Chương 131: Ông nội cũng bất lực
Mạt Bắc
20/05/2021
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nhảy từ trên nóc xe xuống, nhìn vào ghế phó lái như bị xe tăng cán qua khe hở duy nhất.
Anh không khỏi nhíu mày.
Chiếc xe này đã nát đến mức không thể nát hơn.
Anh bất lực lắc đầu.
Hoàng Thừa hoàn hồn lại sau kinh ngạc, sắc mặt thay đổi.
“Nhanh lên! Các cậu mau mở cửa ra, Tiểu Uyển còn ở trong đó!”
Vệ sĩ nhà họ Hoàng ai cũng hoảng loạn, hoàn hồn lại từ cơn chấn động, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt còn sợ hãi.
Nhưng động tác rất nhanh, một người cao một mét chín mấy chạy đến bên cạnh xe, giơ tay ra thử mở cửa xe.
Dùng sức kéo.
Nhưng cửa không hề động đậy.
Mấy người đàn ông cao to bên cạnh đều rất sốt ruột.
Có vài người cùng đến giúp kéo cánh cửa về phía sau.
Vẫn không nhúc nhích gì!
Hiển nhiên chiếc xe này đã bị khóa từ bên trong, hơn nữa vì chất lượng quá tốt nên với sức của người bình thường thì không thể mở được.
“Tránh ra hết đi, để tôi!”
Một vệ sĩ trông có vẻ khá thông minh, tay cầm một cái xà beng bước đến.
Đưa một đầu xà beng vào khe hở của xe, vận dụng nguyên lý đòn bẩy ra sức cạy.
Két!
Một âm thanh khó nghe của kim loại biến dạng vang lên.
Bên mép cửa xe bị xà beng cạy ra một khe hở lớn bằng ngón tay cái.
Một đám người cùng giữ chặt xà beng, đồng thanh hô lên.
“Dùng sức nào! Một, hai, ba!”
Động tác rất mạnh, hiệu quả lại gấp gáp.
Khe hở của xe không mở rộng thêm nữa mà vẫn ở độ rộng khoảng một ngón tay đó.
Hoàng Thừa không nhịn được thầm mắng mẹ kiếp.
Lúc đầu làm cho tính năng bảo vệ của xe này tốt hơn, bây giờ lại chẳng khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Trần Thái Nhật đi đến trước cửa xe.
Vệ sĩ gần đó thấy người đàn ông từ trên trời rơi xuống đến gần, lập tức cách ra một khoảng, vẻ mặt ai cũng hiện lên hai từ sợ hãi, không dám đứng gần anh.
Hoàng Thừa vô cùng lo lắng, cụ ta giơ tay ra nói.
“Cậu Trần, cậu muốn làm…”
Cạch.
Cụ ta còn chưa nói hết câu, Trần Thái Nhật đã dùng một tay kéo cả cánh cửa phía sau xuống.
Cả một cánh cửa bằng thép dày tận ba mươi centimet, nặng gần nửa tấn.
Rầm!
Cánh cửa dày nặng bị anh tiện tay vứt xuống đất, khói bụi bay mịt mù.
“Lúc nãy ông gọi tôi sao?”
Trần Thái Nhật quay đầu lại hỏi.
Hoàng Thừa không khỏi nuốt nước bọt.
“Không… không có gì”.
Trần Thái Nhật chớp mắt, thò đầu vào hàng ghế sau xe.
Phù, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Hoàng Thanh Uyển vẫn đang còn hôn mê, nửa nằm trên ghế được làm bằng da thật của xe, không hề có dấu vết bị thương gì.
Trần xe ngay trên đỉnh đầu cô ta có một vết lõm vào, nhìn là có thể đoán được đây là vết đạn.
“Cũng may đuổi kịp”.
Trần Thái Nhật thản nhiên ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Hoàng Thanh Uyển ra khỏi xe.
Hoàng Thừa sửng sốt nhưng đối phương là ân nhân cứu mạng của cháu gái mình nên cụ ta cũng không tiện nói gì nhiều.
Trần Thái Nhật quay đầu lại dặn dò.
“Lôi cái xác của tên đó ra khỏi ghế lái, lát nữa còn phải dùng đến. Trong nhà có một căn phòng, cháu gái của ông còn đang hôn mê, tôi cần một nơi để làm cô ấy tỉnh lại”.
“Ừ được”, Hoàng Thừa vô thức đáp.
Sau đó cụ ta bỗng cảm giác hình như có gì đó không ổn lắm
Sao lại…
Đây là nhà họ Hoàng, tại sao vô thức lại biến thành Trần Thái Nhật chỉ đạo luôn vậy?
Trần Thái Nhật ôm Hoàng Thanh Uyển đi đến cổng chính của nhà họ Hoàng.
Hoàng Thừa lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy theo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
…
Cách bài trí của nhà họ Hoàng là khuôn viên Giang Nam rất truyền thống, hòn non bộ có tường xây làm rào chắn, nước chảy róc rách, rất hữu tình.
Nơi ở của Hoàng Thanh Uyển nằm cạnh một đầm sen.
Trên chiếc giường gỗ dài được bọc bằng lụa trong phòng.
Hoàng Thanh Uyển tĩnh lặng nằm trên đó như tiên nữ Giang Nam, lúc này hai hàng lông mi của cô ta khép lại càng làm cô ta thêm nhã nhặn trầm tĩnh.
Trần Thái Nhật đứng trước giường, Tề Vũ, Genko và Hoàng Thừa căng thẳng đứng bên cạnh.
Anh thử bắt mạch cho Hoàng Thanh Uyển.
Một lát sau, ngón tay nhanh như chớp điểm vào hai huyệt đạo của cô ta.
“A!”, sau một tiếng rên khẽ, người đẹp đang say ngủ từ từ mở mắt ra.
Dường như mới tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, Hoàng Thanh Uyển đưa mắt nhìn xung quanh, cảm xúc từ hoảng sợ đến lạ lẫm, sau đó là tỉnh táo.
Quan sát kĩ mới nhận ra người đàn ông đứng trước giường.
“Trần Thái Nhật! Là anh à? Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Hoàng Thanh Uyển lập tức ngồi dậy, vui mừng khóc nấc lên, hai tay không do dự ôm chặt lấy eo Trần Thái Nhật, ngón tay siết chặt áo anh tựa như sợ chỉ cần buông tay ra là anh sẽ biến mất.
Trần Thái Nhật sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành an ủi vỗ vai Hoàng Thanh Uyển.
Khụ khụ khụ.
Hoàng Thừa đứng bên cạnh không rõ nguyên nhân khẽ ho vài tiếng.
Lúc này Hoàng Thanh Uyển đang ôm Trần Thái Nhật mới hoàn hồn, sau đó nhận ra mình đang ở đâu.
“Ông nội!”
“Tiểu Uyển!”
Hai ông cháu mừng rỡ khi còn gặp lại nhau. Vừa mới đi qua quỷ môn quan, Hoàng Thừa không khỏi rơi nước mắt muốn nắm lấy tay cháu gái mình.
Nhưng Hoàng Thanh Uyển không hề ý thức được điều này, cô ta chỉ quay đầu lại, còn tay vẫn đang ôm chặt lấy Trần Thái Nhật.
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Hoàng Thanh Uyển bỗng nhận ra, ý thức được vấn đề lúc này, nên vội buông tay ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Hoàng Thừa không khỏi lắc đầu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp. Cụ ta bất lực liếc nhìn Trần Thái Nhật bên cạnh.
Trần Thái Nhật lại ra vẻ vô tội.
“Gia chủ Hoàng, xét nghiệm máu đơn giản, bác sĩ tư của ông có tin gì chưa?”
Sắc mặt Hoàng Thừa hơi thay đổi, chậm rãi nói.
“Cái tên súc sinh chết trên xe lúc nãy và người có vết máu dính trên đồng xu mà cậu đưa cho Tiểu Uyển không phải cùng một người”.
Trần Thái Nhật xoa cằm.
“Cái tên chết trên xe, họ… Hầu?”
Trần Thái Nhật không khỏi liên tưởng đến một chuyện.
Hội Đông Vinh bí ẩn có kí hiệu lần lượt là màu sắc của trời đất và mười hai con giáp.
Lúc nãy “anh Hầu” đó có ý đồ ép buộc Hoàng Thanh Uyển đổi Trấn Quốc Khí có khả năng là thành viên Hội Đông Vinh có biệt danh là “Hầu”.
“Không phải là cùng một người, vậy có thể là cùng một tổ chức”.
Trần Thái Nhật tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Người tấn công cháu gái ông ở hồ Tây Tử bằng ám khí, võ công ít nhất cũng đã đạt đến hạng bảy, mà người chết trong xe cũng là cao thủ hạng bảy”.
Hoàng Thừa nhướng mày.
Hạng bảy!
Ở Cửu Châu, cao thủ hạng bảy khiến người khác phải ngước nhìn, bình thường cũng đều là người thuộc gốc gác từ võ thuật, thế mà lại bày mưu tính kế như vậy à?
Trấn Quốc Khí có sức hấp dẫn… quá lớn với võ sĩ.
Lần đầu tiên Hoàng Thừa tự mình trải nghiệm cảm giác “kẻ tầm thường thì vô tội còn người tài giỏi lại bị khép tội”.
Vốn dĩ cụ ta nghĩ chỉ cần dựa vào cái danh nhà giàu đứng đầu tỉnh Lâm Giang thì có thể đợi đến khi buổi giám định bảo vật được tổ chức, như thế sẽ được mấy lực lượng tiếp viện trong giới võ sĩ bảo vệ.
Nhưng không ngờ buổi giám định bảo vật còn chưa bắt đầu mà Hoàng Thanh Uyển đã bị người ám sát hai lần, còn là trong cùng một ngày!
Vừa muốn tìm lực lượng tiếp viện thì trong đầu Hoàng Thừa bỗng lóe một suy nghĩ.
Cụ ta kích động nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật đang ngồi trên ghế.
“Cậu Trần… Hoàng Thừa có việc muốn nhờ!”
- -------------------
Anh không khỏi nhíu mày.
Chiếc xe này đã nát đến mức không thể nát hơn.
Anh bất lực lắc đầu.
Hoàng Thừa hoàn hồn lại sau kinh ngạc, sắc mặt thay đổi.
“Nhanh lên! Các cậu mau mở cửa ra, Tiểu Uyển còn ở trong đó!”
Vệ sĩ nhà họ Hoàng ai cũng hoảng loạn, hoàn hồn lại từ cơn chấn động, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt còn sợ hãi.
Nhưng động tác rất nhanh, một người cao một mét chín mấy chạy đến bên cạnh xe, giơ tay ra thử mở cửa xe.
Dùng sức kéo.
Nhưng cửa không hề động đậy.
Mấy người đàn ông cao to bên cạnh đều rất sốt ruột.
Có vài người cùng đến giúp kéo cánh cửa về phía sau.
Vẫn không nhúc nhích gì!
Hiển nhiên chiếc xe này đã bị khóa từ bên trong, hơn nữa vì chất lượng quá tốt nên với sức của người bình thường thì không thể mở được.
“Tránh ra hết đi, để tôi!”
Một vệ sĩ trông có vẻ khá thông minh, tay cầm một cái xà beng bước đến.
Đưa một đầu xà beng vào khe hở của xe, vận dụng nguyên lý đòn bẩy ra sức cạy.
Két!
Một âm thanh khó nghe của kim loại biến dạng vang lên.
Bên mép cửa xe bị xà beng cạy ra một khe hở lớn bằng ngón tay cái.
Một đám người cùng giữ chặt xà beng, đồng thanh hô lên.
“Dùng sức nào! Một, hai, ba!”
Động tác rất mạnh, hiệu quả lại gấp gáp.
Khe hở của xe không mở rộng thêm nữa mà vẫn ở độ rộng khoảng một ngón tay đó.
Hoàng Thừa không nhịn được thầm mắng mẹ kiếp.
Lúc đầu làm cho tính năng bảo vệ của xe này tốt hơn, bây giờ lại chẳng khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Trần Thái Nhật đi đến trước cửa xe.
Vệ sĩ gần đó thấy người đàn ông từ trên trời rơi xuống đến gần, lập tức cách ra một khoảng, vẻ mặt ai cũng hiện lên hai từ sợ hãi, không dám đứng gần anh.
Hoàng Thừa vô cùng lo lắng, cụ ta giơ tay ra nói.
“Cậu Trần, cậu muốn làm…”
Cạch.
Cụ ta còn chưa nói hết câu, Trần Thái Nhật đã dùng một tay kéo cả cánh cửa phía sau xuống.
Cả một cánh cửa bằng thép dày tận ba mươi centimet, nặng gần nửa tấn.
Rầm!
Cánh cửa dày nặng bị anh tiện tay vứt xuống đất, khói bụi bay mịt mù.
“Lúc nãy ông gọi tôi sao?”
Trần Thái Nhật quay đầu lại hỏi.
Hoàng Thừa không khỏi nuốt nước bọt.
“Không… không có gì”.
Trần Thái Nhật chớp mắt, thò đầu vào hàng ghế sau xe.
Phù, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Hoàng Thanh Uyển vẫn đang còn hôn mê, nửa nằm trên ghế được làm bằng da thật của xe, không hề có dấu vết bị thương gì.
Trần xe ngay trên đỉnh đầu cô ta có một vết lõm vào, nhìn là có thể đoán được đây là vết đạn.
“Cũng may đuổi kịp”.
Trần Thái Nhật thản nhiên ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Hoàng Thanh Uyển ra khỏi xe.
Hoàng Thừa sửng sốt nhưng đối phương là ân nhân cứu mạng của cháu gái mình nên cụ ta cũng không tiện nói gì nhiều.
Trần Thái Nhật quay đầu lại dặn dò.
“Lôi cái xác của tên đó ra khỏi ghế lái, lát nữa còn phải dùng đến. Trong nhà có một căn phòng, cháu gái của ông còn đang hôn mê, tôi cần một nơi để làm cô ấy tỉnh lại”.
“Ừ được”, Hoàng Thừa vô thức đáp.
Sau đó cụ ta bỗng cảm giác hình như có gì đó không ổn lắm
Sao lại…
Đây là nhà họ Hoàng, tại sao vô thức lại biến thành Trần Thái Nhật chỉ đạo luôn vậy?
Trần Thái Nhật ôm Hoàng Thanh Uyển đi đến cổng chính của nhà họ Hoàng.
Hoàng Thừa lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy theo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
…
Cách bài trí của nhà họ Hoàng là khuôn viên Giang Nam rất truyền thống, hòn non bộ có tường xây làm rào chắn, nước chảy róc rách, rất hữu tình.
Nơi ở của Hoàng Thanh Uyển nằm cạnh một đầm sen.
Trên chiếc giường gỗ dài được bọc bằng lụa trong phòng.
Hoàng Thanh Uyển tĩnh lặng nằm trên đó như tiên nữ Giang Nam, lúc này hai hàng lông mi của cô ta khép lại càng làm cô ta thêm nhã nhặn trầm tĩnh.
Trần Thái Nhật đứng trước giường, Tề Vũ, Genko và Hoàng Thừa căng thẳng đứng bên cạnh.
Anh thử bắt mạch cho Hoàng Thanh Uyển.
Một lát sau, ngón tay nhanh như chớp điểm vào hai huyệt đạo của cô ta.
“A!”, sau một tiếng rên khẽ, người đẹp đang say ngủ từ từ mở mắt ra.
Dường như mới tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, Hoàng Thanh Uyển đưa mắt nhìn xung quanh, cảm xúc từ hoảng sợ đến lạ lẫm, sau đó là tỉnh táo.
Quan sát kĩ mới nhận ra người đàn ông đứng trước giường.
“Trần Thái Nhật! Là anh à? Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Hoàng Thanh Uyển lập tức ngồi dậy, vui mừng khóc nấc lên, hai tay không do dự ôm chặt lấy eo Trần Thái Nhật, ngón tay siết chặt áo anh tựa như sợ chỉ cần buông tay ra là anh sẽ biến mất.
Trần Thái Nhật sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành an ủi vỗ vai Hoàng Thanh Uyển.
Khụ khụ khụ.
Hoàng Thừa đứng bên cạnh không rõ nguyên nhân khẽ ho vài tiếng.
Lúc này Hoàng Thanh Uyển đang ôm Trần Thái Nhật mới hoàn hồn, sau đó nhận ra mình đang ở đâu.
“Ông nội!”
“Tiểu Uyển!”
Hai ông cháu mừng rỡ khi còn gặp lại nhau. Vừa mới đi qua quỷ môn quan, Hoàng Thừa không khỏi rơi nước mắt muốn nắm lấy tay cháu gái mình.
Nhưng Hoàng Thanh Uyển không hề ý thức được điều này, cô ta chỉ quay đầu lại, còn tay vẫn đang ôm chặt lấy Trần Thái Nhật.
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Hoàng Thanh Uyển bỗng nhận ra, ý thức được vấn đề lúc này, nên vội buông tay ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Hoàng Thừa không khỏi lắc đầu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp. Cụ ta bất lực liếc nhìn Trần Thái Nhật bên cạnh.
Trần Thái Nhật lại ra vẻ vô tội.
“Gia chủ Hoàng, xét nghiệm máu đơn giản, bác sĩ tư của ông có tin gì chưa?”
Sắc mặt Hoàng Thừa hơi thay đổi, chậm rãi nói.
“Cái tên súc sinh chết trên xe lúc nãy và người có vết máu dính trên đồng xu mà cậu đưa cho Tiểu Uyển không phải cùng một người”.
Trần Thái Nhật xoa cằm.
“Cái tên chết trên xe, họ… Hầu?”
Trần Thái Nhật không khỏi liên tưởng đến một chuyện.
Hội Đông Vinh bí ẩn có kí hiệu lần lượt là màu sắc của trời đất và mười hai con giáp.
Lúc nãy “anh Hầu” đó có ý đồ ép buộc Hoàng Thanh Uyển đổi Trấn Quốc Khí có khả năng là thành viên Hội Đông Vinh có biệt danh là “Hầu”.
“Không phải là cùng một người, vậy có thể là cùng một tổ chức”.
Trần Thái Nhật tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Người tấn công cháu gái ông ở hồ Tây Tử bằng ám khí, võ công ít nhất cũng đã đạt đến hạng bảy, mà người chết trong xe cũng là cao thủ hạng bảy”.
Hoàng Thừa nhướng mày.
Hạng bảy!
Ở Cửu Châu, cao thủ hạng bảy khiến người khác phải ngước nhìn, bình thường cũng đều là người thuộc gốc gác từ võ thuật, thế mà lại bày mưu tính kế như vậy à?
Trấn Quốc Khí có sức hấp dẫn… quá lớn với võ sĩ.
Lần đầu tiên Hoàng Thừa tự mình trải nghiệm cảm giác “kẻ tầm thường thì vô tội còn người tài giỏi lại bị khép tội”.
Vốn dĩ cụ ta nghĩ chỉ cần dựa vào cái danh nhà giàu đứng đầu tỉnh Lâm Giang thì có thể đợi đến khi buổi giám định bảo vật được tổ chức, như thế sẽ được mấy lực lượng tiếp viện trong giới võ sĩ bảo vệ.
Nhưng không ngờ buổi giám định bảo vật còn chưa bắt đầu mà Hoàng Thanh Uyển đã bị người ám sát hai lần, còn là trong cùng một ngày!
Vừa muốn tìm lực lượng tiếp viện thì trong đầu Hoàng Thừa bỗng lóe một suy nghĩ.
Cụ ta kích động nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật đang ngồi trên ghế.
“Cậu Trần… Hoàng Thừa có việc muốn nhờ!”
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.