Chương 1485: Uy thế khi thức tỉnh
Tg Tiếu Tiếu
16/08/2021
Nét mặt của hai anh em nhà họ Tống đều trở nên nặng nề. Họ muốn giúp để Dương Thanh mang ơn mình nhưng lại không biết phải làm sao.
Đang lúc hai người suy ngẫm làm thế nào để giúp thì trên đỉnh Yến Sơn, khí thế võ đạo của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Khí kình kinh khủng quanh thân anh làm những giọt mưa như trút nước sắp chạm vào người bốc hơi chỉ trong nháy mắt.
Từ nãy đến giờ Vũ Văn Bân luôn núp sau một tảng đá lớn, lúc này anh ta đã bị dọa đến choáng váng, mềm nhũn ngồi dưới đất, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run cầm cập.
Trạng thái hiện giờ của Dương Thanh trông vô cùng đáng sợ, một người chỉ có thực lực Vương Cảnh như Vũ Văn Bân sao mà giữ bình tĩnh được?
"Không ngờ cậu không cần đến liều thuốc siêu hoàn mỹ mà vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp đến như vậy". Một người thần bí khoác áo choàng đen thình lình xuất hiện trước người Dương Thanh, giọng nói như do thiết bị điện tử phát ra truyền đến từ kẻ đó.
"Chi bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường!"
Dứt lời, người mặc áo choàng đen đột nhiên giơ tay lên, tung một chưởng về phía đầu của Dương Thanh.
Trên người kẻ đó không có bất kỳ uy thế võ đạo nào nhưng tốc độ vung tay lại nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống.
Bàn tay của ông ta sắp rơi xuống đầu Dương Thanh, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đang thẫn thờ quỳ dưới đất, không có bất cứ phản ứng gì bất chợt đưa tay ra.
"Bốp!"
Dương Thanh giơ tay lên tung chưởng chống lại bàn tay của kẻ thần bí kia làm phát ra tiếng va chạm kêu vang.
"Sao lại thế này?"
Chịu ảnh hưởng từ cú va chạm, người mặc áo choàng đen phải lùi ra sau bảy tám bước mới có thể dừng lại, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta biết cú chưởng vừa rồi mạnh đến thế nào, kể cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chân chính cũng sẽ chết dưới đòn tấn công ấy.
Thế nhưng, Dương Thanh chỉ giơ tay tung một chưởng đã đẩy lùi được ông ta, đây là một điều quá đỗi kinh ngạc.
Quan trọng là, ban đầu Dương Thanh vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh, lúc nãy đánh nhau với Lưu lão quái mới bỗng dưng đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh.
Mà bây giờ, một đòn đơn giản từ anh lại có thể bộc phát ra sức mạnh có thể so với Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy?"
Kẻ thần bí kia lại phát ra giọng nói điện tử. Ông ta không biết đã có chuyện gì với Dương Thanh, chỉ thấy anh có vẻ đã mất đi ý thức.
Tuy nhiên, kỳ lạ là khi kẻ thần bí tấn công, Dương Thanh cũng đưa tay đáp trả nhưng chỉ đẩy lùi ông ta rồi thôi.
Người mặc áo choàng đen hiểu rằng, bây giờ mà anh tỉnh táo trở lại là sẽ giết mình ngay.
"Khốn nạn!"
Kẻ thần bí nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu, không biết phải làm sao với Dương Thanh đang trong trạng thái này.
Ông ta bỗng đưa mắt về phía một tảng đá lớn, vung tay lên, một luồng sáng chớp qua.
"Ầm!"
Tiếng nổ thật lớn vang lên, trong phút chốc tảng đá kia đã chia năm xẻ bảy, một người trẻ tuổi đang run lẩy bẩy núp ở đằng sau hiện ra trong tầm mắt của kẻ thần bí.
"Á... đừng giết tôi... đừng giết tôi..."
Vũ Văn Bân sợ tới mức thét lên. Sau khi la lớn, hai mắt anh ta trợn ngược, ngất đi. Kẻ thần bí nhìn Vũ Văn Bân lại đưa mắt sang Dương Thanh, trên khuôn mặt âm u bên dưới mũ áo choàng bất chợt xuất hiện một nụ cười đầy xảo quyệt.
"Tuy chỉ là một thằng nhát gan nhưng thù hận đối Dương Thanh của kẻ này lại có thể lợi dụng".
Dứt lời, ông ta vác Vũ Văn Bân đã ngất xỉu lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
"Có người từng đến!"
Người mặc áo choàng đen vừa đi thì hai anh em họ Tống xuất hiện. Hai người nhìn về phương hướng ông ta vừa rời đi, nói với vẻ mặt trầm trọng.
Họ có thể khẳng định rằng ngay vừa rồi thật sự đã có người ngoài đến, nhưng điều làm hai người hoảng sợ là ngay cả họ cũng không thể cảm giác được khí thế võ đạo của đối phương.
Điều đó chứng tỏ thực lực của kẻ này hơn xa hai người.
Giờ đây, Dương Thanh đang tiến vào giai đoạn quan trọng để thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, nếu ai có thực lực cao phát hiện thì nhất định sẽ tiêu diệt anh.
Có thể chắc chắn rằng, hễ người nào sở hữu huyết mạch cuồng hóa thì tương lai người đó sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới. Không mấy ai có thể nằm trong hàng ngũ đó, vậy nên mới nói một khi chuyện Dương Thanh mang trên mình huyết mạch cuồng hóa bị phát hiện thì tình cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Bây giờ khoan suy xét đến mấy chuyện đó đã, trạng thái của cậu Thanh không ổn chút nào, cứ kéo dài thế này thì rất có thể cậu ấy sẽ biến thành kẻ ngốc có sức mạnh đáng sợ, chúng ta phải nghĩ cách đánh thức cậu ấy nhanh nhất có thể".
Tống Tả nhìn gương mặt thẫn thờ của Dương Thanh, nặng nề nói.
"Được!"
Tống Hữu gật đầu.
Thấy Tống Tả lấy một cái bình sứ tinh xảo ra, Tống Hữu lập tức lia mắt về phía lão ta, hỏi: "Anh, anh đã chắc chắn muốn cho Dương Thanh dùng Ngưng Thần Đan rồi chứ?"
Trong mắt Tống Tả đầy sự tiếc nuối. Viên Ngưng Thần Đan này rất quý giá, vì nó mà xưa kia lão ta đã bị đuổi giết rất nhiều năm.
Suốt thời gian qua, Tống Tả đều không chịu uống, nếu uống thì cảnh giới võ thuật của lão ta có thể đã tăng lên được một cảnh giới.
Ban đầu, kế hoạch của Tống Tả là đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi mới uống, khi đó Ngưng Thần Đan mới có thể phát huy tối đa công dụng của nó.
Nhưng lúc này lại phải cho người ngoài sử dụng viên đan dược mà mình phải dùng cả tính mạng để đổi lấy, Tống Tả thật sự không nỡ.
Sau một lúc im lặng, ánh mắt Tống Tả bỗng hiện lên sự quyết tâm. Lão ta gật đầu chắc nịch: "Tình trạng hiện giờ của cậu Thanh rất xấu, kéo dài thời gian thì rất có khả năng sẽ trở nên ngu ngốc".
"Cậu ấy còn trẻ mà đã có thể đạt được đến trình độ này thật sự rất khó khăn. Một thiên tài võ thuật như thế vì không thể chịu đựng được sức mạnh khi thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa mà biến thành một tên ngốc thì thật là uổng phí".
"Hơn nữa, so với thù hận, một viên đan dược đáng để chúng ta đánh cược một lần!"
Nghe vậy, Tống Hữu cũng gật đầu: "Như vậy thì không nên chần chừ nữa, mau cho cậu Thanh uống Ngưng Thần Đan thôi!"
"Được!"
Tống Tả gật đầu, tiến lên định đưa Ngưng Thần Đan vào trong miệng của Dương Thanh.
"Anh, tránh ra!"
Tống Hữu hét lên.
Gần như ngay lúc đó, Dương Thanh thình lình giơ tay lên, năm ngón mở rộng tàn nhẫn lao về phía đầu của Tống Tả.
Đang lúc hai người suy ngẫm làm thế nào để giúp thì trên đỉnh Yến Sơn, khí thế võ đạo của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Khí kình kinh khủng quanh thân anh làm những giọt mưa như trút nước sắp chạm vào người bốc hơi chỉ trong nháy mắt.
Từ nãy đến giờ Vũ Văn Bân luôn núp sau một tảng đá lớn, lúc này anh ta đã bị dọa đến choáng váng, mềm nhũn ngồi dưới đất, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run cầm cập.
Trạng thái hiện giờ của Dương Thanh trông vô cùng đáng sợ, một người chỉ có thực lực Vương Cảnh như Vũ Văn Bân sao mà giữ bình tĩnh được?
"Không ngờ cậu không cần đến liều thuốc siêu hoàn mỹ mà vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp đến như vậy". Một người thần bí khoác áo choàng đen thình lình xuất hiện trước người Dương Thanh, giọng nói như do thiết bị điện tử phát ra truyền đến từ kẻ đó.
"Chi bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường!"
Dứt lời, người mặc áo choàng đen đột nhiên giơ tay lên, tung một chưởng về phía đầu của Dương Thanh.
Trên người kẻ đó không có bất kỳ uy thế võ đạo nào nhưng tốc độ vung tay lại nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống.
Bàn tay của ông ta sắp rơi xuống đầu Dương Thanh, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đang thẫn thờ quỳ dưới đất, không có bất cứ phản ứng gì bất chợt đưa tay ra.
"Bốp!"
Dương Thanh giơ tay lên tung chưởng chống lại bàn tay của kẻ thần bí kia làm phát ra tiếng va chạm kêu vang.
"Sao lại thế này?"
Chịu ảnh hưởng từ cú va chạm, người mặc áo choàng đen phải lùi ra sau bảy tám bước mới có thể dừng lại, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta biết cú chưởng vừa rồi mạnh đến thế nào, kể cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chân chính cũng sẽ chết dưới đòn tấn công ấy.
Thế nhưng, Dương Thanh chỉ giơ tay tung một chưởng đã đẩy lùi được ông ta, đây là một điều quá đỗi kinh ngạc.
Quan trọng là, ban đầu Dương Thanh vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh, lúc nãy đánh nhau với Lưu lão quái mới bỗng dưng đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh.
Mà bây giờ, một đòn đơn giản từ anh lại có thể bộc phát ra sức mạnh có thể so với Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy?"
Kẻ thần bí kia lại phát ra giọng nói điện tử. Ông ta không biết đã có chuyện gì với Dương Thanh, chỉ thấy anh có vẻ đã mất đi ý thức.
Tuy nhiên, kỳ lạ là khi kẻ thần bí tấn công, Dương Thanh cũng đưa tay đáp trả nhưng chỉ đẩy lùi ông ta rồi thôi.
Người mặc áo choàng đen hiểu rằng, bây giờ mà anh tỉnh táo trở lại là sẽ giết mình ngay.
"Khốn nạn!"
Kẻ thần bí nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu, không biết phải làm sao với Dương Thanh đang trong trạng thái này.
Ông ta bỗng đưa mắt về phía một tảng đá lớn, vung tay lên, một luồng sáng chớp qua.
"Ầm!"
Tiếng nổ thật lớn vang lên, trong phút chốc tảng đá kia đã chia năm xẻ bảy, một người trẻ tuổi đang run lẩy bẩy núp ở đằng sau hiện ra trong tầm mắt của kẻ thần bí.
"Á... đừng giết tôi... đừng giết tôi..."
Vũ Văn Bân sợ tới mức thét lên. Sau khi la lớn, hai mắt anh ta trợn ngược, ngất đi. Kẻ thần bí nhìn Vũ Văn Bân lại đưa mắt sang Dương Thanh, trên khuôn mặt âm u bên dưới mũ áo choàng bất chợt xuất hiện một nụ cười đầy xảo quyệt.
"Tuy chỉ là một thằng nhát gan nhưng thù hận đối Dương Thanh của kẻ này lại có thể lợi dụng".
Dứt lời, ông ta vác Vũ Văn Bân đã ngất xỉu lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
"Có người từng đến!"
Người mặc áo choàng đen vừa đi thì hai anh em họ Tống xuất hiện. Hai người nhìn về phương hướng ông ta vừa rời đi, nói với vẻ mặt trầm trọng.
Họ có thể khẳng định rằng ngay vừa rồi thật sự đã có người ngoài đến, nhưng điều làm hai người hoảng sợ là ngay cả họ cũng không thể cảm giác được khí thế võ đạo của đối phương.
Điều đó chứng tỏ thực lực của kẻ này hơn xa hai người.
Giờ đây, Dương Thanh đang tiến vào giai đoạn quan trọng để thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, nếu ai có thực lực cao phát hiện thì nhất định sẽ tiêu diệt anh.
Có thể chắc chắn rằng, hễ người nào sở hữu huyết mạch cuồng hóa thì tương lai người đó sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới. Không mấy ai có thể nằm trong hàng ngũ đó, vậy nên mới nói một khi chuyện Dương Thanh mang trên mình huyết mạch cuồng hóa bị phát hiện thì tình cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Bây giờ khoan suy xét đến mấy chuyện đó đã, trạng thái của cậu Thanh không ổn chút nào, cứ kéo dài thế này thì rất có thể cậu ấy sẽ biến thành kẻ ngốc có sức mạnh đáng sợ, chúng ta phải nghĩ cách đánh thức cậu ấy nhanh nhất có thể".
Tống Tả nhìn gương mặt thẫn thờ của Dương Thanh, nặng nề nói.
"Được!"
Tống Hữu gật đầu.
Thấy Tống Tả lấy một cái bình sứ tinh xảo ra, Tống Hữu lập tức lia mắt về phía lão ta, hỏi: "Anh, anh đã chắc chắn muốn cho Dương Thanh dùng Ngưng Thần Đan rồi chứ?"
Trong mắt Tống Tả đầy sự tiếc nuối. Viên Ngưng Thần Đan này rất quý giá, vì nó mà xưa kia lão ta đã bị đuổi giết rất nhiều năm.
Suốt thời gian qua, Tống Tả đều không chịu uống, nếu uống thì cảnh giới võ thuật của lão ta có thể đã tăng lên được một cảnh giới.
Ban đầu, kế hoạch của Tống Tả là đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi mới uống, khi đó Ngưng Thần Đan mới có thể phát huy tối đa công dụng của nó.
Nhưng lúc này lại phải cho người ngoài sử dụng viên đan dược mà mình phải dùng cả tính mạng để đổi lấy, Tống Tả thật sự không nỡ.
Sau một lúc im lặng, ánh mắt Tống Tả bỗng hiện lên sự quyết tâm. Lão ta gật đầu chắc nịch: "Tình trạng hiện giờ của cậu Thanh rất xấu, kéo dài thời gian thì rất có khả năng sẽ trở nên ngu ngốc".
"Cậu ấy còn trẻ mà đã có thể đạt được đến trình độ này thật sự rất khó khăn. Một thiên tài võ thuật như thế vì không thể chịu đựng được sức mạnh khi thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa mà biến thành một tên ngốc thì thật là uổng phí".
"Hơn nữa, so với thù hận, một viên đan dược đáng để chúng ta đánh cược một lần!"
Nghe vậy, Tống Hữu cũng gật đầu: "Như vậy thì không nên chần chừ nữa, mau cho cậu Thanh uống Ngưng Thần Đan thôi!"
"Được!"
Tống Tả gật đầu, tiến lên định đưa Ngưng Thần Đan vào trong miệng của Dương Thanh.
"Anh, tránh ra!"
Tống Hữu hét lên.
Gần như ngay lúc đó, Dương Thanh thình lình giơ tay lên, năm ngón mở rộng tàn nhẫn lao về phía đầu của Tống Tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.