Chương 656: Đừng manh động
Tg Tiếu Tiếu
25/05/2021
Cảnh Dương Thanh đá bay Tống Hoa Đông đã khiến đám đông sợ ngây người.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, bầu không khí lại bùng lên, tiếng hoan hô vang dội khắp sàn boxing.
Người trung niên mặc áo vải sau lưng Tống Hoa Vỹ nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt cảnh giác, hình như đang sợ anh đột ngột ra tay với Tống Hoa Vỹ. Ông ta vô thức tiến lên một bước, chắn trước mặt hắn.
"Cậu dám giết dòng chính của nhà họ Tống à?"
Tống Hoa Vỹ quát với vẻ không dám tin, cơn giận khiến hắn sắp nổ tung tới nơi rồi.
Dương Thanh híp mắt: "Tôi sẽ không chấp nếu người khác có ý định giết tôi, nhưng nếu đối phương làm thế thật thì chỉ còn con đường chết!"
Lúc này, trên người Dương Thanh tràn ngập sự uy nghiêm của người ngồi trên cao.
Anh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, sở hữu thực lực và địa vị có một không hai, trên đời này, mấy ai có được khí thế như anh chứ?
Trước ánh mắt của Dương Thanh, Tống Hoa Vỹ chỉ cảm thấy như đang bị dã thú để mắt đến, bỗng rùng mình.
Hắn là cháu đích tôn nhà họ Tống, có hy vọng trở thành người thừa kế nhất, sao có thể là kẻ ngu được?
Từ khi cao thủ áo vải chắn trước mặt hắn, hắn đã nhận ra Dương Thanh rất mạnh, ngay cả cao thủ bên cạnh hắn cũng cảm nhận được mối đe dọa lớn lao.
Bằng không, ông ta đã không làm thế.
"Anh cả, anh đừng manh động!"
Lúc này Tống Hoa Nghĩa cũng hoàn hồn, vội bước lên trước, lo lắng nói.
Theo hắn ta thấy, địa vị của Dương Thanh trong quân đội rất cao, có lẽ rất gần với trung tâm quyền lực. Đó là vị trí ngang ngửa với dòng chính của Hoàng tộc đấy.
Bây giờ Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, nếu anh giết nốt Tống Hoa Vỹ, có lẽ quan hệ giữa nhà họ Tống và Dương Thanh sẽ tới mức một mất một còn.
Đến khi đó, rất có thể nhà họ Tống sẽ gặp phải tai ương lớn lao.
Tuy hắn ta chủ động làm quen với Dương Thanh, còn mời Dương Thanh chiến đấu giúp, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ anh giết đối thủ của mình.
"Tống Hoa Nghĩa, đây chính là người mà em mời đến thi đấu à?"
Tống Hoa Vỹ nhìn Tống Hoa Nghĩa bằng ánh mắt sắc bén, nghiến răng nghiến lợi: "Giờ cậu ta giết Hoa Đông rồi, để anh xem xem em định ăn nói với gia tộc ra sao!"
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa hơi khó coi, lúc này hắn ta thừa nhận hay phủ nhận đều dở cả.
"Ngay cả chủ gia tộc họ Tống cũng không có tư cách mời tôi thi đấu đâu!", Dương Thanh lạnh lùng nói.
Tuy anh không quan tâm tới sống chết của Tống Hoa Nghĩa nhưng hai người cũng được xem như bạn bè bình thường, không nhất thiết phải lôi Tống Hoa Nghĩa vào chuyện này.
Rõ ràng Tống Hoa Vỹ đang định thừa cơ diệt trừ Tống Hoa Nghĩa.
Dù sao Tống Hoa Đông đã chết, bây giờ chỉ còn Tống Hoa Nghĩa có tư cách đấu đá với hắn thôi.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Tống Hoa Vỹ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu, bỗng trầm giọng nói.
Cả thực lực mạnh mẽ lẫn khí thế mà Dương Thanh thể hiện ra đều khiến hắn cảm nhận được, Dương Thanh có lai lịch không tầm thường.
"Nó chỉ là con rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi, anh không cần lo lắng".
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên.
Đám đông thi nhau nhìn sang, thấy một thanh niên đang chậm rãi bước tới.
Thấy rõ người tới, Tống Hoa Vỹ lập tức nhướng mày: "Vũ Văn Bân!"
Người đến chính là Vũ Văn Bân, sau lưng Vũ Văn Bân là lão già đã cứu anh ta lần trước.
"Tính ra nó còn là em trai tôi, mười năm trước, nó đã bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí bị trục xuất khỏi Yến Đô rồi".
"Năm năm trước, nó vẫn chỉ là thằng ở rể mà thôi, nhưng sau đó nó nhập ngũ năm năm, vừa về cách đây không lâu".
"Nó học bản lĩnh từ trong quân đội".
"Nhưng cho dù thực lực của nó mạnh đến mấy, cuối cùng nó vẫn chỉ có một mình".
Vũ Văn Bân cười híp mắt.
Nghe thấy thế, Tống Hoa Vỹ mới biết được thân phận của Dương Thanh. Thì ra anh đã làm lính năm năm, khó trách thực lực mạnh đến thế.
"Vũ Văn Bân, đây là chuyện của nhà họ Tống, không liên quan gì tới cậu, cậu đừng châm ngòi ly gián nữa", Tống Hoa Nghĩa cũng đứng dậy, nói với vẻ không vui.
Hắn ta cũng biết những gì mà Vũ Văn Bân nói, nhưng Vũ Văn Bân nói quá đơn giản, với thực lực của Dương Thanh, sao có thể là binh lính bình thường được?
Vũ Văn Bân dang tay ra, mỉm cười: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, nếu mấy người nghĩ tôi đang châm ngòi thì cũng không sao hết".
Tống Hoa Vỹ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Việc Dương Thanh làm đã khiến cả hắn lẫn nhà họ Tống mất mặt.
Nhưng nếu ra tay với Dương Thanh thật, liệu cao thủ mà hắn dẫn tới đây có đối phó được không?
Tuy hắn biết Dương Thanh là con rơi của gia tộc Vũ Văn, nhưng cũng không ngu tới mức nghĩ Dương Thanh chỉ là một người lính vừa xuất ngũ.
Anh đã giết cao thủ tới thi đấu giúp Tống Hoa Đông và Tống Hoa Đông chỉ bằng một cú đá.
Sao người như thế có thể tầm thường được?
"Tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Tống là gì trên sàn đấu!"
Đúng lúc này, cao thủ mặc áo vải bên cạnh Tống Hoa Vỹ chợt nói.
"Nếu cậu là đàn ông thì gặp trên sàn đấu!", Tống Hoa Vỹ cũng tìm được bậc thang đi xuống, bèn đe dọa Dương Thanh rồi dẫn người rời đi.
Dương Thanh không để ý đến sự uy hiếp của đối phương, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân: "Lần trước tao chưa giết mày, mày tưởng hôm nay mày sẽ sống tiếp được chắc?"
Trước ánh mắt hung tợn của Dương Thanh, Vũ Văn Bân không khỏi run rẩy, tức giận nói: "Nếu đang ở ngoài kia, chắc tao sẽ bị câu nói này của mày dọa, nhưng mày muốn giết tao ở club Hoàng Kim á, nằm mơ đi!"
Anh ta vốn muốn xem trận đấu giữa Tống Hoa Vỹ và Dương Thanh, không ngờ Tống Hoa Vỹ lại chạy mất.
"Thế ư?"
Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười hài hước.
Lão già mặc sườn xám nam lập tức tiến lên một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: "Tôi dám cam đoan, chỉ cần cậu ra tay ở đây, cậu sẽ chết không có chỗ chôn đấy!"
"Ông đang đe dọa tôi đấy à?"
Dương Thanh cười.
Ngay sau đó, bóng anh bỗng nhoáng lên, lập tức tới trước mặt Vũ Văn Bân.
"Bốp!"
Anh tóm cổ Vũ Văn Bân rồi nhấc bổng anh ta lên trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Vào giờ phút này, trong mắt lão già mặc sườn xám nam tràn ngập vẻ kinh hãi.
Lão ta từng đánh với Dương Thanh, đương nhiên cũng biết Dương Thanh rất mạnh. Nhưng lão ta không ngờ anh có thể bắt giữ Vũ Văn Bân ngay trước mắt lão ta.
Khi đánh với lão già mặc sườn xám nam lần trước, Dương Thanh vẫn chưa dốc toàn lực, anh thả họ đi cũng vì Vũ Văn Bân biết bí mật của mẹ anh.
"Bây giờ Vũ Văn Bân sống hay chết đều do ý muốn của tôi, ông làm gì được tôi nào?"
Dương Thanh khinh miệt nhìn lão già kia, lạnh lùng hỏi.
Hầu hết mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, dù sao anh cũng vừa giết một người thuộc dòng chính nhà họ Tống.
Bây giờ, sống chết của một người khác thuộc dòng chính của tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng đang nằm trong tay anh, chẳng lẽ anh định giết người tiếp à?
Vũ Văn Bân cảm thấy vô cùng nhục nhã, bị Dương Thanh xách lên trước mặt nhiều người như thế, đúng là sỉ nhục.
"Cậu đừng manh động!", lão già mặc sườn xám nam không dám khiêu khích Dương Thanh, nghiêm nghị nói.
Cùng lúc đó, mấy hơi thở mạnh mẽ đang ẩn náu trong club Hoàng Kim cũng nhắm vào Dương Thanh.
- ---------------------------
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, bầu không khí lại bùng lên, tiếng hoan hô vang dội khắp sàn boxing.
Người trung niên mặc áo vải sau lưng Tống Hoa Vỹ nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt cảnh giác, hình như đang sợ anh đột ngột ra tay với Tống Hoa Vỹ. Ông ta vô thức tiến lên một bước, chắn trước mặt hắn.
"Cậu dám giết dòng chính của nhà họ Tống à?"
Tống Hoa Vỹ quát với vẻ không dám tin, cơn giận khiến hắn sắp nổ tung tới nơi rồi.
Dương Thanh híp mắt: "Tôi sẽ không chấp nếu người khác có ý định giết tôi, nhưng nếu đối phương làm thế thật thì chỉ còn con đường chết!"
Lúc này, trên người Dương Thanh tràn ngập sự uy nghiêm của người ngồi trên cao.
Anh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, sở hữu thực lực và địa vị có một không hai, trên đời này, mấy ai có được khí thế như anh chứ?
Trước ánh mắt của Dương Thanh, Tống Hoa Vỹ chỉ cảm thấy như đang bị dã thú để mắt đến, bỗng rùng mình.
Hắn là cháu đích tôn nhà họ Tống, có hy vọng trở thành người thừa kế nhất, sao có thể là kẻ ngu được?
Từ khi cao thủ áo vải chắn trước mặt hắn, hắn đã nhận ra Dương Thanh rất mạnh, ngay cả cao thủ bên cạnh hắn cũng cảm nhận được mối đe dọa lớn lao.
Bằng không, ông ta đã không làm thế.
"Anh cả, anh đừng manh động!"
Lúc này Tống Hoa Nghĩa cũng hoàn hồn, vội bước lên trước, lo lắng nói.
Theo hắn ta thấy, địa vị của Dương Thanh trong quân đội rất cao, có lẽ rất gần với trung tâm quyền lực. Đó là vị trí ngang ngửa với dòng chính của Hoàng tộc đấy.
Bây giờ Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, nếu anh giết nốt Tống Hoa Vỹ, có lẽ quan hệ giữa nhà họ Tống và Dương Thanh sẽ tới mức một mất một còn.
Đến khi đó, rất có thể nhà họ Tống sẽ gặp phải tai ương lớn lao.
Tuy hắn ta chủ động làm quen với Dương Thanh, còn mời Dương Thanh chiến đấu giúp, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ anh giết đối thủ của mình.
"Tống Hoa Nghĩa, đây chính là người mà em mời đến thi đấu à?"
Tống Hoa Vỹ nhìn Tống Hoa Nghĩa bằng ánh mắt sắc bén, nghiến răng nghiến lợi: "Giờ cậu ta giết Hoa Đông rồi, để anh xem xem em định ăn nói với gia tộc ra sao!"
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa hơi khó coi, lúc này hắn ta thừa nhận hay phủ nhận đều dở cả.
"Ngay cả chủ gia tộc họ Tống cũng không có tư cách mời tôi thi đấu đâu!", Dương Thanh lạnh lùng nói.
Tuy anh không quan tâm tới sống chết của Tống Hoa Nghĩa nhưng hai người cũng được xem như bạn bè bình thường, không nhất thiết phải lôi Tống Hoa Nghĩa vào chuyện này.
Rõ ràng Tống Hoa Vỹ đang định thừa cơ diệt trừ Tống Hoa Nghĩa.
Dù sao Tống Hoa Đông đã chết, bây giờ chỉ còn Tống Hoa Nghĩa có tư cách đấu đá với hắn thôi.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Tống Hoa Vỹ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu, bỗng trầm giọng nói.
Cả thực lực mạnh mẽ lẫn khí thế mà Dương Thanh thể hiện ra đều khiến hắn cảm nhận được, Dương Thanh có lai lịch không tầm thường.
"Nó chỉ là con rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi, anh không cần lo lắng".
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên.
Đám đông thi nhau nhìn sang, thấy một thanh niên đang chậm rãi bước tới.
Thấy rõ người tới, Tống Hoa Vỹ lập tức nhướng mày: "Vũ Văn Bân!"
Người đến chính là Vũ Văn Bân, sau lưng Vũ Văn Bân là lão già đã cứu anh ta lần trước.
"Tính ra nó còn là em trai tôi, mười năm trước, nó đã bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí bị trục xuất khỏi Yến Đô rồi".
"Năm năm trước, nó vẫn chỉ là thằng ở rể mà thôi, nhưng sau đó nó nhập ngũ năm năm, vừa về cách đây không lâu".
"Nó học bản lĩnh từ trong quân đội".
"Nhưng cho dù thực lực của nó mạnh đến mấy, cuối cùng nó vẫn chỉ có một mình".
Vũ Văn Bân cười híp mắt.
Nghe thấy thế, Tống Hoa Vỹ mới biết được thân phận của Dương Thanh. Thì ra anh đã làm lính năm năm, khó trách thực lực mạnh đến thế.
"Vũ Văn Bân, đây là chuyện của nhà họ Tống, không liên quan gì tới cậu, cậu đừng châm ngòi ly gián nữa", Tống Hoa Nghĩa cũng đứng dậy, nói với vẻ không vui.
Hắn ta cũng biết những gì mà Vũ Văn Bân nói, nhưng Vũ Văn Bân nói quá đơn giản, với thực lực của Dương Thanh, sao có thể là binh lính bình thường được?
Vũ Văn Bân dang tay ra, mỉm cười: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, nếu mấy người nghĩ tôi đang châm ngòi thì cũng không sao hết".
Tống Hoa Vỹ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Việc Dương Thanh làm đã khiến cả hắn lẫn nhà họ Tống mất mặt.
Nhưng nếu ra tay với Dương Thanh thật, liệu cao thủ mà hắn dẫn tới đây có đối phó được không?
Tuy hắn biết Dương Thanh là con rơi của gia tộc Vũ Văn, nhưng cũng không ngu tới mức nghĩ Dương Thanh chỉ là một người lính vừa xuất ngũ.
Anh đã giết cao thủ tới thi đấu giúp Tống Hoa Đông và Tống Hoa Đông chỉ bằng một cú đá.
Sao người như thế có thể tầm thường được?
"Tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Tống là gì trên sàn đấu!"
Đúng lúc này, cao thủ mặc áo vải bên cạnh Tống Hoa Vỹ chợt nói.
"Nếu cậu là đàn ông thì gặp trên sàn đấu!", Tống Hoa Vỹ cũng tìm được bậc thang đi xuống, bèn đe dọa Dương Thanh rồi dẫn người rời đi.
Dương Thanh không để ý đến sự uy hiếp của đối phương, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân: "Lần trước tao chưa giết mày, mày tưởng hôm nay mày sẽ sống tiếp được chắc?"
Trước ánh mắt hung tợn của Dương Thanh, Vũ Văn Bân không khỏi run rẩy, tức giận nói: "Nếu đang ở ngoài kia, chắc tao sẽ bị câu nói này của mày dọa, nhưng mày muốn giết tao ở club Hoàng Kim á, nằm mơ đi!"
Anh ta vốn muốn xem trận đấu giữa Tống Hoa Vỹ và Dương Thanh, không ngờ Tống Hoa Vỹ lại chạy mất.
"Thế ư?"
Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười hài hước.
Lão già mặc sườn xám nam lập tức tiến lên một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: "Tôi dám cam đoan, chỉ cần cậu ra tay ở đây, cậu sẽ chết không có chỗ chôn đấy!"
"Ông đang đe dọa tôi đấy à?"
Dương Thanh cười.
Ngay sau đó, bóng anh bỗng nhoáng lên, lập tức tới trước mặt Vũ Văn Bân.
"Bốp!"
Anh tóm cổ Vũ Văn Bân rồi nhấc bổng anh ta lên trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Vào giờ phút này, trong mắt lão già mặc sườn xám nam tràn ngập vẻ kinh hãi.
Lão ta từng đánh với Dương Thanh, đương nhiên cũng biết Dương Thanh rất mạnh. Nhưng lão ta không ngờ anh có thể bắt giữ Vũ Văn Bân ngay trước mắt lão ta.
Khi đánh với lão già mặc sườn xám nam lần trước, Dương Thanh vẫn chưa dốc toàn lực, anh thả họ đi cũng vì Vũ Văn Bân biết bí mật của mẹ anh.
"Bây giờ Vũ Văn Bân sống hay chết đều do ý muốn của tôi, ông làm gì được tôi nào?"
Dương Thanh khinh miệt nhìn lão già kia, lạnh lùng hỏi.
Hầu hết mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, dù sao anh cũng vừa giết một người thuộc dòng chính nhà họ Tống.
Bây giờ, sống chết của một người khác thuộc dòng chính của tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng đang nằm trong tay anh, chẳng lẽ anh định giết người tiếp à?
Vũ Văn Bân cảm thấy vô cùng nhục nhã, bị Dương Thanh xách lên trước mặt nhiều người như thế, đúng là sỉ nhục.
"Cậu đừng manh động!", lão già mặc sườn xám nam không dám khiêu khích Dương Thanh, nghiêm nghị nói.
Cùng lúc đó, mấy hơi thở mạnh mẽ đang ẩn náu trong club Hoàng Kim cũng nhắm vào Dương Thanh.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.