Chương 2051
Tg Tiếu Tiếu
06/02/2022
Lần này gặp lại nhau nhưng lại tình thế lại căng thẳng như nước với lửa, Đoàn Hoàng chỉ cảm thấy mỉa mai thay.
Trong ánh mắt của Vũ Vũ Lan, lão ta không còn thấy được chút tình yêu nào mà chỉ có sự tức giận đang ngập tràn.
“Đoàn Kình Thương, lúc đầu ông đã hứa với tôi thế nào?”
Vũ Vũ Lan căm tức nhìn Đoàn Hoàng, nghiến răng nói: “Ông nói chỉ cần có ông ở đây, tuyệt đối sẽ không để con trai chúng ta phải bị thương, nhưng bây giờ thì sao?”
“Nó chết rồi!”
“Nó chết ở Hoàng tộc họ Đoàn của các người!”
“Hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng với tôi thì đừng trách sao tôi tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn của ông!”
Giải thích không thoả đáng là sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn.
Một vài người lớn tuổi của Hoàng tộc họ Đoàn biết Vũ Vũ Lan nhưng rất nhiều con cháu đời sau chưa bao giờ nghe nói đến người tên Vũ Vũ Lan này.
Lúc này, sau khi nghe Vũ Vũ Lan nói, bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Mới tỏa khí thế ra thôi mà đã làm cao thủ dưới Thần Cảnh phải quỳ phịch xuống đất. Với Hoàng tộc họ Đoàn mà nói, đây chẳng khác gì mối tai hoạ.
Sợ rằng Đoàn Hoàng cũng không phải là đối thủ của đối phương nhỉ?
Đoàn Hoàng im lặng, rất lâu sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tồn tại ở nơi tận sâu trong kí ức, lão ta nói: “Tôi có lỗi với bà, có lỗi với Vô Viêm!”
“Nhưng người chết không thể sống lại, Vô Viêm đã mất, mong bà hãy nén bi thương!”
Đoàn Hoàng vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan đang đứng tại chỗ chợt biến mất.
“Âm!”
Khi bà ta xuất hiện thì lại đứng ở chỗ của Đoàn Hoàng, mà Đoàn Hoàng thì bay ra ngoài giống như con diều bị đứt dây.
“Hoàng Chủ Thấy thế, cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn biến sắc, vài cao thủ Thần Cảnh bao vây lấy Vũ Vũ Lan.
“Đám vô dụng như các người mà cũng hòng giết tôi?”
Vũ Vũ Lan nhìn mọi người, lạnh lùng nói, sát ý trên người bà ta nồng nặc hơn.
“Cút hết cho tôi!”
Đoàn Hoàng bò dậy gầm lên.
Mặc dù lão ta bị Vũ Vũ Lan đánh rất mạnh nhưng Vũ Vũ Lan chưa ra đòn hiểm. Nếu không lão ta sẽ không thể đứng lên nổi, thậm chí là chết mất rồi.
Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh mà lão ta thì miễn cưỡng cũng được xem là cao thủ bán bộ Siêu Phàm. Dù lão ta có bước vào cảnh giới Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng không phải là đối thủ của Vũ Vũ Lan.
Nếu Vũ Vũ Lan muốn giết lão ta thì toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn đều phải bị chôn theo.
“Tôi muốn ông cho tôi một lời giải thích chứ không phải khuyên tôi nén bi thương!”
Mắt Vũ Vũ Lan đỏ bừng nhìn chằm chằm Đoàn Hoàng nói.
Hơi thở đàn áp trên người bà ta càng mãnh liệt hơn, chỉ thấy từng vết nứt to bằng cánh tay bắt đầu lan từ phần đất dưới chân bà ta ra tứ phía.
Những cao thủ Thần Cảnh đến gần bà ta không thể chịu nổi khí thế này nên lùi về sau mấy bước.
Trong ánh mắt của Vũ Vũ Lan, lão ta không còn thấy được chút tình yêu nào mà chỉ có sự tức giận đang ngập tràn.
“Đoàn Kình Thương, lúc đầu ông đã hứa với tôi thế nào?”
Vũ Vũ Lan căm tức nhìn Đoàn Hoàng, nghiến răng nói: “Ông nói chỉ cần có ông ở đây, tuyệt đối sẽ không để con trai chúng ta phải bị thương, nhưng bây giờ thì sao?”
“Nó chết rồi!”
“Nó chết ở Hoàng tộc họ Đoàn của các người!”
“Hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng với tôi thì đừng trách sao tôi tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn của ông!”
Giải thích không thoả đáng là sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn.
Một vài người lớn tuổi của Hoàng tộc họ Đoàn biết Vũ Vũ Lan nhưng rất nhiều con cháu đời sau chưa bao giờ nghe nói đến người tên Vũ Vũ Lan này.
Lúc này, sau khi nghe Vũ Vũ Lan nói, bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Mới tỏa khí thế ra thôi mà đã làm cao thủ dưới Thần Cảnh phải quỳ phịch xuống đất. Với Hoàng tộc họ Đoàn mà nói, đây chẳng khác gì mối tai hoạ.
Sợ rằng Đoàn Hoàng cũng không phải là đối thủ của đối phương nhỉ?
Đoàn Hoàng im lặng, rất lâu sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tồn tại ở nơi tận sâu trong kí ức, lão ta nói: “Tôi có lỗi với bà, có lỗi với Vô Viêm!”
“Nhưng người chết không thể sống lại, Vô Viêm đã mất, mong bà hãy nén bi thương!”
Đoàn Hoàng vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan đang đứng tại chỗ chợt biến mất.
“Âm!”
Khi bà ta xuất hiện thì lại đứng ở chỗ của Đoàn Hoàng, mà Đoàn Hoàng thì bay ra ngoài giống như con diều bị đứt dây.
“Hoàng Chủ Thấy thế, cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn biến sắc, vài cao thủ Thần Cảnh bao vây lấy Vũ Vũ Lan.
“Đám vô dụng như các người mà cũng hòng giết tôi?”
Vũ Vũ Lan nhìn mọi người, lạnh lùng nói, sát ý trên người bà ta nồng nặc hơn.
“Cút hết cho tôi!”
Đoàn Hoàng bò dậy gầm lên.
Mặc dù lão ta bị Vũ Vũ Lan đánh rất mạnh nhưng Vũ Vũ Lan chưa ra đòn hiểm. Nếu không lão ta sẽ không thể đứng lên nổi, thậm chí là chết mất rồi.
Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh mà lão ta thì miễn cưỡng cũng được xem là cao thủ bán bộ Siêu Phàm. Dù lão ta có bước vào cảnh giới Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng không phải là đối thủ của Vũ Vũ Lan.
Nếu Vũ Vũ Lan muốn giết lão ta thì toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn đều phải bị chôn theo.
“Tôi muốn ông cho tôi một lời giải thích chứ không phải khuyên tôi nén bi thương!”
Mắt Vũ Vũ Lan đỏ bừng nhìn chằm chằm Đoàn Hoàng nói.
Hơi thở đàn áp trên người bà ta càng mãnh liệt hơn, chỉ thấy từng vết nứt to bằng cánh tay bắt đầu lan từ phần đất dưới chân bà ta ra tứ phía.
Những cao thủ Thần Cảnh đến gần bà ta không thể chịu nổi khí thế này nên lùi về sau mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.