Chương 1202: Muốn tôi chết?
Tg Tiếu Tiếu
18/07/2021
Lúc này đây, Vương Chiến thật sự rất tức giận, toàn thân dâng trào sát khí, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ bộc phát ra khỏi cơ thể.
Toàn bộ phòng khám Ái Dân lập tức bị khí thế của lão ta bao trùm.
Long Phi Dương đang bị Vương Chiến tóm lấy cổ tay nhận thấy rõ điều đó hơn ai hết.
Anh ta có cảm giác trước mặt mình là một con ác quỷ đến từ địa ngục chứ không phải người.
Cơ thể run rẩy mất kiểm soát, trong mắt Long Phi Dương ngập tràn nỗi sợ hãi: "Cảnh... Cảnh giới võ thuật của ông khôi phục lại rồi!"
Hiển nhiên là đến giờ anh ta mới biết tu vi của Vương Chiến đã trở lại.
"Vương Chiến, ông muốn làm gì? Thả điện hạ ra!"
Cao thủ Thần Cảnh mà Long Phi Dương dẫn đến cũng hốt hoảng, vội vàng quát lên.
Bản thân cũng là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy thực lực hiện giờ của Vương Chiến đã vượt xa mình.
Điều này làm cho ông ta không thể nào tin nổi.
Trước đây Vương Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nên ông ta chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng hôm nay, vị cao thủ Thần Cảnh này đột nhiên nhận ra Vương Chiến không những không bị phế tu vi mà còn đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ, đã thế còn sắp tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ.
Chuyện này quá khó tin, trước đây ông ta nghe nói cảnh giới võ thuật của Vương Chiến đã bị phá hủy rồi mà, đáng lẽ bây giờ phải là một thằng vô dụng mới đúng!
Tình huống bây giờ là sao?
Tại sao Vương Chiến lại lành lặn đứng ở đây, cảnh giới cũng đột phá?
Long Phi Dương cũng sợ hãi không kém gì cao thủ Thần Cảnh kia, nếu anh ta biết tu vi của Vương Chiến đã khôi phục thì có chết cũng không dám đánh lão ta!
"Ông... Ông thả tôi ra! Bây... Bây giờ tôi rất nổi bật trong số con cháu của Hoàng tộc họ Long, sau này rất có khả năng sẽ thừa kế Hoàng vị đấy".
Long Phi Dương run rẩy nói: "Nếu ông dám làm gì tôi, Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua đâu!"
"Hoàng tộc họ Long đã muốn giết tôi rồi thì có bỏ qua cho tôi hay không cũng đâu liên quan gì?"
Vương Chiến lạnh lùng đáp, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết.
"Ông Chiến!"
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự cầu xin.
Những lời vừa rồi của Vương Chiến làm cô ta rất cảm kích, nhưng cô ta thật sự không muốn lão ta vì mình mà chọc giận cả Hoàng tộc họ Long.
"Cút!"
Cuối cùng Vương Chiến vẫn nương tay, vung tay ném Long Phi Dương ra ngoài.
"Vương Chiến, ông dám đối xử với điện hạ như vậy, chờ bị Hoàng tộc họ Long trừng trị đi!"
Tên cao thủ Thần Cảnh kia hừ lạnh, nhanh chóng đỡ Long Phi Dương lên muốn rời đi.
"Tôi cho hai người rời khỏi đây à?"
Nhưng ngay khi hai người đi đến cửa thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nghe thấy giọng của Dương Thanh, Vương Chiến hơi lo âu nhưng cũng không nói gì.
Lão ta bị Hoàng tộc họ Long vứt bỏ thậm chí còn đuổi giết, Dương Thanh là người đã cưu mang lão ta.
Giờ đây Vương Chiến vẫn còn mang chút hy vọng đối với Hoàng tộc họ Long, may mà đó là Dương Thanh, nếu là những cao thủ khác thì chắc chắn đã không cho phép điều đó xảy ra rồi.
Lão ta biết mình không có tư cách cầu xin anh bất cứ chuyện gì.
"Mày muốn làm gì?"
Cao thủ Thần Cảnh đang đứng bên cạnh Long Phi Dương nhíu mày, quát Dương Thanh.
Anh hơi híp mắt: "Chẳng lẽ mấy người không biết toàn bộ Thành Cửu Châu đều là địa bàn của Dương Thanh này sao?"
"Dám kiếm chuyện lại còn muốn làm em gái tôi bị thương ngay trên địa bàn của tôi, dưới mí mắt tôi, có phải nếu hôm nay tôi cho mấy người an toàn rời khỏi đây thì sau này ai cũng có thể tới đây gây chuyện không?"
Long Phi Dương dè chừng Vương Chiến nhưng không sợ Dương Thanh, dữ tợn quát: "Thằng kia, mày đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng cho là có Vương Chiến che chở thì tao không dám làm gì mày".
"Với thân phận và địa vị hiện nay của tao, giết mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi".
Dương Thanh híp mắt nói: "Thế à?"
"Không tin cứ thử xem?"
Vẻ khiêu khích trên mặt Long Phi Dương rất rõ, hoàn toàn không xem anh ra gì.
Anh ta không tin một đứa nhỏ tuổi hơn mình có thể có được tu vi Thần Cảnh.
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bên cạnh cũng có suy nghĩ đấy, nhìn Dương Thanh với đôi mắt đầy sát ý.
Nếu không vì Vương Chiến đang ở đây thì ông ta đã xử lý Dương Thanh rồi.
Vương Chiến cười lạnh: "Xem ra Long Hoàng càng ngày càng hồ đồ thật, thứ đần độn nào cũng có thể làm tay sai được".
Long Thiên Vũ cũng tỏ ra chế giễu, người khác không biết chứ sao hắn ta lại không biết bản lĩnh của Dương Thanh thế nào được?
Long Phi Dương có hợp sức với cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bên cạnh cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh chứ đừng nói là một mình anh ta.
"Chát!"
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Long Phi Dương vừa rồi còn thách thức đã bị Dương Thanh tát cho ngã văng ra đường đi giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Thanh.
"Mày... Mày dám đánh điện hạ ư?"
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia ngỡ ngàng, căm phẫn chỉ thẳng vào anh, quát.
"Chát!"
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì bị Dương Thanh tát vào mặt.
Cũng như Long Phi Dương, dù có là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cũng bị anh tát bay ra ngoài.
Trong phòng khám, khóe miệng Vương Chiến và Long Thiên Vũ đều giật giật. Tuy hai người biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến nhường này.
Chỉ một cái tát đã đánh bay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ ư?
"Dương Thanh... Mày muốn chết à!"
Bên ngoài, Long Phi Dương hét lên, mặt mũi vặn vẹo.
Lúc này ngoài đường đông nghịt, rất nhiều người nhìn thấy anh ta và cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia bay ra từ phòng khám, họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ túm tụm lại đứng xem.
Là người được khen ngợi là xuất sắc trong lớp trẻ của Hoàng tộc họ Long, thay thế được địa vị cao quý của Long Thiên Vũ, đã khi nào Long Phi Dương bị ai tát đâu?
Quan trọng hơn là còn bị đám đông vây xem, điều này thật sự không khác gì một sự sỉ nhục đối với anh ta.
"Long Giang, giết Dương Thanh cho tôi! Tôi muốn thằng đó chết!"
Long Phi Dương phẫn nộ hét toáng lên.
Khoảnh khắc bị Dương Thanh tát bay ra ngoài, Long Giang đã biết cảnh giới võ thuật của Dương Thanh vượt xa mình, nếu Dương Thanh không nương tay thì lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.
Sao còn dám xông lên chứ?
"Điện hạ, chúng ta về thôi!"
Long Giang loạng choạng đứng dậy, trên khóe môi còn dính máu.
"Long Giang, tôi bảo ông giết thằng khốn kia cơ mà, không hiểu tôi nói gì à?"
Long Phi Dương giận dữ quát.
Ông ta đau khổ nói: "Điện hạ, tôi không phải đối thủ của cậu ta".
Toàn bộ phòng khám Ái Dân lập tức bị khí thế của lão ta bao trùm.
Long Phi Dương đang bị Vương Chiến tóm lấy cổ tay nhận thấy rõ điều đó hơn ai hết.
Anh ta có cảm giác trước mặt mình là một con ác quỷ đến từ địa ngục chứ không phải người.
Cơ thể run rẩy mất kiểm soát, trong mắt Long Phi Dương ngập tràn nỗi sợ hãi: "Cảnh... Cảnh giới võ thuật của ông khôi phục lại rồi!"
Hiển nhiên là đến giờ anh ta mới biết tu vi của Vương Chiến đã trở lại.
"Vương Chiến, ông muốn làm gì? Thả điện hạ ra!"
Cao thủ Thần Cảnh mà Long Phi Dương dẫn đến cũng hốt hoảng, vội vàng quát lên.
Bản thân cũng là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy thực lực hiện giờ của Vương Chiến đã vượt xa mình.
Điều này làm cho ông ta không thể nào tin nổi.
Trước đây Vương Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nên ông ta chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng hôm nay, vị cao thủ Thần Cảnh này đột nhiên nhận ra Vương Chiến không những không bị phế tu vi mà còn đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ, đã thế còn sắp tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ.
Chuyện này quá khó tin, trước đây ông ta nghe nói cảnh giới võ thuật của Vương Chiến đã bị phá hủy rồi mà, đáng lẽ bây giờ phải là một thằng vô dụng mới đúng!
Tình huống bây giờ là sao?
Tại sao Vương Chiến lại lành lặn đứng ở đây, cảnh giới cũng đột phá?
Long Phi Dương cũng sợ hãi không kém gì cao thủ Thần Cảnh kia, nếu anh ta biết tu vi của Vương Chiến đã khôi phục thì có chết cũng không dám đánh lão ta!
"Ông... Ông thả tôi ra! Bây... Bây giờ tôi rất nổi bật trong số con cháu của Hoàng tộc họ Long, sau này rất có khả năng sẽ thừa kế Hoàng vị đấy".
Long Phi Dương run rẩy nói: "Nếu ông dám làm gì tôi, Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua đâu!"
"Hoàng tộc họ Long đã muốn giết tôi rồi thì có bỏ qua cho tôi hay không cũng đâu liên quan gì?"
Vương Chiến lạnh lùng đáp, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết.
"Ông Chiến!"
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự cầu xin.
Những lời vừa rồi của Vương Chiến làm cô ta rất cảm kích, nhưng cô ta thật sự không muốn lão ta vì mình mà chọc giận cả Hoàng tộc họ Long.
"Cút!"
Cuối cùng Vương Chiến vẫn nương tay, vung tay ném Long Phi Dương ra ngoài.
"Vương Chiến, ông dám đối xử với điện hạ như vậy, chờ bị Hoàng tộc họ Long trừng trị đi!"
Tên cao thủ Thần Cảnh kia hừ lạnh, nhanh chóng đỡ Long Phi Dương lên muốn rời đi.
"Tôi cho hai người rời khỏi đây à?"
Nhưng ngay khi hai người đi đến cửa thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nghe thấy giọng của Dương Thanh, Vương Chiến hơi lo âu nhưng cũng không nói gì.
Lão ta bị Hoàng tộc họ Long vứt bỏ thậm chí còn đuổi giết, Dương Thanh là người đã cưu mang lão ta.
Giờ đây Vương Chiến vẫn còn mang chút hy vọng đối với Hoàng tộc họ Long, may mà đó là Dương Thanh, nếu là những cao thủ khác thì chắc chắn đã không cho phép điều đó xảy ra rồi.
Lão ta biết mình không có tư cách cầu xin anh bất cứ chuyện gì.
"Mày muốn làm gì?"
Cao thủ Thần Cảnh đang đứng bên cạnh Long Phi Dương nhíu mày, quát Dương Thanh.
Anh hơi híp mắt: "Chẳng lẽ mấy người không biết toàn bộ Thành Cửu Châu đều là địa bàn của Dương Thanh này sao?"
"Dám kiếm chuyện lại còn muốn làm em gái tôi bị thương ngay trên địa bàn của tôi, dưới mí mắt tôi, có phải nếu hôm nay tôi cho mấy người an toàn rời khỏi đây thì sau này ai cũng có thể tới đây gây chuyện không?"
Long Phi Dương dè chừng Vương Chiến nhưng không sợ Dương Thanh, dữ tợn quát: "Thằng kia, mày đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng cho là có Vương Chiến che chở thì tao không dám làm gì mày".
"Với thân phận và địa vị hiện nay của tao, giết mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi".
Dương Thanh híp mắt nói: "Thế à?"
"Không tin cứ thử xem?"
Vẻ khiêu khích trên mặt Long Phi Dương rất rõ, hoàn toàn không xem anh ra gì.
Anh ta không tin một đứa nhỏ tuổi hơn mình có thể có được tu vi Thần Cảnh.
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bên cạnh cũng có suy nghĩ đấy, nhìn Dương Thanh với đôi mắt đầy sát ý.
Nếu không vì Vương Chiến đang ở đây thì ông ta đã xử lý Dương Thanh rồi.
Vương Chiến cười lạnh: "Xem ra Long Hoàng càng ngày càng hồ đồ thật, thứ đần độn nào cũng có thể làm tay sai được".
Long Thiên Vũ cũng tỏ ra chế giễu, người khác không biết chứ sao hắn ta lại không biết bản lĩnh của Dương Thanh thế nào được?
Long Phi Dương có hợp sức với cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bên cạnh cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh chứ đừng nói là một mình anh ta.
"Chát!"
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Long Phi Dương vừa rồi còn thách thức đã bị Dương Thanh tát cho ngã văng ra đường đi giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Thanh.
"Mày... Mày dám đánh điện hạ ư?"
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia ngỡ ngàng, căm phẫn chỉ thẳng vào anh, quát.
"Chát!"
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì bị Dương Thanh tát vào mặt.
Cũng như Long Phi Dương, dù có là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cũng bị anh tát bay ra ngoài.
Trong phòng khám, khóe miệng Vương Chiến và Long Thiên Vũ đều giật giật. Tuy hai người biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến nhường này.
Chỉ một cái tát đã đánh bay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ ư?
"Dương Thanh... Mày muốn chết à!"
Bên ngoài, Long Phi Dương hét lên, mặt mũi vặn vẹo.
Lúc này ngoài đường đông nghịt, rất nhiều người nhìn thấy anh ta và cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia bay ra từ phòng khám, họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ túm tụm lại đứng xem.
Là người được khen ngợi là xuất sắc trong lớp trẻ của Hoàng tộc họ Long, thay thế được địa vị cao quý của Long Thiên Vũ, đã khi nào Long Phi Dương bị ai tát đâu?
Quan trọng hơn là còn bị đám đông vây xem, điều này thật sự không khác gì một sự sỉ nhục đối với anh ta.
"Long Giang, giết Dương Thanh cho tôi! Tôi muốn thằng đó chết!"
Long Phi Dương phẫn nộ hét toáng lên.
Khoảnh khắc bị Dương Thanh tát bay ra ngoài, Long Giang đã biết cảnh giới võ thuật của Dương Thanh vượt xa mình, nếu Dương Thanh không nương tay thì lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.
Sao còn dám xông lên chứ?
"Điện hạ, chúng ta về thôi!"
Long Giang loạng choạng đứng dậy, trên khóe môi còn dính máu.
"Long Giang, tôi bảo ông giết thằng khốn kia cơ mà, không hiểu tôi nói gì à?"
Long Phi Dương giận dữ quát.
Ông ta đau khổ nói: "Điện hạ, tôi không phải đối thủ của cậu ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.