Chương 1449: Long Tấn ra uy
Tg Tiếu Tiếu
13/08/2021
Long Tấn thật sự muốn giết người, chuyện ngày mai cực kỳ quan trọng, dường như có thể xác định Hoàng tộc họ Diệp đang nhằm vào Đế Thôn.
Lão ta rất rõ ràng Dương Thanh tuyệt đối không để Đế Thôn xuất thế, đến ngày mai, Dương Thanh chắc chắn phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp.
Đã như vậy, Hoàng tộc họ Long đã không còn sự lựa chọn, chỉ có thể kiên định đứng cùng chiến tuyến với Dương Thanh.
Một khi chuyện bọn họ bàn luận bị bại lộ, Hoàng tộc họ Diệp nhất định sẽ xuống tay với Hoàng tộc họ Long đầu tiên.
Cảm nhận được sát khí đang không ngừng tăng lên của Long Tấn, chủ của bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long lập tức thay đổi sắc mặt, cho dù là Vu Thủy vẫn luôn chọn trung lập cũng lộ vẻ sợ hãi.
“Long Hoàng bớt giận!”
Vu Thủy vội vàng lên tiếng, sau đó đảo mắt qua ba chủ gia tộc còn lại, nói: “Nếu Long Hoàng muốn đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, vậy những gia tộc thuộc Hoàng thành Long đương nhiên phải ủng hộ Long Hoàng, các vị thấy tôi nói có đúng không?”
Giang Văn Sơn cũng vội vàng gật đầu: “Nếu Long Hoàng đã chọn phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, vậy nhà họ Giang chúng tôi đương nhiên sẽ ủng hộ”.
Lâm Huy cũng nói: “Nhà họ Lâm cũng ủng hộ Long Hoàng”.
Bốn gia tộc lớn nhất thời chỉ còn nhà họ Phương không bày tỏ thái độ, ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía Phương Nho.
Phương Nho hít sâu một hơi, nhìn về phía Long Tấn, nói: “Long Hoàng, tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, tất cả phải xem tình hình mà quyết định, dẫu sao chúng ta còn chưa biết thái độ của các Hoàng thành khác, nếu tùy tiện đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, e là sẽ bị chúng giết gà dọa khỉ”.
“Tôi cho là nếu ngày mai những gia tộc đứng đầu các Hoàng thành khác cũng đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, mà Long Hoàng nói sẽ khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Phương Nho tôi sẽ tuyệt đối không nói hai lời”.
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi Long Hoàng một vấn đề, ông kiên trì chuyện đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp như vậy là vì cậu ta sao?”
Vừa nói, Phương Nho vừa chỉ tay về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhất thời hơi nhíu mày, khi nhìn về phía Phương Nho, ánh mắt mang cả chút sát khí.
Từ lúc bắt đầu, Phương Nho này đã có thái độ rất thù định với anh.
Trong mắt Long Tấn thoáng lóe lên tia lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm Phương Nho, nói: “Lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, không được bất kính với cậu Thanh, nếu không ông sẽ phải trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của mình”.
Phương Nho mặt không biểu cảm, không thèm nhìn Dương Thanh, chỉ thu lại ngón tay đang chỉ về phía Dương Thanh, nhìn Long Tấn nói: “Hoàng tộc họ Diệp đã tuyến bố muốn phong sát tập đoàn Nhạn Thanh, mà chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh chính là cậu ta, đương nhiên cậu ta nhất định phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp”.
“Hiện giờ, Long Hoàng nhất định phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, còn từng công khai tuyên bố Hoàng tộc họ Long muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Cho nên ông nhất quyết đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp chỉ vì cậu ta, đúng không?”
Căn phòng rộng rãi nhất thời lặng ngắt như tờ.
Người của ba gia tộc lớn khác đều vô cùng kinh ngạc, tựa như không ngờ Phương Nho lại to gan như vậy, chất vấn Long Tấn ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù họ cũng biết nguyên nhân Long Tấn muốn đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp là bởi vì Dương Thanh, nhưng không ai dám nói trước mặt mọi người.
Nhưng trong lời nói của Phương Nho lại vô cùng khinh thường Dương Thanh.
Thấy Long Tấn sắp nổi điên, lúc này Dương Thanh bỗng nói: “Cho dù Hoàng tộc họ Diệp nhằm vào Đế Thôn, hay là vì muốn thể hiện sức mạnh trước mặt các thế lực đứng đầu Chiêu Châu để tám phương kinh sợ, ông chủ Phương cho là nếu Hoàng thành Long chọn thế yếu, là có thể khiến Hoàng tộc họ Diệp đối xử lễ độ sao?”
“Hừ!”
Phương Nho lạnh lùng nói: “Tôi không cầu Hoàng tộc họ Diệp đối xử lễ độ, chỉ cầu nhà họ Phương có thể bình an vô sự”.
“Nếu ông là Long Hoàng, mà lại không suy nghĩ cho an nguy của Hoàng thành Long, đó chính là bi ai của các gia tộc ở Hoàng thành Long!”
“Láo xược!”
Long Tấn tức giận quát một tiếng, vỗ bàn đứng lên, không nhịn được cơn giận: “Phương Nho, ông thật sự cho là tôi không dám ra tay với ông?”
Phương Nho ra vẻ không sợ gì cả, cười lạnh nói: “Long Hoàng, ông là Hoàng Chủ của Hoàng thành Long, sao có thể không dám ra tay với tôi? Tôi chỉ nói thật mà thôi, nếu Long Hoàng không muốn nghe, cứ coi như tôi bộc bạch hết rồi, còn ngày mai Long Hoàng muốn đối mặt với Hoàng tộc họ Diệp như thế nào, cũng do Long Hoàng quyết định. Chỉ là nhà họ Phương chúng tôi không muốn vì một người không liên quan mà đẩy mình vào cảnh nguy nan”.
Hiển nhiên, người không liên quan mà lão ta nói là Dương Thanh.
Dứt lời, lão ta đứng lên, ánh mắt liếc qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Long Tấn, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn tưởng rằng Long Hoàng triệu tập chúng tôi tới đây thật sự là vì thượng lượng đối sách ngày mai. Lại không ngờ rằng chúng tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình, nhưng Long Hoàng vẫn không muốn nghe, mà khăng khăng làm theo ý mình, đã như vậy thứ cho tôi không thể theo cùng”.
Nói xong, lão ta định rời đi.
Nhưng lão ta vừa mới đi được mấy bước, hai cao thủ của Hoàng tộc họ Long đã chặn đường lại.
Phương Nho nhất thời nhíu mày, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Long Tấn, lạnh lùng nói: “Long Hoàng định ra tay với tôi sao?”
Long Tấn tức giận không thể kiềm được, chỉ không lên tiếng, từ đầu đến cuối ánh mắt âm trầm vẫn chằm chằm Phương Nho.
Phương Nho không cam lòng yếu thế, sau đó một luồng khí thế võ đạo như có như không cũng tràn ra từ trên người lão ta.
Hiển nhiên, một khi Long Hoàng ra tay với lão ta, lão ta cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Lúc này, những người đứng đầu của ba gia tộc lớn khác đều không nói gì, sâu trong đáy mắt đầy vẻ chờ mong.
Hoàng tộc họ Long của hiện tại đã trải qua một lần rung chuyển lớn, tổn thất không ít cao thủ Thần Cảnh, thậm chí ngay cả Long Phúc – Long Hoàng đời trước cũng bị Vô Danh giết chết.
Người của các thế lực lớn ở Hoàng thành Long chỉ biết Long Hoàng đời trước đã chết, cũng biết Hoàng tộc họ Long đã mất rất nhiều cao thủ Thần Cảnh, nên thực lực hiện tại đã giảm đi rất nhiều.
Còn rốt cuộc Hoàng tộc họ Long đã xảy ra chuyện gì, ngoài người của Hoàng tộc họ Long thì không ai biết.
Bởi vậy mấy gia tộc lớn ở Hoàng thành Long mới dám công khai nghi ngờ Long Tấn. Nếu không phải Long Tấn muốn giết người, sợ là không chỉ Phương Nho, chủ của ba gia tộc lớn vẫn sẽ tiếp tục làm khó Long Tấn.
Dương Thanh hơi híp mắt lại, nhưng anh không nhúng tay vào. Đây là chuyện của Hoàng thành Long, có một số chuyện Long Tấn phải tự xử lý.
Chỉ khi Long Tấn xử lý tốt, mới có thể cắt đứt mối hoạ sau này.
“Phương Nho, tôi cho ông thêm một cơ hội lựa chọn cuối cùng”, Long Tấn bỗng nhiên nói.
Lần này, sự tức giận trên người lão ta tựa như đột nhiên biến mất, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Nhưng ai ai ở đây cũng có thể cảm nhận được dưới sự bình tĩnh của Long Tấn, đang ẩn giấu một cơn cuồng nộ kinh người.
Phương Nho cũng thầm lo âu, lão ta dám làm như vậy cũng là đang đánh cược, cược Long Tấn không dám tùy tiện ra tay với lão ta.
Dẫu sao cảnh giới võ đạo của lão ta đã sớm bước vào Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong mắt lão ta, Long Tấn cũng ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta lại không biết thực lực võ đạo của Long Tấn đã sớm bước vào cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ còn một chút nữa thôi là đột phá Siêu Phàm Cảnh.
Yên lặng hồi lâu, Phương Nho bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi không cần bất kỳ ai cho tôi cơ hội, chỉ biết là tất cả cơ hội đều nằm trong tay mình”.
Dứt lời, lão ta dứt khoát xoay người, bước đi.
“Xem ra tôi không ra uy, có vài người thật sự khi dễ tôi”, Long Tấn bỗng nói.
Sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra từ cơ thể lão ta.
Phương Nho mới đi tới cửa phòng bao bỗng dừng bước, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong sự khiếp sợ còn vô cùng sợ hãi: “Ông… cảnh giới võ đạo của ông đã là bán bộ Siêu Phàm Cảnh!”
Lão ta rất rõ ràng Dương Thanh tuyệt đối không để Đế Thôn xuất thế, đến ngày mai, Dương Thanh chắc chắn phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp.
Đã như vậy, Hoàng tộc họ Long đã không còn sự lựa chọn, chỉ có thể kiên định đứng cùng chiến tuyến với Dương Thanh.
Một khi chuyện bọn họ bàn luận bị bại lộ, Hoàng tộc họ Diệp nhất định sẽ xuống tay với Hoàng tộc họ Long đầu tiên.
Cảm nhận được sát khí đang không ngừng tăng lên của Long Tấn, chủ của bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long lập tức thay đổi sắc mặt, cho dù là Vu Thủy vẫn luôn chọn trung lập cũng lộ vẻ sợ hãi.
“Long Hoàng bớt giận!”
Vu Thủy vội vàng lên tiếng, sau đó đảo mắt qua ba chủ gia tộc còn lại, nói: “Nếu Long Hoàng muốn đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, vậy những gia tộc thuộc Hoàng thành Long đương nhiên phải ủng hộ Long Hoàng, các vị thấy tôi nói có đúng không?”
Giang Văn Sơn cũng vội vàng gật đầu: “Nếu Long Hoàng đã chọn phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, vậy nhà họ Giang chúng tôi đương nhiên sẽ ủng hộ”.
Lâm Huy cũng nói: “Nhà họ Lâm cũng ủng hộ Long Hoàng”.
Bốn gia tộc lớn nhất thời chỉ còn nhà họ Phương không bày tỏ thái độ, ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía Phương Nho.
Phương Nho hít sâu một hơi, nhìn về phía Long Tấn, nói: “Long Hoàng, tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, tất cả phải xem tình hình mà quyết định, dẫu sao chúng ta còn chưa biết thái độ của các Hoàng thành khác, nếu tùy tiện đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, e là sẽ bị chúng giết gà dọa khỉ”.
“Tôi cho là nếu ngày mai những gia tộc đứng đầu các Hoàng thành khác cũng đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, mà Long Hoàng nói sẽ khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Phương Nho tôi sẽ tuyệt đối không nói hai lời”.
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi Long Hoàng một vấn đề, ông kiên trì chuyện đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp như vậy là vì cậu ta sao?”
Vừa nói, Phương Nho vừa chỉ tay về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhất thời hơi nhíu mày, khi nhìn về phía Phương Nho, ánh mắt mang cả chút sát khí.
Từ lúc bắt đầu, Phương Nho này đã có thái độ rất thù định với anh.
Trong mắt Long Tấn thoáng lóe lên tia lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm Phương Nho, nói: “Lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, không được bất kính với cậu Thanh, nếu không ông sẽ phải trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của mình”.
Phương Nho mặt không biểu cảm, không thèm nhìn Dương Thanh, chỉ thu lại ngón tay đang chỉ về phía Dương Thanh, nhìn Long Tấn nói: “Hoàng tộc họ Diệp đã tuyến bố muốn phong sát tập đoàn Nhạn Thanh, mà chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh chính là cậu ta, đương nhiên cậu ta nhất định phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp”.
“Hiện giờ, Long Hoàng nhất định phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, còn từng công khai tuyên bố Hoàng tộc họ Long muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Cho nên ông nhất quyết đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp chỉ vì cậu ta, đúng không?”
Căn phòng rộng rãi nhất thời lặng ngắt như tờ.
Người của ba gia tộc lớn khác đều vô cùng kinh ngạc, tựa như không ngờ Phương Nho lại to gan như vậy, chất vấn Long Tấn ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù họ cũng biết nguyên nhân Long Tấn muốn đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp là bởi vì Dương Thanh, nhưng không ai dám nói trước mặt mọi người.
Nhưng trong lời nói của Phương Nho lại vô cùng khinh thường Dương Thanh.
Thấy Long Tấn sắp nổi điên, lúc này Dương Thanh bỗng nói: “Cho dù Hoàng tộc họ Diệp nhằm vào Đế Thôn, hay là vì muốn thể hiện sức mạnh trước mặt các thế lực đứng đầu Chiêu Châu để tám phương kinh sợ, ông chủ Phương cho là nếu Hoàng thành Long chọn thế yếu, là có thể khiến Hoàng tộc họ Diệp đối xử lễ độ sao?”
“Hừ!”
Phương Nho lạnh lùng nói: “Tôi không cầu Hoàng tộc họ Diệp đối xử lễ độ, chỉ cầu nhà họ Phương có thể bình an vô sự”.
“Nếu ông là Long Hoàng, mà lại không suy nghĩ cho an nguy của Hoàng thành Long, đó chính là bi ai của các gia tộc ở Hoàng thành Long!”
“Láo xược!”
Long Tấn tức giận quát một tiếng, vỗ bàn đứng lên, không nhịn được cơn giận: “Phương Nho, ông thật sự cho là tôi không dám ra tay với ông?”
Phương Nho ra vẻ không sợ gì cả, cười lạnh nói: “Long Hoàng, ông là Hoàng Chủ của Hoàng thành Long, sao có thể không dám ra tay với tôi? Tôi chỉ nói thật mà thôi, nếu Long Hoàng không muốn nghe, cứ coi như tôi bộc bạch hết rồi, còn ngày mai Long Hoàng muốn đối mặt với Hoàng tộc họ Diệp như thế nào, cũng do Long Hoàng quyết định. Chỉ là nhà họ Phương chúng tôi không muốn vì một người không liên quan mà đẩy mình vào cảnh nguy nan”.
Hiển nhiên, người không liên quan mà lão ta nói là Dương Thanh.
Dứt lời, lão ta đứng lên, ánh mắt liếc qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Long Tấn, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn tưởng rằng Long Hoàng triệu tập chúng tôi tới đây thật sự là vì thượng lượng đối sách ngày mai. Lại không ngờ rằng chúng tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình, nhưng Long Hoàng vẫn không muốn nghe, mà khăng khăng làm theo ý mình, đã như vậy thứ cho tôi không thể theo cùng”.
Nói xong, lão ta định rời đi.
Nhưng lão ta vừa mới đi được mấy bước, hai cao thủ của Hoàng tộc họ Long đã chặn đường lại.
Phương Nho nhất thời nhíu mày, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Long Tấn, lạnh lùng nói: “Long Hoàng định ra tay với tôi sao?”
Long Tấn tức giận không thể kiềm được, chỉ không lên tiếng, từ đầu đến cuối ánh mắt âm trầm vẫn chằm chằm Phương Nho.
Phương Nho không cam lòng yếu thế, sau đó một luồng khí thế võ đạo như có như không cũng tràn ra từ trên người lão ta.
Hiển nhiên, một khi Long Hoàng ra tay với lão ta, lão ta cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Lúc này, những người đứng đầu của ba gia tộc lớn khác đều không nói gì, sâu trong đáy mắt đầy vẻ chờ mong.
Hoàng tộc họ Long của hiện tại đã trải qua một lần rung chuyển lớn, tổn thất không ít cao thủ Thần Cảnh, thậm chí ngay cả Long Phúc – Long Hoàng đời trước cũng bị Vô Danh giết chết.
Người của các thế lực lớn ở Hoàng thành Long chỉ biết Long Hoàng đời trước đã chết, cũng biết Hoàng tộc họ Long đã mất rất nhiều cao thủ Thần Cảnh, nên thực lực hiện tại đã giảm đi rất nhiều.
Còn rốt cuộc Hoàng tộc họ Long đã xảy ra chuyện gì, ngoài người của Hoàng tộc họ Long thì không ai biết.
Bởi vậy mấy gia tộc lớn ở Hoàng thành Long mới dám công khai nghi ngờ Long Tấn. Nếu không phải Long Tấn muốn giết người, sợ là không chỉ Phương Nho, chủ của ba gia tộc lớn vẫn sẽ tiếp tục làm khó Long Tấn.
Dương Thanh hơi híp mắt lại, nhưng anh không nhúng tay vào. Đây là chuyện của Hoàng thành Long, có một số chuyện Long Tấn phải tự xử lý.
Chỉ khi Long Tấn xử lý tốt, mới có thể cắt đứt mối hoạ sau này.
“Phương Nho, tôi cho ông thêm một cơ hội lựa chọn cuối cùng”, Long Tấn bỗng nhiên nói.
Lần này, sự tức giận trên người lão ta tựa như đột nhiên biến mất, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Nhưng ai ai ở đây cũng có thể cảm nhận được dưới sự bình tĩnh của Long Tấn, đang ẩn giấu một cơn cuồng nộ kinh người.
Phương Nho cũng thầm lo âu, lão ta dám làm như vậy cũng là đang đánh cược, cược Long Tấn không dám tùy tiện ra tay với lão ta.
Dẫu sao cảnh giới võ đạo của lão ta đã sớm bước vào Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong mắt lão ta, Long Tấn cũng ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta lại không biết thực lực võ đạo của Long Tấn đã sớm bước vào cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ còn một chút nữa thôi là đột phá Siêu Phàm Cảnh.
Yên lặng hồi lâu, Phương Nho bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi không cần bất kỳ ai cho tôi cơ hội, chỉ biết là tất cả cơ hội đều nằm trong tay mình”.
Dứt lời, lão ta dứt khoát xoay người, bước đi.
“Xem ra tôi không ra uy, có vài người thật sự khi dễ tôi”, Long Tấn bỗng nói.
Sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra từ cơ thể lão ta.
Phương Nho mới đi tới cửa phòng bao bỗng dừng bước, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong sự khiếp sợ còn vô cùng sợ hãi: “Ông… cảnh giới võ đạo của ông đã là bán bộ Siêu Phàm Cảnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.