Chương 363: Vật về chủ cũ
Mạt Bắc
16/08/2021
Trần Thái Nhật không hề cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của Rắn Thần.
“À… nếu như bây giờ tôi có lời muốn nói thì còn kịp không?”
Rắn Thần chủ động tác chiến, võ sĩ mạnh nhất của Đông Đảo đương nhiên không hề sợ hãi, hắn lắc cái quạt trong tay, nói bằng giọng điệu nhàn nhã và nhìn bằng ánh mắt khinh thường.
“Có gì thì cứ nói đi, xem như lời trăng trối cuối cùng của anh”.
Trần Thái Nhật khẽ cười.
“Nếu như tôi nói thật ra mục đích tôi tới giành lại Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản là bởi vì muốn giúp Đông Đảo chống lại kẻ địch có thực lực cao hơn cường giả cấp Thần gấp bảy lần thì anh có tin không?”
Mặt Rắn Thần biến sắc, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Anh nói thật sao?”
Trần Thái Nhật gật đầu đầy chân thành.
“Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể lấy tư cách trấn thủ Tây Cực để thề”.
Rắn Thần giống như đang rơi vào cảm giác tranh đấu nội tâm mạnh mẽ.
“Kẻ địch mạnh hơn cấp Thần gấp bảy lần, thật sự có kẻ nào mạnh như vậy sao?”
Trần Thái Nhật khuyên nhủ. “Tôi đã từng đích thân giao đấu với hắn, đối phương tận dụng thời gian lúc mặt đất bùng nổ để đánh úp Hoa Hạ, nếu như không phải Hoa Hạ có nhiều người thì nói không chừng chúng tôi cũng đã thất bại rồi, Đông Đảo chỉ có một mình anh thì rất nguy hiểm”.
Mặt Rắn Thần đầy vẻ lo lắng.
“Hoá ra là như vậy, cấp độ nguy hiểm như thế quả thực không phải là thứ mà một cấp Thần như tôi có thể ứng phó được, thế này đi, chúng ta đổi nơi khác để bàn bạc”.
Trần Thái Nhật gật đầu, khuôn mặt cũng thả lỏng hơn.
Anh đang định tiến lên trước một bước.
Vào khoảnh khắc Trần Thái Nhật chớp mắt.
Khi mở mắt ra, một thanh bảo kiếm ánh màu xanh lam, mang theo tà khí ngút trời đã lao tới ngay trước mắt Trần Thái Nhật chỉ trong khoảnh khắc!
Vậy mà Rắn Thần lại lợi dụng thời cơ Trần Thái Nhật buông lỏng cảnh giác để đánh úp!
Sắc mặt đối phương mang theo vẻ nham hiểm ác độc, miệng hét lớn:
“Lần đầu tiên tôi thấy một người có năng lực nói dối tệ như vậy, Tây Cực! Anh tiêu đời rồi, mau nộp mạng ra đây đi!”
Trần Thái Nhật biến sắc, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp nữa.
Thanh bảo kiếm màu xanh lam trong tay Rắn Thần xuyên qua mặt Trần Thái Nhật.
Phụt!
Thịch!
Đột nhiên, một màn mây mù màu xám chợt lan rộng ra, cơ thể của Trần Thái Nhật biến thành một cây cọc gỗ chỉ trong nháy mắt.
Rắn Thần biến sắc.
“Thuật thế thân? Chuyện này không thể nào!”
Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng võ sĩ số một Đông Đảo chợt cảm thấy hoang mang!
Kỹ năng võ thuật đặc biệt vốn chỉ thuộc về nhẫn thuật của Đông Đảo lại xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa người sử dụng nó lại là võ sĩ số một của Hoa Hạ.
Chuyện này thật khó để mà tưởng tượng.
Vào lúc Rắn Thần mạnh mẽ phản ứng trở lại, chuẩn bị thu kiếm lẩn trốn.
Một tiếng hô kinh động chợt vang lên.
“Tam Thiên Trượng!”
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Vô số sợi tơ đen đột ngột bao trùm lấy bầu trời, ùn ùn kéo đến giống như một đám mây đen che phủ hết cả người Rắn Thần.
Khoảnh khắc Rắn Thần bị mây đen bao phủ, hắn mới phát hiện ra người làm ra những chuyện này.
Vậy mà lại là Genko đang đứng bên cạnh.
Trong ánh mắt của võ sĩ số một Đông Đảo lúc này ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Hắn biết Genko, kẻ phản bội Đông Đảo, thực lực người phụ nữ của Trần Thái Nhật tuyệt đối không thể vượt qua mức cao cấp.
Rắc rắc rắc!
Cả người Rắn Thần, cổ, chân tay, phần lưng đều bị sợi tơ đen bao phủ lấy.
Kiểm tra tỉ mỉ thì sẽ biết những thứ đó không phải tơ đen gì cả.
Mà chính là tóc của Genko!
“Toàn Tâm Chi Thuật!”
Xẹt xẹt xẹt!
Đột nhiên, vô số tia lửa điện mạnh mẽ truyền ra từ mái tóc của Genko, đánh trúng cơ thể Rắn Thần chỉ trong nháy mắt.
Những tia lửa điện loé lên lốp bốp khiến cho cả căn phòng sáng rực như ban ngày.
Đường đường là Rắn Thần Yaki số một Đông Đảo mà lại phát ra tiếng kêu gào đau đớn, cả người đều bị tê liệt!
“A a a! Chuyện này không thể nào!”
Hắn kinh ngạc phát hiện ra thực lực của Genko lại có thể khiến cho cơ thể của một cấp Thần như mình bị thương!
Rắn Thần phẫn nộ thật rồi!
Hắn không hiểu, tại sao một võ sĩ vốn chỉ có thực lực hạng trung như Genko lại đột nhiên có võ lực tương đương với cấp Thần!
Công pháp nhẫn thuật kỳ lạ đó xem chừng lại còn rất giống với “Giáp Hạ Nhẫn Pháp Thiếp” mà Đông Đảo thất truyền đã lâu.
Đúng vào lúc này, cơ thể Rắn Thần đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím sẫm cực mạnh.
Rầm rầm!
Mặt đất trong phạm vi năm kilomet xung quanh bắt đầu chấn động mạnh mẽ!
Cảm ứng người và trời.
Rắn Thần mạnh mẽ của Đông Đảo bắt đầu liều mạng!
Thịch!
Bầu trời đột nhiên nổi dậy sấm sét đánh vỡ nát mái nhà, nhắm thẳng vào mái tóc dài như thác nước mà Genko đùng để giết địch.
Rắc!
Âm thanh đứt gãy vang lên. Rắn Thần thoát ra chỉ trong nháy mắt.
Vù!
Ánh sáng tím bùng phát, Rắn Thần lập tức biến thành một bóng sáng mơ hồ mạ vầng sáng tím, cả người mang theo hơi thở u ám tối tăm.
Cơ thể cấp Thần!
Genko không dám sơ suất, không nói lời nào mà quay người chạy luôn!
“Chạy đi đâu!”
Rắn Thần cuống cuồng.
Genko đã ở cấp Thần, lúc này lại là quân địch, nếu như để cho cô ta tàn sát bừa bãi ở Đông Đảo thì hậu quả khó bề tưởng tượng nổi.
Mặc dù Rắn Thần bản tính nham hiểm thâm độc, nhưng hắn là thần bảo hộ của Đông Đảo, bảo vệ lãnh thổ vẫn là nhiệm vụ hàng đầu!
Trong khoảnh khắc đuổi ra ngoài cửa, Rắn Thần đột nhiên biến sắc.
Genko ra khỏi cửa lại không chuẩn bị đối địch mà lại bộc phát, hoá thân thành một vầng sáng trắng rồi bay thẳng về phía Tây.
“Hỏng rồi! Điệu hổ ly sơn!”
Cả người Rắn Thần chấn động, căn phòng kết cấu bằng gỗ của viện bảo tàng đột nhiên phát nổ thành từng mảnh.
Cảnh tượng trong phòng phơi bày hết ra ngoài trời.
Rắn Thần lập tức quay người lại.
Sau một khoảnh khắc, cả người đột ngột dừng lại.
Bảo vật Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản vốn đang được cất giữ ở trung tâm viện bảo tàng đã biến mất.
“Mắc bẫy rồi! Đối phương căn bản không phải vượt biên để giết địch!”
Rắn Thần lập tức nhận ra mục đích thật sự của Trần Thái Nhật.
Trên tủ kính trống rỗng chỉ còn lại một tờ giấy.
Rắn Thần dùng đôi tay run rẩy của mình cầm lấy mảnh giấy này.
Chữ viết trên đó mạnh mẽ quyết đoán, mang theo cả khí thế ngất trời của người viết.
“Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ trở về với chính chủ kể từ giờ phút này, trong vòng mười lăm ngày Đông Đảo sẽ gặp nạn lớn, võ sĩ Hoa Hạ nhất định sẽ tới cứu trợ, không cần phải cảm ơn”.
Tâm trạng của Rắn Thần lúc này giống như bị người ta nhét ngược vào trong vò gạo, tức đến nỗi thở không ra hơi.
“Tây Cực! Tên khốn nạn nhà mày!”
…
Bên ngoài Đông Đảo khoảng hơn một trăm kilomet.
Mục đích chính trong chuyến đi tới Đông Đảo lần này của Trần Thái Nhật và Genko là vì Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản chứ không phải để giết Rắn Thần.
Hơn nữa tên này vẫn là một chiến lực không thể thiếu trong trận chiến đối kháng với quái nhân địa tâm sau hai tuần nữa.
Từ lập trường của toàn nhân loại, tốt xấu gì thì hắn cũng là võ sĩ cấp Thần của một phương, không thể thiếu vắng được.
Hai người đi với tốc độ của tên lửa, trở về tỉnh Nam Vệ.
Tính ra thì hành động của Trần Thái Nhật có thể coi là nhanh nhất, lúc anh trở về thì mấy người Đông Tuyệt vẫn chưa có tin tức gì.
Đến tối, trong phòng của Lương Nhất Diệu, Trần Thái Nhật truyền chân khí cho cô ấy.
Genko cam tâm tình nguyện trả lại y nguyên hơn tám mươi triệu tia chân khí cấp Thần cho Lương Nhất Diệu.
Sau lần này, Lương Nhất Diệu đã tổn thất hơn mười triệu tia, suýt thì tụt xuống sau Bắc Minh.
“Genko, cô ra ngoài trước đi để tôi trị thương cho Nam Tôn”.
“Vâng”.
Trong phòng không còn ai khác nữa, chỉ còn lại Nam Tôn - Lương Nhất Diệu và Trần Thái Nhật.
“Chị Diệu, Tiên Thiên Canh Khí của tôi phù hợp với cơ thể của bất cứ võ sĩ Hoa Hạ nào, chị không cần phải bài xích như vậy, truyền công cần thời gian nguyên đêm, sẽ hơi đau một chút, chị đừng chống cự là được”.
Lương Nhất Diệu nghe câu này thì cứ cảm thấy kỳ cục, không vui lắc đầu.
“Tôi biết rồi, mau làm đi”.
Bốp bốp!
Đôi bàn tay của hai người chạm vào nhau.
Trong phòng đột nhiên bộc phát một luồng khí xoáy cực mạnh.
Một cơn đau xuyên tim mạnh mẽ xông vào cơ thể Lương Nhất Diệu, men theo cánh tay thâm nhập vào đan điền.
Đường đường là nữ võ sĩ số một của Hoa Hạ mà lại không chịu đựng nổi cơn đau này.
Miệng hét to lên.
“Đau quá! Có thể nhẹ hơn một chút không?”
Bên ngoài phòng, biểu cảm của Genko và Phùng Linh Nguyệt lập tức biến đổi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Phùng Linh Nguyệt vô cùng tủi thân, nước mắt sắp sửa rơi xuống.
Cô ấy cảm thấy lần nào bản thân cũng đều bị người ta tranh trước, đen đủi không ai bằng.
“Genko, chủ nhân sẽ không…”
“Đừng nghĩ linh tinh, chân khí bên trong rất mạnh, họ đang làm chuyện nghiêm túc đó”.
Một đêm qua đi.
Lương Nhất Diệu bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hồng hào.
Chân khí trong cơ thể đã vượt lên mức gần một trăm triệu tia!
Trần Thái Nhật thực hiện cam kết của mình, giúp cho Nam Tôn nâng cao thực lực.
Bốn vầng sáng chói mắt đột nhiên vụt lên cao, bay về hai hướng của Hoa Hạ.
Lương Nhất Diệu dẫn theo Genko, Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt lần lượt bay nhanh về hai hướng Tây Bắc và Đông Bắc.
Cùng lúc này, Đông Tuyệt, Bắc Minh và chín cấp Long, mười tám cấp Minh lần lượt tiến hành đào đất ba tấc rộng khắp bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của Hoa Hạ.
Mười Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ nhất định phải được tìm thấy trong quãng thời gian ngắn nhất.
Một cuộc truy tìm bảo vật rộng khắp cả Hoa Hạ diễn ra đầy sôi nổi.
“À… nếu như bây giờ tôi có lời muốn nói thì còn kịp không?”
Rắn Thần chủ động tác chiến, võ sĩ mạnh nhất của Đông Đảo đương nhiên không hề sợ hãi, hắn lắc cái quạt trong tay, nói bằng giọng điệu nhàn nhã và nhìn bằng ánh mắt khinh thường.
“Có gì thì cứ nói đi, xem như lời trăng trối cuối cùng của anh”.
Trần Thái Nhật khẽ cười.
“Nếu như tôi nói thật ra mục đích tôi tới giành lại Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản là bởi vì muốn giúp Đông Đảo chống lại kẻ địch có thực lực cao hơn cường giả cấp Thần gấp bảy lần thì anh có tin không?”
Mặt Rắn Thần biến sắc, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Anh nói thật sao?”
Trần Thái Nhật gật đầu đầy chân thành.
“Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể lấy tư cách trấn thủ Tây Cực để thề”.
Rắn Thần giống như đang rơi vào cảm giác tranh đấu nội tâm mạnh mẽ.
“Kẻ địch mạnh hơn cấp Thần gấp bảy lần, thật sự có kẻ nào mạnh như vậy sao?”
Trần Thái Nhật khuyên nhủ. “Tôi đã từng đích thân giao đấu với hắn, đối phương tận dụng thời gian lúc mặt đất bùng nổ để đánh úp Hoa Hạ, nếu như không phải Hoa Hạ có nhiều người thì nói không chừng chúng tôi cũng đã thất bại rồi, Đông Đảo chỉ có một mình anh thì rất nguy hiểm”.
Mặt Rắn Thần đầy vẻ lo lắng.
“Hoá ra là như vậy, cấp độ nguy hiểm như thế quả thực không phải là thứ mà một cấp Thần như tôi có thể ứng phó được, thế này đi, chúng ta đổi nơi khác để bàn bạc”.
Trần Thái Nhật gật đầu, khuôn mặt cũng thả lỏng hơn.
Anh đang định tiến lên trước một bước.
Vào khoảnh khắc Trần Thái Nhật chớp mắt.
Khi mở mắt ra, một thanh bảo kiếm ánh màu xanh lam, mang theo tà khí ngút trời đã lao tới ngay trước mắt Trần Thái Nhật chỉ trong khoảnh khắc!
Vậy mà Rắn Thần lại lợi dụng thời cơ Trần Thái Nhật buông lỏng cảnh giác để đánh úp!
Sắc mặt đối phương mang theo vẻ nham hiểm ác độc, miệng hét lớn:
“Lần đầu tiên tôi thấy một người có năng lực nói dối tệ như vậy, Tây Cực! Anh tiêu đời rồi, mau nộp mạng ra đây đi!”
Trần Thái Nhật biến sắc, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp nữa.
Thanh bảo kiếm màu xanh lam trong tay Rắn Thần xuyên qua mặt Trần Thái Nhật.
Phụt!
Thịch!
Đột nhiên, một màn mây mù màu xám chợt lan rộng ra, cơ thể của Trần Thái Nhật biến thành một cây cọc gỗ chỉ trong nháy mắt.
Rắn Thần biến sắc.
“Thuật thế thân? Chuyện này không thể nào!”
Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng võ sĩ số một Đông Đảo chợt cảm thấy hoang mang!
Kỹ năng võ thuật đặc biệt vốn chỉ thuộc về nhẫn thuật của Đông Đảo lại xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa người sử dụng nó lại là võ sĩ số một của Hoa Hạ.
Chuyện này thật khó để mà tưởng tượng.
Vào lúc Rắn Thần mạnh mẽ phản ứng trở lại, chuẩn bị thu kiếm lẩn trốn.
Một tiếng hô kinh động chợt vang lên.
“Tam Thiên Trượng!”
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Vô số sợi tơ đen đột ngột bao trùm lấy bầu trời, ùn ùn kéo đến giống như một đám mây đen che phủ hết cả người Rắn Thần.
Khoảnh khắc Rắn Thần bị mây đen bao phủ, hắn mới phát hiện ra người làm ra những chuyện này.
Vậy mà lại là Genko đang đứng bên cạnh.
Trong ánh mắt của võ sĩ số một Đông Đảo lúc này ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Hắn biết Genko, kẻ phản bội Đông Đảo, thực lực người phụ nữ của Trần Thái Nhật tuyệt đối không thể vượt qua mức cao cấp.
Rắc rắc rắc!
Cả người Rắn Thần, cổ, chân tay, phần lưng đều bị sợi tơ đen bao phủ lấy.
Kiểm tra tỉ mỉ thì sẽ biết những thứ đó không phải tơ đen gì cả.
Mà chính là tóc của Genko!
“Toàn Tâm Chi Thuật!”
Xẹt xẹt xẹt!
Đột nhiên, vô số tia lửa điện mạnh mẽ truyền ra từ mái tóc của Genko, đánh trúng cơ thể Rắn Thần chỉ trong nháy mắt.
Những tia lửa điện loé lên lốp bốp khiến cho cả căn phòng sáng rực như ban ngày.
Đường đường là Rắn Thần Yaki số một Đông Đảo mà lại phát ra tiếng kêu gào đau đớn, cả người đều bị tê liệt!
“A a a! Chuyện này không thể nào!”
Hắn kinh ngạc phát hiện ra thực lực của Genko lại có thể khiến cho cơ thể của một cấp Thần như mình bị thương!
Rắn Thần phẫn nộ thật rồi!
Hắn không hiểu, tại sao một võ sĩ vốn chỉ có thực lực hạng trung như Genko lại đột nhiên có võ lực tương đương với cấp Thần!
Công pháp nhẫn thuật kỳ lạ đó xem chừng lại còn rất giống với “Giáp Hạ Nhẫn Pháp Thiếp” mà Đông Đảo thất truyền đã lâu.
Đúng vào lúc này, cơ thể Rắn Thần đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím sẫm cực mạnh.
Rầm rầm!
Mặt đất trong phạm vi năm kilomet xung quanh bắt đầu chấn động mạnh mẽ!
Cảm ứng người và trời.
Rắn Thần mạnh mẽ của Đông Đảo bắt đầu liều mạng!
Thịch!
Bầu trời đột nhiên nổi dậy sấm sét đánh vỡ nát mái nhà, nhắm thẳng vào mái tóc dài như thác nước mà Genko đùng để giết địch.
Rắc!
Âm thanh đứt gãy vang lên. Rắn Thần thoát ra chỉ trong nháy mắt.
Vù!
Ánh sáng tím bùng phát, Rắn Thần lập tức biến thành một bóng sáng mơ hồ mạ vầng sáng tím, cả người mang theo hơi thở u ám tối tăm.
Cơ thể cấp Thần!
Genko không dám sơ suất, không nói lời nào mà quay người chạy luôn!
“Chạy đi đâu!”
Rắn Thần cuống cuồng.
Genko đã ở cấp Thần, lúc này lại là quân địch, nếu như để cho cô ta tàn sát bừa bãi ở Đông Đảo thì hậu quả khó bề tưởng tượng nổi.
Mặc dù Rắn Thần bản tính nham hiểm thâm độc, nhưng hắn là thần bảo hộ của Đông Đảo, bảo vệ lãnh thổ vẫn là nhiệm vụ hàng đầu!
Trong khoảnh khắc đuổi ra ngoài cửa, Rắn Thần đột nhiên biến sắc.
Genko ra khỏi cửa lại không chuẩn bị đối địch mà lại bộc phát, hoá thân thành một vầng sáng trắng rồi bay thẳng về phía Tây.
“Hỏng rồi! Điệu hổ ly sơn!”
Cả người Rắn Thần chấn động, căn phòng kết cấu bằng gỗ của viện bảo tàng đột nhiên phát nổ thành từng mảnh.
Cảnh tượng trong phòng phơi bày hết ra ngoài trời.
Rắn Thần lập tức quay người lại.
Sau một khoảnh khắc, cả người đột ngột dừng lại.
Bảo vật Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản vốn đang được cất giữ ở trung tâm viện bảo tàng đã biến mất.
“Mắc bẫy rồi! Đối phương căn bản không phải vượt biên để giết địch!”
Rắn Thần lập tức nhận ra mục đích thật sự của Trần Thái Nhật.
Trên tủ kính trống rỗng chỉ còn lại một tờ giấy.
Rắn Thần dùng đôi tay run rẩy của mình cầm lấy mảnh giấy này.
Chữ viết trên đó mạnh mẽ quyết đoán, mang theo cả khí thế ngất trời của người viết.
“Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ trở về với chính chủ kể từ giờ phút này, trong vòng mười lăm ngày Đông Đảo sẽ gặp nạn lớn, võ sĩ Hoa Hạ nhất định sẽ tới cứu trợ, không cần phải cảm ơn”.
Tâm trạng của Rắn Thần lúc này giống như bị người ta nhét ngược vào trong vò gạo, tức đến nỗi thở không ra hơi.
“Tây Cực! Tên khốn nạn nhà mày!”
…
Bên ngoài Đông Đảo khoảng hơn một trăm kilomet.
Mục đích chính trong chuyến đi tới Đông Đảo lần này của Trần Thái Nhật và Genko là vì Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản chứ không phải để giết Rắn Thần.
Hơn nữa tên này vẫn là một chiến lực không thể thiếu trong trận chiến đối kháng với quái nhân địa tâm sau hai tuần nữa.
Từ lập trường của toàn nhân loại, tốt xấu gì thì hắn cũng là võ sĩ cấp Thần của một phương, không thể thiếu vắng được.
Hai người đi với tốc độ của tên lửa, trở về tỉnh Nam Vệ.
Tính ra thì hành động của Trần Thái Nhật có thể coi là nhanh nhất, lúc anh trở về thì mấy người Đông Tuyệt vẫn chưa có tin tức gì.
Đến tối, trong phòng của Lương Nhất Diệu, Trần Thái Nhật truyền chân khí cho cô ấy.
Genko cam tâm tình nguyện trả lại y nguyên hơn tám mươi triệu tia chân khí cấp Thần cho Lương Nhất Diệu.
Sau lần này, Lương Nhất Diệu đã tổn thất hơn mười triệu tia, suýt thì tụt xuống sau Bắc Minh.
“Genko, cô ra ngoài trước đi để tôi trị thương cho Nam Tôn”.
“Vâng”.
Trong phòng không còn ai khác nữa, chỉ còn lại Nam Tôn - Lương Nhất Diệu và Trần Thái Nhật.
“Chị Diệu, Tiên Thiên Canh Khí của tôi phù hợp với cơ thể của bất cứ võ sĩ Hoa Hạ nào, chị không cần phải bài xích như vậy, truyền công cần thời gian nguyên đêm, sẽ hơi đau một chút, chị đừng chống cự là được”.
Lương Nhất Diệu nghe câu này thì cứ cảm thấy kỳ cục, không vui lắc đầu.
“Tôi biết rồi, mau làm đi”.
Bốp bốp!
Đôi bàn tay của hai người chạm vào nhau.
Trong phòng đột nhiên bộc phát một luồng khí xoáy cực mạnh.
Một cơn đau xuyên tim mạnh mẽ xông vào cơ thể Lương Nhất Diệu, men theo cánh tay thâm nhập vào đan điền.
Đường đường là nữ võ sĩ số một của Hoa Hạ mà lại không chịu đựng nổi cơn đau này.
Miệng hét to lên.
“Đau quá! Có thể nhẹ hơn một chút không?”
Bên ngoài phòng, biểu cảm của Genko và Phùng Linh Nguyệt lập tức biến đổi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Phùng Linh Nguyệt vô cùng tủi thân, nước mắt sắp sửa rơi xuống.
Cô ấy cảm thấy lần nào bản thân cũng đều bị người ta tranh trước, đen đủi không ai bằng.
“Genko, chủ nhân sẽ không…”
“Đừng nghĩ linh tinh, chân khí bên trong rất mạnh, họ đang làm chuyện nghiêm túc đó”.
Một đêm qua đi.
Lương Nhất Diệu bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hồng hào.
Chân khí trong cơ thể đã vượt lên mức gần một trăm triệu tia!
Trần Thái Nhật thực hiện cam kết của mình, giúp cho Nam Tôn nâng cao thực lực.
Bốn vầng sáng chói mắt đột nhiên vụt lên cao, bay về hai hướng của Hoa Hạ.
Lương Nhất Diệu dẫn theo Genko, Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt lần lượt bay nhanh về hai hướng Tây Bắc và Đông Bắc.
Cùng lúc này, Đông Tuyệt, Bắc Minh và chín cấp Long, mười tám cấp Minh lần lượt tiến hành đào đất ba tấc rộng khắp bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của Hoa Hạ.
Mười Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ nhất định phải được tìm thấy trong quãng thời gian ngắn nhất.
Một cuộc truy tìm bảo vật rộng khắp cả Hoa Hạ diễn ra đầy sôi nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.