Chương 12: Việc lớn lập uy
Mạt Bắc
12/04/2021
Từ lúc tiến vào ở cửa sổ tới khi bắn ba phát súng, động tác của bóng đen nhanh đến mức người khác không nhìn rõ được.
Đám khách mời sợ đến mức mặt mũi tái mét, biểu cảm mỗi người mỗi kiểu.
Sắc mặt Tần Phong đỏ bừng như máu, dần trở nên méo mó, trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng của ván cược cuối cùng.
Biểu cảm của Lôi Hằng càng phong phú hơn, vốn dĩ tuyệt vọng nhưng đột nhiên lại có biến cố khiến ông ta kinh ngạc há hốc miệng, trợn trừng mắt như muốn phát tiết hết cảm xúc ra ngoài.
Đám khách mời đều bị thu hút bởi tiếng súng, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật cứ như thể một giây sau sẽ thấy một một cái xác với đầu bị nổ tung.
Choang!
Mảnh vỡ cửa kính rơi xuống đất, khói bụi bay tung tóe.
Sau khi bóng đen bắn súng xong thì uyển chuyển đặt chân xuống đất như một con báo đang săn mồi, ngồi xổm và giữ nguyên tư thế công kích như cũ, hai tay cầm súng chĩa thẳng vào mục tiêu.
Hắn đeo kính bảo hộ đen, có râu quai nón, biểu cảm lạnh lùng, vóc dáng gầy gò nhưng rất dẻo dai.
Người bình thường cũng có thể nhìn ra được tay súng này là cao thủ trò thể thao mạo hiểm hoặc binh lính đã trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt.
“Báo đen! Mau lên! Bắn thêm hai phát nữa! Để hắn chết luôn đi, đừng để hắn sống sót!”, Tần Phong hét lớn, ra yêu cầu với hắn.
Tên lính đánh thuê tên Báo đen không hề động đậy.
Hắn dừng lại khoảng hai giây, sau đó đứng bật dậy rồi tháo kính râm xuống.
Đôi mắt sau cặp kính râm vô cùng hung dữ, là vết tích để lại từ những cuộc chiến sống còn.
Báo đen hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của Tần Phong, tay mang theo khẩu súng, biểu cảm nghiêm trang, từng bước từng bước tiến tới cạnh Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật vẫn đứng đó như cũ, cách xa khói bụi, bóng dáng mơ hồ, sống chết không rõ.
Báo đen làm ra động tác khiến mọi người không ngờ tới.
Hắn quỳ phịch xuống!
Hai chân quỳ xuống, hai tay cầm súng giơ lên, làm ra động tác lạy.
Tần Phong sững sờ.
Lôi Hằng cũng ngẩn người.
Tất cả khách mời tham gia tiệc rượu cũng đờ ra.
Ngay cả Tề Vũ ở bên cạnh vốn không quan tâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Báo đen mở miệng nói chuyện, giọng điệu âm trầm.
“Thưa người trấn giữ vùng biên giới phía Tây, Báo đen đã mạo phạm, nên bị phạt cực hình, mong anh xử lý”.
Mọi người trong phòng tiệc đều chết lặng.
“Hắn không phải là người mà Tần Phong tìm tới giết Trần Thái Nhật sao?”
“Vậy mà hắn lại quỳ gối rồi kìa!”
“Nghe ý của hắn là mong Trần Thái Nhật cầm súng bắn chết hắn à? Khoa trương quá đi! Nhầm lẫn gì rồi sao?”
“Trấn giữ vùng biên giới phía Tây?”
“Vừa nãy Trần Thái Nhật không bị trúng đạn sao?”
Khói bụi hoàn toàn tan biến.
Trần Thái Nhật đứng thẳng người, bất động như núi, ngoại trừ góc áo còn bay phấp phới thì cả người không có chỗ nào bị thương!
Anh giơ tay phải ra, nhẹ nhàng xòe ra.
Leng keng.
Mấy âm thanh giòn tan vang lên.
Ba viên đạn đã biến dạng và rơi xuống đất.
Khóe mắt Tần Phong như sắp nứt ra, lớn tiếng rống lên.
“Không thể nào!”
Những người có mặt ở đó đều vô thức dụi mắt mình.
Vừa nãy Báo đen tiến vào từ ô cửa sổ vỡ, bắn súng ở giữa không trung, cự ly giữa khẩu súng và Trần Thái Nhật vỏn vẹn chỉ cách chừng nửa cánh tay.
Tương đương với việc bắn trực diện.
Mà còn bắn ba phát!
Tốc độ viên đạn nhanh như nào? Lực bắn mạnh đến mức nào chứ!
Vậy mà Trần Thái Nhật lại có thể tay không bắt được ba viên đạn.
Điều này không thể giải thích bằng võ công cao cường được, đơn giản là nó vượt qua phạm trù nhận thức của tất cả mọi người.
Trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, Trần Thái Nhật thản nhiên nói.
“Anh biết tôi sao?”
“Trên phạm vi toàn cầu, võ giả thật sự, lính đánh thuê, tử sĩ, thích khách, đấu sĩ có lẽ không ai không biết đến anh...”
“Anh là người đứng đầu trong đội ngũ này à?”
Báo đen lắc đầu.
“Tôi là cao thủ hàng đầu trong binh đoàn lính đánh thuê, thủ lĩnh của chúng tôi tên Sói điên, lần này không tới”.
Nghe danh Sói điên, trong phòng tiệc có không ít người biết vài chuyện đều không nhịn được nhỏ giọng thì thầm.
“Sói điên là người thuộc binh đoàn lính đánh thuê hoàn thành nhiệm vụ với xác suất một trăm phần trăm sao?”
“Tôi nghe bảo, cả tỉnh Trung Châu này muốn mời được bọn họ đều phải bỏ ra ít nhất mười triệu tệ!”
“Vậy mà nhà họ Tần lại mời được bọn họ tới đây!”
“Đáng sợ hơn là nhà họ Tần và nhà họ Lôi hợp tác lại mới mời được họ ra tay”.
“Quá đáng sợ, nếu là gia tộc giàu có bình thường thì chắc đã bị binh đoàn lính đánh thuê này tiêu diệt rồi”.
“Tên Báo đen này là cao thủ hàng đầu trong đám đàn em của Sói điên, vậy mà lại quỳ gối trước Trần Thái Nhật...”
“Chẳng lẽ, thân phận của Trần Thái Nhật còn hơn...”
Khi mọi người đang bàn tán thì Báo đen đã đấm mạnh vào ngực mình, ngước đầu tỏ vẻ hổ thẹn.
“Trấn giữ biên giới phía Tây, một mình một đội bảo vệ mảnh đất Tây Cương của Hoa Quốc, khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật, là tấm gương vĩ đại nhất của võ sĩ chúng tôi, là vị anh hùng bất diệt, hôm nay tôi lại mạo phạm tới anh, quả thực tôi...”
Chưa dứt lời, Báo đen đã lộ vẻ xấu hổ và giận dữ, bỗng rút ra một con dao găm từ phía sau lưng chém về phía tay trái của mình!
Xoẹt!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Báo đen tự chặt đứt một tay của mình trước mặt mọi người!
Người đàn ông vô cùng kiên định, mồ hôi toát như mưa nhưng không hề kêu đau mà vẫn giữ biểu cảm như phạm tội nặng, cầu xin sự khoan dung tha thứ.
Trần Thái Nhật thở dài.
“Luyện võ không dễ dàng, miễn tội chết đi, năm sau tới sa mạc Tây Cương gia nhập đội quân trấn giữ. Đối với anh mà nói thì việc rèn luyện ba năm cũng không phải chuyện gì xấu”.
Báo đen vô cùng xúc động, dập đầu hai cái thật mạnh.
“Cảm ơn anh đã tha thứ!”
“Trở về bảo Sói điên tới chỗ tôi báo cáo, đừng làm phiền mọi người”.
“Vâng!”
Trần Thái Nhật xua tay, ý bảo Báo đen lui xuống.
Anh đảo mắt quan sát xung quanh, hai người Lôi Hằng và Tần Phong đang cứng họng đứng bên cạnh.
Hai tên đầu sỏ giật nảy mình như cả người bị điện giật.
Cuối cùng, tất cả khách mời cũng nhận ra được vấn đề.
Nhà họ Tần, nhà họ Lôi thật sự đã đắc tội với người không nên đụng tới rồi.
Nhân vật lớn đã tới thành phố An Thành rồi!
Buổi tiệc từ thiện tối nay, bốn gia tộc lớn của thành phố An Thành là nhà họ Lâm, Vi, Chu, Hà.
Cô chủ Chu Mị Nhi của nhà họ Chu và cậu chủ Hà Hiên của nhà họ Hà bởi vì một vài lý do nên khi chưa mở màn đã rời đi.
Địa vị nhà họ Lâm và nhà họ Vi cao hơn hẳn, bình thường cũng không giao thiệp với những gia tộc giàu có bình thường, nên không đến tham dự.
Bọn họ đã bỏ lỡ một sự việc lớn có thể thay đổi cả thành phố An Thành!
Ngoài bốn gia tộc lớn kể trên thì tất cả các nhân vật lớn của gia tộc giàu có khác ở thành phố này đều cùng nhau chứng kiến.
Trần Thái Nhật lập được uy rồi!
Vân Vũ Phi đứng cạnh há hốc miệng kinh ngạc, trong lòng càng dậy sóng.
Mối tình đầu của chị gái vậy mà lại mạnh đến mức này!
Người như vậy mà là hung thủ hại chết chị mình sao?
Sự mâu thuẫn và nghi hoặc đan xen vào nhau, Vân Vũ Phi không ngừng tranh đấu, chỉ cảm thấy càng lúc càng không hiểu người đàn ông cao lớn trước mặt này, cô chỉ có thể khẳng định một chuyện.
Anh rất mạnh!
Mạnh đến đáng sợ!
Mà thân phận của anh lại sâu không lường được.
Trần Thái Nhật không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, anh chậm rãi bước tới chỗ hai người Lôi Hằng và Tần Phong.
“Sai lầm lớn nhất của các người là dùng người nhà tôi để uy hiếp tôi, tuy chỉ là hy vọng hão huyền nhưng cũng khiến tôi khó chịu”.
Dứt lời, anh tuỳ ý đá hai con dao ở dưới đất lên.
“Nhà hai người cứ giữ lại mớ của cải có được bằng thủ đoạn quang minh chính đại, còn những người trong gia tộc dời tới nơi khác, ẩn họ giấu tên thì có thể bình an vô sự, người tôi không muốn gặp lại chỉ có hai người mà thôi”.
Lôi Hằng và Tần Phong chấn động, đã hoàn toàn hiểu ý của Trần Thái Nhật.
Tự tạo nghiệp, không thể sống, nhưng người trong nhà lại không có tội.
Thấy lính đánh thuê và đám đàn em đã tê liệt xụi lơ dưới đất và cảnh tượng bàn ghế lộn xộn.
Lúc này hai người họ trố mắt nhìn nhau, cùng đứng dậy tiến tới chỗ Trần Thái Nhật cúi rạp người, sắc mặt không chút lưu luyến.
Trần Thái Nhật không nói nữa, xoay người dẫn theo Tề Vũ và Vân Vũ Phi cùng rời đi.
Không để lại dấu vết, chỉ để lại một lời đồn tồn tại mãi tại thành phố An Thành.
...
Ra khỏi khách sạn, Thẩm Mộng Hàm gọi một cuộc điện thoại. . Tiên Hiệp Hay
“Anh, tối nay có một nhóm người cứ đi vòng quanh đoạn đường gần nhà, hình như đang chuẩn bị làm chuyện gì lớn, nhưng bỗng nhiên lại có rất nhiều người mặc quân phục và trang bị vũ khí đến bắt hết bọn họ đi rồi, em hơi sợ”.
“Đừng lo, mấy người đó vẫn luôn túc trực gần nhà họ Thẩm, để đề phòng xảy ra chuyện thôi”.
“Hả? Anh nói là bọn họ bảo vệ nhà họ Thẩm ư?”
“Không cần kinh ngạc, anh ở thành phố An Thành thì bọn họ cũng không dám để nhà họ Thẩm xảy ra chuyện đâu, có chuyện gì thì đợi anh về rồi nói tiếp”.
“Được, anh về sớm nhé”.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thái Nhật thản nhiên cười mỉm với Vân Vũ Phi.
“Có lẽ, tôi cũng nên gọi cô là em gái, suy cho cùng, cô cũng là người thân của cô ấy”.
...
Ngày hôm sau, bốn gia tộc lớn của thành phố An Thành cùng nhận được tin động trời.
Gia chủ nhà họ Tần và nhà họ Lôi - hai gia tộc giàu có ở An Thành đã tự tử.
Nguyên nhân vẫn chưa rõ.
- -------------------
Đám khách mời sợ đến mức mặt mũi tái mét, biểu cảm mỗi người mỗi kiểu.
Sắc mặt Tần Phong đỏ bừng như máu, dần trở nên méo mó, trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng của ván cược cuối cùng.
Biểu cảm của Lôi Hằng càng phong phú hơn, vốn dĩ tuyệt vọng nhưng đột nhiên lại có biến cố khiến ông ta kinh ngạc há hốc miệng, trợn trừng mắt như muốn phát tiết hết cảm xúc ra ngoài.
Đám khách mời đều bị thu hút bởi tiếng súng, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật cứ như thể một giây sau sẽ thấy một một cái xác với đầu bị nổ tung.
Choang!
Mảnh vỡ cửa kính rơi xuống đất, khói bụi bay tung tóe.
Sau khi bóng đen bắn súng xong thì uyển chuyển đặt chân xuống đất như một con báo đang săn mồi, ngồi xổm và giữ nguyên tư thế công kích như cũ, hai tay cầm súng chĩa thẳng vào mục tiêu.
Hắn đeo kính bảo hộ đen, có râu quai nón, biểu cảm lạnh lùng, vóc dáng gầy gò nhưng rất dẻo dai.
Người bình thường cũng có thể nhìn ra được tay súng này là cao thủ trò thể thao mạo hiểm hoặc binh lính đã trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt.
“Báo đen! Mau lên! Bắn thêm hai phát nữa! Để hắn chết luôn đi, đừng để hắn sống sót!”, Tần Phong hét lớn, ra yêu cầu với hắn.
Tên lính đánh thuê tên Báo đen không hề động đậy.
Hắn dừng lại khoảng hai giây, sau đó đứng bật dậy rồi tháo kính râm xuống.
Đôi mắt sau cặp kính râm vô cùng hung dữ, là vết tích để lại từ những cuộc chiến sống còn.
Báo đen hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của Tần Phong, tay mang theo khẩu súng, biểu cảm nghiêm trang, từng bước từng bước tiến tới cạnh Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật vẫn đứng đó như cũ, cách xa khói bụi, bóng dáng mơ hồ, sống chết không rõ.
Báo đen làm ra động tác khiến mọi người không ngờ tới.
Hắn quỳ phịch xuống!
Hai chân quỳ xuống, hai tay cầm súng giơ lên, làm ra động tác lạy.
Tần Phong sững sờ.
Lôi Hằng cũng ngẩn người.
Tất cả khách mời tham gia tiệc rượu cũng đờ ra.
Ngay cả Tề Vũ ở bên cạnh vốn không quan tâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Báo đen mở miệng nói chuyện, giọng điệu âm trầm.
“Thưa người trấn giữ vùng biên giới phía Tây, Báo đen đã mạo phạm, nên bị phạt cực hình, mong anh xử lý”.
Mọi người trong phòng tiệc đều chết lặng.
“Hắn không phải là người mà Tần Phong tìm tới giết Trần Thái Nhật sao?”
“Vậy mà hắn lại quỳ gối rồi kìa!”
“Nghe ý của hắn là mong Trần Thái Nhật cầm súng bắn chết hắn à? Khoa trương quá đi! Nhầm lẫn gì rồi sao?”
“Trấn giữ vùng biên giới phía Tây?”
“Vừa nãy Trần Thái Nhật không bị trúng đạn sao?”
Khói bụi hoàn toàn tan biến.
Trần Thái Nhật đứng thẳng người, bất động như núi, ngoại trừ góc áo còn bay phấp phới thì cả người không có chỗ nào bị thương!
Anh giơ tay phải ra, nhẹ nhàng xòe ra.
Leng keng.
Mấy âm thanh giòn tan vang lên.
Ba viên đạn đã biến dạng và rơi xuống đất.
Khóe mắt Tần Phong như sắp nứt ra, lớn tiếng rống lên.
“Không thể nào!”
Những người có mặt ở đó đều vô thức dụi mắt mình.
Vừa nãy Báo đen tiến vào từ ô cửa sổ vỡ, bắn súng ở giữa không trung, cự ly giữa khẩu súng và Trần Thái Nhật vỏn vẹn chỉ cách chừng nửa cánh tay.
Tương đương với việc bắn trực diện.
Mà còn bắn ba phát!
Tốc độ viên đạn nhanh như nào? Lực bắn mạnh đến mức nào chứ!
Vậy mà Trần Thái Nhật lại có thể tay không bắt được ba viên đạn.
Điều này không thể giải thích bằng võ công cao cường được, đơn giản là nó vượt qua phạm trù nhận thức của tất cả mọi người.
Trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, Trần Thái Nhật thản nhiên nói.
“Anh biết tôi sao?”
“Trên phạm vi toàn cầu, võ giả thật sự, lính đánh thuê, tử sĩ, thích khách, đấu sĩ có lẽ không ai không biết đến anh...”
“Anh là người đứng đầu trong đội ngũ này à?”
Báo đen lắc đầu.
“Tôi là cao thủ hàng đầu trong binh đoàn lính đánh thuê, thủ lĩnh của chúng tôi tên Sói điên, lần này không tới”.
Nghe danh Sói điên, trong phòng tiệc có không ít người biết vài chuyện đều không nhịn được nhỏ giọng thì thầm.
“Sói điên là người thuộc binh đoàn lính đánh thuê hoàn thành nhiệm vụ với xác suất một trăm phần trăm sao?”
“Tôi nghe bảo, cả tỉnh Trung Châu này muốn mời được bọn họ đều phải bỏ ra ít nhất mười triệu tệ!”
“Vậy mà nhà họ Tần lại mời được bọn họ tới đây!”
“Đáng sợ hơn là nhà họ Tần và nhà họ Lôi hợp tác lại mới mời được họ ra tay”.
“Quá đáng sợ, nếu là gia tộc giàu có bình thường thì chắc đã bị binh đoàn lính đánh thuê này tiêu diệt rồi”.
“Tên Báo đen này là cao thủ hàng đầu trong đám đàn em của Sói điên, vậy mà lại quỳ gối trước Trần Thái Nhật...”
“Chẳng lẽ, thân phận của Trần Thái Nhật còn hơn...”
Khi mọi người đang bàn tán thì Báo đen đã đấm mạnh vào ngực mình, ngước đầu tỏ vẻ hổ thẹn.
“Trấn giữ biên giới phía Tây, một mình một đội bảo vệ mảnh đất Tây Cương của Hoa Quốc, khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật, là tấm gương vĩ đại nhất của võ sĩ chúng tôi, là vị anh hùng bất diệt, hôm nay tôi lại mạo phạm tới anh, quả thực tôi...”
Chưa dứt lời, Báo đen đã lộ vẻ xấu hổ và giận dữ, bỗng rút ra một con dao găm từ phía sau lưng chém về phía tay trái của mình!
Xoẹt!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Báo đen tự chặt đứt một tay của mình trước mặt mọi người!
Người đàn ông vô cùng kiên định, mồ hôi toát như mưa nhưng không hề kêu đau mà vẫn giữ biểu cảm như phạm tội nặng, cầu xin sự khoan dung tha thứ.
Trần Thái Nhật thở dài.
“Luyện võ không dễ dàng, miễn tội chết đi, năm sau tới sa mạc Tây Cương gia nhập đội quân trấn giữ. Đối với anh mà nói thì việc rèn luyện ba năm cũng không phải chuyện gì xấu”.
Báo đen vô cùng xúc động, dập đầu hai cái thật mạnh.
“Cảm ơn anh đã tha thứ!”
“Trở về bảo Sói điên tới chỗ tôi báo cáo, đừng làm phiền mọi người”.
“Vâng!”
Trần Thái Nhật xua tay, ý bảo Báo đen lui xuống.
Anh đảo mắt quan sát xung quanh, hai người Lôi Hằng và Tần Phong đang cứng họng đứng bên cạnh.
Hai tên đầu sỏ giật nảy mình như cả người bị điện giật.
Cuối cùng, tất cả khách mời cũng nhận ra được vấn đề.
Nhà họ Tần, nhà họ Lôi thật sự đã đắc tội với người không nên đụng tới rồi.
Nhân vật lớn đã tới thành phố An Thành rồi!
Buổi tiệc từ thiện tối nay, bốn gia tộc lớn của thành phố An Thành là nhà họ Lâm, Vi, Chu, Hà.
Cô chủ Chu Mị Nhi của nhà họ Chu và cậu chủ Hà Hiên của nhà họ Hà bởi vì một vài lý do nên khi chưa mở màn đã rời đi.
Địa vị nhà họ Lâm và nhà họ Vi cao hơn hẳn, bình thường cũng không giao thiệp với những gia tộc giàu có bình thường, nên không đến tham dự.
Bọn họ đã bỏ lỡ một sự việc lớn có thể thay đổi cả thành phố An Thành!
Ngoài bốn gia tộc lớn kể trên thì tất cả các nhân vật lớn của gia tộc giàu có khác ở thành phố này đều cùng nhau chứng kiến.
Trần Thái Nhật lập được uy rồi!
Vân Vũ Phi đứng cạnh há hốc miệng kinh ngạc, trong lòng càng dậy sóng.
Mối tình đầu của chị gái vậy mà lại mạnh đến mức này!
Người như vậy mà là hung thủ hại chết chị mình sao?
Sự mâu thuẫn và nghi hoặc đan xen vào nhau, Vân Vũ Phi không ngừng tranh đấu, chỉ cảm thấy càng lúc càng không hiểu người đàn ông cao lớn trước mặt này, cô chỉ có thể khẳng định một chuyện.
Anh rất mạnh!
Mạnh đến đáng sợ!
Mà thân phận của anh lại sâu không lường được.
Trần Thái Nhật không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, anh chậm rãi bước tới chỗ hai người Lôi Hằng và Tần Phong.
“Sai lầm lớn nhất của các người là dùng người nhà tôi để uy hiếp tôi, tuy chỉ là hy vọng hão huyền nhưng cũng khiến tôi khó chịu”.
Dứt lời, anh tuỳ ý đá hai con dao ở dưới đất lên.
“Nhà hai người cứ giữ lại mớ của cải có được bằng thủ đoạn quang minh chính đại, còn những người trong gia tộc dời tới nơi khác, ẩn họ giấu tên thì có thể bình an vô sự, người tôi không muốn gặp lại chỉ có hai người mà thôi”.
Lôi Hằng và Tần Phong chấn động, đã hoàn toàn hiểu ý của Trần Thái Nhật.
Tự tạo nghiệp, không thể sống, nhưng người trong nhà lại không có tội.
Thấy lính đánh thuê và đám đàn em đã tê liệt xụi lơ dưới đất và cảnh tượng bàn ghế lộn xộn.
Lúc này hai người họ trố mắt nhìn nhau, cùng đứng dậy tiến tới chỗ Trần Thái Nhật cúi rạp người, sắc mặt không chút lưu luyến.
Trần Thái Nhật không nói nữa, xoay người dẫn theo Tề Vũ và Vân Vũ Phi cùng rời đi.
Không để lại dấu vết, chỉ để lại một lời đồn tồn tại mãi tại thành phố An Thành.
...
Ra khỏi khách sạn, Thẩm Mộng Hàm gọi một cuộc điện thoại. . Tiên Hiệp Hay
“Anh, tối nay có một nhóm người cứ đi vòng quanh đoạn đường gần nhà, hình như đang chuẩn bị làm chuyện gì lớn, nhưng bỗng nhiên lại có rất nhiều người mặc quân phục và trang bị vũ khí đến bắt hết bọn họ đi rồi, em hơi sợ”.
“Đừng lo, mấy người đó vẫn luôn túc trực gần nhà họ Thẩm, để đề phòng xảy ra chuyện thôi”.
“Hả? Anh nói là bọn họ bảo vệ nhà họ Thẩm ư?”
“Không cần kinh ngạc, anh ở thành phố An Thành thì bọn họ cũng không dám để nhà họ Thẩm xảy ra chuyện đâu, có chuyện gì thì đợi anh về rồi nói tiếp”.
“Được, anh về sớm nhé”.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thái Nhật thản nhiên cười mỉm với Vân Vũ Phi.
“Có lẽ, tôi cũng nên gọi cô là em gái, suy cho cùng, cô cũng là người thân của cô ấy”.
...
Ngày hôm sau, bốn gia tộc lớn của thành phố An Thành cùng nhận được tin động trời.
Gia chủ nhà họ Tần và nhà họ Lôi - hai gia tộc giàu có ở An Thành đã tự tử.
Nguyên nhân vẫn chưa rõ.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.