Chương 1589: Còn có uẩn khúc khác
Tg Tiếu Tiếu
28/08/2021
"Lên xe đi!"
Phùng Chí Ngạo bỗng cất giọng như ra lệnh.
Tuy thái độ của đối phương cực kì kiêu ngạo nhưng Dương Thanh cũng không quá để ý, lần này anh tới Hoàng thành Phùng chính là để cứu người. Nay Mã Siêu, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An con trai Mã Siêu đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng, anh chỉ có thể hành động theo yêu cầu của đối phương.
Dương Thanh lên xe, xe phóng đi, hai mươi phút sau đã tới một tiệm trà.
Trên tầng cao nhất của tiệm trà, trong phòng riêng có tầm nhìn rộng rãi nhất, chỉ có hai người là Phùng Chí Ngạo và Dương Thanh đang ngồi đối diện nhau.
Dương Thanh bình thản nhìn Phùng Chí Ngạo, cất tiếng hỏi: "Ông dẫn tôi đến nơi này muốn nói gì thì hãy vào thẳng vấn đề đi".
Phùng Chí Ngạo nhấc tách trà sứ trắng, nhấp nhẹ một ngụm, đặt tách xuống rồi mới đưa cặp mặt sắc bén nhìn Dương Thanh, cất lời: "Tôi cần hợp tác với cậu".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng sửng sốt, ông ta tìm mình là để hợp tác?
Dương Thanh bình thản hỏi: "Đối với ông, hẳn tôi chỉ là một tên thôn dân nơi sơn dã thôi nhỉ? Một gã thôn dân nơi sơn dã thì có tư cách gì để hợp tác với ông?"
Phùng Chí Ngạo nói thẳng: "Tôi biết, Mã Siêu, người anh em tốt của cậu, cùng với con trai cậu ta, ngoài ra còn có cô gái tên Phùng Tiểu Uyển đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng".
"Chuyện tôi muốn hợp tác với cậu rất đơn giản, đó chính là muốn trợ giúp cậu đưa những người này rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng".
Ông ta vừa nói ra những lời này, Dương Thanh lập tức lâm vào bối rối, vốn tưởng đối phương có mưu đồ gì với mình, chuyện muốn hợp tác hẳn phải liên quan đến Đế Thôn.
Nhưng anh thật không ngờ, đối phương không chỉ biết rõ ý đồ của mình khi tới Hoàng thành Phùng mà còn chủ động đề nghị muốn giúp mình cứu người ra.
Song ngay sau đó, Dương Thanh đã nghĩ đến nguyên nhân sự việc.
Tại Hoàng tộc họ Phùng, có một quy định, thành viên nam giới thuộc dòng chính đầu tiên chào đời của mỗi thế hệ, từ khi sinh ra đã chính là người thừa kế của thế hệ đó.
Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời tiếp theo, nhưng Mã Siêu lại chính là người thừa kế của thế hệ sau Phùng Chí Ngạo, thậm chí, ngay cả con trai Mã Siêu - bé Tĩnh An cũng là người thừa kế đời sau đó.
Trong Hoàng tộc cổ xưa, tình thế vô cùng phức tạp, dù Phùng Chí Ngạo có thể kế thừa ngai vàng cũng không thể thay đổi quy định mà tổ tông truyền lại. Cho nên, chỉ khi làm Mã Siêu và bé Tĩnh An hoàn toàn rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai Phùng Chí Ngạo mới có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh lên tiếng: "Tôi không tin được ông!"
Nói đoạn, anh nhấc tách trà, uống một ngụm nước trà nóng, đặt tách xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phùng Chí Ngạo.
Phùng Chí Ngạo thoáng cau mày, lạnh giọng nói: "Điều tôi muốn chỉ là mỗi một người thừa kế các thế hệ đều rơi vào tay con cháu tôi, mà điều cậu muốn chính là người anh em của mình được an toàn, giữa chúng ta không có bất cứ xung đột về lợi ích nào, vì sao cậu không tin được tôi?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần Mã Siêu và bé Tĩnh An còn ở trong Hoàng tộc họ Phùng này thì dù ông muốn giết bọn họ cũng không dám. Nhưng nếu bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng thì chưa chắc. Vậy nên, bố con họ ở lại trong Hoàng thành Phùng mới là an toàn nhất".
"Một khi bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng, lấy thân phận và địa vị Đại hoàng tử Hoàng tộc họ Phùng của ông, muốn giết bọn họ chẳng phải quá dễ dàng?"
Đây chính là điều khiến Dương Thanh lo lắng nhất, Phùng Chí Ngạo là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, muốn giết Mã Siêu và bé Tĩnh An quả thật quá dễ dàng.
Cho dù có anh ở đây cũng rất khó lòng che chở hai người bọn họ an toàn tuyệt đối.
Phùng Chí Ngạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng tức giận, nói thẳng: "Tôi chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng này, còn chưa đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nếu tôi thật sự muốn giết người diệt khẩu thì từ hơn hai mươi năm trước đã giết luôn Mã Siêu rồi".
"Xem ra cậu hoàn toàn không hiểu gì về con người tôi, nếu cậu chịu khó hỏi thăm một chút sẽ biết tôi là loại người thế nào".
"Tôi cũng biết, hẳn cậu đang hoài nghi, chuyện đánh tráo Mã Siêu năm đó là do tôi làm, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi".
Nhìn thái độ nghiêm túc của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh lập tức bối rối, chẳng lẽ, chuyện năm đó Mã Siêu bị đánh tráo thực sự không liên quan gì đến Phùng Chí Ngạo?
Nhưng nếu không phải do Phùng Chí Ngạo gây nên thì chuyện này do ai làm?
Trầm mặc một hồi, Dương Thanh hỏi: "Vậy ông cho rằng, chuyện đó do ai làm?"
Phùng Chí Ngạo lập tức nói ngay không hề do dự: "Phùng Chí Viễn!"
"Sao lại thế được?"
Dương Thanh kinh ngạc ra mặt, Phùng Chí Viễn là bố đẻ của Mã Siêu, đã biết trước Mã Siêu chính là người thừa kế của thế hệ này, vì sao lại muốn vứt bỏ Mã Siêu?
Nếu việc đó đúng là do Phùng Chí Viễn gây nên thì hiện tại, vì sao ông ta lại đem Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng?
Phùng Chí Ngạo lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói, làm như vậy có thể mang đến lợi ích to lớn hơn cho cậu ta thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh lại trầm mặc.
Anh hiểu ngay ý của Phùng Chí Ngạo, đúng là có khả năng này. Nếu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu là sẽ đem đến lợi ích lớn cho Phùng Chí Viễn thì với sự vô tình của người trong Hoàng tộc, ông ta hoàn toàn có khả năng vứt bỏ con đẻ.
Mã Siêu là người thừa kế của thế hệ này trong Hoàng tộc họ Phùng, đây là chuyện đã không thể thay đổi, nhưng nếu ban đầu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu, đợi khi thời cơ chín muồi lại nhận Mã Siêu về Hoàng tộc, vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
"Tôi biết, hiện giờ muốn cậu tin tôi ngay là một việc rất khó, tôi có thể cho cậu ba ngày. Trong ba ngày này, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào".
Phùng Chí Ngạo bỗng đứng lên, nhìn Dương Thanh, nói tiếp: "Tôi biết, lần này cậu tới đây là định xông vào Hoàng tộc họ Phùng cướp người. Nhưng tôi có thể nói thẳng cho cậu hay, Hoàng tộc họ Phùng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chỉ cần cậu dám xông vào, tôi có thể bảo đảm, cậu sẽ chết không có chỗ chôn".
Dứt lời, ông ta quay đầu bước đi, Dương Thanh vẫn ngồi đó, rơi vào trầm tư.
Phùng Chí Ngạo bỗng cất giọng như ra lệnh.
Tuy thái độ của đối phương cực kì kiêu ngạo nhưng Dương Thanh cũng không quá để ý, lần này anh tới Hoàng thành Phùng chính là để cứu người. Nay Mã Siêu, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An con trai Mã Siêu đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng, anh chỉ có thể hành động theo yêu cầu của đối phương.
Dương Thanh lên xe, xe phóng đi, hai mươi phút sau đã tới một tiệm trà.
Trên tầng cao nhất của tiệm trà, trong phòng riêng có tầm nhìn rộng rãi nhất, chỉ có hai người là Phùng Chí Ngạo và Dương Thanh đang ngồi đối diện nhau.
Dương Thanh bình thản nhìn Phùng Chí Ngạo, cất tiếng hỏi: "Ông dẫn tôi đến nơi này muốn nói gì thì hãy vào thẳng vấn đề đi".
Phùng Chí Ngạo nhấc tách trà sứ trắng, nhấp nhẹ một ngụm, đặt tách xuống rồi mới đưa cặp mặt sắc bén nhìn Dương Thanh, cất lời: "Tôi cần hợp tác với cậu".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng sửng sốt, ông ta tìm mình là để hợp tác?
Dương Thanh bình thản hỏi: "Đối với ông, hẳn tôi chỉ là một tên thôn dân nơi sơn dã thôi nhỉ? Một gã thôn dân nơi sơn dã thì có tư cách gì để hợp tác với ông?"
Phùng Chí Ngạo nói thẳng: "Tôi biết, Mã Siêu, người anh em tốt của cậu, cùng với con trai cậu ta, ngoài ra còn có cô gái tên Phùng Tiểu Uyển đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng".
"Chuyện tôi muốn hợp tác với cậu rất đơn giản, đó chính là muốn trợ giúp cậu đưa những người này rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng".
Ông ta vừa nói ra những lời này, Dương Thanh lập tức lâm vào bối rối, vốn tưởng đối phương có mưu đồ gì với mình, chuyện muốn hợp tác hẳn phải liên quan đến Đế Thôn.
Nhưng anh thật không ngờ, đối phương không chỉ biết rõ ý đồ của mình khi tới Hoàng thành Phùng mà còn chủ động đề nghị muốn giúp mình cứu người ra.
Song ngay sau đó, Dương Thanh đã nghĩ đến nguyên nhân sự việc.
Tại Hoàng tộc họ Phùng, có một quy định, thành viên nam giới thuộc dòng chính đầu tiên chào đời của mỗi thế hệ, từ khi sinh ra đã chính là người thừa kế của thế hệ đó.
Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời tiếp theo, nhưng Mã Siêu lại chính là người thừa kế của thế hệ sau Phùng Chí Ngạo, thậm chí, ngay cả con trai Mã Siêu - bé Tĩnh An cũng là người thừa kế đời sau đó.
Trong Hoàng tộc cổ xưa, tình thế vô cùng phức tạp, dù Phùng Chí Ngạo có thể kế thừa ngai vàng cũng không thể thay đổi quy định mà tổ tông truyền lại. Cho nên, chỉ khi làm Mã Siêu và bé Tĩnh An hoàn toàn rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai Phùng Chí Ngạo mới có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh lên tiếng: "Tôi không tin được ông!"
Nói đoạn, anh nhấc tách trà, uống một ngụm nước trà nóng, đặt tách xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phùng Chí Ngạo.
Phùng Chí Ngạo thoáng cau mày, lạnh giọng nói: "Điều tôi muốn chỉ là mỗi một người thừa kế các thế hệ đều rơi vào tay con cháu tôi, mà điều cậu muốn chính là người anh em của mình được an toàn, giữa chúng ta không có bất cứ xung đột về lợi ích nào, vì sao cậu không tin được tôi?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần Mã Siêu và bé Tĩnh An còn ở trong Hoàng tộc họ Phùng này thì dù ông muốn giết bọn họ cũng không dám. Nhưng nếu bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng thì chưa chắc. Vậy nên, bố con họ ở lại trong Hoàng thành Phùng mới là an toàn nhất".
"Một khi bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng, lấy thân phận và địa vị Đại hoàng tử Hoàng tộc họ Phùng của ông, muốn giết bọn họ chẳng phải quá dễ dàng?"
Đây chính là điều khiến Dương Thanh lo lắng nhất, Phùng Chí Ngạo là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, muốn giết Mã Siêu và bé Tĩnh An quả thật quá dễ dàng.
Cho dù có anh ở đây cũng rất khó lòng che chở hai người bọn họ an toàn tuyệt đối.
Phùng Chí Ngạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng tức giận, nói thẳng: "Tôi chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng này, còn chưa đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nếu tôi thật sự muốn giết người diệt khẩu thì từ hơn hai mươi năm trước đã giết luôn Mã Siêu rồi".
"Xem ra cậu hoàn toàn không hiểu gì về con người tôi, nếu cậu chịu khó hỏi thăm một chút sẽ biết tôi là loại người thế nào".
"Tôi cũng biết, hẳn cậu đang hoài nghi, chuyện đánh tráo Mã Siêu năm đó là do tôi làm, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi".
Nhìn thái độ nghiêm túc của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh lập tức bối rối, chẳng lẽ, chuyện năm đó Mã Siêu bị đánh tráo thực sự không liên quan gì đến Phùng Chí Ngạo?
Nhưng nếu không phải do Phùng Chí Ngạo gây nên thì chuyện này do ai làm?
Trầm mặc một hồi, Dương Thanh hỏi: "Vậy ông cho rằng, chuyện đó do ai làm?"
Phùng Chí Ngạo lập tức nói ngay không hề do dự: "Phùng Chí Viễn!"
"Sao lại thế được?"
Dương Thanh kinh ngạc ra mặt, Phùng Chí Viễn là bố đẻ của Mã Siêu, đã biết trước Mã Siêu chính là người thừa kế của thế hệ này, vì sao lại muốn vứt bỏ Mã Siêu?
Nếu việc đó đúng là do Phùng Chí Viễn gây nên thì hiện tại, vì sao ông ta lại đem Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng?
Phùng Chí Ngạo lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói, làm như vậy có thể mang đến lợi ích to lớn hơn cho cậu ta thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh lại trầm mặc.
Anh hiểu ngay ý của Phùng Chí Ngạo, đúng là có khả năng này. Nếu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu là sẽ đem đến lợi ích lớn cho Phùng Chí Viễn thì với sự vô tình của người trong Hoàng tộc, ông ta hoàn toàn có khả năng vứt bỏ con đẻ.
Mã Siêu là người thừa kế của thế hệ này trong Hoàng tộc họ Phùng, đây là chuyện đã không thể thay đổi, nhưng nếu ban đầu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu, đợi khi thời cơ chín muồi lại nhận Mã Siêu về Hoàng tộc, vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
"Tôi biết, hiện giờ muốn cậu tin tôi ngay là một việc rất khó, tôi có thể cho cậu ba ngày. Trong ba ngày này, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào".
Phùng Chí Ngạo bỗng đứng lên, nhìn Dương Thanh, nói tiếp: "Tôi biết, lần này cậu tới đây là định xông vào Hoàng tộc họ Phùng cướp người. Nhưng tôi có thể nói thẳng cho cậu hay, Hoàng tộc họ Phùng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chỉ cần cậu dám xông vào, tôi có thể bảo đảm, cậu sẽ chết không có chỗ chôn".
Dứt lời, ông ta quay đầu bước đi, Dương Thanh vẫn ngồi đó, rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.