Chương 123: Bi kịch của nhà họ Dương
Tg Tiếu Tiếu
25/04/2021
Hình ảnh máu tươi dần rỉ ra trên trán mười mấy tay súng kích thích mạnh mẽ trái tim mỗi người.
Ánh mắt Tiền Bưu cũng tràn đầy kinh hãi. Từ khi ông ta bị Dương Thanh đè xuống đất tới khi tự đứng dậy chỉ vẻn vẹn mấy giây.
Ông ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên. Sau khi ông ta ngóc dậy, Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, còn mười mấy tay súng kia đều chết không nhắm mắt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong đôi mắt Tiền Bưu không chỉ có sự kinh hãi mà còn xen lẫn ngỡ ngàng.
Chỉ có Mã Siêu vẫn bình tĩnh, không hề thấy bất ngờ.
Dương Thanh không dính một hạt bụi, ánh mắt sâu sa. Đột nhiên anh cất bước đi về phía trước.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Tiếng bước chân của anh chẳng khác nào tiếng gọi của Thần Chết, giẫm mạnh lên trái tim mỗi người nhà họ Dương.
Dương Liễu đứng bên cạnh Dương Hướng Minh. Nhìn Dương Thanh bước từng bước tới gần, hai chân cô ta bỗng bủn rủn, ngồi bệt xuống đất. Mà mặt đất nơi cô ta ngồi còn có vũng nước dần loang ra, trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu.
Song Dương Thanh chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, anh đi tới trước mặt Dương Hướng Minh thì dừng lại nói mỉa: "Ông chủ Dương, tôi đã nói là ông tầm nhìn thiển cận, ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ ông cảm thấy câu này đánh giá về ông thế nào?"
"Phịch!"
Hai chân Dương Hướng Minh đã nhũn ra từ lâu, câu nói này của Dương Thanh khiến ông ta suy sụp hoàn toàn, hai đầu gối quỳ phịch xuống đất, cuống quýt cầu xin: "Cậu Thanh, cậu nói gì cũng đúng hết, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu nể tình chúng ta cùng họ Dương mà tha cho nhà họ Dương chúng tôi".
"Vốn dĩ nhà họ Dương phải biến mất từ lúc Dương Uy ngấp nghé vợ tôi, nhưng tôi vẫn cho nhà họ Dương một cơ hội. Chỉ cần các người ngoan ngoãn trung thành với tôi thì tôi sẽ nâng đỡ nhà họ Dương xưng vương ở Châu Thành, và đó cũng mới chỉ là khởi điểm của nhà họ Dương thôi".
Dương Thanh bình tĩnh, thong dong nói: "Nhưng nhà họ Dương lại lựa chọn phản bội, thậm chí còn muốn lấy mạng tôi. Nếu ông là tôi, ông có cho nhà họ Dương cơ hội không?"
"Cậu Thanh, tôi thật sự biết lỗi rồi, cũng không dám tái phạm nữa. Sau này cậu chính là ông trời của nhà họ Dương chúng tôi, cả nhà chúng tôi sẽ tôn cậu làm chủ, làm tôi tớ cho cậu mãi mãi".
Dương Hướng Minh sợ sun vòi, ra sức dập đầu nhận lỗi, đồng thời hối hận khôn cùng.
Với bản lĩnh mà Dương Thanh vừa mới thể hiện, ông ta không hề nghi ngờ những lời anh vừa nói.
Cuối cùng thì ông ta cũng biết tại sao Tiền Bưu lại nói nhà họ Dương đã đắc tội người không thể đắc tội, người đó chính là Dương Thanh!
Những người khác trong nhà họ Dương thấy thế cũng rối rít quỳ xuống cùng Dương Hướng Minh cầu xin.
Đúng lúc này, có một chiếc xe hơi dừng trước cổng, mấy bóng người vội vàng xuống xe.
Sau khi đám người này vào trong nhà họ Dương, một cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt bọn họ: Cả nhà họ Dương quỳ gối cầu xin trước một thanh niên trẻ.
Mà bên cạnh là mười mấy tay súng chết không nhắm mắt.
"Thưa chủ tịch, chúng tôi đã kiểm kê toàn bộ tài sản của nhà họ Dương theo lời dặn của cậu. Đây là giấy chuyển nhượng mà chúng tôi đã soạn thảo, chỉ cần Dương Hướng Minh ký tên là tất cả sẽ thuộc về cậu".
Một người trung niên cung kính đứng phía sau Dương Thanh báo cáo.
Người này không phải ai khác mà chính là Lạc Bân, mới đi tự thú hai ngày trước.
Dương Thanh bảo: "Đưa cho ông chủ Dương ký tên đi!"
Lạc Bân gật đầu, cầm tài liệu đi tới trước mặt Dương Hướng Minh và nói: "Đây là kế hoạch thu mua do nhóm chuyên gia cao cấp soạn thảo sau khi đánh giá tình hình của nhà họ Dương ở thời điểm hiện tại. Ông xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên!"
Bây giờ Dương Hướng Minh làm gì có cơ hội từ chối?
Khi Dương Hướng Minh cầm lấy tài liệu, ông ta mới hiểu ra việc tập đoàn Thành Hà và tất cả nhà kho cùng công xưởng của nhà họ Dương bị niêm phong là do Dương Thanh gây nên. Mục đích là dồn nhà họ Dương vào bước đường cùng, sau đó thu mua với giá thấp nhất.
"Cậu Thanh, tôi cầu xin cậu".
Dương Hướng Minh đang định tiếp tục cầu xin thì bị Dương Thanh ngắt lời: "Dương Hướng Minh, làm sai thì phải trả giá. Tôi hoàn toàn có thể chiếm lấy nhà họ Dương mà không tốn một xu nào, nhưng tôi không làm vậy".
Nghe anh nói vậy, Dương Hướng Minh run rẩy cả người. Ông ta nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra, nào dám ý kiến ý cò gì nữa, đành phải cầm bút lên ký tên.
Dù không cam lòng cỡ nào, ông ta cũng không dám đối đầu với Dương Thanh.
"Sau này, Châu Thành không còn nhà họ Dương nữa!"
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu có chữ "Dương Thị" to màu vàng treo trên cửa, tiếp đó tiện tay xẻ một nhát.
"Rầm!"
Bảng hiệu lập tức rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh.
Nhà họ Dương không một ai dám hó hé gì, run rẩy nhìn Dương Thanh rời đi.
Lạc Bân cũng run sợ trong lòng. Đường đường là một gia tộc hạng một ở Châu Thành, thế mà nói diệt là diệt luôn, bản lĩnh của chủ tịch thật đáng gờm!
Sau khi ra khỏi nhà họ Dương, Dương Thanh bỗng dặn dò Lạc Bân bên cạnh: "Lập tức tiết lộ tin tức nhà họ Dương đã sụp đổ. Nhà họ Dương có thể sống hay không thì phải xem số phận của bọn họ".
Lạc Bân đáp ngay: "Vâng!"
Tiếp đó, ông ta lấy điện thoại ra, bắt đầu sắp xếp cho giới truyền thông công bố tin tức này.
Tiền Bưu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau bọn họ, cõi lòng run lẩy bẩy.
Trong những năm gần đây, nhà họ Dương phát triển không ngừng; Dương Hướng Minh thì ỷ vào sức mạnh của Tiền Bưu, hành động vô cùng ngang ngược. Thậm chí ông ta không thèm nể mặt các gia tộc giàu sang quyền thế nhất Châu Thành, từng đắc tội vô số người.
Chỉ cần nghĩ cũng biết sau khi tin tức nhà họ Dương sụp đổ truyền ra ngoài, nhà họ Dương sẽ rơi vào cảnh ngộ gì. Nhưng tất cả chẳng liên quan gì tới ông ta.
"Thưa chủ tịch, Tin Nóng Châu Thành đã tung tin nhà họ Dương sụp đổ rồi, tiếp theo sau sẽ có nhiều tin tức hơn về nhà họ Dương được công khai".
Lạc Bân đưa điện thoại cho Dương Thanh. Anh chỉ liếc thoáng qua chứ không xem kỹ, chỉ dặn dò Lạc Bân: "Tạm thời ông cứ ở lại Châu Thành thu xếp sản nghiệp của nhà họ Dương, mau chóng bồi dưỡng người phụ trách bên Châu Thành. Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải giao cho ông".
Lạc Bân hết sức vui mừng khi nghe anh nói vậy. Lúc Dương Thanh bảo ông ta ở lại Châu Thành, ông ta còn tưởng anh muốn xa lánh mình, bây giờ mới biết Dương Thanh muốn trọng dụng mình.
"Chủ tịch cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu thất vọng".
"Chúng ta cũng nên về thôi!"
Dương Thanh giơ cổ tay xem giờ, giờ này về đúng lúc phải đón Tiêu Tiêu tan học.
Mã Siêu đích thân lái xe, Tiền Bưu dè dặt ngồi vào vị trí phụ lái, lòng thấp thỏm không yên.
Ban đầu ông ta cứ ngỡ mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại gặp được Dương Thanh, đối phương còn muốn dẫn ông ta rời đi. Ông ta không dám trái lời, đành phải đi theo.
Dương Thanh vẫn luôn im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi suốt cả chặng đường.
Mãi cho đến khi xe tới trường mầm non Lam Thiên, Dương Thanh mới mở mắt ra, dặn dò Mã Siêu: "Cậu đưa ông ta về nhà cậu trước đi, ngày mai đến tập đoàn Nhạn Thanh tìm tôi".
"Vâng!"
Mã Siêu đáp lời, sau đó dẫn theo Tiền Bưu đang bồn chồn lo sợ rời đi.
Châu Thành, trong nhà họ Dương.
Dương Thanh vừa mới rời khỏi, quản gia nhà họ Dương đột nhiên hét lên thảng thốt: "Ông chủ, toang rồi! Tin Nóng Châu Thành đã tiết lộ tin tức nhà họ Dương sụp đổ rồi!"
"Gì cơ?"
Dương Hướng Minh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi Châu Thành thì thình lình nghe thấy tin này, sắc mặt ông ta tái nhợt trong nháy mắt.
"Mọi người đừng thu dọn nữa, mang theo đồ đáng tiền nhất là được rồi".
Dương Hướng Minh lập tức ra lệnh. Ông ta biết rõ nhà họ Dương đắc tội vô số người ở Châu Thành, nếu tin tức đã bị lộ thì e rằng có rất nhiều người đang chạy tới nhà họ Dương.
Sau mệnh lệnh của Dương Hướng Minh, người nhà họ Dương hành động nhanh chóng, chỉ tốn gần năm phút đồng hồ. Bọn họ chỉ mang theo trang sức và chi phiếu chuẩn bị rời đi.
"Mọi người chia thành từng nhóm theo đơn vị gia đình, rời khỏi Châu Thành theo các hướng khác nhau. Chúng ta tập hợp tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà! Bây giờ xuất phát thôi!", Dương Hướng Minh ra lệnh.
“Ông chủ Dương, vẫn còn mấy món nợ chưa tính toán rõ ràng mà ông đã sốt sắng muốn đi đâu thế?”
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói mỉa mai vang lên, tiếp đó từng gương mặt quen thuộc tiến vào nhà họ Dương.
- ---------------------------
Ánh mắt Tiền Bưu cũng tràn đầy kinh hãi. Từ khi ông ta bị Dương Thanh đè xuống đất tới khi tự đứng dậy chỉ vẻn vẹn mấy giây.
Ông ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên. Sau khi ông ta ngóc dậy, Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, còn mười mấy tay súng kia đều chết không nhắm mắt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong đôi mắt Tiền Bưu không chỉ có sự kinh hãi mà còn xen lẫn ngỡ ngàng.
Chỉ có Mã Siêu vẫn bình tĩnh, không hề thấy bất ngờ.
Dương Thanh không dính một hạt bụi, ánh mắt sâu sa. Đột nhiên anh cất bước đi về phía trước.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Tiếng bước chân của anh chẳng khác nào tiếng gọi của Thần Chết, giẫm mạnh lên trái tim mỗi người nhà họ Dương.
Dương Liễu đứng bên cạnh Dương Hướng Minh. Nhìn Dương Thanh bước từng bước tới gần, hai chân cô ta bỗng bủn rủn, ngồi bệt xuống đất. Mà mặt đất nơi cô ta ngồi còn có vũng nước dần loang ra, trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu.
Song Dương Thanh chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, anh đi tới trước mặt Dương Hướng Minh thì dừng lại nói mỉa: "Ông chủ Dương, tôi đã nói là ông tầm nhìn thiển cận, ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ ông cảm thấy câu này đánh giá về ông thế nào?"
"Phịch!"
Hai chân Dương Hướng Minh đã nhũn ra từ lâu, câu nói này của Dương Thanh khiến ông ta suy sụp hoàn toàn, hai đầu gối quỳ phịch xuống đất, cuống quýt cầu xin: "Cậu Thanh, cậu nói gì cũng đúng hết, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu nể tình chúng ta cùng họ Dương mà tha cho nhà họ Dương chúng tôi".
"Vốn dĩ nhà họ Dương phải biến mất từ lúc Dương Uy ngấp nghé vợ tôi, nhưng tôi vẫn cho nhà họ Dương một cơ hội. Chỉ cần các người ngoan ngoãn trung thành với tôi thì tôi sẽ nâng đỡ nhà họ Dương xưng vương ở Châu Thành, và đó cũng mới chỉ là khởi điểm của nhà họ Dương thôi".
Dương Thanh bình tĩnh, thong dong nói: "Nhưng nhà họ Dương lại lựa chọn phản bội, thậm chí còn muốn lấy mạng tôi. Nếu ông là tôi, ông có cho nhà họ Dương cơ hội không?"
"Cậu Thanh, tôi thật sự biết lỗi rồi, cũng không dám tái phạm nữa. Sau này cậu chính là ông trời của nhà họ Dương chúng tôi, cả nhà chúng tôi sẽ tôn cậu làm chủ, làm tôi tớ cho cậu mãi mãi".
Dương Hướng Minh sợ sun vòi, ra sức dập đầu nhận lỗi, đồng thời hối hận khôn cùng.
Với bản lĩnh mà Dương Thanh vừa mới thể hiện, ông ta không hề nghi ngờ những lời anh vừa nói.
Cuối cùng thì ông ta cũng biết tại sao Tiền Bưu lại nói nhà họ Dương đã đắc tội người không thể đắc tội, người đó chính là Dương Thanh!
Những người khác trong nhà họ Dương thấy thế cũng rối rít quỳ xuống cùng Dương Hướng Minh cầu xin.
Đúng lúc này, có một chiếc xe hơi dừng trước cổng, mấy bóng người vội vàng xuống xe.
Sau khi đám người này vào trong nhà họ Dương, một cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt bọn họ: Cả nhà họ Dương quỳ gối cầu xin trước một thanh niên trẻ.
Mà bên cạnh là mười mấy tay súng chết không nhắm mắt.
"Thưa chủ tịch, chúng tôi đã kiểm kê toàn bộ tài sản của nhà họ Dương theo lời dặn của cậu. Đây là giấy chuyển nhượng mà chúng tôi đã soạn thảo, chỉ cần Dương Hướng Minh ký tên là tất cả sẽ thuộc về cậu".
Một người trung niên cung kính đứng phía sau Dương Thanh báo cáo.
Người này không phải ai khác mà chính là Lạc Bân, mới đi tự thú hai ngày trước.
Dương Thanh bảo: "Đưa cho ông chủ Dương ký tên đi!"
Lạc Bân gật đầu, cầm tài liệu đi tới trước mặt Dương Hướng Minh và nói: "Đây là kế hoạch thu mua do nhóm chuyên gia cao cấp soạn thảo sau khi đánh giá tình hình của nhà họ Dương ở thời điểm hiện tại. Ông xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên!"
Bây giờ Dương Hướng Minh làm gì có cơ hội từ chối?
Khi Dương Hướng Minh cầm lấy tài liệu, ông ta mới hiểu ra việc tập đoàn Thành Hà và tất cả nhà kho cùng công xưởng của nhà họ Dương bị niêm phong là do Dương Thanh gây nên. Mục đích là dồn nhà họ Dương vào bước đường cùng, sau đó thu mua với giá thấp nhất.
"Cậu Thanh, tôi cầu xin cậu".
Dương Hướng Minh đang định tiếp tục cầu xin thì bị Dương Thanh ngắt lời: "Dương Hướng Minh, làm sai thì phải trả giá. Tôi hoàn toàn có thể chiếm lấy nhà họ Dương mà không tốn một xu nào, nhưng tôi không làm vậy".
Nghe anh nói vậy, Dương Hướng Minh run rẩy cả người. Ông ta nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra, nào dám ý kiến ý cò gì nữa, đành phải cầm bút lên ký tên.
Dù không cam lòng cỡ nào, ông ta cũng không dám đối đầu với Dương Thanh.
"Sau này, Châu Thành không còn nhà họ Dương nữa!"
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu có chữ "Dương Thị" to màu vàng treo trên cửa, tiếp đó tiện tay xẻ một nhát.
"Rầm!"
Bảng hiệu lập tức rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh.
Nhà họ Dương không một ai dám hó hé gì, run rẩy nhìn Dương Thanh rời đi.
Lạc Bân cũng run sợ trong lòng. Đường đường là một gia tộc hạng một ở Châu Thành, thế mà nói diệt là diệt luôn, bản lĩnh của chủ tịch thật đáng gờm!
Sau khi ra khỏi nhà họ Dương, Dương Thanh bỗng dặn dò Lạc Bân bên cạnh: "Lập tức tiết lộ tin tức nhà họ Dương đã sụp đổ. Nhà họ Dương có thể sống hay không thì phải xem số phận của bọn họ".
Lạc Bân đáp ngay: "Vâng!"
Tiếp đó, ông ta lấy điện thoại ra, bắt đầu sắp xếp cho giới truyền thông công bố tin tức này.
Tiền Bưu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau bọn họ, cõi lòng run lẩy bẩy.
Trong những năm gần đây, nhà họ Dương phát triển không ngừng; Dương Hướng Minh thì ỷ vào sức mạnh của Tiền Bưu, hành động vô cùng ngang ngược. Thậm chí ông ta không thèm nể mặt các gia tộc giàu sang quyền thế nhất Châu Thành, từng đắc tội vô số người.
Chỉ cần nghĩ cũng biết sau khi tin tức nhà họ Dương sụp đổ truyền ra ngoài, nhà họ Dương sẽ rơi vào cảnh ngộ gì. Nhưng tất cả chẳng liên quan gì tới ông ta.
"Thưa chủ tịch, Tin Nóng Châu Thành đã tung tin nhà họ Dương sụp đổ rồi, tiếp theo sau sẽ có nhiều tin tức hơn về nhà họ Dương được công khai".
Lạc Bân đưa điện thoại cho Dương Thanh. Anh chỉ liếc thoáng qua chứ không xem kỹ, chỉ dặn dò Lạc Bân: "Tạm thời ông cứ ở lại Châu Thành thu xếp sản nghiệp của nhà họ Dương, mau chóng bồi dưỡng người phụ trách bên Châu Thành. Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải giao cho ông".
Lạc Bân hết sức vui mừng khi nghe anh nói vậy. Lúc Dương Thanh bảo ông ta ở lại Châu Thành, ông ta còn tưởng anh muốn xa lánh mình, bây giờ mới biết Dương Thanh muốn trọng dụng mình.
"Chủ tịch cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu thất vọng".
"Chúng ta cũng nên về thôi!"
Dương Thanh giơ cổ tay xem giờ, giờ này về đúng lúc phải đón Tiêu Tiêu tan học.
Mã Siêu đích thân lái xe, Tiền Bưu dè dặt ngồi vào vị trí phụ lái, lòng thấp thỏm không yên.
Ban đầu ông ta cứ ngỡ mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại gặp được Dương Thanh, đối phương còn muốn dẫn ông ta rời đi. Ông ta không dám trái lời, đành phải đi theo.
Dương Thanh vẫn luôn im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi suốt cả chặng đường.
Mãi cho đến khi xe tới trường mầm non Lam Thiên, Dương Thanh mới mở mắt ra, dặn dò Mã Siêu: "Cậu đưa ông ta về nhà cậu trước đi, ngày mai đến tập đoàn Nhạn Thanh tìm tôi".
"Vâng!"
Mã Siêu đáp lời, sau đó dẫn theo Tiền Bưu đang bồn chồn lo sợ rời đi.
Châu Thành, trong nhà họ Dương.
Dương Thanh vừa mới rời khỏi, quản gia nhà họ Dương đột nhiên hét lên thảng thốt: "Ông chủ, toang rồi! Tin Nóng Châu Thành đã tiết lộ tin tức nhà họ Dương sụp đổ rồi!"
"Gì cơ?"
Dương Hướng Minh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi Châu Thành thì thình lình nghe thấy tin này, sắc mặt ông ta tái nhợt trong nháy mắt.
"Mọi người đừng thu dọn nữa, mang theo đồ đáng tiền nhất là được rồi".
Dương Hướng Minh lập tức ra lệnh. Ông ta biết rõ nhà họ Dương đắc tội vô số người ở Châu Thành, nếu tin tức đã bị lộ thì e rằng có rất nhiều người đang chạy tới nhà họ Dương.
Sau mệnh lệnh của Dương Hướng Minh, người nhà họ Dương hành động nhanh chóng, chỉ tốn gần năm phút đồng hồ. Bọn họ chỉ mang theo trang sức và chi phiếu chuẩn bị rời đi.
"Mọi người chia thành từng nhóm theo đơn vị gia đình, rời khỏi Châu Thành theo các hướng khác nhau. Chúng ta tập hợp tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà! Bây giờ xuất phát thôi!", Dương Hướng Minh ra lệnh.
“Ông chủ Dương, vẫn còn mấy món nợ chưa tính toán rõ ràng mà ông đã sốt sắng muốn đi đâu thế?”
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói mỉa mai vang lên, tiếp đó từng gương mặt quen thuộc tiến vào nhà họ Dương.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.