Chương 2315
Tg Tiếu Tiếu
26/06/2022
Nhưng lão ta có thể khẳng định một điều, thực lực của Dương Thanh rất mạnh, ít nhất phải tới cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhìn gương mặt trẻ trung của Dương Thanh, bỗng lão ta cảm thấy thật khó có thể tiếp thu điều này. Nhưng sự thật chính là như vậy, một thanh niên có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng thì sao có thể là một người đơn giản? Advertisement
“Tôi sẽ chuyển lại lời cậu!”
Lão ta nói xong bèn nhấc Lý Bảo Phong lên, nhanh chóng rời đi.
Thượng Quan Nhu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt ôn hòa hẳn đi. Thực ra, chỉ khi nhìn Dương Thanh, cô ta mới có thể ẩn giấu sự sắc bén của mình. Advertisement
Quách Thăng đứng cạnh đó đã âm thầm mừng như điên, sau khi đoán được thân phận của Dương Thanh, lão ta liền hiểu được, tương lai nhà họ Quách sắp đạt tới đỉnh cao mới.
Quách Sở Sở là người xúc động nhiều nhất trong số những người ở đây.
Từ lúc gặp Dương Thanh trên máy bay, cô ta vẫn cho rãng Dương Thanh cố tình chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với mình để cố ý khiến cô ta chú tâm tới, đồng thời cô ta cũng không tin Dương Thanh thực sự muốn đến Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thậm chí khi đó, cô ta còn ép đưa Dương Thanh về nhà mình. Mãi cho đến lúc này, cô ta mới hiểu được mình đã hành động ngu xuẩn cỡ nào.
“Xin… Xin lỗi!”
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở lại lúng túng biểu đạt lòng áy náy. . Truyện Điền Văn
Dương Thanh cười nhìn Quách Sở Sở, sau đó mới nhìn sang Thượng Quan Nhu, nói: ‘Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Thượng Quan Nhu mời Dương Thanh cùng lên xe, anh bước lên trước, Thượng Quan Nhu mới theo sau.
Nhìn theo đoàn xe của Hoàng tộc Thượng Quan đi xa, Quách Sở Sở mới như giật mình tỉnh mộng, cô ta nhìn sang ông nội, hỏi: “Ông ơi, người tên Thanh này rốt cuộc là ai mà có thể được cả Thượng Quan Hoàng mời tới, thậm chí ngay cả Thượng Quan Nhu đứng trước mặt anh ấy cũng có vẻ cực kì cung kính?”
Quách Thắng nheo mắt cười cười, nhìn Quách Sở Sở, nói: “Cậu ta tên Thanh, lại có thể được Thượng Quan Hoàng coi trọng, cháu nói xem, khắp Chiêu Châu này có bao nhiêu thanh niên được như vậy?”
Quách Sở Sở thoáng sửng sốt, ngay sau đó, một cái tên xuất hiện trong đầu cô ta.
Mặt cô ta liền dại ra: “Anh ấy… anh ấy là Dương Thanh!”
Quách Thăng mỉm cười gật đầu, nói với Quách Sở Sở: ‘Sở Sở, lần này cháu đã lập công lớn với nhà họ Quách chúng ta, cháu đón được cậu Thanh về đây, quan trọng hơn cả, cháu còn nhận được một lời hứa của cậu ấy”.
“Sau này, cháu được tự do rồi, ông sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc hôn nhân của cháu nữa. Còn về phần Lý Bảo Phong kia, cậu ta không xứng với cô gái xuất sắc nhất của nhà họ Quách †a đâu”.
Nếu là trước đây Quách Thắng nói sẽ cho phép cô ta tự do kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kích động.
Nhưng ngày hôm nay, gặp được Dương Thanh rồi, nỗi lòng kích động của Quách Sở Sở lại tiêu tan rất nhiều, đáy lòng chất chứa bao tình cảm phức tạp, cô ta chua chát cười nói: “Lần này coi như nhờ họa được phúc sao?”
Bên kia, Dương Thanh ngồi trên xe riêng của Thượng Quan Hoàng tiến về phía Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thượng Quan Nhu cười cười nhìn chằm chằm Dương Thanh, Dương Thanh bị soi kĩ đến mất tự nhiên, bèn bất đắc dĩ nói: “Chị cứ nhìn chằm chằm tôi như thế để làm gì?”
“Hì hì”
Thượng Quan Nhu cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng đổi bộ mặt phong tình quyến rũ liếc anh một cái: ‘Gặp lại tôi mà cậu chẳng hề kích động chút nào nhỉ”.
“Nói sao thì chúng ta cũng coi như là chỗ bạn bè, bạn bè lâu ngày gặp lại chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?”
Nhìn gương mặt trẻ trung của Dương Thanh, bỗng lão ta cảm thấy thật khó có thể tiếp thu điều này. Nhưng sự thật chính là như vậy, một thanh niên có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng thì sao có thể là một người đơn giản? Advertisement
“Tôi sẽ chuyển lại lời cậu!”
Lão ta nói xong bèn nhấc Lý Bảo Phong lên, nhanh chóng rời đi.
Thượng Quan Nhu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt ôn hòa hẳn đi. Thực ra, chỉ khi nhìn Dương Thanh, cô ta mới có thể ẩn giấu sự sắc bén của mình. Advertisement
Quách Thăng đứng cạnh đó đã âm thầm mừng như điên, sau khi đoán được thân phận của Dương Thanh, lão ta liền hiểu được, tương lai nhà họ Quách sắp đạt tới đỉnh cao mới.
Quách Sở Sở là người xúc động nhiều nhất trong số những người ở đây.
Từ lúc gặp Dương Thanh trên máy bay, cô ta vẫn cho rãng Dương Thanh cố tình chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với mình để cố ý khiến cô ta chú tâm tới, đồng thời cô ta cũng không tin Dương Thanh thực sự muốn đến Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thậm chí khi đó, cô ta còn ép đưa Dương Thanh về nhà mình. Mãi cho đến lúc này, cô ta mới hiểu được mình đã hành động ngu xuẩn cỡ nào.
“Xin… Xin lỗi!”
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở lại lúng túng biểu đạt lòng áy náy. . Truyện Điền Văn
Dương Thanh cười nhìn Quách Sở Sở, sau đó mới nhìn sang Thượng Quan Nhu, nói: ‘Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Thượng Quan Nhu mời Dương Thanh cùng lên xe, anh bước lên trước, Thượng Quan Nhu mới theo sau.
Nhìn theo đoàn xe của Hoàng tộc Thượng Quan đi xa, Quách Sở Sở mới như giật mình tỉnh mộng, cô ta nhìn sang ông nội, hỏi: “Ông ơi, người tên Thanh này rốt cuộc là ai mà có thể được cả Thượng Quan Hoàng mời tới, thậm chí ngay cả Thượng Quan Nhu đứng trước mặt anh ấy cũng có vẻ cực kì cung kính?”
Quách Thắng nheo mắt cười cười, nhìn Quách Sở Sở, nói: “Cậu ta tên Thanh, lại có thể được Thượng Quan Hoàng coi trọng, cháu nói xem, khắp Chiêu Châu này có bao nhiêu thanh niên được như vậy?”
Quách Sở Sở thoáng sửng sốt, ngay sau đó, một cái tên xuất hiện trong đầu cô ta.
Mặt cô ta liền dại ra: “Anh ấy… anh ấy là Dương Thanh!”
Quách Thăng mỉm cười gật đầu, nói với Quách Sở Sở: ‘Sở Sở, lần này cháu đã lập công lớn với nhà họ Quách chúng ta, cháu đón được cậu Thanh về đây, quan trọng hơn cả, cháu còn nhận được một lời hứa của cậu ấy”.
“Sau này, cháu được tự do rồi, ông sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc hôn nhân của cháu nữa. Còn về phần Lý Bảo Phong kia, cậu ta không xứng với cô gái xuất sắc nhất của nhà họ Quách †a đâu”.
Nếu là trước đây Quách Thắng nói sẽ cho phép cô ta tự do kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kích động.
Nhưng ngày hôm nay, gặp được Dương Thanh rồi, nỗi lòng kích động của Quách Sở Sở lại tiêu tan rất nhiều, đáy lòng chất chứa bao tình cảm phức tạp, cô ta chua chát cười nói: “Lần này coi như nhờ họa được phúc sao?”
Bên kia, Dương Thanh ngồi trên xe riêng của Thượng Quan Hoàng tiến về phía Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thượng Quan Nhu cười cười nhìn chằm chằm Dương Thanh, Dương Thanh bị soi kĩ đến mất tự nhiên, bèn bất đắc dĩ nói: “Chị cứ nhìn chằm chằm tôi như thế để làm gì?”
“Hì hì”
Thượng Quan Nhu cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng đổi bộ mặt phong tình quyến rũ liếc anh một cái: ‘Gặp lại tôi mà cậu chẳng hề kích động chút nào nhỉ”.
“Nói sao thì chúng ta cũng coi như là chỗ bạn bè, bạn bè lâu ngày gặp lại chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.