Chương 2092
Tg Tiếu Tiếu
06/02/2022
“Hoàng tộc cổ xưa ư? Hoàng tộc cổ xưa nào chứ?
Mã Siêu lập tức biến sắc.
“Hoàng tộc họ Phùng – một trong hai Hoàng tộc cổ xưal”
Một lão già kích động nói: “Chúng tôi đã tìm cậu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, mời điện hạ theo chúng tôi về Hoàng tộc họ Phùng ạ!”
“Các ông nhận nhầm người rồi!”
Mã Siêu bối rối quay người, định rời khỏi đây.
“Điện hạ, tôi không nhận nhầm đâu!”
Một lão già kích động nói: “Môi khi cậu phá giải phong ấn về sức chiến đấu, có phải trên ngực trái cậu sẽ xuất hiện một vết hình tròn không?”
Mã Siêu vừa đi được mấy bước bỗng khựng lại, nhìn lão già với vẻ không dám tin: “Sao ông biết?”
“Bởi vì đó chính là ký hiệu gia tộc của dòng chính Hoàng tộc họ Phùng!”
Lão già kích động nói: “Thế nên chúng tôi không nhận nhầm đâu, cậu chính là cháu đích tôn của Phùng Hoàng – Phùng Siêu đấy!”
Nghe ông lão kia nói vậy, Mã Siêu ngỡ ngàng chỉ vào mình, hỏi lại: “Ông nói tôi là người của Hoàng tộc họ Phùng sao? Lại còn là cháu đích tôn của Phùng Hoàng?”
Anh ta chỉ biết mình là trẻ mồ côi chứ không ngờ lại là người của một gia tộc hàng đầu, đã thế đó còn là Hoàng tộc họ Phùng, một trong hai Hoàng tộc lớn thời xa xưa.
“Điện hạ, những lời chúng tôi nói đều là thật, cậu cũng đã xác nhận ở tim cậu có kí hiệu gia tộc của Hoàng tộc họ Phùng rồi mà”.
“Điện hạ à, Hoàng Chủ thật sự nhớ cậu lắm, cậu hãy về cùng chúng tôi đi!”
“Hiện giờ trong cả Hoàng tộc họ Phùng thì cậu là người có tư cách trở thành người thừa kế nhất đấy!”
Hai ông lão liên tục khuyên nhủ.
Sắc mặt Mã Siêu rất khó coi, anh ta không hề hứng thú với thân thế thật sự của mình, đã quen với việc một thân một mình nhiều năm rồi.
Có gia tộc hay không cũng không sao cả.
Bây giờ vẫn chưa tìm được Dương Thanh, sao anh ta có thể đi Hoàng tộc họ Phùng được?
“Xin lỗi! Tôi không phải cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng gì cả, dù phải cũng không đi cùng các ông đâu!”
Nói xong, Mã Siêu muốn bỏ đi.
“Điện hạ! Cậu phải về với chúng tôi chứ!”
Anh ta vừa xoay người thì bị hai ông lão kia chặn đường.
Mã Siêu sâm mặt xuống đến đáng sợ, lạnh giọng nói: “Tránh rai”
Hai ông lão không quan tâm, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta.
Theo họ thấy thì Mã Siêu không có lý do gì để không về cả, vì chỉ cần trở về là sẽ được hưởng thụ sự giàu sang và quyền lực vô tận.
Thế mà anh ta lại từ chối, điều này làm cho họ rất kinh ngạc.
“Thưa điện hạ, Hoàng Chủ đã ra lệnh chúng tôi nhất định phải tìm cho được cậu và đưa cậu về Hoàng tộc, mong cậu đừng làm khó chúng tôi”.
Một ông lão tận tình khuyên bảo.
Mã Siêu lập tức biến sắc.
“Hoàng tộc họ Phùng – một trong hai Hoàng tộc cổ xưal”
Một lão già kích động nói: “Chúng tôi đã tìm cậu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, mời điện hạ theo chúng tôi về Hoàng tộc họ Phùng ạ!”
“Các ông nhận nhầm người rồi!”
Mã Siêu bối rối quay người, định rời khỏi đây.
“Điện hạ, tôi không nhận nhầm đâu!”
Một lão già kích động nói: “Môi khi cậu phá giải phong ấn về sức chiến đấu, có phải trên ngực trái cậu sẽ xuất hiện một vết hình tròn không?”
Mã Siêu vừa đi được mấy bước bỗng khựng lại, nhìn lão già với vẻ không dám tin: “Sao ông biết?”
“Bởi vì đó chính là ký hiệu gia tộc của dòng chính Hoàng tộc họ Phùng!”
Lão già kích động nói: “Thế nên chúng tôi không nhận nhầm đâu, cậu chính là cháu đích tôn của Phùng Hoàng – Phùng Siêu đấy!”
Nghe ông lão kia nói vậy, Mã Siêu ngỡ ngàng chỉ vào mình, hỏi lại: “Ông nói tôi là người của Hoàng tộc họ Phùng sao? Lại còn là cháu đích tôn của Phùng Hoàng?”
Anh ta chỉ biết mình là trẻ mồ côi chứ không ngờ lại là người của một gia tộc hàng đầu, đã thế đó còn là Hoàng tộc họ Phùng, một trong hai Hoàng tộc lớn thời xa xưa.
“Điện hạ, những lời chúng tôi nói đều là thật, cậu cũng đã xác nhận ở tim cậu có kí hiệu gia tộc của Hoàng tộc họ Phùng rồi mà”.
“Điện hạ à, Hoàng Chủ thật sự nhớ cậu lắm, cậu hãy về cùng chúng tôi đi!”
“Hiện giờ trong cả Hoàng tộc họ Phùng thì cậu là người có tư cách trở thành người thừa kế nhất đấy!”
Hai ông lão liên tục khuyên nhủ.
Sắc mặt Mã Siêu rất khó coi, anh ta không hề hứng thú với thân thế thật sự của mình, đã quen với việc một thân một mình nhiều năm rồi.
Có gia tộc hay không cũng không sao cả.
Bây giờ vẫn chưa tìm được Dương Thanh, sao anh ta có thể đi Hoàng tộc họ Phùng được?
“Xin lỗi! Tôi không phải cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng gì cả, dù phải cũng không đi cùng các ông đâu!”
Nói xong, Mã Siêu muốn bỏ đi.
“Điện hạ! Cậu phải về với chúng tôi chứ!”
Anh ta vừa xoay người thì bị hai ông lão kia chặn đường.
Mã Siêu sâm mặt xuống đến đáng sợ, lạnh giọng nói: “Tránh rai”
Hai ông lão không quan tâm, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta.
Theo họ thấy thì Mã Siêu không có lý do gì để không về cả, vì chỉ cần trở về là sẽ được hưởng thụ sự giàu sang và quyền lực vô tận.
Thế mà anh ta lại từ chối, điều này làm cho họ rất kinh ngạc.
“Thưa điện hạ, Hoàng Chủ đã ra lệnh chúng tôi nhất định phải tìm cho được cậu và đưa cậu về Hoàng tộc, mong cậu đừng làm khó chúng tôi”.
Một ông lão tận tình khuyên bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.