Chương 1766: Anh không có tư cách ngôi
skyhero
29/05/2021
Nhân viên bảo vệ thờ ơ: “Xin lỗi, quy định này là do anh Đỗ Văn Xương tự đưa ra. “Ngay cả bản thân anh Đỗ cũng không được phép ngồi nếu không có thẻ chỗ ngồi.”
“Xin các cô đừng khiến chúng tôi khó xử.”
Anh…
Ninh Vân Huyền tức giận, cảm giác mình đã mất hết mặt mũi trước mặt Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết không muốn gây chuyện thị phi nên vội vàng khuyên nhủ: “Vân Huyên, chúng ta cứ đứng đây nhìn cũng được mà, với tôi như thế là được rồi.”
“Có ngồi hay không không có vấn đề gì cả.”
Ninh Vân Huyền lại tức giận nói: “Như vậy sao được.”
“Cô không ngại nhưng tôi cũng ngại đó.”
“Đường đường là bạn gái của con trai Sở trưởng Sở quản lý Thành phố lại ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì mặt tôi còn biết để vào đâu?”
“Giờ tôi gọi cho Văn Xương luôn, để anh ấy sa thảitên bảo vệ này. “Đồ có mắt không tròng, tôi khinh.”
Nói xong, Ninh Vân Huyên lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Từ Lam Khiết muốn ngăn cũng không kịp. Điện thoại rất nhanh đã có người nghe máy. Ninh Vân Huyền: “Ông xã, giờ anh đang ở đâu?”
“Anh mau tới đây đi, em bị người ta bắt nạt.”
“Vâng, anh nhất định phải làm chủ cho em đấy.”
Cúp điện thoại, Ninh Vân Huyền càng thêm tự đắc: “Hừ, tên bảo vệ quèn, anh chết chắc rồi.”
Sắc mặt người bảo vệ thay đổi liên tục, không biết phải làm sao.
Ngay sau đó, một người đàn ông trong điềm đạm và có văn hóa trong bộ vest và đôi giày da bước đến.
Ninh Vân Huyền nhìn thấy đối phương thì nhanh chóng chạy bước nhỏ tới, ôm lấy cánh tay người kia, làm nũng nói: “Anh Xương, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Hôm nay anh phải làm chủ cho em.”
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này là bạn trai của Ninh Vân Huyên, con trai của Sở trưởng Sở quản lý Thành phố, Đỗ Văn Xương.
Có thể thấy thái độ của Đỗ Văn Xương với Ninh Vân Huyện hết sức thiếu kiên nhẫn. Anh ta thuận miệng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”Ninh Vân Huyền nói: “Đây, để em giới thiệu với anh.”
“Đây là bạn thân của em, Từ Lam Khiết.”
“Lam Khiết, đây chính là ông xã của tôi, Đỗ Văn Xương.” Đỗ Văn Xương liếc nhìn Từ Lam Khiết ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Như ông già háo sắc mê mẩn ngắm người đẹp.
Tuy là Đỗ Văn Xương đã thử qua tay vô số phụ nữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Từ Lam Khiết anh ta lại có cảm giác tim đập thình thịch của mối tình đầu.
Anh ta thậm chí còn không thể nhớ nổi mình đã bao lâu không cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này. Diện mạo của Từ Lam Khiết ngọt ngào gấp mấy lần Ninh Vân Huyên, mà mấu chốt là khí chất đó là một sự tồn tại mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại được.
Trong một khoảnh khắc đó Đỗ Văn Xương đã thực sự có ý nghĩ sẽ dành phần đời còn lại của mình cho cô.
Ánh mắt thèm thuồng của Đỗ Văn Xương khiến Từ Lam Khiết rất không thoải mái.
Cô không khỏi nhích lại gần bên người Diệp Huyền Tần, chủ động giới thiệu: “Anh Đỗ, chào anh. “Đúng rồi, đây là chồng tôi, Diệp Huyền Tần.”
Há? Sự tồn tại của Diệp Huyền Tần như hắt một chậu nước lạnh lên người Đỗ Văn Xương.
Không ngờ rằng người đẹp đã là hoa thơm có chủ lại còn sinh một cô con gái nữa Nhưng điều này không làm suy giảm quyết tâm chiếm hữu Từ Lam Khiết của Đỗ Văn Xương Từ Lam Khiết thật sự rất đẹp, dù có tái hôn ba bốn lần cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của một người đàn ông dành cho cô.
Đỗ Văn Xương điều chỉnh lại suy nghĩ, giơ tay ra nói: “Cô Từ, rất hân hạnh được gặp cô.”
Từ Lam Khiết đã sớm nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Xương nên không muốn bắt tay với anh ta Vào thời khắc mấu chốt Diệp Huyền Tân vẫn đưa tay ra: “Xin chào.”
Hử?
Đỗ Văn Xương nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân với ánh mắt thù địch.
Anh đang phá hỏng chuyện tốt của tôi sao?
Muốn chết à!
Bố của Đỗ Văn Xương là Sở trưởng Sở quản lý Thành phố cục trường, ông ta chính là ông trời ở thành phố Đông Sa này.
Anh ta nhìn trúng người phụ nữ nào thì người đó chưa bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.
“Xin các cô đừng khiến chúng tôi khó xử.”
Anh…
Ninh Vân Huyền tức giận, cảm giác mình đã mất hết mặt mũi trước mặt Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết không muốn gây chuyện thị phi nên vội vàng khuyên nhủ: “Vân Huyên, chúng ta cứ đứng đây nhìn cũng được mà, với tôi như thế là được rồi.”
“Có ngồi hay không không có vấn đề gì cả.”
Ninh Vân Huyền lại tức giận nói: “Như vậy sao được.”
“Cô không ngại nhưng tôi cũng ngại đó.”
“Đường đường là bạn gái của con trai Sở trưởng Sở quản lý Thành phố lại ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì mặt tôi còn biết để vào đâu?”
“Giờ tôi gọi cho Văn Xương luôn, để anh ấy sa thảitên bảo vệ này. “Đồ có mắt không tròng, tôi khinh.”
Nói xong, Ninh Vân Huyên lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Từ Lam Khiết muốn ngăn cũng không kịp. Điện thoại rất nhanh đã có người nghe máy. Ninh Vân Huyền: “Ông xã, giờ anh đang ở đâu?”
“Anh mau tới đây đi, em bị người ta bắt nạt.”
“Vâng, anh nhất định phải làm chủ cho em đấy.”
Cúp điện thoại, Ninh Vân Huyền càng thêm tự đắc: “Hừ, tên bảo vệ quèn, anh chết chắc rồi.”
Sắc mặt người bảo vệ thay đổi liên tục, không biết phải làm sao.
Ngay sau đó, một người đàn ông trong điềm đạm và có văn hóa trong bộ vest và đôi giày da bước đến.
Ninh Vân Huyền nhìn thấy đối phương thì nhanh chóng chạy bước nhỏ tới, ôm lấy cánh tay người kia, làm nũng nói: “Anh Xương, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Hôm nay anh phải làm chủ cho em.”
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này là bạn trai của Ninh Vân Huyên, con trai của Sở trưởng Sở quản lý Thành phố, Đỗ Văn Xương.
Có thể thấy thái độ của Đỗ Văn Xương với Ninh Vân Huyện hết sức thiếu kiên nhẫn. Anh ta thuận miệng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”Ninh Vân Huyền nói: “Đây, để em giới thiệu với anh.”
“Đây là bạn thân của em, Từ Lam Khiết.”
“Lam Khiết, đây chính là ông xã của tôi, Đỗ Văn Xương.” Đỗ Văn Xương liếc nhìn Từ Lam Khiết ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Như ông già háo sắc mê mẩn ngắm người đẹp.
Tuy là Đỗ Văn Xương đã thử qua tay vô số phụ nữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Từ Lam Khiết anh ta lại có cảm giác tim đập thình thịch của mối tình đầu.
Anh ta thậm chí còn không thể nhớ nổi mình đã bao lâu không cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này. Diện mạo của Từ Lam Khiết ngọt ngào gấp mấy lần Ninh Vân Huyên, mà mấu chốt là khí chất đó là một sự tồn tại mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại được.
Trong một khoảnh khắc đó Đỗ Văn Xương đã thực sự có ý nghĩ sẽ dành phần đời còn lại của mình cho cô.
Ánh mắt thèm thuồng của Đỗ Văn Xương khiến Từ Lam Khiết rất không thoải mái.
Cô không khỏi nhích lại gần bên người Diệp Huyền Tần, chủ động giới thiệu: “Anh Đỗ, chào anh. “Đúng rồi, đây là chồng tôi, Diệp Huyền Tần.”
Há? Sự tồn tại của Diệp Huyền Tần như hắt một chậu nước lạnh lên người Đỗ Văn Xương.
Không ngờ rằng người đẹp đã là hoa thơm có chủ lại còn sinh một cô con gái nữa Nhưng điều này không làm suy giảm quyết tâm chiếm hữu Từ Lam Khiết của Đỗ Văn Xương Từ Lam Khiết thật sự rất đẹp, dù có tái hôn ba bốn lần cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của một người đàn ông dành cho cô.
Đỗ Văn Xương điều chỉnh lại suy nghĩ, giơ tay ra nói: “Cô Từ, rất hân hạnh được gặp cô.”
Từ Lam Khiết đã sớm nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Xương nên không muốn bắt tay với anh ta Vào thời khắc mấu chốt Diệp Huyền Tân vẫn đưa tay ra: “Xin chào.”
Hử?
Đỗ Văn Xương nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân với ánh mắt thù địch.
Anh đang phá hỏng chuyện tốt của tôi sao?
Muốn chết à!
Bố của Đỗ Văn Xương là Sở trưởng Sở quản lý Thành phố cục trường, ông ta chính là ông trời ở thành phố Đông Sa này.
Anh ta nhìn trúng người phụ nữ nào thì người đó chưa bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.