Chương 209: Mồm thối thì ăn thêm mấy miếng
Mạt Bắc
30/05/2021
Cả hiện trường bỗng im phăng phắc.
Phan Tư Kỳ sửng sốt, sau gáy chợt lạnh, cô ta bỗng có cảm giác kinh khủng như sắp chết, cảm giác nguy hiểm lấp đầy từng lỗ chân lông.
Cô ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao to.
Trần Thái Nhật yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt sâu như biển, lên tiếng nhắc nhở.
“Lần đầu gặp mặt, tôi chính là Trần Thái Nhật – ông chủ của tập đoàn Thái Mộng, con người tôi rất nhân từ, có thể cho cô ba mươi giây để xin lỗi cô Ninh”.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả ánh đèn flash, ánh mắt và sự chú ý của mọi người, đều đổ dồn lên người đàn ông xuất hiện bất ngờ này.
Vóc dáng cao lớn, khí thế ngút trời, ngũ quan sáng sủa và nghiêm túc, tỏa ra khí khái đàn ông đích thực.
Bộ âu phục vừa người, khí chất hơn người, không ít cô gái ở đây như bị điện giật, không rời được mắt đi.
Người đàn ông như vậy có lẽ không phải là người đẹp trai nhất, nhưng chắc chắn là có sức hút nhất.
Chỉ yên lặng đứng đó thôi, nhưng Trần Thái Nhật lại trở thành trung tâm của cả quảng trường.
Mọi người ngẩn ra mấy giây, rồi bỗng tỉnh táo lại.
Tin hot đây!
Phan Tư Kỳ vừa rồi còn tiết lộ Ninh Yên Nhiên được một ông chủ xấu xí trung niên bao nuôi, hình tượng sụp đổ.
Còn chưa đến một phút, thì ông chủ của tập đoàn Thái Mộng đã xuất hiện.
Một nữ phóng viên ở bên cạnh không nhịn được khẽ nhổ nước bọt với Phan Tư Kỳ.
“Người đàn ông xấu xí trung niên chó má gì chứ, ông chủ đẹp trai thế này, cho dù bảo tôi dính lấy tôi cũng chịu”.
Không ít cô gái ở bên cạnh cũng không khỏi gật đầu đồng ý.
Vừa rồi Phan Tư Kỳ còn dắt mũi mọi người, nói Ninh Yên Nhiên được trai xấu bao nuôi.
Bây giờ Trần Thái Nhật vừa xuất hiện, hình tượng khác biệt quá lớn so với những gì cô ta miêu tả, khiến tất cả mọi người phải phỉ nhổ.
Xung quanh bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Phan Tư Kỳ vừa hoài nghi vừa khinh bỉ.
Phan Tư Kỳ biến sắc, giật lùi lại mấy bước mới thoát khỏi cảm giác nghẹt thở như núi đè của đối phương.
Vẻ mặt cô ta cảnh giác, đánh giá Trần Thái Nhật, tròng mắt đảo rất nhanh.
"Anh là ông chủ của Thái Mộng sao? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói Yến Kinh còn có một người như anh nhỉ? Hừ, xem ra chân tướng còn đặc sắc hơn tôi tưởng nhiều".
Dứt lời, cô ta nở nụ cười khinh bỉ, nhìn về phía Ninh Yên Nhiên.
"Hóa ra không phải cô Ninh được bao nuôi, mà là đường đường người đẹp nhất Hoa Hạ, do đói khát khó nhịn, nên đã bỏ tiền nuôi một thằng trai bao! Cô chơi lớn đấy!"
Cô ta vừa nói xong, mọi người lại xôn xao.
Scandal này đúng là sốc đến tận óc.
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Phan Tư Kỳ đầy phẫn nộ.
Nếu nói về đổi trắng thay đen thì cô ta đúng là số một.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói.
"Cô Phan, cô còn mười lăm giây nữa để nói xin lỗi".
Phan Tư Kỳ cười ngông cuồng, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một thằng ngốc.
"Đồ trai bao! Anh đừng tưởng leo được lên giường của Ninh Yên Nhiên thì có thể lớn lối với bà đây, tôi cũng là cô chủ của gia tộc hoa lan, người khác sợ cô ta chứ tôi thì không! Bắt tôi xin lỗi á? Trừ khi cô ta tự nhận mình là một con đàn bà đê tiện!"
"Cô còn bảy giây".
Vẻ mặt Phan Tư Kỳ càng lúc càng ngông cuồng, giơ ngón tay chỉ vào mũi Trần Thái Nhật.
"Loại đàn ông như anh chắc chắn là loại nghèo rớt mùng tơi đến từ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, khác quái gì trai bao đâu! Làm chó cho Ninh Yên Nhiên, anh nghĩ rằng có thể mượn danh tiếng của cô ta để nổi lên sao? Nằm mơ đi!"
"Năm giây cuối cùng".
Phan Tư Kỳ càng nói càng hăng.
"Ninh Yên Nhiên, đôi gian phu dâm phụ các cô hôm nay bị tôi bắt tận tay day tận mặt rồi nhé, tất cả tài nguyên cô cướp của tôi trước kia, tôi sẽ bắt cô trả lại gấp bội".
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
"Xin lỗi nhé cô Phan, thời gian của cô đã hết rồi, tôi và Ninh Yên Nhiên sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô nữa".
Phan Tư Kỳ cúi gập người xuống cười ngặt nghẽo.
"Ha ha ha! Hai kẻ ngu xuẩn này, tôi đường đường là cô chủ nhà họ Phan của nhà giàu hoàng kim, tôi sẽ xin lỗi các người sao? Cho dù là gia chủ nhà họ Ninh đến đây thì làm gì được tôi chứ? Đôi gian..."
Cô ta còn chưa nói xong, ánh mắt Trần Thái Nhật đã đanh lại, búng tay một cái.
Một bóng dáng xinh đẹp bỗng lóe từ bên cạnh Trần Thái Nhật ra.
Genko đứng sau lưng Trần Thái Nhật, thân pháp cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Phan Tư Kỳ.
Cảnh tượng này đúng là trước nay chưa từng thấy.
Tách tách tách!
Vô số ánh đèn flash chĩa về phía Phan Tư Kỳ đang quỳ dưới đất, chụp điên cuồng.
Không cần biết chuyện đen tối mà cô ta bóc phốt Ninh Yên Nhiên có phải là thật hay không.
Nhưng chuyện Phan Tư Kỳ - cô chủ lá ngọc cành vàng ăn phải phân đã được ghi vào lịch sử trước mặt mọi người.
Nhiều người chứng kiến như vậy, muốn tẩy trắng cũng không thể.
Phản đòn! Hóa ra còn có thể thẳng thắn như vậy!
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt kính nể.
Đối phương là người của gia tộc hoa lan hoàng kim, vậy mà nói ra tay liền ra tay, còn vả thẳng mặt và sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy nữa.
Lá gan thật là to quá đi mất!
Ai nấy đều đoán già đoán non thân phận của Trần Thái Nhật.
Lại càng phải nhìn sự can đảm và khí phách của anh bằng con mắt khác.
Trong lòng ai cũng có một suy nghĩ.
Người đàn ông như vậy chắc chắn không thể là một người tầm thường.
Trần Thái Nhật đứng ở bên cạnh, ánh mắt bình thản, chậm rãi nói với Phan Tư Kỳ.
"Nếu mồm cô đã thối như vậy, thì ăn thêm một chút cũng không sao cả, còn hơn là mất mạng vì ăn nói lung tung, cô xem, có phải tôi rất nhân từ hay không?"
- -------------------
Phan Tư Kỳ sửng sốt, sau gáy chợt lạnh, cô ta bỗng có cảm giác kinh khủng như sắp chết, cảm giác nguy hiểm lấp đầy từng lỗ chân lông.
Cô ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao to.
Trần Thái Nhật yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt sâu như biển, lên tiếng nhắc nhở.
“Lần đầu gặp mặt, tôi chính là Trần Thái Nhật – ông chủ của tập đoàn Thái Mộng, con người tôi rất nhân từ, có thể cho cô ba mươi giây để xin lỗi cô Ninh”.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả ánh đèn flash, ánh mắt và sự chú ý của mọi người, đều đổ dồn lên người đàn ông xuất hiện bất ngờ này.
Vóc dáng cao lớn, khí thế ngút trời, ngũ quan sáng sủa và nghiêm túc, tỏa ra khí khái đàn ông đích thực.
Bộ âu phục vừa người, khí chất hơn người, không ít cô gái ở đây như bị điện giật, không rời được mắt đi.
Người đàn ông như vậy có lẽ không phải là người đẹp trai nhất, nhưng chắc chắn là có sức hút nhất.
Chỉ yên lặng đứng đó thôi, nhưng Trần Thái Nhật lại trở thành trung tâm của cả quảng trường.
Mọi người ngẩn ra mấy giây, rồi bỗng tỉnh táo lại.
Tin hot đây!
Phan Tư Kỳ vừa rồi còn tiết lộ Ninh Yên Nhiên được một ông chủ xấu xí trung niên bao nuôi, hình tượng sụp đổ.
Còn chưa đến một phút, thì ông chủ của tập đoàn Thái Mộng đã xuất hiện.
Một nữ phóng viên ở bên cạnh không nhịn được khẽ nhổ nước bọt với Phan Tư Kỳ.
“Người đàn ông xấu xí trung niên chó má gì chứ, ông chủ đẹp trai thế này, cho dù bảo tôi dính lấy tôi cũng chịu”.
Không ít cô gái ở bên cạnh cũng không khỏi gật đầu đồng ý.
Vừa rồi Phan Tư Kỳ còn dắt mũi mọi người, nói Ninh Yên Nhiên được trai xấu bao nuôi.
Bây giờ Trần Thái Nhật vừa xuất hiện, hình tượng khác biệt quá lớn so với những gì cô ta miêu tả, khiến tất cả mọi người phải phỉ nhổ.
Xung quanh bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Phan Tư Kỳ vừa hoài nghi vừa khinh bỉ.
Phan Tư Kỳ biến sắc, giật lùi lại mấy bước mới thoát khỏi cảm giác nghẹt thở như núi đè của đối phương.
Vẻ mặt cô ta cảnh giác, đánh giá Trần Thái Nhật, tròng mắt đảo rất nhanh.
"Anh là ông chủ của Thái Mộng sao? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói Yến Kinh còn có một người như anh nhỉ? Hừ, xem ra chân tướng còn đặc sắc hơn tôi tưởng nhiều".
Dứt lời, cô ta nở nụ cười khinh bỉ, nhìn về phía Ninh Yên Nhiên.
"Hóa ra không phải cô Ninh được bao nuôi, mà là đường đường người đẹp nhất Hoa Hạ, do đói khát khó nhịn, nên đã bỏ tiền nuôi một thằng trai bao! Cô chơi lớn đấy!"
Cô ta vừa nói xong, mọi người lại xôn xao.
Scandal này đúng là sốc đến tận óc.
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Phan Tư Kỳ đầy phẫn nộ.
Nếu nói về đổi trắng thay đen thì cô ta đúng là số một.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói.
"Cô Phan, cô còn mười lăm giây nữa để nói xin lỗi".
Phan Tư Kỳ cười ngông cuồng, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một thằng ngốc.
"Đồ trai bao! Anh đừng tưởng leo được lên giường của Ninh Yên Nhiên thì có thể lớn lối với bà đây, tôi cũng là cô chủ của gia tộc hoa lan, người khác sợ cô ta chứ tôi thì không! Bắt tôi xin lỗi á? Trừ khi cô ta tự nhận mình là một con đàn bà đê tiện!"
"Cô còn bảy giây".
Vẻ mặt Phan Tư Kỳ càng lúc càng ngông cuồng, giơ ngón tay chỉ vào mũi Trần Thái Nhật.
"Loại đàn ông như anh chắc chắn là loại nghèo rớt mùng tơi đến từ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, khác quái gì trai bao đâu! Làm chó cho Ninh Yên Nhiên, anh nghĩ rằng có thể mượn danh tiếng của cô ta để nổi lên sao? Nằm mơ đi!"
"Năm giây cuối cùng".
Phan Tư Kỳ càng nói càng hăng.
"Ninh Yên Nhiên, đôi gian phu dâm phụ các cô hôm nay bị tôi bắt tận tay day tận mặt rồi nhé, tất cả tài nguyên cô cướp của tôi trước kia, tôi sẽ bắt cô trả lại gấp bội".
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
"Xin lỗi nhé cô Phan, thời gian của cô đã hết rồi, tôi và Ninh Yên Nhiên sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô nữa".
Phan Tư Kỳ cúi gập người xuống cười ngặt nghẽo.
"Ha ha ha! Hai kẻ ngu xuẩn này, tôi đường đường là cô chủ nhà họ Phan của nhà giàu hoàng kim, tôi sẽ xin lỗi các người sao? Cho dù là gia chủ nhà họ Ninh đến đây thì làm gì được tôi chứ? Đôi gian..."
Cô ta còn chưa nói xong, ánh mắt Trần Thái Nhật đã đanh lại, búng tay một cái.
Một bóng dáng xinh đẹp bỗng lóe từ bên cạnh Trần Thái Nhật ra.
Genko đứng sau lưng Trần Thái Nhật, thân pháp cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Phan Tư Kỳ.
Cảnh tượng này đúng là trước nay chưa từng thấy.
Tách tách tách!
Vô số ánh đèn flash chĩa về phía Phan Tư Kỳ đang quỳ dưới đất, chụp điên cuồng.
Không cần biết chuyện đen tối mà cô ta bóc phốt Ninh Yên Nhiên có phải là thật hay không.
Nhưng chuyện Phan Tư Kỳ - cô chủ lá ngọc cành vàng ăn phải phân đã được ghi vào lịch sử trước mặt mọi người.
Nhiều người chứng kiến như vậy, muốn tẩy trắng cũng không thể.
Phản đòn! Hóa ra còn có thể thẳng thắn như vậy!
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt kính nể.
Đối phương là người của gia tộc hoa lan hoàng kim, vậy mà nói ra tay liền ra tay, còn vả thẳng mặt và sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy nữa.
Lá gan thật là to quá đi mất!
Ai nấy đều đoán già đoán non thân phận của Trần Thái Nhật.
Lại càng phải nhìn sự can đảm và khí phách của anh bằng con mắt khác.
Trong lòng ai cũng có một suy nghĩ.
Người đàn ông như vậy chắc chắn không thể là một người tầm thường.
Trần Thái Nhật đứng ở bên cạnh, ánh mắt bình thản, chậm rãi nói với Phan Tư Kỳ.
"Nếu mồm cô đã thối như vậy, thì ăn thêm một chút cũng không sao cả, còn hơn là mất mạng vì ăn nói lung tung, cô xem, có phải tôi rất nhân từ hay không?"
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.