Chương 402: Nghìn người chỉ trỏ
Tg Tiếu Tiếu
28/04/2021
Hội giao lưu được tổ chức ba năm một lần nhanh chóng kết thúc.
Mỗi khi hội giao lưu được tổ chức, thứ hạng của các gia tộc lớn ở Giang Bình lại có sự thay đổi.
Bây giờ sáu, bảy mươi gia tộc quyền thế ở Giang Bình rộng lớn đều đã tôn Dương Thanh làm chủ nhân.
Có thể nói sau này Dương Thanh chính là vua của Giang Bình, hội giao lưu cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa.
Đám người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh rộng rãi, chỉ còn Dương Thanh và Hàn Khiếu Thiên.
"Chiến sĩ Hàn Khiếu Thiên thuộc sư đoàn Số Một, quân đoàn Thường Thắng ở biên giới phía Bắc xin được gửi lời chào đến Tướng quân!"
Khi những người khác đã đi hết, Hàn Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Dương Thanh, cung kính nhìn anh.
"Soạt!"
Ông cụ cúi chào anh bằng tư thế tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Trong mắt ông cụ tràn ngập sự kính trọng đầy chân thành.
Đây là lời chào từ một chiến sĩ già đến Tướng quân mới của biên giới phía Bắc.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ cung kính của Hàn Khiếu Thiên, cảm khái vô cùng.
Anh cũng đứng thẳng, chào lại rồi cao giọng nói: "Tướng quân tiền nhiệm ở biên giới phía Bắc nước Chiêu Châu, Dương Thanh!"
Sau khi chào lại một cách nghiêm túc, Dương Thanh mới nói với vẻ cảm khái: "Ông chủ Hàn, từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc thì tôi đã không còn là Tướng quân nữa rồi, ông đừng trang trọng quá như thế".
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói: "Sau khi đến biên giới phía Bắc thì sẽ mãi là người của nơi này, tuy cậu đã rời đi nhưng trong lòng tôi, bất cứ vị Tướng quân nào cũng đáng để tôi chào như thế".
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hàn Khiếu Thiên, Dương Thanh hiểu rõ, người chiến sĩ già này có tình cảm rất sâu sắc với biên giới phía Bắc.
Nếu chưa trải qua cuộc rèn luyện sống còn trên chiến trường ở biên giới phía Bắc thì sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm sâu sắc của những chiến sĩ với nơi đây.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tâm sự việc khác đi".
Dương Thanh bỗng nói.
Vừa nãy, khi tất cả mọi người rời đi, anh chỉ gọi Hàn Khiếu Thiên lại.
Vì anh có chuyện muốn hỏi ông cụ.
Sau khi biết thân phận của Dương Thanh, ánh mắt của Hàn Khiếu Thiên khi nhìn anh luôn tràn ngập sự cung kính.
"Cậu Thanh, cậu cứ nói đi!"
Hàn Khiếu Thiên kính cẩn nói.
Dương Thanh hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không xoắn xuýt về sự cung kính của ông cụ nữa: "Tuy có vẻ Giang Bình đã được thống nhất nhưng vẫn còn mối họa ngầm rất lớn, nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật có thể quay lại bất cứ lúc nào".
"Chắc chắn họ sẽ cử người có địa vị và thực lực mạnh hơn đến, không biết ông chủ Hàn có cao kiến gì không?"
Dương Thanh hỏi.
Tỉnh lỵ vốn có ba gia tộc lớn, bây giờ nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh đã bị xóa sổ hẳn, chỉ còn mỗi nhà họ Hàn.
Tuy nhà họ Quan và nhà họ Trần thân thiết với anh hơn nhà họ Hàn, nhưng sức ảnh hưởng của họ không thể bằng nhà họ Hàn được.
Có thể nói, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do trời xui đất khiến.
Dương Thanh vốn không định thống nhất Giang Bình, vì nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật quá hống hách nên anh mới phải ra tay, từ đó cũng khiến mọi người kinh hãi.
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc suy tư một lát rồi nói: "Cậu Thanh, tôi cho rằng nhà họ Hoàng không quá đáng sợ đâu. Mối phiền phức lớn nhất bây giờ chính là Hiệp hội Võ thuật".
"Sao lại thế?", Dương Thanh hỏi.
"Tỉnh Giang Bình không phải lựa chọn duy nhất của nhà họ Hoàng, họ có thể chọn tỉnh khác".
"Hôm nay, cậu ép Hoàng Chung quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, nếu chuyện này đến tai nhà họ Hoàng, chẳng những Hoàng Chung sẽ đánh mất vị trí người thừa kế mà còn có nguy cơ bị đuổi khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc".
"Thế nên, chắc chắn Hoàng Chung sẽ tìm mọi cách để ỉm chuyện này xuống chứ không báo cho nhà họ Hoàng".
"Nhưng Hiệp hội Võ thuật thì lại là mối phiền phức lớn!"
"Thạch Giang có thể trở thành chi hội trưởng của chi hội Giang Bình, chắc chắn ông ta không ngu. Ông ta đã chọn rời đi vì không thắng được cậu, nếu Hiệp hội Võ thuật cử thêm người đến, thực lực của họ sẽ ngày càng mạnh mẽ!"
"Thế nên trong thời gian tới, không cần lo về nhà họ Hoàng, nhưng nhất định phải đề phòng Hiệp hội Võ thuật!"
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói, Hiệp hội Võ thuật vẫn gây ra áp lực khổng lồ cho ông cụ.
Tuy Hiệp hội Võ thuật ở tỉnh Giang Bình chỉ là chi hội, nhưng chỗ đáng sợ thực sự là vô số cao thủ ở trụ sở chính của Hiệp hội Võ thuật cơ.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không hề sợ hãi, im lặng một lát rồi nói: "Thật ra tôi không sợ Hiệp hội Võ thuật, nhưng e rằng họ sẽ ra tay với các ông".
"Dù sao hồi nãy, các gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình ngoan ngoãn phục tùng tôi cũng vì có sự dẫn đầu của nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Trần".
"Nếu Hiệp hội Võ thuật ra tay với các ông thì sẽ tạo thành phiền phức lớn cho tôi".
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: "Nếu Hiệp hội Võ thuật thực sự định ra tay với chúng tôi đầu tiên thì chúng tôi đành đỡ vậy. Tuy nhà họ Hàn không có nhiều cao thủ như Hiệp hội Võ thuật, nhưng nếu họ dám nhắm vào nhà họ Hàn, dù có đánh đổi bằng cả gia tộc thì tôi cũng sẽ khiến họ phải lao đao!"
Dương Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: "Hy vọng là do chúng ta nghĩ nhiều, nhưng dù thế nào thì ông chủ Hàn cũng phải bình tĩnh, còn người còn của".
Chuyện với Hiệp hội Võ thuật bắt nguồn từ anh, Dương Thanh không muốn liên lụy tới người khác.
Hàn Khiếu Thiên mỉm cười: "Cậu Thanh cứ yên tâm, tôi sẽ có chừng mực".
Sau khi trò chuyện với Hàn Khiếu Thiên chốc lát, Dương Thanh rời khỏi khách sạn Trung Châu.
"Anh rể!"
Dương Thanh vừa ra khỏi khách sạn, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
"Y Y, sao em lại ở đây thế?"
Khi thấy Tần Y, Dương Thanh hơi ngờ vực.
Tần Y là tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh nên cũng nhận được thư mời, nhưng là thư mời đến hội giao lưu cấp thấp.
Lúc này mắt cô ta đỏ hoe, nét mặt trông khá u sầu, rõ ràng đã gặp phải phiền phức gì đó.
"Hội giao lưu bên em cũng vừa kết thúc xong!", Tần Y giải thích.
"Hội giao lưu hôm nay thế nào?", Dương Thanh hỏi.
Anh cũng không hỏi thẳng Tần Y xem đã xảy ra chuyện gì, nếu cô ta muốn nói thì chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Tần Y gật nhẹ đầu: "Cũng tạm được, nhưng hơi khác với những gì mà em mong đợi".
Dương Thanh mỉm cười: "Em cứ yên tâm, sau tối nay, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ trở thành doanh nghiệp lớn nhất tỉnh Giang Bình!"
Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ tất cả các gia tộc quyền thế ở Giang Bình đều đã phục tùng anh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau tối nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh trên thị trường sẽ tăng vọt.
Tần Y gượng cười, không nói gì.
"Em vẫn chưa ăn gì nhỉ? Anh dẫn em đi ăn bữa khuya nhé".
Dương Thanh cười nói: "Nghe nói ở tỉnh lỵ có một con phố ẩm thực dân tộc, có rất nhiều quán ăn dân tộc trong đó, chúng ta đi nếm thử xem sao".
Trên đường đi, Tần Y không nói gì, tâm trạng cũng rất sa sút, cứ lầm lũi đi theo Dương Thanh.
Chỉ toàn Dương Thanh nói, thỉnh thoảng Tần Y mới đáp lại.
Điều này khiến Dương Thanh càng thêm lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tâm trạng của Tần Y lại tệ như vậy?
Cuối cùng hai người cũng đến một quán ăn của người Hồi, trên biển tên bằng gỗ có mấy chữ "Tiệm cơm Hoa Nhi Hồi Dân" màu vàng, sáng lấp lánh.
Nhân viên phục vụ trong tiệm đều mặc trang phục của người Hồi, nói tiếng Hồi.
Buổi tối, phố ẩm thực vô cùng náo nhiệt, phía trước các quán ăn còn có người đang biểu diễn đủ loại múa hát dân tộc.
Nhưng khung cảnh nhộn nhịp này vẫn không thể khiến Tần Y vui lên.
"Chẳng phải đây là tổng giám đốc Tần Y à?"
Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi bỗng bước vào tiệm cơm, người đàn ông hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Tần Y với vẻ nghiền ngẫm.
Còn người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông thì đang khoác tay anh ta, híp mắt nhìn Tần Y: "Tôi còn tưởng ai, hóa ra là cô ả đê tiện vừa bị nghìn người chỉ trỏ ở hội giao lưu à".
Mỗi khi hội giao lưu được tổ chức, thứ hạng của các gia tộc lớn ở Giang Bình lại có sự thay đổi.
Bây giờ sáu, bảy mươi gia tộc quyền thế ở Giang Bình rộng lớn đều đã tôn Dương Thanh làm chủ nhân.
Có thể nói sau này Dương Thanh chính là vua của Giang Bình, hội giao lưu cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa.
Đám người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh rộng rãi, chỉ còn Dương Thanh và Hàn Khiếu Thiên.
"Chiến sĩ Hàn Khiếu Thiên thuộc sư đoàn Số Một, quân đoàn Thường Thắng ở biên giới phía Bắc xin được gửi lời chào đến Tướng quân!"
Khi những người khác đã đi hết, Hàn Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Dương Thanh, cung kính nhìn anh.
"Soạt!"
Ông cụ cúi chào anh bằng tư thế tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Trong mắt ông cụ tràn ngập sự kính trọng đầy chân thành.
Đây là lời chào từ một chiến sĩ già đến Tướng quân mới của biên giới phía Bắc.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ cung kính của Hàn Khiếu Thiên, cảm khái vô cùng.
Anh cũng đứng thẳng, chào lại rồi cao giọng nói: "Tướng quân tiền nhiệm ở biên giới phía Bắc nước Chiêu Châu, Dương Thanh!"
Sau khi chào lại một cách nghiêm túc, Dương Thanh mới nói với vẻ cảm khái: "Ông chủ Hàn, từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc thì tôi đã không còn là Tướng quân nữa rồi, ông đừng trang trọng quá như thế".
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói: "Sau khi đến biên giới phía Bắc thì sẽ mãi là người của nơi này, tuy cậu đã rời đi nhưng trong lòng tôi, bất cứ vị Tướng quân nào cũng đáng để tôi chào như thế".
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hàn Khiếu Thiên, Dương Thanh hiểu rõ, người chiến sĩ già này có tình cảm rất sâu sắc với biên giới phía Bắc.
Nếu chưa trải qua cuộc rèn luyện sống còn trên chiến trường ở biên giới phía Bắc thì sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm sâu sắc của những chiến sĩ với nơi đây.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tâm sự việc khác đi".
Dương Thanh bỗng nói.
Vừa nãy, khi tất cả mọi người rời đi, anh chỉ gọi Hàn Khiếu Thiên lại.
Vì anh có chuyện muốn hỏi ông cụ.
Sau khi biết thân phận của Dương Thanh, ánh mắt của Hàn Khiếu Thiên khi nhìn anh luôn tràn ngập sự cung kính.
"Cậu Thanh, cậu cứ nói đi!"
Hàn Khiếu Thiên kính cẩn nói.
Dương Thanh hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không xoắn xuýt về sự cung kính của ông cụ nữa: "Tuy có vẻ Giang Bình đã được thống nhất nhưng vẫn còn mối họa ngầm rất lớn, nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật có thể quay lại bất cứ lúc nào".
"Chắc chắn họ sẽ cử người có địa vị và thực lực mạnh hơn đến, không biết ông chủ Hàn có cao kiến gì không?"
Dương Thanh hỏi.
Tỉnh lỵ vốn có ba gia tộc lớn, bây giờ nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh đã bị xóa sổ hẳn, chỉ còn mỗi nhà họ Hàn.
Tuy nhà họ Quan và nhà họ Trần thân thiết với anh hơn nhà họ Hàn, nhưng sức ảnh hưởng của họ không thể bằng nhà họ Hàn được.
Có thể nói, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do trời xui đất khiến.
Dương Thanh vốn không định thống nhất Giang Bình, vì nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật quá hống hách nên anh mới phải ra tay, từ đó cũng khiến mọi người kinh hãi.
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc suy tư một lát rồi nói: "Cậu Thanh, tôi cho rằng nhà họ Hoàng không quá đáng sợ đâu. Mối phiền phức lớn nhất bây giờ chính là Hiệp hội Võ thuật".
"Sao lại thế?", Dương Thanh hỏi.
"Tỉnh Giang Bình không phải lựa chọn duy nhất của nhà họ Hoàng, họ có thể chọn tỉnh khác".
"Hôm nay, cậu ép Hoàng Chung quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, nếu chuyện này đến tai nhà họ Hoàng, chẳng những Hoàng Chung sẽ đánh mất vị trí người thừa kế mà còn có nguy cơ bị đuổi khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc".
"Thế nên, chắc chắn Hoàng Chung sẽ tìm mọi cách để ỉm chuyện này xuống chứ không báo cho nhà họ Hoàng".
"Nhưng Hiệp hội Võ thuật thì lại là mối phiền phức lớn!"
"Thạch Giang có thể trở thành chi hội trưởng của chi hội Giang Bình, chắc chắn ông ta không ngu. Ông ta đã chọn rời đi vì không thắng được cậu, nếu Hiệp hội Võ thuật cử thêm người đến, thực lực của họ sẽ ngày càng mạnh mẽ!"
"Thế nên trong thời gian tới, không cần lo về nhà họ Hoàng, nhưng nhất định phải đề phòng Hiệp hội Võ thuật!"
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói, Hiệp hội Võ thuật vẫn gây ra áp lực khổng lồ cho ông cụ.
Tuy Hiệp hội Võ thuật ở tỉnh Giang Bình chỉ là chi hội, nhưng chỗ đáng sợ thực sự là vô số cao thủ ở trụ sở chính của Hiệp hội Võ thuật cơ.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không hề sợ hãi, im lặng một lát rồi nói: "Thật ra tôi không sợ Hiệp hội Võ thuật, nhưng e rằng họ sẽ ra tay với các ông".
"Dù sao hồi nãy, các gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình ngoan ngoãn phục tùng tôi cũng vì có sự dẫn đầu của nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Trần".
"Nếu Hiệp hội Võ thuật ra tay với các ông thì sẽ tạo thành phiền phức lớn cho tôi".
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: "Nếu Hiệp hội Võ thuật thực sự định ra tay với chúng tôi đầu tiên thì chúng tôi đành đỡ vậy. Tuy nhà họ Hàn không có nhiều cao thủ như Hiệp hội Võ thuật, nhưng nếu họ dám nhắm vào nhà họ Hàn, dù có đánh đổi bằng cả gia tộc thì tôi cũng sẽ khiến họ phải lao đao!"
Dương Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: "Hy vọng là do chúng ta nghĩ nhiều, nhưng dù thế nào thì ông chủ Hàn cũng phải bình tĩnh, còn người còn của".
Chuyện với Hiệp hội Võ thuật bắt nguồn từ anh, Dương Thanh không muốn liên lụy tới người khác.
Hàn Khiếu Thiên mỉm cười: "Cậu Thanh cứ yên tâm, tôi sẽ có chừng mực".
Sau khi trò chuyện với Hàn Khiếu Thiên chốc lát, Dương Thanh rời khỏi khách sạn Trung Châu.
"Anh rể!"
Dương Thanh vừa ra khỏi khách sạn, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
"Y Y, sao em lại ở đây thế?"
Khi thấy Tần Y, Dương Thanh hơi ngờ vực.
Tần Y là tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh nên cũng nhận được thư mời, nhưng là thư mời đến hội giao lưu cấp thấp.
Lúc này mắt cô ta đỏ hoe, nét mặt trông khá u sầu, rõ ràng đã gặp phải phiền phức gì đó.
"Hội giao lưu bên em cũng vừa kết thúc xong!", Tần Y giải thích.
"Hội giao lưu hôm nay thế nào?", Dương Thanh hỏi.
Anh cũng không hỏi thẳng Tần Y xem đã xảy ra chuyện gì, nếu cô ta muốn nói thì chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Tần Y gật nhẹ đầu: "Cũng tạm được, nhưng hơi khác với những gì mà em mong đợi".
Dương Thanh mỉm cười: "Em cứ yên tâm, sau tối nay, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ trở thành doanh nghiệp lớn nhất tỉnh Giang Bình!"
Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ tất cả các gia tộc quyền thế ở Giang Bình đều đã phục tùng anh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau tối nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh trên thị trường sẽ tăng vọt.
Tần Y gượng cười, không nói gì.
"Em vẫn chưa ăn gì nhỉ? Anh dẫn em đi ăn bữa khuya nhé".
Dương Thanh cười nói: "Nghe nói ở tỉnh lỵ có một con phố ẩm thực dân tộc, có rất nhiều quán ăn dân tộc trong đó, chúng ta đi nếm thử xem sao".
Trên đường đi, Tần Y không nói gì, tâm trạng cũng rất sa sút, cứ lầm lũi đi theo Dương Thanh.
Chỉ toàn Dương Thanh nói, thỉnh thoảng Tần Y mới đáp lại.
Điều này khiến Dương Thanh càng thêm lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tâm trạng của Tần Y lại tệ như vậy?
Cuối cùng hai người cũng đến một quán ăn của người Hồi, trên biển tên bằng gỗ có mấy chữ "Tiệm cơm Hoa Nhi Hồi Dân" màu vàng, sáng lấp lánh.
Nhân viên phục vụ trong tiệm đều mặc trang phục của người Hồi, nói tiếng Hồi.
Buổi tối, phố ẩm thực vô cùng náo nhiệt, phía trước các quán ăn còn có người đang biểu diễn đủ loại múa hát dân tộc.
Nhưng khung cảnh nhộn nhịp này vẫn không thể khiến Tần Y vui lên.
"Chẳng phải đây là tổng giám đốc Tần Y à?"
Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi bỗng bước vào tiệm cơm, người đàn ông hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Tần Y với vẻ nghiền ngẫm.
Còn người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông thì đang khoác tay anh ta, híp mắt nhìn Tần Y: "Tôi còn tưởng ai, hóa ra là cô ả đê tiện vừa bị nghìn người chỉ trỏ ở hội giao lưu à".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.