Chương 225: Bố thí
Tg Tiếu Tiếu
25/04/2021
Dương Thanh chẳng xem Trần Anh Hào ra gì, bình thản nói, khiến cho Trần Anh Hào lập tức sầm mặt xuống.
Nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn, không nổi giận.
Vừa rồi Dương Thanh đập tay xuống bàn, đã để lại dấu tay rõ rệt, một chưởng này đủ để cho thấy thực lực của anh mạnh cỡ nào.
Nếu thật sự đánh nhau, chỉ e đám người có mặt ở đây không có lấy một ai xứng là đối thủ của Dương Thanh.
"Được, được lắm, trong đám người trẻ tuổi, cậu là người đầu tiên không nể mặt tôi".
Trần Anh Hào chỉ nói một câu như vậy rồi lại trầm mặc.
Đám đi theo bợ đỡ anh ta đều hết sức kinh ngạc, trong trường hợp như vậy mà Trần Anh Hào chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt là xong, không hề có bất kì động thái nào khác.
Nhưng ai cũng rõ, Trần Anh Hào không phải loại người có thể chịu thiệt, chắc chắn chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng.
"Anh Hào, nào, em mời anh một ly!"
Lúc này, Trịnh Mỹ Linh vội vàng bước tới, bưng ly rượu lên, chủ động mời Trần Anh Hào một ly.
Có Trịnh Mỹ Linh hóa giải bầu không khí gượng gạo, sắc mặt Trần Anh Hào cũng thoải mái hơn đôi chút. Anh ta giơ ly rượu, cụng ly với Trịnh Mỹ Linh, sau đó sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
"Đúng là anh Hào vẫn đỉnh nhất, không giống một số kẻ, không biết tí lễ nghĩa nào, người ta mời rượu cũng không biết mời lại. Cho nên người như anh Hào mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Trần".
Trịnh Mỹ Linh vừa cười õng ẹo vừa nói, lời nói vừa tranh thủ nịnh bợ Trần Anh Hào lại vừa nhân cơ hội hạ thấp Dương Thanh.
Nói xong, dường như cô ta lại sợ Dương Thanh nổi nóng, bèn len lén đưa mắt nhìn anh một cái, thấy Dương Thanh không có phản ứng gì mới âm thầm thở ra một hơi.
"Ha ha, Mỹ Linh nói rất đúng, anh Hào xuất sắc như vậy, có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Trần là điều hiển nhiên, ha ha..."
"Nào, chúng ta cùng kính anh Hào một ly nào!" . Chap mới luôn có tại — trùm truyện. CO M —
Có người dẫn đầu nâng ly, những người khác đều đồng loạt đứng dậy, chỉ trừ mỗi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.
Lúc này Tần Thanh Tâm thấp thỏm, nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Xảy ra chuyện vừa rồi, cô hiểu được, e rằng tối nay đã không còn cơ hội bàn chuyện hợp tác nữa rồi.
Nếu cứ thế này mà bỏ đi, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không được tốt lắm. Dẫu sao đa phần những người có mặt ở đây đều là con cháu nhà giàu có quyền quý của Châu Thành, dù hôm nay không đàm phán hợp tác thành công thì sau này cũng sẽ đến Châu Thành qua lại với nhau.
Dương Thanh lại tỏ thái độ như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến mình, anh cứ vô tư ăn uống.
Đi loanh quanh với Tần Thanh Tâm cả buổi, bây giờ anh đang rất đói, một bàn đầy ắp cá thịt thế này, mùi vị đều khá ngon.
"Mỹ Linh, em khá thật đấy! Không ngờ tửu lượng của em lại tốt như vậy".
Một cậu ấm nhà giàu đáp lễ Trịnh Mỹ Linh một ly rồi nheo mắt cười, nói.
Trịnh Mỹ Linh vừa cười vừa nói: "Bình thường em vẫn hay đi theo bố em đến nơi này ăn cơm cùng đối tác, tửu lượng đã được rèn luyện từ sớm mà!"
"Ồ? Nghe Mỹ Linh nói vậy có nghĩa là thường ngày em vẫn hay đến nhà hàng Bắc Viên Xuân dùng cơm?"
Người kia thoáng kinh ngạc hỏi.
Trịnh Mỹ Linh đã uống khá nhiều, âm điệu giọng nói đã có chút thay đổi, cô ta cười bảo: "Đây là nhà hàng tốt nhất ở Châu Thành mà, em là hội viên ở đây, đương nhiên phải thường xuyên đến".
"Nhà hàng Bắc Viên Xuân là sản nghiệp của nhà họ Mục ở tỉnh lỵ. Có người bảo nhiều tỉnh thành khác cũng có chi nhánh của nhà hàng Bắc Viên Xuân. Nếu không có mối quan hệ vững chắc thì dù có bao nhiêu tiền chăng nữa cũng không thể trở thành hội viên của nơi này", có người kinh ngạc nói.
"Nếu các anh đã biết đây là sản nghiệp của nhà họ Mục thì hẳn cũng nên biết mối quan hệ giữa nhà họ Mục với gia tộc giàu có bậc nhất tỉnh lỵ là nhà họ Hàn chứ?", Trịnh Mỹ Linh lập tức hăng hái hẳn lên.
"Nghe nói nhà họ Mục là một gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hàn, nhà họ Mục nương nhờ tài nguyên của nhà họ Hàn để phát triển sản nghiệp gia tộc mình. Có người nói hàng năm nhà họ Mục đều phải nộp một phần lợi nhuận cho nhà họ Hàn đúng không?", người kia lại nói.
Bấy giờ Trịnh Mỹ Linh mới lấy ra một chiếc thẻ hội viên được làm rất tinh tế, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, chiếc thẻ hội viên này của em chính là do nhà họ Hàn tặng đó!"
Tất cả những người ở đây đều tỏ ra hết sức kinh ngạc và ước ao: "Thật không ngờ nhà họ Trịnh với nhà họ Hàn có qua lại với nhau!"
"Chiếc thẻ hội viên này của em mặc dù là do nhà họ Hàn tặng nhưng cũng chỉ là hội viên Đồng - là cấp bậc thấp nhất thôi, em không khoe khoang làm gì cho mất mặt, anh Hào còn có hẳn thẻ hội viên Vàng cao cấp hơn nhiều, đúng không ạ?"
Trịnh Mỹ Linh nhận ra mình đã nói hơi nhiều, bèn vội vàng đẩy Trần Anh Hào ra.
"Em nói vậy chẳng phải thừa thãi à? Anh Hào là ông chủ tương lai của gia tộc đứng đầu Châu Thành này, cấp bậc hội viên của anh ấy đương nhiên phải cao hơn em rồi".
Những người khác cũng lấy lại tinh thần, quay sang nịnh nọt Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào tỏ vẻ ngạo mạn, nhấc tách trà nhấp một hớp nhỏ, lạnh nhạt bảo: "Thẻ hội viên của tôi là do chính Mục Đông Phong, người đứng đầu nhà họ Mục tận tay mang tặng. Nhưng cũng chỉ là một chiếc thẻ hội viên thôi, không có gì đáng chú ý lắm".
"Thật không hổ là anh Hào, ngay cả ông chủ của gia tộc quyền thế trong tỉnh lỵ cũng phải đối xử kính cẩn với anh như thế!"
Mọi người đều cùng nhau nói những lời có cánh để nịnh bợ.
Trần Anh Hào đắc ý ra mặt, liếc nhìn Tần Thanh Tâm. Anh ta vốn tưởng rằng Tần Thanh Tâm sẽ chú ý tới mình, nào ngờ lúc này Tần Thanh Tâm lại đang thoải mái ăn uống, chẳng để ý đến hình tượng.
"Chị họ này, em muốn đi vào phòng vệ sinh, chị đi với em được không?"
Trịnh Mỹ Linh bỗng nhiên lên tiếng hỏi Tần Thanh Tâm.
Vừa rồi cô ta đã uống hơi nhiều, đầu óc cứ nặng trình trịch, choáng váng cả người.
"Em đi với Mỹ Linh một lát rồi sẽ về ngay".
Tần Thanh Tâm cũng thấy lo cho cô ta, bèn nói với Dương Thanh một tiếng rồi đứng dậy đỡ Trịnh Mỹ Linh đi tìm phòng vệ sinh.
Đợi đến khi Tần Thanh Tâm và Trịnh Mỹ Linh rời khỏi phòng ăn này, những người kia đều nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt không được thân thiện.
"Dương Thanh, một thằng nghèo kiết xác như mày hoàn toàn không xứng với Tần Thanh Tâm, tao nghĩ, mày đến ở rể chắc cũng vì tiền nhỉ?"
Trần Anh Hào ngạo nghễ tựa vào lưng ghế, nhìn về phía Dương Thanh, cười lạnh: "Nếu vậy thì dễ thôi, tao cho mày hai triệu, mày tránh xa Tần Thanh Tâm ra. Cô gái cực phẩm như cô ấy không phải là người mà mày có thể vấy bẩn đâu".
Dương Thanh cười khẩy: "Hai triệu? Anh đang bố thí ăn mày đấy à?"
"Ranh con, đối với người như mày thì hai triệu đã là nhiều rồi, đừng có được nước lấn tới!"
Một gã chó săn của Trần Anh Hào lập tức mắng Dương Thanh.
Trần Anh Hào phất tay, tiếp tục nói: "Năm triệu! Đây là cái giá cuối cùng của tao!"
Vừa dứt lời, anh ta chẳng thèm quan tâm Dương Thanh có đồng ý hay không, lấy ngay bút ra viết một tờ chi phiếu năm triệu, đặt trước mặt Dương Thanh.
- ---------------------------
Nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn, không nổi giận.
Vừa rồi Dương Thanh đập tay xuống bàn, đã để lại dấu tay rõ rệt, một chưởng này đủ để cho thấy thực lực của anh mạnh cỡ nào.
Nếu thật sự đánh nhau, chỉ e đám người có mặt ở đây không có lấy một ai xứng là đối thủ của Dương Thanh.
"Được, được lắm, trong đám người trẻ tuổi, cậu là người đầu tiên không nể mặt tôi".
Trần Anh Hào chỉ nói một câu như vậy rồi lại trầm mặc.
Đám đi theo bợ đỡ anh ta đều hết sức kinh ngạc, trong trường hợp như vậy mà Trần Anh Hào chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt là xong, không hề có bất kì động thái nào khác.
Nhưng ai cũng rõ, Trần Anh Hào không phải loại người có thể chịu thiệt, chắc chắn chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng.
"Anh Hào, nào, em mời anh một ly!"
Lúc này, Trịnh Mỹ Linh vội vàng bước tới, bưng ly rượu lên, chủ động mời Trần Anh Hào một ly.
Có Trịnh Mỹ Linh hóa giải bầu không khí gượng gạo, sắc mặt Trần Anh Hào cũng thoải mái hơn đôi chút. Anh ta giơ ly rượu, cụng ly với Trịnh Mỹ Linh, sau đó sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
"Đúng là anh Hào vẫn đỉnh nhất, không giống một số kẻ, không biết tí lễ nghĩa nào, người ta mời rượu cũng không biết mời lại. Cho nên người như anh Hào mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Trần".
Trịnh Mỹ Linh vừa cười õng ẹo vừa nói, lời nói vừa tranh thủ nịnh bợ Trần Anh Hào lại vừa nhân cơ hội hạ thấp Dương Thanh.
Nói xong, dường như cô ta lại sợ Dương Thanh nổi nóng, bèn len lén đưa mắt nhìn anh một cái, thấy Dương Thanh không có phản ứng gì mới âm thầm thở ra một hơi.
"Ha ha, Mỹ Linh nói rất đúng, anh Hào xuất sắc như vậy, có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Trần là điều hiển nhiên, ha ha..."
"Nào, chúng ta cùng kính anh Hào một ly nào!" . Chap mới luôn có tại — trùm truyện. CO M —
Có người dẫn đầu nâng ly, những người khác đều đồng loạt đứng dậy, chỉ trừ mỗi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.
Lúc này Tần Thanh Tâm thấp thỏm, nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Xảy ra chuyện vừa rồi, cô hiểu được, e rằng tối nay đã không còn cơ hội bàn chuyện hợp tác nữa rồi.
Nếu cứ thế này mà bỏ đi, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không được tốt lắm. Dẫu sao đa phần những người có mặt ở đây đều là con cháu nhà giàu có quyền quý của Châu Thành, dù hôm nay không đàm phán hợp tác thành công thì sau này cũng sẽ đến Châu Thành qua lại với nhau.
Dương Thanh lại tỏ thái độ như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến mình, anh cứ vô tư ăn uống.
Đi loanh quanh với Tần Thanh Tâm cả buổi, bây giờ anh đang rất đói, một bàn đầy ắp cá thịt thế này, mùi vị đều khá ngon.
"Mỹ Linh, em khá thật đấy! Không ngờ tửu lượng của em lại tốt như vậy".
Một cậu ấm nhà giàu đáp lễ Trịnh Mỹ Linh một ly rồi nheo mắt cười, nói.
Trịnh Mỹ Linh vừa cười vừa nói: "Bình thường em vẫn hay đi theo bố em đến nơi này ăn cơm cùng đối tác, tửu lượng đã được rèn luyện từ sớm mà!"
"Ồ? Nghe Mỹ Linh nói vậy có nghĩa là thường ngày em vẫn hay đến nhà hàng Bắc Viên Xuân dùng cơm?"
Người kia thoáng kinh ngạc hỏi.
Trịnh Mỹ Linh đã uống khá nhiều, âm điệu giọng nói đã có chút thay đổi, cô ta cười bảo: "Đây là nhà hàng tốt nhất ở Châu Thành mà, em là hội viên ở đây, đương nhiên phải thường xuyên đến".
"Nhà hàng Bắc Viên Xuân là sản nghiệp của nhà họ Mục ở tỉnh lỵ. Có người bảo nhiều tỉnh thành khác cũng có chi nhánh của nhà hàng Bắc Viên Xuân. Nếu không có mối quan hệ vững chắc thì dù có bao nhiêu tiền chăng nữa cũng không thể trở thành hội viên của nơi này", có người kinh ngạc nói.
"Nếu các anh đã biết đây là sản nghiệp của nhà họ Mục thì hẳn cũng nên biết mối quan hệ giữa nhà họ Mục với gia tộc giàu có bậc nhất tỉnh lỵ là nhà họ Hàn chứ?", Trịnh Mỹ Linh lập tức hăng hái hẳn lên.
"Nghe nói nhà họ Mục là một gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hàn, nhà họ Mục nương nhờ tài nguyên của nhà họ Hàn để phát triển sản nghiệp gia tộc mình. Có người nói hàng năm nhà họ Mục đều phải nộp một phần lợi nhuận cho nhà họ Hàn đúng không?", người kia lại nói.
Bấy giờ Trịnh Mỹ Linh mới lấy ra một chiếc thẻ hội viên được làm rất tinh tế, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, chiếc thẻ hội viên này của em chính là do nhà họ Hàn tặng đó!"
Tất cả những người ở đây đều tỏ ra hết sức kinh ngạc và ước ao: "Thật không ngờ nhà họ Trịnh với nhà họ Hàn có qua lại với nhau!"
"Chiếc thẻ hội viên này của em mặc dù là do nhà họ Hàn tặng nhưng cũng chỉ là hội viên Đồng - là cấp bậc thấp nhất thôi, em không khoe khoang làm gì cho mất mặt, anh Hào còn có hẳn thẻ hội viên Vàng cao cấp hơn nhiều, đúng không ạ?"
Trịnh Mỹ Linh nhận ra mình đã nói hơi nhiều, bèn vội vàng đẩy Trần Anh Hào ra.
"Em nói vậy chẳng phải thừa thãi à? Anh Hào là ông chủ tương lai của gia tộc đứng đầu Châu Thành này, cấp bậc hội viên của anh ấy đương nhiên phải cao hơn em rồi".
Những người khác cũng lấy lại tinh thần, quay sang nịnh nọt Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào tỏ vẻ ngạo mạn, nhấc tách trà nhấp một hớp nhỏ, lạnh nhạt bảo: "Thẻ hội viên của tôi là do chính Mục Đông Phong, người đứng đầu nhà họ Mục tận tay mang tặng. Nhưng cũng chỉ là một chiếc thẻ hội viên thôi, không có gì đáng chú ý lắm".
"Thật không hổ là anh Hào, ngay cả ông chủ của gia tộc quyền thế trong tỉnh lỵ cũng phải đối xử kính cẩn với anh như thế!"
Mọi người đều cùng nhau nói những lời có cánh để nịnh bợ.
Trần Anh Hào đắc ý ra mặt, liếc nhìn Tần Thanh Tâm. Anh ta vốn tưởng rằng Tần Thanh Tâm sẽ chú ý tới mình, nào ngờ lúc này Tần Thanh Tâm lại đang thoải mái ăn uống, chẳng để ý đến hình tượng.
"Chị họ này, em muốn đi vào phòng vệ sinh, chị đi với em được không?"
Trịnh Mỹ Linh bỗng nhiên lên tiếng hỏi Tần Thanh Tâm.
Vừa rồi cô ta đã uống hơi nhiều, đầu óc cứ nặng trình trịch, choáng váng cả người.
"Em đi với Mỹ Linh một lát rồi sẽ về ngay".
Tần Thanh Tâm cũng thấy lo cho cô ta, bèn nói với Dương Thanh một tiếng rồi đứng dậy đỡ Trịnh Mỹ Linh đi tìm phòng vệ sinh.
Đợi đến khi Tần Thanh Tâm và Trịnh Mỹ Linh rời khỏi phòng ăn này, những người kia đều nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt không được thân thiện.
"Dương Thanh, một thằng nghèo kiết xác như mày hoàn toàn không xứng với Tần Thanh Tâm, tao nghĩ, mày đến ở rể chắc cũng vì tiền nhỉ?"
Trần Anh Hào ngạo nghễ tựa vào lưng ghế, nhìn về phía Dương Thanh, cười lạnh: "Nếu vậy thì dễ thôi, tao cho mày hai triệu, mày tránh xa Tần Thanh Tâm ra. Cô gái cực phẩm như cô ấy không phải là người mà mày có thể vấy bẩn đâu".
Dương Thanh cười khẩy: "Hai triệu? Anh đang bố thí ăn mày đấy à?"
"Ranh con, đối với người như mày thì hai triệu đã là nhiều rồi, đừng có được nước lấn tới!"
Một gã chó săn của Trần Anh Hào lập tức mắng Dương Thanh.
Trần Anh Hào phất tay, tiếp tục nói: "Năm triệu! Đây là cái giá cuối cùng của tao!"
Vừa dứt lời, anh ta chẳng thèm quan tâm Dương Thanh có đồng ý hay không, lấy ngay bút ra viết một tờ chi phiếu năm triệu, đặt trước mặt Dương Thanh.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.