Chương 1753: Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành
Tg Tiếu Tiếu
22/10/2021
Từ thái độ của Hoài Phượng đối với Hoài Lam, Dương Thanh có thể nhận ra, cuộc sống của Hoài Lam ở phủ Hoài Thành cũng không được thoải mái lắm, chí ít cũng hay bị Hoài Phượng ức hiếp hàng ngày.
Sắc mặt Hoài Lam hơi ảm đạm, nói như tự giễu: "Tôi chỉ là một đứa trẻ được ông nội nhặt về, ban cho cái họ Hoài này mà thôi, tuy thường ngày cũng được ông nội yêu quý nhưng dù sao cũng không phải con cháu ruột thịt của dòng chính ở phủ Hoài Thành".
"Nhưng cũng không sao, có được cuộc sống như bây giờ, tôi đã hài lòng lắm rồi".
Nghe Hoài Lam nói thế, Dương Thanh không dây dưa về chuyện này thêm nữa, anh đưa mắt nhìn chăm chú về hướng Hoài Phượng vừa bỏ đi, trầm giọng nói: "Vừa rồi cô giúp tôi, không biết liệu cô ả kia có đổ cơn giận lên người cô không?"
Hoài Lam cười bảo: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy Hoài Phượng chẳng ưa gì tôi nhưng đã có ông nội ở đây, chị ta cũng không làm gì được tôi đâu".
Hoài Lam đã nói thế, Dương Thanh cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hoài Lam nói thêm: "Có điều chính anh phải cẩn thận Hoài Phượng và mẹ chị ta là Hoài Tinh Vũ đấy, hai mẹ con này nổi tiếng âm hiểm độc ác".
"Anh đã giết chồng của Hoài Tinh Vũ, Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, tốt nhất anh nên đề phòng hơn".
Dương Thanh mỉm cười: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu anh không cần gì nữa thì tôi xin phép đi trước, có việc gì anh cứ liên lạc với tôi".
"Được!"
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Hoài Lam đi xa dần.
Đợi khi Hoài Lam đi khuất, đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lẽo nói: "Bất kể có phải hai mẹ con các người lợi dụng Lưu Ba dụ tôi đến Hoài Thành hay không, tôi cũng phải qua đó xác nhận lại một lần".
Nói xong, anh phóng mình về phía Hoài Phượng vừa rời đi.
Cùng lúc này, trong phủ Hoài Thành, tại phòng khách của một biệt thự riêng biệt.
Hoài Phượng tức giận nói: "Mẹ, thằng khốn kia thực sự khinh người quá đáng, dám tấn công cả con, nếu không phải nơi này là phủ Hoài Thành thì khéo nó còn dám giết cả con đấy".
"Cả con ả ti tiện Hoài Lam kia nữa, còn dám bênh vực tên khốn đó làm con mất mặt. Mẹ, nhất định mẹ phải xử lí chúng nó giúp con!"
Sắc mặt Hoài Tinh Vũ đã cực kì âm trầm, bà ta lạnh lùng nói: "Đừng nóng vội, nó sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi, lần này dù là ông ngoại con cũng không che chở được cho nó đâu".
Hoài Phượng nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành, ở phủ Hoài Thành, có ai dám ra tay với Dương Thanh trước mặt ông sao?"
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Đương nhiên là có!"
Hoài Phượng kinh ngạc: "Ai thế ạ?"
Sắc mặt Hoài Lam hơi ảm đạm, nói như tự giễu: "Tôi chỉ là một đứa trẻ được ông nội nhặt về, ban cho cái họ Hoài này mà thôi, tuy thường ngày cũng được ông nội yêu quý nhưng dù sao cũng không phải con cháu ruột thịt của dòng chính ở phủ Hoài Thành".
"Nhưng cũng không sao, có được cuộc sống như bây giờ, tôi đã hài lòng lắm rồi".
Nghe Hoài Lam nói thế, Dương Thanh không dây dưa về chuyện này thêm nữa, anh đưa mắt nhìn chăm chú về hướng Hoài Phượng vừa bỏ đi, trầm giọng nói: "Vừa rồi cô giúp tôi, không biết liệu cô ả kia có đổ cơn giận lên người cô không?"
Hoài Lam cười bảo: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy Hoài Phượng chẳng ưa gì tôi nhưng đã có ông nội ở đây, chị ta cũng không làm gì được tôi đâu".
Hoài Lam đã nói thế, Dương Thanh cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hoài Lam nói thêm: "Có điều chính anh phải cẩn thận Hoài Phượng và mẹ chị ta là Hoài Tinh Vũ đấy, hai mẹ con này nổi tiếng âm hiểm độc ác".
"Anh đã giết chồng của Hoài Tinh Vũ, Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, tốt nhất anh nên đề phòng hơn".
Dương Thanh mỉm cười: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu anh không cần gì nữa thì tôi xin phép đi trước, có việc gì anh cứ liên lạc với tôi".
"Được!"
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Hoài Lam đi xa dần.
Đợi khi Hoài Lam đi khuất, đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lẽo nói: "Bất kể có phải hai mẹ con các người lợi dụng Lưu Ba dụ tôi đến Hoài Thành hay không, tôi cũng phải qua đó xác nhận lại một lần".
Nói xong, anh phóng mình về phía Hoài Phượng vừa rời đi.
Cùng lúc này, trong phủ Hoài Thành, tại phòng khách của một biệt thự riêng biệt.
Hoài Phượng tức giận nói: "Mẹ, thằng khốn kia thực sự khinh người quá đáng, dám tấn công cả con, nếu không phải nơi này là phủ Hoài Thành thì khéo nó còn dám giết cả con đấy".
"Cả con ả ti tiện Hoài Lam kia nữa, còn dám bênh vực tên khốn đó làm con mất mặt. Mẹ, nhất định mẹ phải xử lí chúng nó giúp con!"
Sắc mặt Hoài Tinh Vũ đã cực kì âm trầm, bà ta lạnh lùng nói: "Đừng nóng vội, nó sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi, lần này dù là ông ngoại con cũng không che chở được cho nó đâu".
Hoài Phượng nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành, ở phủ Hoài Thành, có ai dám ra tay với Dương Thanh trước mặt ông sao?"
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Đương nhiên là có!"
Hoài Phượng kinh ngạc: "Ai thế ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.