Chương 1333: Thật là khủng khiếp
Tg Tiếu Tiếu
01/08/2021
Mười mấy người có khí thế kinh khủng đến đỉnh Ninh Sơn, bao vây căn nhà của Dương Thanh lại, tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Lúc này, không chỉ Ninh Sơn mà toàn bộ Ninh Châu đều bị nhấn chìm trong khí thế khủng bố ấy.
Nhiều cao thủ địa phương vội vàng lao ra khỏi nhà, hoảng sợ hướng mắt về đỉnh Ninh Sơn.
"Phía Ninh Sơn xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trời sắp sập rồi sao?"
...
Vô số cao thủ Ninh Châu ngạc nhiên thốt lên, nhiều hơn là sợ hãi.
Trong này có rất nhiều người là cao thủ Vương Cảnh, họ có thể cảm nhận được ở đỉnh Ninh Sơn có đến mười mấy hơi thở vượt quá Vương Cảnh đỉnh phong.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Thanh sau khi rời khỏi nhà họ Lục đã đến đỉnh Ninh Sơn rồi nhỉ?"
Tại nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông căng thẳng nhìn về phía Ninh Sơn, lẩm bẩm nói.
Ông Tề đang đứng sau lưng lão, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, gật đầu: "Xem ra có người tiết lộ tung tích của cậu ấy, tôi nghe nói lúc còn ở Yến Đô, cậu ấy đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực đứng đầu".
"Ông nội, xin ông hãy phái người đi giúp anh ấy đi ạ, anh ấy đang ở đỉnh Ninh Sơn, nhất định là bị những người đó bao vây rồi".
Giữa lúc đó, Lục Tinh Tuyết hốt hoảng chạy vào phòng của Lục Nguyên Thông, quỳ xuống cầu xin lão.
Mục Thiên Thiên cũng xông vào, mắt đỏ hoe nhìn Lục Nguyên Thông, van nài: "Ông Lục, nếu không nhờ có anh ấy thì nhà họ Lục không thể nắm quyền ở Ninh Châu, cháu cầu xin ông cử người đi giúp anh ấy với".
Nhìn hai cô gái quỳ dưới chân mình mà đau khổ van xin, nét mặt Lục Nguyên Thông đầy xót xa.
"Tinh Tuyết, Thiên Thiên à, hai cháu đứng lên đi!"
Lục Nguyên Thông hối hả giải thích: "Không phải ông không muốn giúp cậu ấy, mà là có muốn cũng không giúp được!"
"Mặc dù nhờ có cậu Thanh giúp đỡ nên nhà chúng ta mới trở thành bá chủ Ninh Châu, nhưng ông Tề là người mạnh nhất gia tộc cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh trung kỳ mà thôi".
"Nhưng ở Ninh Sơn thì đang có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, ông có dự cảm trong số đó còn có mấy người là Thần Cảnh đỉnh phong nữa".
Nghe được lời này của lão, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều tuyệt vọng.
Tuy không rõ lắm về võ thuật nhưng hai người cũng biết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không thể địch lại cao thủ Thần Cảnh.
"Anh Thanh..."
Hai mắt Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều đỏ hoe.
Cùng lúc đó, tại đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh đang ngồi trên ghế mây trong một căn nhà nhỏ, bên cạnh ghế mây có một chiếc bàn trà.
Trên bàn đặt một bình trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Dường như anh không cảm giác được bên ngoài xuất hiện mười mấy hơi thở đáng sợ, vẫn bình tĩnh cầm bình trà rót cho mình một ly đầy.
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Dương Thanh, cút ra đây nhận lấy cái chết cho tao!"
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu lớn tiếng quát về phía dinh thự.
Khí thế khủng bố thình lình cuốn lấy Dương Thanh đang ở bên trong.
Anh vẫn ngồi sừng sững như không nhận thấy được điều gì, tay phải còn cầm bình trà, ánh mắt trở nên sắc lạnh, lạnh lùng nói: "Hôm nay không tiếp khách!"
"Vút!"
Dứt lời, Dương Thanh mạnh tay vung bình trà bằng sứ ra ngoài.
"Choang!"
Một tiếng kêu thật lớn vang lên, bình trà bay về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa lên tiếng.
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, lồng ngực của cao thủ cầm đầu bị bình trà đập trúng, phải thụt lùi bảy tám bước.
Trong lúc nhất thời, cả đỉnh núi chìm trong tĩnh mịch, sắc mặt ai nấy đều âm trầm xuống.
Trước khi đến đỉnh Ninh Sơn tìm Dương Thanh, họ biết nửa tháng trước anh bị thương nặng và được hai cô gái trẻ cứu nên mới còn sống.
Ban đầu những người này cho rằng hôm nay đến đây chắc chắn có thể lấy mạng Dương Thanh, không ngờ anh lại khôi phục được thực lực chỉ trong nửa tháng.
Hành động vừa rồi đủ để chứng tỏ thực lực của Dương Thanh dù chưa thể hoàn toàn khôi phục trở lại thì ít nhất cũng đã trở về Thần Cảnh đỉnh phong.
Cửa phòng "cót két" mở ra, Dương Thanh đi ra ngoài, nhìn mười mấy cao thủ Thần Cảnh trong sân với đôi mắt thản nhiên không gợn sóng.
Nhưng mười mấy người kia khi thấy anh xuất hiện lại đồng loạt lùi về phía sau một bước, ai nấy cũng đều sợ hãi.
Cuộc chiến giữa Dương Thanh và cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành trong cuộc chiến xưng Vương của Yến Đô vào nửa tháng trước đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng họ.
"Mấy người là người của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long phải không?"
Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, đột nhiên lên tiếng.
Tuy vẫn chưa nhớ lại được gì nhưng từ ba vị Vương, anh biết được nửa tháng trước mình đã gây thù với Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long.
Trong tình thế hiện nay mà vẫn có thể phái mười mấy cao thủ Thần Cảnh ra, hiển nhiên không thể nào là một Hoàng tộc được, ít nhất là hai Hoàng tộc trở lên.
"Dương Thanh, Diệp Hoàng mời mày đến Hoàng tộc họ Diệp".
Lúc này, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa bị Dương Thanh dùng bình trà bằng sứ đẩy lùi mấy mét lên tiếng, nét mặt nghiêm túc.
Vừa rồi còn ầm ĩ kêu Dương Thanh cút ra nhận lấy cái chết, bây giờ lại thành Diệp Hoàng mời về Hoàng tộc họ Diệp.
Dương Thanh hờ hững nhìn đối phương: "Ai muốn gặp tôi thì tự mà đến đỉnh Ninh Sơn tìm tôi đi".
"Dương Thanh, mày đừng có mà kiêu ngạo!"
Người của Hoàng tộc họ Diệp cắn răng nói: "Bọn tao biết mày rất mạnh nhưng nửa tháng trước mày đã suýt bị người của Hoàng tộc cổ xưa giết chết tại đây, dù thực lực đã khôi phục được chút ít nhưng vẫn chưa thể trở về trạng thái mạnh nhất đúng không?"
"Bọn tao có tổng cộng mười hai cao thủ Thần Cảnh, trong đó có hai Thần Cảnh đỉnh phong, hai Thần Cảnh hậu kỳ, hai Thần Cảnh trung kỳ, sáu Thần Cảnh sơ kỳ. Một đội ngũ mạnh như vậy, dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng không phải đối thủ của bọn tao đâu".
"Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi!"
Người nọ vừa dứt lời thì các cao thủ Thần Cảnh còn lại như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt tiến lên một bước, bao vây Dương Thanh.
Mặt anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Mấy người không hiểu tôi vừa nói gì à?"
"Ranh con, đừng có mà ngông cuồng!"
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát lên.
Tuy những người khác đều sợ sệt nhưng không ai lùi bước, tất nhiên một khi cuộc chiến xảy ra, mười hai cao thủ Thần Cảnh này sẽ lập tức xông tới.
Đối phương vừa nói xong thì Dương Thanh đột ngột biến mất.
"Bộp!"
Trong sự hoảng hốt của tất cả mọi người, Dương Thanh xuất hiện và tóm lấy cổ của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nọ.
Hai người cùng hiện thân trước một cây cổ thụ cách đây mấy chục mét.
"Ầm!"
Lúc này, không chỉ Ninh Sơn mà toàn bộ Ninh Châu đều bị nhấn chìm trong khí thế khủng bố ấy.
Nhiều cao thủ địa phương vội vàng lao ra khỏi nhà, hoảng sợ hướng mắt về đỉnh Ninh Sơn.
"Phía Ninh Sơn xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trời sắp sập rồi sao?"
...
Vô số cao thủ Ninh Châu ngạc nhiên thốt lên, nhiều hơn là sợ hãi.
Trong này có rất nhiều người là cao thủ Vương Cảnh, họ có thể cảm nhận được ở đỉnh Ninh Sơn có đến mười mấy hơi thở vượt quá Vương Cảnh đỉnh phong.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Thanh sau khi rời khỏi nhà họ Lục đã đến đỉnh Ninh Sơn rồi nhỉ?"
Tại nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông căng thẳng nhìn về phía Ninh Sơn, lẩm bẩm nói.
Ông Tề đang đứng sau lưng lão, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, gật đầu: "Xem ra có người tiết lộ tung tích của cậu ấy, tôi nghe nói lúc còn ở Yến Đô, cậu ấy đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực đứng đầu".
"Ông nội, xin ông hãy phái người đi giúp anh ấy đi ạ, anh ấy đang ở đỉnh Ninh Sơn, nhất định là bị những người đó bao vây rồi".
Giữa lúc đó, Lục Tinh Tuyết hốt hoảng chạy vào phòng của Lục Nguyên Thông, quỳ xuống cầu xin lão.
Mục Thiên Thiên cũng xông vào, mắt đỏ hoe nhìn Lục Nguyên Thông, van nài: "Ông Lục, nếu không nhờ có anh ấy thì nhà họ Lục không thể nắm quyền ở Ninh Châu, cháu cầu xin ông cử người đi giúp anh ấy với".
Nhìn hai cô gái quỳ dưới chân mình mà đau khổ van xin, nét mặt Lục Nguyên Thông đầy xót xa.
"Tinh Tuyết, Thiên Thiên à, hai cháu đứng lên đi!"
Lục Nguyên Thông hối hả giải thích: "Không phải ông không muốn giúp cậu ấy, mà là có muốn cũng không giúp được!"
"Mặc dù nhờ có cậu Thanh giúp đỡ nên nhà chúng ta mới trở thành bá chủ Ninh Châu, nhưng ông Tề là người mạnh nhất gia tộc cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh trung kỳ mà thôi".
"Nhưng ở Ninh Sơn thì đang có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, ông có dự cảm trong số đó còn có mấy người là Thần Cảnh đỉnh phong nữa".
Nghe được lời này của lão, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều tuyệt vọng.
Tuy không rõ lắm về võ thuật nhưng hai người cũng biết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không thể địch lại cao thủ Thần Cảnh.
"Anh Thanh..."
Hai mắt Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều đỏ hoe.
Cùng lúc đó, tại đỉnh Ninh Sơn, Dương Thanh đang ngồi trên ghế mây trong một căn nhà nhỏ, bên cạnh ghế mây có một chiếc bàn trà.
Trên bàn đặt một bình trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Dường như anh không cảm giác được bên ngoài xuất hiện mười mấy hơi thở đáng sợ, vẫn bình tĩnh cầm bình trà rót cho mình một ly đầy.
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Dương Thanh, cút ra đây nhận lấy cái chết cho tao!"
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu lớn tiếng quát về phía dinh thự.
Khí thế khủng bố thình lình cuốn lấy Dương Thanh đang ở bên trong.
Anh vẫn ngồi sừng sững như không nhận thấy được điều gì, tay phải còn cầm bình trà, ánh mắt trở nên sắc lạnh, lạnh lùng nói: "Hôm nay không tiếp khách!"
"Vút!"
Dứt lời, Dương Thanh mạnh tay vung bình trà bằng sứ ra ngoài.
"Choang!"
Một tiếng kêu thật lớn vang lên, bình trà bay về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa lên tiếng.
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, lồng ngực của cao thủ cầm đầu bị bình trà đập trúng, phải thụt lùi bảy tám bước.
Trong lúc nhất thời, cả đỉnh núi chìm trong tĩnh mịch, sắc mặt ai nấy đều âm trầm xuống.
Trước khi đến đỉnh Ninh Sơn tìm Dương Thanh, họ biết nửa tháng trước anh bị thương nặng và được hai cô gái trẻ cứu nên mới còn sống.
Ban đầu những người này cho rằng hôm nay đến đây chắc chắn có thể lấy mạng Dương Thanh, không ngờ anh lại khôi phục được thực lực chỉ trong nửa tháng.
Hành động vừa rồi đủ để chứng tỏ thực lực của Dương Thanh dù chưa thể hoàn toàn khôi phục trở lại thì ít nhất cũng đã trở về Thần Cảnh đỉnh phong.
Cửa phòng "cót két" mở ra, Dương Thanh đi ra ngoài, nhìn mười mấy cao thủ Thần Cảnh trong sân với đôi mắt thản nhiên không gợn sóng.
Nhưng mười mấy người kia khi thấy anh xuất hiện lại đồng loạt lùi về phía sau một bước, ai nấy cũng đều sợ hãi.
Cuộc chiến giữa Dương Thanh và cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành trong cuộc chiến xưng Vương của Yến Đô vào nửa tháng trước đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng họ.
"Mấy người là người của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long phải không?"
Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, đột nhiên lên tiếng.
Tuy vẫn chưa nhớ lại được gì nhưng từ ba vị Vương, anh biết được nửa tháng trước mình đã gây thù với Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long.
Trong tình thế hiện nay mà vẫn có thể phái mười mấy cao thủ Thần Cảnh ra, hiển nhiên không thể nào là một Hoàng tộc được, ít nhất là hai Hoàng tộc trở lên.
"Dương Thanh, Diệp Hoàng mời mày đến Hoàng tộc họ Diệp".
Lúc này, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa bị Dương Thanh dùng bình trà bằng sứ đẩy lùi mấy mét lên tiếng, nét mặt nghiêm túc.
Vừa rồi còn ầm ĩ kêu Dương Thanh cút ra nhận lấy cái chết, bây giờ lại thành Diệp Hoàng mời về Hoàng tộc họ Diệp.
Dương Thanh hờ hững nhìn đối phương: "Ai muốn gặp tôi thì tự mà đến đỉnh Ninh Sơn tìm tôi đi".
"Dương Thanh, mày đừng có mà kiêu ngạo!"
Người của Hoàng tộc họ Diệp cắn răng nói: "Bọn tao biết mày rất mạnh nhưng nửa tháng trước mày đã suýt bị người của Hoàng tộc cổ xưa giết chết tại đây, dù thực lực đã khôi phục được chút ít nhưng vẫn chưa thể trở về trạng thái mạnh nhất đúng không?"
"Bọn tao có tổng cộng mười hai cao thủ Thần Cảnh, trong đó có hai Thần Cảnh đỉnh phong, hai Thần Cảnh hậu kỳ, hai Thần Cảnh trung kỳ, sáu Thần Cảnh sơ kỳ. Một đội ngũ mạnh như vậy, dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng không phải đối thủ của bọn tao đâu".
"Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi!"
Người nọ vừa dứt lời thì các cao thủ Thần Cảnh còn lại như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt tiến lên một bước, bao vây Dương Thanh.
Mặt anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Mấy người không hiểu tôi vừa nói gì à?"
"Ranh con, đừng có mà ngông cuồng!"
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát lên.
Tuy những người khác đều sợ sệt nhưng không ai lùi bước, tất nhiên một khi cuộc chiến xảy ra, mười hai cao thủ Thần Cảnh này sẽ lập tức xông tới.
Đối phương vừa nói xong thì Dương Thanh đột ngột biến mất.
"Bộp!"
Trong sự hoảng hốt của tất cả mọi người, Dương Thanh xuất hiện và tóm lấy cổ của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nọ.
Hai người cùng hiện thân trước một cây cổ thụ cách đây mấy chục mét.
"Ầm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.