Chương 1557: Mạnh mẽ giết Nhị Cảnh
Tg Tiếu Tiếu
24/08/2021
Thấy nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy cùng xuất hiện, sắc mặt Dương Thanh trở nên cực kì khó coi, với thực lực hiện tại của anh, dù đối thủ chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, anh cũng khó lòng giết chết đối phương, trừ khi ra tay bất ngờ, hạ gục đối thủ trong giây lát.
Huống chi, lần này có đến tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng xuất hiện, anh đã thật sự bị dồn vào đường cùng rồi.
"Thật không ngờ nhà họ Lý ẩn giấu lực lượng sâu đến thế, lần này thậm chí đã bồi dưỡng ra được chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, các vị nói xem, nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào cho gia tộc họ Lý?"
Dương Thanh vờ trấn tĩnh, cười lạnh bảo. Tám vị cao thủ nghe nói đến đó đều run người lên, tuy bọn họ đã biến mất năm mươi năm, nhưng thông qua Lý Trọng, nay bọn họ cũng đã nắm rõ tình hình bên ngoài.
Kể cả trong bốn Hoàng tộc lớn nhất Chiêu Châu đều rất hiếm thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà nay một gia tộc họ Lý nho nhỏ lại sở hữu nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến vậy, một khi tin này bị tiết lộ ra ngoài, gia tộc họ Lý sẽ lập tức trở thành đích ngắm của tất cả mọi người.
"Chỉ cần giết mày thì tin này sẽ không bị lộ ra ngoài, đúng không?", cao thủ cầm đầu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dương Thanh cười nhạt: "Chẳng lẽ các ông thực sự coi tôi là kẻ yếu ớt dễ bắt nạt đấy à? Lẽ nào Lý Trọng chưa nói cho các ông biết, khi tôi ở vào trạng thái đỉnh cao thì mạnh cỡ nào?"
Cao thủ cầm đầu kia khinh thường cười nhạt: "Mày cũng vừa nói, đó là lúc mày ở vào trạng thái đỉnh cao, nhưng giờ thì sao? Giờ mày đã biến thành một kẻ vô dụng, có thể làm gì được tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tao?"
Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Đúng là điếc không sợ súng, các ông không thể biết được mình đang phải đối mặt với cao thủ cấp độ nào đâu. Đúng vậy, ông nói đúng, tôi còn chưa khôi phục tu vi đỉnh cao. Nhưng lúc tôi ở trạng thái đỉnh cao thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chỉ miễn cưỡng coi là đã đánh bại tôi thôi. Vậy các ông nghĩ xem, tuy bây giờ tôi chưa khôi phục tu vi cao nhất nhưng chẳng lẽ lại đã yếu đến độ không giải quyết nổi mấy kẻ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh như các ông hay sao?"
"Mày chán sống rồi!"
Tám cao thủ đã giận điên lên, Dương Thanh nói như vậy quả thật là đã nhục mạ bọn họ quá đáng.
Dương Thanh nói bọn họ chỉ là lũ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh không phải chỉ là thuận miệng mắng chửi mà là đoán ra được. Trước đó, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng đi với Lý Giang Hùng đã bị anh giết chết trong nháy mắt, sau này, Thượng Quan Nhu nói cho anh hay, đó là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, đã tiến sát tới Nhị Cảnh.
Mặc dù không cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người những cao thủ này nhưng anh cũng biết, so với đám người này, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ngày đó được Lý Trọng phái đi nhất định phải có thực lực nằm ở top trên.
Bởi khi đó, Lý Trọng cũng đang lo rằng võ thuật của anh chưa hoàn toàn bị phế mất, chỉ biết anh bị trọng thương, cho nên nếu đã phái cao thủ đến gặp anh thì nhất định phải là loại cao thủ có thực lực cực mạnh.
Nếu đã thế, Dương Thanh đoán rằng, trong tám gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại, đại đa số hẳn chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh nhất chắc cũng chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Anh đã tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thứ này đúng là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng anh cũng biết, với những người không có thiên phú võ thuật, khi thực lực đạt tới một cấp độ nào đó sẽ bắt đầu thấy khó mà tiếp tục tiến nhanh nữa.
Trong bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, hiện mới chỉ thấy Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra, Dương Thanh ngờ rằng, vị cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tiếp đó còn có những người bảo vệ Hoàng tộc xưa nay luôn ẩn thân không xuất hiện.
Ngay cả Hoàng tộc đều không được mấy người có được thiên phú võ thuật xuất chúng để có thể tiến vào Siêu Phàm Cảnh, huống chi là nhà họ Lý?
Vậy nên, Dương Thanh đoán rằng, tám cao thủ trước mặt đây, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Thấy thế, tám cao thủ đều cực kì tức tối, cả đám chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh tại chỗ.
Nhưng trước khi bọn họ đi truy bắt Dương Thanh, Lý Trọng đã dặn trước, phải thận trọng ứng đối, mặc dù tu vi võ thuật của Dương Thanh chưa khôi phục nhưng thể xác vẫn đang ở trình độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, có khả năng giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ trong nháy mắt. Dương Thanh cười ha hả, nói: "Chớ lảm nhảm nữa làm gì, chẳng phải các ông đang muốn giết tôi đó sao? Giờ tôi đứng yên đây, chờ các ông tới giết đấy!"
Lúc này, Dương Thanh đang bình thản đứng đó, sắc mặt tuyệt không có chút sợ hãi nào, như thể anh hoàn toàn không coi đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này ra gì.
"Nếu mày đã muốn chết thì chúng tao sẽ giúp mày toại nguyện!"
Cao thủ đứng đầu sát khí đằng đằng nói. Ngay sau đó lão ta quay sang phân công cao thủ đứng bên cạnh: "Chú hai, chú lên đi! Thằng ranh này vẫn còn giấu một vài bí mật quan trọng, tốt nhất là bắt sống".
"Rõ!"
Cao thủ được gọi là chú hai lập tức tiến về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn ung dung đứng đợi, ngoài mặt bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh đang tràn đầy lo âu. Kì thực lúc này anh có thể sử dụng viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài chừng mười phút.
Tuy cao thủ nhà họ Lý đã tìm đến chỗ anh nhưng chắc chắn nhà họ Lý sẽ không thả tin tức này tới tai Hoàng tộc họ Thượng Quan, dẫu sao, bọn họ cũng không muốn để lộ bí mật về tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, mặc dù Hoàng tộc đã có suy đoán nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được nhà họ Lý.
Vậy nên, hiện tại tình huống nguy hiểm nhất cùng lắm là Lý Trọng tới đây.
Lý Trọng không tới, Dương Thanh không thể dùng viên thuốc kia được, bằng không, trong mười phút ngắn ngủi, nếu anh không thể giải quyết được Lý Trọng thì hôm nay coi như anh chết chắc rồi.
Đối thủ hiện tại đứng hàng thứ hai, vậy có nghĩa là thực lực cũng thuộc hàng cao trong đám cao thủ, thậm chí có thể khá gần với thực lực của tên cầm đầu.
"Ranh con, mày có gì muốn trăn trối không? Nếu không thì tao ra tay đây, đương nhiên, dù có thì tao cũng không định nhắn giùm mày đâu".
Lão già kia nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: "Đứng cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần chút coi! Hay là, ông sợ tôi quá, cho nên không dám tới gần?"
Lão già này đúng là rất thận trọng, nhưng lời của Dương Thanh cũng đã thành công chọc giận lão ta.
"Anh hai!"
Bảy cao thủ còn lại đồng thanh gào lên phẫn hận.
Thân thể "anh hai" bay thẳng về phía bọn họ như một bao cát vừa bị đấm bay.
Cao thủ cầm đầu vội vã đón lấy thân thể lão ta, chỉ tiếc, trái tim lão ta đã bị đánh nát, hoàn toàn mất đi sự sống.
Cao thủ cầm đầu lập tức đau đớn gào lên: "Chú hai, chú yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho chú!"
Huống chi, lần này có đến tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng xuất hiện, anh đã thật sự bị dồn vào đường cùng rồi.
"Thật không ngờ nhà họ Lý ẩn giấu lực lượng sâu đến thế, lần này thậm chí đã bồi dưỡng ra được chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, các vị nói xem, nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào cho gia tộc họ Lý?"
Dương Thanh vờ trấn tĩnh, cười lạnh bảo. Tám vị cao thủ nghe nói đến đó đều run người lên, tuy bọn họ đã biến mất năm mươi năm, nhưng thông qua Lý Trọng, nay bọn họ cũng đã nắm rõ tình hình bên ngoài.
Kể cả trong bốn Hoàng tộc lớn nhất Chiêu Châu đều rất hiếm thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà nay một gia tộc họ Lý nho nhỏ lại sở hữu nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến vậy, một khi tin này bị tiết lộ ra ngoài, gia tộc họ Lý sẽ lập tức trở thành đích ngắm của tất cả mọi người.
"Chỉ cần giết mày thì tin này sẽ không bị lộ ra ngoài, đúng không?", cao thủ cầm đầu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dương Thanh cười nhạt: "Chẳng lẽ các ông thực sự coi tôi là kẻ yếu ớt dễ bắt nạt đấy à? Lẽ nào Lý Trọng chưa nói cho các ông biết, khi tôi ở vào trạng thái đỉnh cao thì mạnh cỡ nào?"
Cao thủ cầm đầu kia khinh thường cười nhạt: "Mày cũng vừa nói, đó là lúc mày ở vào trạng thái đỉnh cao, nhưng giờ thì sao? Giờ mày đã biến thành một kẻ vô dụng, có thể làm gì được tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tao?"
Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Đúng là điếc không sợ súng, các ông không thể biết được mình đang phải đối mặt với cao thủ cấp độ nào đâu. Đúng vậy, ông nói đúng, tôi còn chưa khôi phục tu vi đỉnh cao. Nhưng lúc tôi ở trạng thái đỉnh cao thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chỉ miễn cưỡng coi là đã đánh bại tôi thôi. Vậy các ông nghĩ xem, tuy bây giờ tôi chưa khôi phục tu vi cao nhất nhưng chẳng lẽ lại đã yếu đến độ không giải quyết nổi mấy kẻ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh như các ông hay sao?"
"Mày chán sống rồi!"
Tám cao thủ đã giận điên lên, Dương Thanh nói như vậy quả thật là đã nhục mạ bọn họ quá đáng.
Dương Thanh nói bọn họ chỉ là lũ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh không phải chỉ là thuận miệng mắng chửi mà là đoán ra được. Trước đó, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng đi với Lý Giang Hùng đã bị anh giết chết trong nháy mắt, sau này, Thượng Quan Nhu nói cho anh hay, đó là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, đã tiến sát tới Nhị Cảnh.
Mặc dù không cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người những cao thủ này nhưng anh cũng biết, so với đám người này, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ngày đó được Lý Trọng phái đi nhất định phải có thực lực nằm ở top trên.
Bởi khi đó, Lý Trọng cũng đang lo rằng võ thuật của anh chưa hoàn toàn bị phế mất, chỉ biết anh bị trọng thương, cho nên nếu đã phái cao thủ đến gặp anh thì nhất định phải là loại cao thủ có thực lực cực mạnh.
Nếu đã thế, Dương Thanh đoán rằng, trong tám gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại, đại đa số hẳn chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh nhất chắc cũng chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Anh đã tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thứ này đúng là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng anh cũng biết, với những người không có thiên phú võ thuật, khi thực lực đạt tới một cấp độ nào đó sẽ bắt đầu thấy khó mà tiếp tục tiến nhanh nữa.
Trong bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, hiện mới chỉ thấy Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra, Dương Thanh ngờ rằng, vị cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tiếp đó còn có những người bảo vệ Hoàng tộc xưa nay luôn ẩn thân không xuất hiện.
Ngay cả Hoàng tộc đều không được mấy người có được thiên phú võ thuật xuất chúng để có thể tiến vào Siêu Phàm Cảnh, huống chi là nhà họ Lý?
Vậy nên, Dương Thanh đoán rằng, tám cao thủ trước mặt đây, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Thấy thế, tám cao thủ đều cực kì tức tối, cả đám chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh tại chỗ.
Nhưng trước khi bọn họ đi truy bắt Dương Thanh, Lý Trọng đã dặn trước, phải thận trọng ứng đối, mặc dù tu vi võ thuật của Dương Thanh chưa khôi phục nhưng thể xác vẫn đang ở trình độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, có khả năng giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ trong nháy mắt. Dương Thanh cười ha hả, nói: "Chớ lảm nhảm nữa làm gì, chẳng phải các ông đang muốn giết tôi đó sao? Giờ tôi đứng yên đây, chờ các ông tới giết đấy!"
Lúc này, Dương Thanh đang bình thản đứng đó, sắc mặt tuyệt không có chút sợ hãi nào, như thể anh hoàn toàn không coi đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này ra gì.
"Nếu mày đã muốn chết thì chúng tao sẽ giúp mày toại nguyện!"
Cao thủ đứng đầu sát khí đằng đằng nói. Ngay sau đó lão ta quay sang phân công cao thủ đứng bên cạnh: "Chú hai, chú lên đi! Thằng ranh này vẫn còn giấu một vài bí mật quan trọng, tốt nhất là bắt sống".
"Rõ!"
Cao thủ được gọi là chú hai lập tức tiến về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn ung dung đứng đợi, ngoài mặt bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh đang tràn đầy lo âu. Kì thực lúc này anh có thể sử dụng viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài chừng mười phút.
Tuy cao thủ nhà họ Lý đã tìm đến chỗ anh nhưng chắc chắn nhà họ Lý sẽ không thả tin tức này tới tai Hoàng tộc họ Thượng Quan, dẫu sao, bọn họ cũng không muốn để lộ bí mật về tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, mặc dù Hoàng tộc đã có suy đoán nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được nhà họ Lý.
Vậy nên, hiện tại tình huống nguy hiểm nhất cùng lắm là Lý Trọng tới đây.
Lý Trọng không tới, Dương Thanh không thể dùng viên thuốc kia được, bằng không, trong mười phút ngắn ngủi, nếu anh không thể giải quyết được Lý Trọng thì hôm nay coi như anh chết chắc rồi.
Đối thủ hiện tại đứng hàng thứ hai, vậy có nghĩa là thực lực cũng thuộc hàng cao trong đám cao thủ, thậm chí có thể khá gần với thực lực của tên cầm đầu.
"Ranh con, mày có gì muốn trăn trối không? Nếu không thì tao ra tay đây, đương nhiên, dù có thì tao cũng không định nhắn giùm mày đâu".
Lão già kia nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: "Đứng cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần chút coi! Hay là, ông sợ tôi quá, cho nên không dám tới gần?"
Lão già này đúng là rất thận trọng, nhưng lời của Dương Thanh cũng đã thành công chọc giận lão ta.
"Anh hai!"
Bảy cao thủ còn lại đồng thanh gào lên phẫn hận.
Thân thể "anh hai" bay thẳng về phía bọn họ như một bao cát vừa bị đấm bay.
Cao thủ cầm đầu vội vã đón lấy thân thể lão ta, chỉ tiếc, trái tim lão ta đã bị đánh nát, hoàn toàn mất đi sự sống.
Cao thủ cầm đầu lập tức đau đớn gào lên: "Chú hai, chú yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho chú!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.