Chương 1214: Quên mất rồi
Tg Tiếu Tiếu
20/07/2021
Nghe thấy Hoa Anh Kiệt nói thế, Long Khoa mới đáp: “Ông Hoa, chắc ông vẫn nhớ việc ông nội tôi giúp ông vào hơn bốn mươi năm trước nhỉ?”
Hoa Anh Kiệt gật nhẹ đầu, trong mắt còn có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Năm đó, nếu không nhờ Long Hoàng giúp đỡ, có lẽ đã không có Hoa Anh Kiệt ngày hôm nay rồi”.
“Cậu bảo Long Hoàng cứ yên tâm, tôi không phải loại vong ơn phụ nghĩa, nếu có ngày tôi nắm giữ được Đế Thôn, chắc chắn sẽ không quên Hoàng tộc họ Long”.
Nét mặt Long Khoa lập tức cứng đờ, vì Long Hoàng đã giao cho ông ta nhiệm vụ bảo Hiệp hội Võ thuật quy thuận Hoàng tộc họ Long, chứ không chỉ đòi hỏi chút lợi ích.
Nhưng câu nói này của Hoa Anh Kiệt đã chặn họng ông ta, Hoa Anh Kiệt nhớ ơn Long Hoàng, cũng sẽ báo đáp Long Hoàng, nhưng không bao giờ quy thuận Hoàng tộc họ Long hết.
“Sao thế? Long Hoàng còn bảo cậu chuyển lời gì nữa à?”
Hoa Anh Kiệt nhíu mày nhìn Long Khoa.
Khí thế trên người lão ta rất uy nghiêm, khiến Long Khoa cảm nhận được áp lực khổng lồ.
“Không! Không!”
Long Khoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội phủ nhận.
Khi ở trước mặt Hoa Anh Kiệt, ông ta cảm thấy mình như một đứa trẻ con, không thể chịu nổi áp lực từ Hoa Anh Kiệt.
Cho dù là ở trước mặt Long Hoàng, ông ta cũng chưa bao giờ thấy như thế.
Ông ta sợ sau khi ông ta nói rõ mục đích thật sự, Hoa Anh Kiệt sẽ giết ông ta.
“Nếu không có thì cứ quyết định thế đi, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, tôi sẽ giành vị trí quán quân, sau đó thừa kế Đế Thôn”.
Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói: “Đến khi đó, tôi sẽ tuyên bố, Hoàng tộc họ Long là đồng minh của Hiệp hội Võ thuật”.
“Cảm ơn ông Hoa!”
Long Khoa vội nói rồi lập tức đứng dậy: “Ông Hoa, vậy tôi về trước để báo tin tốt này cho bố tôi nhé”.
“Ừ!”
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói.
Sau khi Long Khoa rời đi, một cao thủ bên cạnh Hoa Anh Kiệt mới hừ lạnh: “Hội trưởng, rõ ràng tên này chưa nói hết”.
“Ông ta cố tình nhắc đến chuyện cũ năm xưa, có lẽ muốn Hiệp hội Võ thuật phục tùng Hoàng tộc họ Long đấy”.
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói: “Không hổ là Long Hoàng, quả nhiên vẫn kiêu ngạo và ngang ngược như năm đó”.
“Nếu Hoàng tộc họ Long biết khó mà lui thì thôi, sau khi nắm giữ Đế Thôn xong, tôi sẽ tuyên bố tin Hiệp hội Võ thuật liên minh với Hoàng tộc họ Long”.
“Còn nếu họ không biết điều, muốn tôi dâng cả Hiệp hội Võ thuật lên chỉ bằng chút tình cảm năm đó thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lão ta vừa dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức tràn ra từ người lão ta.
Lão ta không quên sự giúp đỡ của Long Hoàng năm đó, nhưng lão ta phải tự cố gắng thì mới được như ngày hôm nay.
Có thể nói, bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng không yếu hơn bất cứ Hoàng tộc nào.
Nếu Hoàng tộc họ Long chán sống thật, lão ta cũng không ngại điều chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật ở các nơi trên thế giới về đối phó với Hoàng tộc họ Long.
Sau khi rời khỏi chi nhánh Chiêu Châu, Long Khoa gọi cho Long Hoàng.
“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Long Hoàng vừa nghe máy, Long Khoa lập tức xin lỗi ngay.
“Ông ta từ chối à?”
Long Hoàng lạnh lùng chất vấn.
Long Khoa vội nói: “Bố, con còn chưa mở lời, Hoa Anh Kiệt đã nói rõ, ông ta nhớ kỹ ân tình của bố năm đó, còn bảo sau khi thừa kế Đế Thôn xong, ông ta sẽ tuyên bố chuyện liên minh giữa Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long ạ”.
Nghe thấy thế, Long Hoàng im lặng một lúc lâu.
Mãi sau Long Hoàng mới lạnh lùng nói: “Giỏi cho Hoa Anh Kiệt, năm đó, nếu không có bố, ông ta sẽ được như ngày hôm nay ư?”
“Giờ ông ta định dùng chuyện liên minh để trả ân tình đó à?”
Giọng lão ta vô cùng giận dữ.
Nếu không kiêng dè người của trăm năm trước, lão ta đã đích thân đến Yến Đô từ lâu rồi. Với thực lực võ thuật của lão ta, nếu có thể tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, khắp Chiêu Châu có mấy ai là đối thủ của lão ta chứ?
Nắm giữ Đế Thôn chỉ là chuyện vặt.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên nghèo từng được lão ta giúp đỡ năm đó lại không hề nể mặt lão ta.
Theo Long Hoàng thấy, cho dù Hiệp hội Võ thuật phát triển tốt, nắm giữ thực lực mạnh hơn nữa thì cũng là nhờ có lão ta.
Có thể nói, lão ta đã cứu mạng Hoa Anh Kiệt, tức là mọi thứ của Hoa Anh Kiệt cũng thuộc về lão ta hết.
Năm đó, lão ta giúp Hoa Anh Kiệt cũng vì coi trọng tài năng võ thuật của Hoa Anh Kiệt, hy vọng một ngày nào đó, khi Hoa Anh Kiệt có thực lực rồi thì sẽ trở thành một phần tử của Hoàng tộc họ Long.
Nhưng sự phát triển của Hoa Anh Kiệt đã vượt khỏi tưởng tượng của lão ta, giờ Hiệp hội Võ thuật không thua kém gì Hoàng tộc họ Long rồi.
“Bố, bây giờ con nên làm gì đây?”
Long Khoa hỏi với vẻ căng thẳng, sợ Long Hoàng trách tội mình.
“Con không cần đi tìm Hoa Anh Kiệt nữa, bố sẽ đích thân liên lạc với ông ta, con cứ chuẩn bị kỹ càng, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau có liên quan tới việc Đế Thôn nhập thế, cũng là cơ hội để các thế lực so tài một phen”.
“Cho dù thế nào, kể cả không giành được quán quân, cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc họ Long cũng không thể thua ba Hoàng tộc khác được”.
Long Hoàng trầm giọng nói.
“Vâng, thưa bố!”
Long Khoa vội đáp.
Đúng như Long Hoàng nói, bình thường bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu gần như không qua lại gì với nhau, chứ đừng nói gì tới việc so tài.
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này chính là cơ hội để bốn Hoàng tộc lớn va chạm trực diện với nhau.
Long Hoàng kết thúc cùng Long Khoa trò chuyện về sau, đối bên người quản gia phân phó nói: “Liên hệ Hoa Anh Kiệt!”
“Vâng!”
Quản gia vội bấm số Hoa Anh Kiệt.
Hoa Anh Kiệt nghe máy rất nhanh.
“Hội trưởng Hoa, lâu rồi không gặp!”
Long Hoàng nghiêm nghị nói.
“Ông là… Long Hoàng à?”
Hoa Anh Kiệt hỏi.
“Ha ha, nhiều năm không gặp, không ngờ hội trưởng Hoa vẫn nhớ tôi”.
Long Hoàng cười lớn, không hề có vẻ tức giận.
Hoa Anh Kiệt cũng mỉm cười: “Không ngờ là Long Hoàng thật, chia tay hơn bốn mươi năm, không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện đấy”.
Long Hoàng cười ha hả: “Hội trưởng Hoa, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau, ông nắm chắc mấy phần thế?”
Hoa Anh Kiệt không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình, nói luôn: “Mười phần!”
“Với cảnh giới võ thuật của tôi bây giờ, khắp Chiêu Châu, có ai xứng làm đối thủ của tôi chứ?”
“Chỉ là Yến Đô mà thôi, ai có thể ngăn tôi nắm giữ Đế Thôn đây?”
Hoa Anh Kiệt gật nhẹ đầu, trong mắt còn có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Năm đó, nếu không nhờ Long Hoàng giúp đỡ, có lẽ đã không có Hoa Anh Kiệt ngày hôm nay rồi”.
“Cậu bảo Long Hoàng cứ yên tâm, tôi không phải loại vong ơn phụ nghĩa, nếu có ngày tôi nắm giữ được Đế Thôn, chắc chắn sẽ không quên Hoàng tộc họ Long”.
Nét mặt Long Khoa lập tức cứng đờ, vì Long Hoàng đã giao cho ông ta nhiệm vụ bảo Hiệp hội Võ thuật quy thuận Hoàng tộc họ Long, chứ không chỉ đòi hỏi chút lợi ích.
Nhưng câu nói này của Hoa Anh Kiệt đã chặn họng ông ta, Hoa Anh Kiệt nhớ ơn Long Hoàng, cũng sẽ báo đáp Long Hoàng, nhưng không bao giờ quy thuận Hoàng tộc họ Long hết.
“Sao thế? Long Hoàng còn bảo cậu chuyển lời gì nữa à?”
Hoa Anh Kiệt nhíu mày nhìn Long Khoa.
Khí thế trên người lão ta rất uy nghiêm, khiến Long Khoa cảm nhận được áp lực khổng lồ.
“Không! Không!”
Long Khoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội phủ nhận.
Khi ở trước mặt Hoa Anh Kiệt, ông ta cảm thấy mình như một đứa trẻ con, không thể chịu nổi áp lực từ Hoa Anh Kiệt.
Cho dù là ở trước mặt Long Hoàng, ông ta cũng chưa bao giờ thấy như thế.
Ông ta sợ sau khi ông ta nói rõ mục đích thật sự, Hoa Anh Kiệt sẽ giết ông ta.
“Nếu không có thì cứ quyết định thế đi, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, tôi sẽ giành vị trí quán quân, sau đó thừa kế Đế Thôn”.
Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói: “Đến khi đó, tôi sẽ tuyên bố, Hoàng tộc họ Long là đồng minh của Hiệp hội Võ thuật”.
“Cảm ơn ông Hoa!”
Long Khoa vội nói rồi lập tức đứng dậy: “Ông Hoa, vậy tôi về trước để báo tin tốt này cho bố tôi nhé”.
“Ừ!”
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói.
Sau khi Long Khoa rời đi, một cao thủ bên cạnh Hoa Anh Kiệt mới hừ lạnh: “Hội trưởng, rõ ràng tên này chưa nói hết”.
“Ông ta cố tình nhắc đến chuyện cũ năm xưa, có lẽ muốn Hiệp hội Võ thuật phục tùng Hoàng tộc họ Long đấy”.
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói: “Không hổ là Long Hoàng, quả nhiên vẫn kiêu ngạo và ngang ngược như năm đó”.
“Nếu Hoàng tộc họ Long biết khó mà lui thì thôi, sau khi nắm giữ Đế Thôn xong, tôi sẽ tuyên bố tin Hiệp hội Võ thuật liên minh với Hoàng tộc họ Long”.
“Còn nếu họ không biết điều, muốn tôi dâng cả Hiệp hội Võ thuật lên chỉ bằng chút tình cảm năm đó thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lão ta vừa dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức tràn ra từ người lão ta.
Lão ta không quên sự giúp đỡ của Long Hoàng năm đó, nhưng lão ta phải tự cố gắng thì mới được như ngày hôm nay.
Có thể nói, bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng không yếu hơn bất cứ Hoàng tộc nào.
Nếu Hoàng tộc họ Long chán sống thật, lão ta cũng không ngại điều chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật ở các nơi trên thế giới về đối phó với Hoàng tộc họ Long.
Sau khi rời khỏi chi nhánh Chiêu Châu, Long Khoa gọi cho Long Hoàng.
“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Long Hoàng vừa nghe máy, Long Khoa lập tức xin lỗi ngay.
“Ông ta từ chối à?”
Long Hoàng lạnh lùng chất vấn.
Long Khoa vội nói: “Bố, con còn chưa mở lời, Hoa Anh Kiệt đã nói rõ, ông ta nhớ kỹ ân tình của bố năm đó, còn bảo sau khi thừa kế Đế Thôn xong, ông ta sẽ tuyên bố chuyện liên minh giữa Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long ạ”.
Nghe thấy thế, Long Hoàng im lặng một lúc lâu.
Mãi sau Long Hoàng mới lạnh lùng nói: “Giỏi cho Hoa Anh Kiệt, năm đó, nếu không có bố, ông ta sẽ được như ngày hôm nay ư?”
“Giờ ông ta định dùng chuyện liên minh để trả ân tình đó à?”
Giọng lão ta vô cùng giận dữ.
Nếu không kiêng dè người của trăm năm trước, lão ta đã đích thân đến Yến Đô từ lâu rồi. Với thực lực võ thuật của lão ta, nếu có thể tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, khắp Chiêu Châu có mấy ai là đối thủ của lão ta chứ?
Nắm giữ Đế Thôn chỉ là chuyện vặt.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên nghèo từng được lão ta giúp đỡ năm đó lại không hề nể mặt lão ta.
Theo Long Hoàng thấy, cho dù Hiệp hội Võ thuật phát triển tốt, nắm giữ thực lực mạnh hơn nữa thì cũng là nhờ có lão ta.
Có thể nói, lão ta đã cứu mạng Hoa Anh Kiệt, tức là mọi thứ của Hoa Anh Kiệt cũng thuộc về lão ta hết.
Năm đó, lão ta giúp Hoa Anh Kiệt cũng vì coi trọng tài năng võ thuật của Hoa Anh Kiệt, hy vọng một ngày nào đó, khi Hoa Anh Kiệt có thực lực rồi thì sẽ trở thành một phần tử của Hoàng tộc họ Long.
Nhưng sự phát triển của Hoa Anh Kiệt đã vượt khỏi tưởng tượng của lão ta, giờ Hiệp hội Võ thuật không thua kém gì Hoàng tộc họ Long rồi.
“Bố, bây giờ con nên làm gì đây?”
Long Khoa hỏi với vẻ căng thẳng, sợ Long Hoàng trách tội mình.
“Con không cần đi tìm Hoa Anh Kiệt nữa, bố sẽ đích thân liên lạc với ông ta, con cứ chuẩn bị kỹ càng, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau có liên quan tới việc Đế Thôn nhập thế, cũng là cơ hội để các thế lực so tài một phen”.
“Cho dù thế nào, kể cả không giành được quán quân, cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc họ Long cũng không thể thua ba Hoàng tộc khác được”.
Long Hoàng trầm giọng nói.
“Vâng, thưa bố!”
Long Khoa vội đáp.
Đúng như Long Hoàng nói, bình thường bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu gần như không qua lại gì với nhau, chứ đừng nói gì tới việc so tài.
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này chính là cơ hội để bốn Hoàng tộc lớn va chạm trực diện với nhau.
Long Hoàng kết thúc cùng Long Khoa trò chuyện về sau, đối bên người quản gia phân phó nói: “Liên hệ Hoa Anh Kiệt!”
“Vâng!”
Quản gia vội bấm số Hoa Anh Kiệt.
Hoa Anh Kiệt nghe máy rất nhanh.
“Hội trưởng Hoa, lâu rồi không gặp!”
Long Hoàng nghiêm nghị nói.
“Ông là… Long Hoàng à?”
Hoa Anh Kiệt hỏi.
“Ha ha, nhiều năm không gặp, không ngờ hội trưởng Hoa vẫn nhớ tôi”.
Long Hoàng cười lớn, không hề có vẻ tức giận.
Hoa Anh Kiệt cũng mỉm cười: “Không ngờ là Long Hoàng thật, chia tay hơn bốn mươi năm, không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện đấy”.
Long Hoàng cười ha hả: “Hội trưởng Hoa, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau, ông nắm chắc mấy phần thế?”
Hoa Anh Kiệt không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình, nói luôn: “Mười phần!”
“Với cảnh giới võ thuật của tôi bây giờ, khắp Chiêu Châu, có ai xứng làm đối thủ của tôi chứ?”
“Chỉ là Yến Đô mà thôi, ai có thể ngăn tôi nắm giữ Đế Thôn đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.