Thái Nhật tuỳ tiện vứt lá thư qua một bên.
“Bây giờ, huyết mạch kinh tế của nhà họ Lâm đã bị đứt đoạn, điều chờ đợi bọn họ chính là sự diệt vong, nhưng bọn họ vẫn đề ra một điều kiện thú vị”.
Tề Vũ cũng nổi lòng hiếu kỳ: “Ông chủ nói mau đi”.
Trong mắt Trần Thái Nhật loé lên một tia sáng.
“Lâm Thanh Châu muốn cá cược với tôi bằng hình thức đánh nhau!”
Vừa đọc tới nội dung chính, Trần Thái Nhật không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đường đường là nhà họ Lâm, mà chiêu trò này cũng quá kỳ lạ.
Vì biết rõ không phải là đối thủ, do đó Lâm Thanh Châu đã đề xuất trong thư muốn dùng một trận đánh nhau để quyết định sự sống chết của nhà họ Lâm.
Chỉ cần trong trận đấu Lâm Thanh Châu đánh thắng được Trần Thái Nhật, thì Trần Thái Nhật sẽ phải tuyên bố từ bỏ việc trả thù nhà họ lâm trước mặt mọi người và suốt đời không đối địch với nhà họ Lâm.
Nếu nhà họ Lâm thua thì sẽ tự nguyện giải tán gia tộc, trở thành người dân bình thường, trong thư Lâm Thanh Châu thầm ám chỉ bằng lòng lấy cái giá của mạng sống để làm dịu cơn giận của Trần Thái Nhật.
Nếu dựa theo cục diện bình thường thì Trần Thái Nhật sẽ không thèm để ý tới nhà họ Lâm.
Dù sao ở phương diện này, Lâm Thanh Châu cũng không phải là đối thủ của anh, chỉ cần chèn ép là được.
Thế nhưng lão lại là người đầy mưu mô, trong thư lão cũng nói rõ đã công bố cụ thể nội dung của thư thách đấu trên các tờ báo lớn ở thành phố An Thành.
Là công khai mời! Nếu Trần Thái Nhật từ chối, tức là sợ nhà họ Lâm!
Nhà họ Lâm muốn diễn vai phản kích ở bước đường cùng, xây dựng bản thân thành hình tượng chủ động ra trận.
Lão đã tổ chức một trận đấu thoạt nhìn có vẻ rất công bằng, nhưng về mặt dư luận thì đã chiếm được thế chủ động.
Với bối cảnh kinh doanh của nhà họ Lâm nhiều năm tại An Thành thì Trần Thái Nhật có thể đoán ra được hiện giờ phương diện truyền thông ở An Thành đang nói như nào.
Ví dụ như “Thư thách đấu của nhà họ Lâm, nhân tài mới xuất hiện sẽ tiến tới hay lùi bước”, hoặc là “Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, e là Trần Thái Nhật sẽ từ bỏ vị trí đỉnh cao ở An Thành”.
Những tiêu đề giật tít như này sẽ được viết trắng trợn.
Nếu Trần Thái Nhật không tiếp nhận kiểu thách đấu như này
Thì sẽ trở thành kẻ nhát gan.
Việc này cũng giống như một đứa con gái cao một mét bốn mươi, còn chưa dậy thì mà khiêu khích muốn đánh một trận với nhà vô địch quyền anh thế giới cao hai mét, thử hỏi bạn có dám hay không!
Trần Thái Nhật hô mưa gọi gió ở An Thành đã rất nổi tiếng.
Nhưng được mọi người nhắc tới nhiều nhất là việc anh đã mấy lần công khai bộc lộ võ công mạnh mẽ của mình.
Ngay cả cao thủ hạng sơ cấp có thể tay không đánh voi như Hồng Thừa cũng bị anh giết trong chớp mắt.
Những gia tộc giàu có tại An Thành đều biết đến thực lực của anh.
Nhưng trong tình huống này, nhà họ Lâm lại làm ngược lại, muốn dùng việc đánh nhau – sở trường mà Trần Thái Nhật giỏi nhất để tiến hành khiêu khích.
Lúc này, nếu Trần Thái Nhật nói không đánh, vậy những lời tuyên bố trước kia của anh muốn biến nhà họ Thẩm thành gia tộc giàu có đứng đầu ở An Thành cũng sẽ trở thành trò cười!
Đây là một cuộc chiến dư luận và tâm lý rất cao minh, đặt cược vận mệnh của nhà họ Lâm, tính toán thái độ của Trần Thái Nhật.
Bây giờ Trần Thái Nhật có thể từ chối sao?
Không thể!
Nếu anh từ chối, cho dù anh có quay đầu tiêu diệt nhà họ Lâm đi nữa, thì đến thời điểm mấu chốt cũng sẽ bị chửi thành con rùa rụt đầu ngay cả lời thách đấu công bằng cũng e sợ.
Sau này sao anh có thể làm ông trùm ở An Thành được nữa sao?
Làm sao khiến mọi người nể phục được nữa?
Trần Thái Nhật giận đến mức bật cười.
“Tề Vũ, giúp tôi trả lời thư công khai, nói tôi tiếp nhận lời khiêu chiến, thắng hai trong ba trận là được, địa điểm tuỳ bọn họ chọn”.
“Nhưng thời gian phải trong hai ngày, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi đâu”.
“Được, ông chủ”.
Nhìn bóng dáng Tề Vũ rời đi, Trần Thái Nhật không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.
Lâu lắm không gặp loại kiến thú vị như vậy.
Nếu đối phương đã có tự tin dám chủ động ra trận, vậy anh cũng hoạt động gân cốt một chút, chơi tới cùng là được.
Xem ra nhà họ Lâm vẫn chưa hiểu rõ mình đã chọc phải người như nào.
Trong từ điển của anh hoàn toàn không tồn tại chữ thua cuộc.
...
Người trong thành phố An Thành, cho dù là người dân bình thường hay gia tộc giàu có đều biết vụ cá cược của nhà họ Lâm và Trần Thái Nhật.
Tin động trời lại nóng hổi như này lập tức trở thành đề tài nói chuyện nhiều nhất của mọi người sau khi cơm nước xong.
Thậm chí có người tốt còn đăng bài viết hàng đầu lên mạng để mọi người trên mạng tranh luận xem cuối cùng bên nào sẽ giành được chiến thắng.
Nhà họ Lâm - gia tộc giàu có trước giờ chủ động khiêu chiến, ắt hẳn là vô cùng tự tin và đã chuẩn bị đầy đủ.
Trần Thái Nhật - người thật sự đứng sau điều khiển nhà họ Thẩm, vô cùng bá đạo, đã hoàn toàn đánh gục nhà họ Lâm trong vòng hai ngày trên thương trường, có võ công siêu mạnh, bộc lộ tài năng.
Hai bên đều có người ủng hộ, thậm chí còn vì tranh cãi xem ai thắng ai thua mà nổ ra một trận chiến mắng chửi trên mạng.
Reng reng reng!
Trần Thái Nhật ở nhà nghe điện thoại.
Là Vân Vũ Phi gọi tới.
“Vũ Phi, sao lại gọi cho tôi thế, Sở Sở không ngoan à?”
“Anh Trần, anh định đến buổi thách đấu của nhà họ Lâm thật à?”
“Đi chứ, không đi chẳng lẽ để mọi người nói tôi không ra gì sao?”
Vân Vũ Phi im lặng một lát rồi nói.
“Nhà họ Lâm kinh doanh ở An Thành đã lâu, quen biết đủ loại người, trong đó có lẽ sẽ có cao thủ, e là lần này không đơn giản vậy đâu”.
“Dù ông ta có làm gì, dám khiêu chiến tôi chính là sai lầm lớn nhất của ông ta”.
Nghe Trần Thái Nhật hùng hồn tuyên bố, dường như hô hấp của Vân Vũ Phi cũng nặng nề hơn.
“Vậy... chúc anh thuận lợi chiến thắng”.
“Sao dạo gần đây cô đột nhiên quan tâm tới tôi vậy...”
“Làm... làm gì có”.
“Chẳng lẽ cô...”
“A! Tôi có chuyện cần làm, cúp trước đây!”
Nhìn màn hình điện thoại đã tắt, Trần Thái Nhật hơi bối rối.
Em vợ chắc là lo lắng mình đánh thua sẽ rời khỏi An Thành, sau đó không đầu tư cho tập đoàn Vân Thị nữa chăng?
Ở nơi khác, tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị.
Gương mặt Vân Vũ Phi đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn đè trước ngực.
Tiếng tim đập thình thịch nhanh chóng, sau một hồi mới chậm lại.
Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mơ màng phức tạp.
Chẳng lẽ mình vô thức đã thích người đàn ông tựa hạc giữa bầy gà kia sao?
Anh ấy từng là chồng chưa cưới của chị mình!
Hơn nữa còn có Sở Sở…
Vân Vũ Phi thấy rất đau đầu, tựa lưng trên ghế sofa muốn xua hết mấy suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình đi.
Nhưng không biết vì sao lại chợt dấy lên nỗi niềm khó mà nói thành lời của một người phụ nữ.
...
Không lâu sau, nhà họ Lâm đã trả lời, hơn nữa còn được biểu đạt bằng hình thức tin tức truyền hình.
Địa điểm là nhà thi đấu của thành phố An Thành.
Cách thức tự do đánh nhau, không giới hạn trường phái và chiêu thức.
Quy tắc duy nhất là không được đánh chết đối phương trên sàn đấu bằng bất cứ hình thức nào.
Số lần đấu: thắng hai trên ba ván, đấu đơn.
Thời gian, chiều ngày thứ tư kể từ khi Trần Thái nhật đưa ra tuyên bố.
Nhà họ Lâm không hổ danh là cáo già xảo quyệt, buổi công bố sẽ sắp xếp một đám phóng viên, bình luận viên, máy quay phim để theo dõi trận đấu.
Nếu trong trận đấu Trần Thái Nhật có lật mặt cũng không thể chối được.
Anh ngồi trên ghế sofa mềm, nhìn thông tin trên tivi, bĩu môi.
“Giở trò âm mưu quỷ kế, cuối cùng cũng không chịu lộ mặt, để tôi xem thử võ sĩ thời đại mới của Cửu Châu Viêm Hạ có gì khác so với trước đây”.
“Tề Vũ!”
Tề Vũ đang đứng sau ghế lanh lợi đáp lời.
“Sao thế ông chủ?”
“Thay tôi đón Sở Sở tới nhà họ Thẩm, chỉ cần nói với con bé chú Trần nhờ nó giúp đỡ và sẽ dạy nó một vài thứ thú vị”.
- -------------------
Sau khi nghe Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt báo cáo tình hình bên ngoài, trong lòng Trần Thái Nhật đã có tính toán.
Nguồn lực kinh tế của nhà họ Lâm sắp tiêu rồi.
Mà đây chẳng qua chỉ là khởi đầu của sự tiêu diệt thôi.
Anh từng nói muốn tiêu diệt nhà họ Lâm trong mười ngày.
Tuyệt đối không thể nuốt lời được.
Ngày nào Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt cũng cứ như gặp phải kẻ thù ở nhà họ Thẩm, các biện pháp an ninh đều được thực hiện quanh ngôi nhà.
Đây là để đề phòng nhà họ Lâm chó cùng rứt giậu, muốn dùng cách bỉ ổi để trả thù người nhà họ Thẩm.
Nhưng kì lạ là mấy ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Xung quanh nhà họ Thẩm, ngay cả trộm cướp cũng không có.
“Nhà họ Lâm không giống những gia tộc dễ nhận thua như vậy...”
Trần Thái Nhật ngồi trong sảnh chính nhà họ Thẩm, suy nghĩ về sự sắp xếp trong mấy ngày tới.
Mà lúc này, đôi chân dài của Tề Vũ bước qua bậc cửa, khuôn mặt sáng rạng ngời, đôi mắt to như hồ nước mùa thu, son bóng rực rỡ, hồ hởi tiến vào.
“Ông chủ! Tôi mang cho anh một lá thư”.
“Ai gửi vậy?”
“Của Lâm Thanh Châu”.
Trần Thái Nhật nhướng mày, tỏ ra hứng thú, mở thư ra đọc một lượt.
Sau khi đọc xong, anh hơi bất ngờ.
Tề Vũ chớp đôi mắt to tròn.
“Ông chủ, trong thư nói gì thế?”
“Nhà họ Lâm tự cao tự đại quá rồi”.
Tề Vũ hoang mang: “Là ý gì vậy?”
Trần Thái Nhật tuỳ tiện vứt lá thư qua một bên.
“Bây giờ, huyết mạch kinh tế của nhà họ Lâm đã bị đứt đoạn, điều chờ đợi bọn họ chính là sự diệt vong, nhưng bọn họ vẫn đề ra một điều kiện thú vị”.
Tề Vũ cũng nổi lòng hiếu kỳ: “Ông chủ nói mau đi”.
Trong mắt Trần Thái Nhật loé lên một tia sáng.
“Lâm Thanh Châu muốn cá cược với tôi bằng hình thức đánh nhau!”
Vừa đọc tới nội dung chính, Trần Thái Nhật không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đường đường là nhà họ Lâm, mà chiêu trò này cũng quá kỳ lạ.
Vì biết rõ không phải là đối thủ, do đó Lâm Thanh Châu đã đề xuất trong thư muốn dùng một trận đánh nhau để quyết định sự sống chết của nhà họ Lâm.
Chỉ cần trong trận đấu Lâm Thanh Châu đánh thắng được Trần Thái Nhật, thì Trần Thái Nhật sẽ phải tuyên bố từ bỏ việc trả thù nhà họ lâm trước mặt mọi người và suốt đời không đối địch với nhà họ Lâm.
Nếu nhà họ Lâm thua thì sẽ tự nguyện giải tán gia tộc, trở thành người dân bình thường, trong thư Lâm Thanh Châu thầm ám chỉ bằng lòng lấy cái giá của mạng sống để làm dịu cơn giận của Trần Thái Nhật.
Nếu dựa theo cục diện bình thường thì Trần Thái Nhật sẽ không thèm để ý tới nhà họ Lâm.
Dù sao ở phương diện này, Lâm Thanh Châu cũng không phải là đối thủ của anh, chỉ cần chèn ép là được.
Thế nhưng lão lại là người đầy mưu mô, trong thư lão cũng nói rõ đã công bố cụ thể nội dung của thư thách đấu trên các tờ báo lớn ở thành phố An Thành.
Là công khai mời! Nếu Trần Thái Nhật từ chối, tức là sợ nhà họ Lâm!
Nhà họ Lâm muốn diễn vai phản kích ở bước đường cùng, xây dựng bản thân thành hình tượng chủ động ra trận.
Lão đã tổ chức một trận đấu thoạt nhìn có vẻ rất công bằng, nhưng về mặt dư luận thì đã chiếm được thế chủ động.
Với bối cảnh kinh doanh của nhà họ Lâm nhiều năm tại An Thành thì Trần Thái Nhật có thể đoán ra được hiện giờ phương diện truyền thông ở An Thành đang nói như nào.
Ví dụ như “Thư thách đấu của nhà họ Lâm, nhân tài mới xuất hiện sẽ tiến tới hay lùi bước”, hoặc là “Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, e là Trần Thái Nhật sẽ từ bỏ vị trí đỉnh cao ở An Thành”.
Những tiêu đề giật tít như này sẽ được viết trắng trợn.
Nếu Trần Thái Nhật không tiếp nhận kiểu thách đấu như này
Thì sẽ trở thành kẻ nhát gan.
Việc này cũng giống như một đứa con gái cao một mét bốn mươi, còn chưa dậy thì mà khiêu khích muốn đánh một trận với nhà vô địch quyền anh thế giới cao hai mét, thử hỏi bạn có dám hay không!
Trần Thái Nhật hô mưa gọi gió ở An Thành đã rất nổi tiếng.
Nhưng được mọi người nhắc tới nhiều nhất là việc anh đã mấy lần công khai bộc lộ võ công mạnh mẽ của mình.
Ngay cả cao thủ hạng sơ cấp có thể tay không đánh voi như Hồng Thừa cũng bị anh giết trong chớp mắt.
Những gia tộc giàu có tại An Thành đều biết đến thực lực của anh.
Nhưng trong tình huống này, nhà họ Lâm lại làm ngược lại, muốn dùng việc đánh nhau – sở trường mà Trần Thái Nhật giỏi nhất để tiến hành khiêu khích.
Lúc này, nếu Trần Thái Nhật nói không đánh, vậy những lời tuyên bố trước kia của anh muốn biến nhà họ Thẩm thành gia tộc giàu có đứng đầu ở An Thành cũng sẽ trở thành trò cười!
Đây là một cuộc chiến dư luận và tâm lý rất cao minh, đặt cược vận mệnh của nhà họ Lâm, tính toán thái độ của Trần Thái Nhật.
Bây giờ Trần Thái Nhật có thể từ chối sao?
Không thể!
Nếu anh từ chối, cho dù anh có quay đầu tiêu diệt nhà họ Lâm đi nữa, thì đến thời điểm mấu chốt cũng sẽ bị chửi thành con rùa rụt đầu ngay cả lời thách đấu công bằng cũng e sợ.
Sau này sao anh có thể làm ông trùm ở An Thành được nữa sao?
Làm sao khiến mọi người nể phục được nữa?
Trần Thái Nhật giận đến mức bật cười.
“Tề Vũ, giúp tôi trả lời thư công khai, nói tôi tiếp nhận lời khiêu chiến, thắng hai trong ba trận là được, địa điểm tuỳ bọn họ chọn”.
“Nhưng thời gian phải trong hai ngày, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi đâu”.
“Được, ông chủ”.
Nhìn bóng dáng Tề Vũ rời đi, Trần Thái Nhật không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.
Lâu lắm không gặp loại kiến thú vị như vậy.
Nếu đối phương đã có tự tin dám chủ động ra trận, vậy anh cũng hoạt động gân cốt một chút, chơi tới cùng là được.
Xem ra nhà họ Lâm vẫn chưa hiểu rõ mình đã chọc phải người như nào.
Trong từ điển của anh hoàn toàn không tồn tại chữ thua cuộc.
...
Người trong thành phố An Thành, cho dù là người dân bình thường hay gia tộc giàu có đều biết vụ cá cược của nhà họ Lâm và Trần Thái Nhật.
Tin động trời lại nóng hổi như này lập tức trở thành đề tài nói chuyện nhiều nhất của mọi người sau khi cơm nước xong.
Thậm chí có người tốt còn đăng bài viết hàng đầu lên mạng để mọi người trên mạng tranh luận xem cuối cùng bên nào sẽ giành được chiến thắng.
Nhà họ Lâm - gia tộc giàu có trước giờ chủ động khiêu chiến, ắt hẳn là vô cùng tự tin và đã chuẩn bị đầy đủ.
Trần Thái Nhật - người thật sự đứng sau điều khiển nhà họ Thẩm, vô cùng bá đạo, đã hoàn toàn đánh gục nhà họ Lâm trong vòng hai ngày trên thương trường, có võ công siêu mạnh, bộc lộ tài năng.
Hai bên đều có người ủng hộ, thậm chí còn vì tranh cãi xem ai thắng ai thua mà nổ ra một trận chiến mắng chửi trên mạng.
Reng reng reng!
Trần Thái Nhật ở nhà nghe điện thoại.
Là Vân Vũ Phi gọi tới.
“Vũ Phi, sao lại gọi cho tôi thế, Sở Sở không ngoan à?”
“Anh Trần, anh định đến buổi thách đấu của nhà họ Lâm thật à?”
“Đi chứ, không đi chẳng lẽ để mọi người nói tôi không ra gì sao?”
Vân Vũ Phi im lặng một lát rồi nói.
“Nhà họ Lâm kinh doanh ở An Thành đã lâu, quen biết đủ loại người, trong đó có lẽ sẽ có cao thủ, e là lần này không đơn giản vậy đâu”.
“Dù ông ta có làm gì, dám khiêu chiến tôi chính là sai lầm lớn nhất của ông ta”.
Nghe Trần Thái Nhật hùng hồn tuyên bố, dường như hô hấp của Vân Vũ Phi cũng nặng nề hơn.
“Vậy... chúc anh thuận lợi chiến thắng”.
“Sao dạo gần đây cô đột nhiên quan tâm tới tôi vậy...”
“Làm... làm gì có”.
“Chẳng lẽ cô...”
“A! Tôi có chuyện cần làm, cúp trước đây!”
Nhìn màn hình điện thoại đã tắt, Trần Thái Nhật hơi bối rối.
Em vợ chắc là lo lắng mình đánh thua sẽ rời khỏi An Thành, sau đó không đầu tư cho tập đoàn Vân Thị nữa chăng?
Ở nơi khác, tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị.
Gương mặt Vân Vũ Phi đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn đè trước ngực.
Tiếng tim đập thình thịch nhanh chóng, sau một hồi mới chậm lại.
Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mơ màng phức tạp.
Chẳng lẽ mình vô thức đã thích người đàn ông tựa hạc giữa bầy gà kia sao?
Anh ấy từng là chồng chưa cưới của chị mình!
Hơn nữa còn có Sở Sở…
Vân Vũ Phi thấy rất đau đầu, tựa lưng trên ghế sofa muốn xua hết mấy suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình đi.
Nhưng không biết vì sao lại chợt dấy lên nỗi niềm khó mà nói thành lời của một người phụ nữ.
...
Không lâu sau, nhà họ Lâm đã trả lời, hơn nữa còn được biểu đạt bằng hình thức tin tức truyền hình.
Địa điểm là nhà thi đấu của thành phố An Thành.
Cách thức tự do đánh nhau, không giới hạn trường phái và chiêu thức.
Quy tắc duy nhất là không được đánh chết đối phương trên sàn đấu bằng bất cứ hình thức nào.
Số lần đấu: thắng hai trên ba ván, đấu đơn.
Thời gian, chiều ngày thứ tư kể từ khi Trần Thái nhật đưa ra tuyên bố.
Nhà họ Lâm không hổ danh là cáo già xảo quyệt, buổi công bố sẽ sắp xếp một đám phóng viên, bình luận viên, máy quay phim để theo dõi trận đấu.
Nếu trong trận đấu Trần Thái Nhật có lật mặt cũng không thể chối được.
Anh ngồi trên ghế sofa mềm, nhìn thông tin trên tivi, bĩu môi.
“Giở trò âm mưu quỷ kế, cuối cùng cũng không chịu lộ mặt, để tôi xem thử võ sĩ thời đại mới của Cửu Châu Viêm Hạ có gì khác so với trước đây”.
“Tề Vũ!”
Tề Vũ đang đứng sau ghế lanh lợi đáp lời.
“Sao thế ông chủ?”
“Thay tôi đón Sở Sở tới nhà họ Thẩm, chỉ cần nói với con bé chú Trần nhờ nó giúp đỡ và sẽ dạy nó một vài thứ thú vị”.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.