Chương 293: Mưu ma chước quỷ
Tg Tiếu Tiếu
25/04/2021
Nghe Dương Thanh nói, Ngụy Tường sợ hãi tột đỉnh, cơ thể run lẩy bẩy.
"Cậu… cậu không thể giết tôi. Bố tôi là Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc họ Ngụy. Nếu cậu giết tôi, nhà họ Ngụy nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu!"
Ngụy Tường gào to lên.
Gã thực sự sợ chết, nhưng lại không biết làm sao để có thể sống sót.
Đối với gã, dường như chỉ có thân phận nhà họ Ngụy mới có thể cho gã thêm một ít cơ hội bảo toàn sinh mạng.
Dương Thanh không định giết Ngụy Tường thật, câu vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn lấy một số thông tin hữu ích từ miệng Ngụy Tường thôi.
"Ông biết tôi ghét nhất điều gì không?"
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
"Là cái gì?"
Ngụy Tường hỏi trong vô thức.
Ngay khi gã ngu ngốc hỏi câu này thì Dương Thanh đột nhiên đá một phát.
"Bụp!"
Thân hình mập mạp hơn một trăm cân của Ngụy Tường bay thẳng ra ngoài.
May mắn là người Ngụy Tường nhiều thịt, bị va đập mạnh mà vẫn không ngất đi.
Mặc dù không ngất đi, nhưng cơn đau dữ dội lại khiến gã kêu gào thảm thiết.
Toàn bộ khu biệt thự đều vang vọng tiếng kêu đau đớn của Ngụy Tường.
Hơn chục tên vệ sĩ nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn cản, tất cả đều hoảng sợ nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Ngụy, cứ tưởng tài nghệ của mình thế là giỏi, nhưng bọn họ chưa hề gặp kẻ mạnh nào đáng sợ như Dương Thanh.
Một người béo hơn một trăm cân mà nằm trong tay anh giống như một quả bóng vậy, nói xách lên là xách, nói đá là đá.
Đừng nói là bọn họ, cho dù toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Ngụy hợp lại, e rằng cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Thanh nhỉ?
"Điều tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!"
Dương Thanh trả lời câu hỏi mà anh vừa hỏi Ngụy Tường.
"Cậu Huy mà ông nói đó là ai? Tại sao lại bảo Châu Ngọc Thúy nói những lời đó? Tại sao lại bắt Châu Ngọc Thúy đi?"
Dương Thanh đi tới bên cạnh Ngụy Tường, nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi tất cả những gì mà ông biết. Nếu câu trả lời khiến tôi không hài lòng, ông sẽ sớm cảm nhận được thế nào mới là địa ngục!"
"Tôi... tôi nói, tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện!"
Lần này Ngụy Tường thực sự sợ rồi, nén cơn đau dữ dội, vội vàng nói ra mọi chuyện.
"Cậu Mạnh Huy là đời thứ ba có địa vị cao nhất trong nhà họ Mạnh. Nghe nói cậu ta có mối quan hệ rất tốt với Vũ Văn Bân của nhà họ Vũ Văn!"
"Lần livestream trước đó cũng là do tôi lên kế hoạch! Nhưng đó cũng là do Mạnh Huy ép tôi làm. Cậu ta chỉ cho tôi bảy ngày để phá hủy chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải".
"Mạnh Huy là người đã nhắc nhở tôi có thể lợi dụng Châu Ngọc Thúy, sau đó tôi mới làm như vậy".
"Về phần tại sao Mạnh Huy lại muốn bắt Châu Ngọc Thúy đi, là vì cậu ta định giết bà ta!"
"Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì mà tôi biết rồi, xin cậu nương tay cho, đừng giết tôi! Tôi thực sự bị ép, nếu tôi không làm như vậy, Mạnh Huy sẽ giết tôi. Tôi không còn cách nào cả! "
Ngụy Tường thật sự khóc rồi, nước mắt giàn giụa, thân thể mập mạp run lên.
"Châu Ngọc Thúy bị bắt đi khi nào? Bà ta bị bắt đi đâu?"
Dương Thanh vội hỏi.
Sở dĩ anh đến tìm Ngụy Tường mà không có bằng chứng, là vì anh lo rằng Châu Ngọc Thúy bị giết.
Bây giờ Ngụy Tường lại nói Mạnh Huy bắt Châu Ngọc Thúy đi là để giết bà ta.
Nghĩ cũng biết Dương Thanh sốt ruột tới mức nào.
Châu Ngọc Thúy đáng chết, nhưng lại không nên chết trong tay anh, bởi vì Tần Y và Tần Thanh Tâm sẽ rất buồn.
Vì Châu Ngọc Thúy bị bắt đi trong lúc người của anh hộ tống bà ta về Châu Thành, nên anh phải là người giải cứu.
"Trước khi cậu tới đây khoảng chừng hai mươi phút, bà ta đã bị người của Mạnh Huy bắt đi", Ngụy Tường vội nói.
Nghe vậy, Dương Thanh không còn chút do dự, xoay người bỏ đi.
"Nếu nhà họ Mạnh là tay sai của các người, vậy tôi sẽ loại bỏ cả nhà họ!"
Dương Thanh thực sự rất tức giận.
Lần này quay lại, anh vốn dĩ chỉ muốn đích thân phát triển tập đoàn Nhạn Thanh, còn về ân oán với gia tộc Vũ Văn, anh tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.
Nhưng bây giờ, một số người trong gia tộc Vũ Văn lại chủ động gây khó dễ cho anh.
Nếu không phải anh vừa mới trở về, vẫn còn chưa ổn định, lại còn lo những người xung quanh bị tổn thương, thì sao có thể nhẫn nhịn trước sự khiêu khích của một số người trong gia tộc Vũ Văn chứ?
Tuy tạm thời không thể động đến gia tộc Vũ Văn nhưng nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ thì có thể diệt được.
Ngụy Tường nhìn Dương Thanh vội vàng lái xe đi, vẻ mặt hớn hở như vừa được sống lại.
“Mẹ nó, đây có còn là con người không?”, gã lẩm bẩm.
Tuy rằng toàn thân đau dữ dội, nhưng lúc này, gã lại không hề có ý định trả thù Dương Thanh.
Đến cả mười mấy tên vệ sĩ mà nhà họ Ngụy sắp xếp cho gã cũng không thể làm gì được Dương Thanh, nhà họ Ngụy có thể đắc tội với loại người như này được sao?
"Không được, mình nhất định phải báo với gia tộc một tiếng, tuyệt đối đừng động đến Dương Thanh, nếu không, nhà họ Ngụy nhất định sẽ bị tiêu diệt!"
Ngụy Tường bỗng nghiêm túc nói.
Gã được nhà họ Ngụy sắp xếp liên lạc với nhà họ Mạnh, cũng đủ cho thấy địa vị của gã trong nhà họ Ngụy.
Có thể trở thành một trong những người nắm quyền của nhà họ Ngụy, gã không phải là một tên ngốc.
"Bố, có một chuyện con phải báo cáo với bố!"
Ngụy Tường gọi cho Ngụy Thành Châu, giọng nói rất nghiêm túc.
"Nói!"
Ngụy Thành Châu giọng đầy uy nghiêm.
Lão ta là chủ gia tộc nhà họ Ngụy, lão ta luôn đối xử rất hà khắc với con cháu trong gia tộc.
"Bố, lúc nãy…"
"Pằng!"
Ngụy Tường chưa kịp nói xong, bỗng một tiếng súng chói tai vang lên.
Trước sự kinh ngạc của hơn mười tên vệ sĩ, ấn đường của Ngụy Tường xuất hiện một lỗ máu lớn.
Ngay sau đó, Ngụy Tường ngã nhào xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Pằng pằng pằng!"
Ngay sau đó, tiếng súng dồn dập vang lên, hơn chục tên vệ sĩ của Ngụy Tường đều bị bắn chết không còn một ai.
Tại nhà họ Ngụy ở Giang Hải!
Bên trong ngôi biệt thự, Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc họ Ngụy, đang nghe Ngụy Tường báo cáo, nhưng khi Ngụy Tường vừa nói được nửa lời, bỗng có một tiếng súng vang lên, giọng nói của Ngụy Tường cũng hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, tiếng súng liên tiếp vang lên.
"Ngụy Tường!"
Ngụy Thành Châu nhận ra điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi hẳn, quát lên.
Chỉ là Ngụy Tường đã bị giết, sao gã trả lời được chứ?
"Ầm!"
Ngụy Thành Châu giận dữ đập điện thoại xuống đất, quát lên: "Lập tức phái người đi tìm Ngụy Tường!"
"Vâng, thưa ông chủ!"
Lúc này Ngụy Thành Châu tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Lão ta biết rõ tiếng súng vừa rồi có nghĩa là gì.
Chỉ là, cho dù là đã chết, lão ta vẫn phải nhìn thấy xác.
Chẳng mấy chốc, một tên vệ sĩ người đầy bụi đất, khắp người đầy vết thương, đến tìm Ngụy Thành Châu.
"Sa Lang! Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhìn thấy vệ sĩ, Ngụy Thành Châu liền sửng sốt.
Sa Lang là một trong những vệ sĩ thuộc hàng đầu của nhà họ Ngụy, là vệ sĩ mà đích thân lão ta cử đến để bảo vệ Ngụy Tường an toàn.
"Bịch!"
Sa Lang quỳ xuống dưới chân Ngụy Thành Châu một cách nặng nề, đau lòng nói: "Ông chủ, Sa Lang đã phụ lòng tin của ông rồi! Tôi đã không bảo vệ được sếp Tường, bây giờ tới đây xin được chịu tội!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Thành Châu hét lên, hai mắt đỏ bừng.
"Sếp Tường chết rồi!"
Sa Lang lau nước mắt, vẻ mặt giận dữ nói: "Là một người thanh niên tên Dương Thanh đã bắn chết sếp Ngụy!"
- ---------------------------
"Cậu… cậu không thể giết tôi. Bố tôi là Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc họ Ngụy. Nếu cậu giết tôi, nhà họ Ngụy nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu!"
Ngụy Tường gào to lên.
Gã thực sự sợ chết, nhưng lại không biết làm sao để có thể sống sót.
Đối với gã, dường như chỉ có thân phận nhà họ Ngụy mới có thể cho gã thêm một ít cơ hội bảo toàn sinh mạng.
Dương Thanh không định giết Ngụy Tường thật, câu vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn lấy một số thông tin hữu ích từ miệng Ngụy Tường thôi.
"Ông biết tôi ghét nhất điều gì không?"
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
"Là cái gì?"
Ngụy Tường hỏi trong vô thức.
Ngay khi gã ngu ngốc hỏi câu này thì Dương Thanh đột nhiên đá một phát.
"Bụp!"
Thân hình mập mạp hơn một trăm cân của Ngụy Tường bay thẳng ra ngoài.
May mắn là người Ngụy Tường nhiều thịt, bị va đập mạnh mà vẫn không ngất đi.
Mặc dù không ngất đi, nhưng cơn đau dữ dội lại khiến gã kêu gào thảm thiết.
Toàn bộ khu biệt thự đều vang vọng tiếng kêu đau đớn của Ngụy Tường.
Hơn chục tên vệ sĩ nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn cản, tất cả đều hoảng sợ nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Ngụy, cứ tưởng tài nghệ của mình thế là giỏi, nhưng bọn họ chưa hề gặp kẻ mạnh nào đáng sợ như Dương Thanh.
Một người béo hơn một trăm cân mà nằm trong tay anh giống như một quả bóng vậy, nói xách lên là xách, nói đá là đá.
Đừng nói là bọn họ, cho dù toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Ngụy hợp lại, e rằng cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Thanh nhỉ?
"Điều tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!"
Dương Thanh trả lời câu hỏi mà anh vừa hỏi Ngụy Tường.
"Cậu Huy mà ông nói đó là ai? Tại sao lại bảo Châu Ngọc Thúy nói những lời đó? Tại sao lại bắt Châu Ngọc Thúy đi?"
Dương Thanh đi tới bên cạnh Ngụy Tường, nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi tất cả những gì mà ông biết. Nếu câu trả lời khiến tôi không hài lòng, ông sẽ sớm cảm nhận được thế nào mới là địa ngục!"
"Tôi... tôi nói, tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện!"
Lần này Ngụy Tường thực sự sợ rồi, nén cơn đau dữ dội, vội vàng nói ra mọi chuyện.
"Cậu Mạnh Huy là đời thứ ba có địa vị cao nhất trong nhà họ Mạnh. Nghe nói cậu ta có mối quan hệ rất tốt với Vũ Văn Bân của nhà họ Vũ Văn!"
"Lần livestream trước đó cũng là do tôi lên kế hoạch! Nhưng đó cũng là do Mạnh Huy ép tôi làm. Cậu ta chỉ cho tôi bảy ngày để phá hủy chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải".
"Mạnh Huy là người đã nhắc nhở tôi có thể lợi dụng Châu Ngọc Thúy, sau đó tôi mới làm như vậy".
"Về phần tại sao Mạnh Huy lại muốn bắt Châu Ngọc Thúy đi, là vì cậu ta định giết bà ta!"
"Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì mà tôi biết rồi, xin cậu nương tay cho, đừng giết tôi! Tôi thực sự bị ép, nếu tôi không làm như vậy, Mạnh Huy sẽ giết tôi. Tôi không còn cách nào cả! "
Ngụy Tường thật sự khóc rồi, nước mắt giàn giụa, thân thể mập mạp run lên.
"Châu Ngọc Thúy bị bắt đi khi nào? Bà ta bị bắt đi đâu?"
Dương Thanh vội hỏi.
Sở dĩ anh đến tìm Ngụy Tường mà không có bằng chứng, là vì anh lo rằng Châu Ngọc Thúy bị giết.
Bây giờ Ngụy Tường lại nói Mạnh Huy bắt Châu Ngọc Thúy đi là để giết bà ta.
Nghĩ cũng biết Dương Thanh sốt ruột tới mức nào.
Châu Ngọc Thúy đáng chết, nhưng lại không nên chết trong tay anh, bởi vì Tần Y và Tần Thanh Tâm sẽ rất buồn.
Vì Châu Ngọc Thúy bị bắt đi trong lúc người của anh hộ tống bà ta về Châu Thành, nên anh phải là người giải cứu.
"Trước khi cậu tới đây khoảng chừng hai mươi phút, bà ta đã bị người của Mạnh Huy bắt đi", Ngụy Tường vội nói.
Nghe vậy, Dương Thanh không còn chút do dự, xoay người bỏ đi.
"Nếu nhà họ Mạnh là tay sai của các người, vậy tôi sẽ loại bỏ cả nhà họ!"
Dương Thanh thực sự rất tức giận.
Lần này quay lại, anh vốn dĩ chỉ muốn đích thân phát triển tập đoàn Nhạn Thanh, còn về ân oán với gia tộc Vũ Văn, anh tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.
Nhưng bây giờ, một số người trong gia tộc Vũ Văn lại chủ động gây khó dễ cho anh.
Nếu không phải anh vừa mới trở về, vẫn còn chưa ổn định, lại còn lo những người xung quanh bị tổn thương, thì sao có thể nhẫn nhịn trước sự khiêu khích của một số người trong gia tộc Vũ Văn chứ?
Tuy tạm thời không thể động đến gia tộc Vũ Văn nhưng nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ thì có thể diệt được.
Ngụy Tường nhìn Dương Thanh vội vàng lái xe đi, vẻ mặt hớn hở như vừa được sống lại.
“Mẹ nó, đây có còn là con người không?”, gã lẩm bẩm.
Tuy rằng toàn thân đau dữ dội, nhưng lúc này, gã lại không hề có ý định trả thù Dương Thanh.
Đến cả mười mấy tên vệ sĩ mà nhà họ Ngụy sắp xếp cho gã cũng không thể làm gì được Dương Thanh, nhà họ Ngụy có thể đắc tội với loại người như này được sao?
"Không được, mình nhất định phải báo với gia tộc một tiếng, tuyệt đối đừng động đến Dương Thanh, nếu không, nhà họ Ngụy nhất định sẽ bị tiêu diệt!"
Ngụy Tường bỗng nghiêm túc nói.
Gã được nhà họ Ngụy sắp xếp liên lạc với nhà họ Mạnh, cũng đủ cho thấy địa vị của gã trong nhà họ Ngụy.
Có thể trở thành một trong những người nắm quyền của nhà họ Ngụy, gã không phải là một tên ngốc.
"Bố, có một chuyện con phải báo cáo với bố!"
Ngụy Tường gọi cho Ngụy Thành Châu, giọng nói rất nghiêm túc.
"Nói!"
Ngụy Thành Châu giọng đầy uy nghiêm.
Lão ta là chủ gia tộc nhà họ Ngụy, lão ta luôn đối xử rất hà khắc với con cháu trong gia tộc.
"Bố, lúc nãy…"
"Pằng!"
Ngụy Tường chưa kịp nói xong, bỗng một tiếng súng chói tai vang lên.
Trước sự kinh ngạc của hơn mười tên vệ sĩ, ấn đường của Ngụy Tường xuất hiện một lỗ máu lớn.
Ngay sau đó, Ngụy Tường ngã nhào xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Pằng pằng pằng!"
Ngay sau đó, tiếng súng dồn dập vang lên, hơn chục tên vệ sĩ của Ngụy Tường đều bị bắn chết không còn một ai.
Tại nhà họ Ngụy ở Giang Hải!
Bên trong ngôi biệt thự, Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc họ Ngụy, đang nghe Ngụy Tường báo cáo, nhưng khi Ngụy Tường vừa nói được nửa lời, bỗng có một tiếng súng vang lên, giọng nói của Ngụy Tường cũng hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, tiếng súng liên tiếp vang lên.
"Ngụy Tường!"
Ngụy Thành Châu nhận ra điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi hẳn, quát lên.
Chỉ là Ngụy Tường đã bị giết, sao gã trả lời được chứ?
"Ầm!"
Ngụy Thành Châu giận dữ đập điện thoại xuống đất, quát lên: "Lập tức phái người đi tìm Ngụy Tường!"
"Vâng, thưa ông chủ!"
Lúc này Ngụy Thành Châu tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Lão ta biết rõ tiếng súng vừa rồi có nghĩa là gì.
Chỉ là, cho dù là đã chết, lão ta vẫn phải nhìn thấy xác.
Chẳng mấy chốc, một tên vệ sĩ người đầy bụi đất, khắp người đầy vết thương, đến tìm Ngụy Thành Châu.
"Sa Lang! Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhìn thấy vệ sĩ, Ngụy Thành Châu liền sửng sốt.
Sa Lang là một trong những vệ sĩ thuộc hàng đầu của nhà họ Ngụy, là vệ sĩ mà đích thân lão ta cử đến để bảo vệ Ngụy Tường an toàn.
"Bịch!"
Sa Lang quỳ xuống dưới chân Ngụy Thành Châu một cách nặng nề, đau lòng nói: "Ông chủ, Sa Lang đã phụ lòng tin của ông rồi! Tôi đã không bảo vệ được sếp Tường, bây giờ tới đây xin được chịu tội!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Thành Châu hét lên, hai mắt đỏ bừng.
"Sếp Tường chết rồi!"
Sa Lang lau nước mắt, vẻ mặt giận dữ nói: "Là một người thanh niên tên Dương Thanh đã bắn chết sếp Ngụy!"
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.