Chương 456: Muốn nhận nhau sao?
Tg Tiếu Tiếu
05/05/2021
"Khốn kiếp! Mày dám đe dọa tao à!"
Nhìn theo bóng dáng Dương Thanh xa dần, Diệp Mạn thẹn quá hóa giận, nói: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
"Thưa bà chủ, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì hơn!"
Lương Liên đột nhiên lên tiếng.
"Muốn đi thì ông tự đi đi! Trước khi hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho, tôi không thể đi được!"
Diệp Mạn giận dữ rống lên.
Lương Liên bất đắc dĩ nói: "Bà chủ, ngay cả cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật Ngưu Căn Huy cũng phải chết trong tay cậu ta. Bà nghĩa cậu ta sợ nhà họ Diệp sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mạn cứng đờ.
Là con gái nhà họ Diệp, còn là người được phái tới Giang Hải chấp hành nhiệm vụ liên hôn, bà ta vốn không phải người ngu xuẩn.
Lời nói của Lương Liên khiến bà ta tỉnh táo lại.
Hiệp hội Võ thuật có chi hội trải rộng khắp toàn cầu, thực lực tổng hợp không thua kém bất kì gia tộc lớn nào của Yến Đô.
Cao thủ như Ngưu Căn Huy còn bị Dương Thanh giết chết thì bà ta có là gì?
Lời đe dọa của Dương Thanh không phải nói chơi.
Trong đầu bà ta bỗng tái hiện lại hình ảnh Dương Thanh giết chết Ngưu Căn Huy ở hội võ, vô thức run lên.
Cho đến giờ phút này, bà ta mới ý thức được, mình vừa đối mặt với nhân vật kinh khủng cỡ nào.
"Nhưng nếu cứ thế rời đi, chẳng phải nhiệm vụ gia tộc giao cho tôi đã thất bại rồi sao? Ông phải biết chuyện này vô cùng quan trọng với tôi".
Diệp Mạn nghiến răng nói, ánh mắt tràn ngập không cam lòng.
Lương Liên thở dài: "Nhưng nếu bà không chịu đi, cậu ta sẽ giết bà. Còn thứ gì quan trọng hơn tính mạng nữa?"
Thực ra, ông ta rất muốn nói nếu ban đầu Diệp Mạn đối xử lịch thiệp với Dương Thanh một chút, hoặc là chịu bỏ công điều tra rõ ràng về Dương Thanh thì chuyện đã không đến nước này.
Đương nhiên, chắn chắn ông ta không thể nói ra.
Sau khi rời đi, Dương Thanh lái xe đến tập đoàn Tam Hòa.
Vừa rồi anh chỉ đe dọa Diệp Mạn mà thôi, không hề bấm số gọi đi.
Dù sao Diệp Mạn cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm, anh không thể giết bà ta được.
Trước đây, Châu Ngọc Thúy khốn nạn đến thế, thậm chí còn muốn lấy mạng anh nhiều lần mà anh vẫn không ra tay giết bà ta.
Anh đe dọa Diệp Mạn chỉ vì không muốn khiến Tần Thanh Tâm đau lòng.
Khó khăn lắm Tần Thanh Tâm mới thoát khỏi bóng ma tâm lý do Châu Ngọc Thúy gây ra. Nếu biết sự thật về Diệp Mạn, liệu cô có chịu nổi không?
"Chồng!"
Ngay lúc Dương Thanh còn đang miên man suy nghĩ, cửa bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Tần Thanh Tâm uể oải ngồi vào xe.
"Không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay có rất nhiều công ty chủ động muốn hợp tác với bọn em, em phải tiếp bao nhiêu khách hàng".
Tần Thanh Tâm thắt dây an toàn, tựa đầu vào ghế mệt mỏi nói.
Đương nhiên Dương Thanh biết vì sao, sáng nay anh vừa đánh bại Ngưu Căn Huy, trở thành người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Những gia tộc hàng đầu kia sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Chắn hẳn không chỉ có tập đoàn Tam Hòa mà cả tập đoàn Nhạn Thanh và các sản nghiệp khác trong tay anh đều gặp tình huống này.
"Đôi lúc em nên ủy quyền cho cấp dưới, như vậy sẽ không quá mệt mỏi".
Dương Thanh đau lòng nói.
Tần Thanh Tâm mỉm cười, quay đầu sang nhìn Dương Thanh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc: "Anh biết mà, tập đoàn Tam Hòa do một tay em sáng lập, em muốn tự tay biến nó thành doanh nghiệp lớn tầm cỡ quốc tế".
Dương Thanh cười khổ lắc đầu. Với tài lực và địa vị ngày nay của anh, muốn giúp tập đoàn Tam Hòa trở thành doanh nghiệp lớn tầm cỡ quốc tế thì có gì khó?
Nhưng anh cũng hiểu được lòng cô. Giống như tập đoàn Nhạn Thanh là kỉ niệm duy nhất mẹ anh để lại, anh sẽ tự mình quản lý và phát triển nó thành doanh nghiệp số một Chiêu Châu.
"À đúng rồi, người đàn bà kia lại tới tìm em".
Tần Thanh Tâm bỗng nói.
"Diệp Mạn?"
Dương Thanh nhíu mày.
Tần Thanh Tâm gật đầu, sắc mặt phức tạp, ánh mắt có chút chờ mong. Cô chậm rãi nói: "Bà ta nói biết chuyện về mẹ đẻ của em, muốn hẹn em ra nói chuyện".
Nghe vậy, Dương Thanh hơi cau mày rồi trầm ngâm.
Anh đã cảnh cáo Diệp Mạn, không ngờ bà ta vẫn dám tiếp tục quấy rầy Tần Thanh Tâm.
"Sao anh không nói gì?"
Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thanh, nghi hoặc hỏi: "Hình như anh không vui khi biết bà ta định kể chuyện của mẹ đẻ cho em nghe?"
"Em thực sự muốn tìm lại bố mẹ đẻ sao?", Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Tần Thanh Tâm cười chua chát, nói: "Tuy em không biết vì sao bố mẹ lại vứt bỏ em, nhưng em nghĩ trên đời này không có người làm cha làm mẹ nào không yêu thương con mình".
"Có lẽ bọn họ bỏ em là vì bất đắc dĩ. Em muốn hỏi trực tiếp bọn họ, rốt cuộc tại sao lại vứt bỏ em?"
Tâm trạng Tần Thanh Tâm cực kì bình thản, như đang nói về một chuyện chẳng liên quan tới mình: "Nếu bọn họ thực sự bị ép buộc, có lẽ em sẽ tha thứ cho họ".
"Chồng à, anh sẽ ủng hộ em chứ?"
Tần Thanh Tâm chớp nhẹ đôi mắt to tròn trong veo ngước nhìn Dương Thanh.
"Em không sợ bọn họ sẽ giống Châu Ngọc Thúy, vì lợi ích cá nhân mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì, nhận lại em cũng chỉ vì muốn lợi dụng em sao?"
Dương Thanh đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Nhìn theo bóng dáng Dương Thanh xa dần, Diệp Mạn thẹn quá hóa giận, nói: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
"Thưa bà chủ, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì hơn!"
Lương Liên đột nhiên lên tiếng.
"Muốn đi thì ông tự đi đi! Trước khi hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho, tôi không thể đi được!"
Diệp Mạn giận dữ rống lên.
Lương Liên bất đắc dĩ nói: "Bà chủ, ngay cả cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật Ngưu Căn Huy cũng phải chết trong tay cậu ta. Bà nghĩa cậu ta sợ nhà họ Diệp sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mạn cứng đờ.
Là con gái nhà họ Diệp, còn là người được phái tới Giang Hải chấp hành nhiệm vụ liên hôn, bà ta vốn không phải người ngu xuẩn.
Lời nói của Lương Liên khiến bà ta tỉnh táo lại.
Hiệp hội Võ thuật có chi hội trải rộng khắp toàn cầu, thực lực tổng hợp không thua kém bất kì gia tộc lớn nào của Yến Đô.
Cao thủ như Ngưu Căn Huy còn bị Dương Thanh giết chết thì bà ta có là gì?
Lời đe dọa của Dương Thanh không phải nói chơi.
Trong đầu bà ta bỗng tái hiện lại hình ảnh Dương Thanh giết chết Ngưu Căn Huy ở hội võ, vô thức run lên.
Cho đến giờ phút này, bà ta mới ý thức được, mình vừa đối mặt với nhân vật kinh khủng cỡ nào.
"Nhưng nếu cứ thế rời đi, chẳng phải nhiệm vụ gia tộc giao cho tôi đã thất bại rồi sao? Ông phải biết chuyện này vô cùng quan trọng với tôi".
Diệp Mạn nghiến răng nói, ánh mắt tràn ngập không cam lòng.
Lương Liên thở dài: "Nhưng nếu bà không chịu đi, cậu ta sẽ giết bà. Còn thứ gì quan trọng hơn tính mạng nữa?"
Thực ra, ông ta rất muốn nói nếu ban đầu Diệp Mạn đối xử lịch thiệp với Dương Thanh một chút, hoặc là chịu bỏ công điều tra rõ ràng về Dương Thanh thì chuyện đã không đến nước này.
Đương nhiên, chắn chắn ông ta không thể nói ra.
Sau khi rời đi, Dương Thanh lái xe đến tập đoàn Tam Hòa.
Vừa rồi anh chỉ đe dọa Diệp Mạn mà thôi, không hề bấm số gọi đi.
Dù sao Diệp Mạn cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm, anh không thể giết bà ta được.
Trước đây, Châu Ngọc Thúy khốn nạn đến thế, thậm chí còn muốn lấy mạng anh nhiều lần mà anh vẫn không ra tay giết bà ta.
Anh đe dọa Diệp Mạn chỉ vì không muốn khiến Tần Thanh Tâm đau lòng.
Khó khăn lắm Tần Thanh Tâm mới thoát khỏi bóng ma tâm lý do Châu Ngọc Thúy gây ra. Nếu biết sự thật về Diệp Mạn, liệu cô có chịu nổi không?
"Chồng!"
Ngay lúc Dương Thanh còn đang miên man suy nghĩ, cửa bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Tần Thanh Tâm uể oải ngồi vào xe.
"Không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay có rất nhiều công ty chủ động muốn hợp tác với bọn em, em phải tiếp bao nhiêu khách hàng".
Tần Thanh Tâm thắt dây an toàn, tựa đầu vào ghế mệt mỏi nói.
Đương nhiên Dương Thanh biết vì sao, sáng nay anh vừa đánh bại Ngưu Căn Huy, trở thành người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Những gia tộc hàng đầu kia sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Chắn hẳn không chỉ có tập đoàn Tam Hòa mà cả tập đoàn Nhạn Thanh và các sản nghiệp khác trong tay anh đều gặp tình huống này.
"Đôi lúc em nên ủy quyền cho cấp dưới, như vậy sẽ không quá mệt mỏi".
Dương Thanh đau lòng nói.
Tần Thanh Tâm mỉm cười, quay đầu sang nhìn Dương Thanh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc: "Anh biết mà, tập đoàn Tam Hòa do một tay em sáng lập, em muốn tự tay biến nó thành doanh nghiệp lớn tầm cỡ quốc tế".
Dương Thanh cười khổ lắc đầu. Với tài lực và địa vị ngày nay của anh, muốn giúp tập đoàn Tam Hòa trở thành doanh nghiệp lớn tầm cỡ quốc tế thì có gì khó?
Nhưng anh cũng hiểu được lòng cô. Giống như tập đoàn Nhạn Thanh là kỉ niệm duy nhất mẹ anh để lại, anh sẽ tự mình quản lý và phát triển nó thành doanh nghiệp số một Chiêu Châu.
"À đúng rồi, người đàn bà kia lại tới tìm em".
Tần Thanh Tâm bỗng nói.
"Diệp Mạn?"
Dương Thanh nhíu mày.
Tần Thanh Tâm gật đầu, sắc mặt phức tạp, ánh mắt có chút chờ mong. Cô chậm rãi nói: "Bà ta nói biết chuyện về mẹ đẻ của em, muốn hẹn em ra nói chuyện".
Nghe vậy, Dương Thanh hơi cau mày rồi trầm ngâm.
Anh đã cảnh cáo Diệp Mạn, không ngờ bà ta vẫn dám tiếp tục quấy rầy Tần Thanh Tâm.
"Sao anh không nói gì?"
Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thanh, nghi hoặc hỏi: "Hình như anh không vui khi biết bà ta định kể chuyện của mẹ đẻ cho em nghe?"
"Em thực sự muốn tìm lại bố mẹ đẻ sao?", Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Tần Thanh Tâm cười chua chát, nói: "Tuy em không biết vì sao bố mẹ lại vứt bỏ em, nhưng em nghĩ trên đời này không có người làm cha làm mẹ nào không yêu thương con mình".
"Có lẽ bọn họ bỏ em là vì bất đắc dĩ. Em muốn hỏi trực tiếp bọn họ, rốt cuộc tại sao lại vứt bỏ em?"
Tâm trạng Tần Thanh Tâm cực kì bình thản, như đang nói về một chuyện chẳng liên quan tới mình: "Nếu bọn họ thực sự bị ép buộc, có lẽ em sẽ tha thứ cho họ".
"Chồng à, anh sẽ ủng hộ em chứ?"
Tần Thanh Tâm chớp nhẹ đôi mắt to tròn trong veo ngước nhìn Dương Thanh.
"Em không sợ bọn họ sẽ giống Châu Ngọc Thúy, vì lợi ích cá nhân mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì, nhận lại em cũng chỉ vì muốn lợi dụng em sao?"
Dương Thanh đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.