Chương 2259: Cháu thật sự từng gặp chú Thân Soái sao?
skyhero
12/07/2021
**********
Chương 2259: Cháu thật sự từng gặp chú Thân Soái sao?
Quá mạnh mẽt Thật sự là quá mạnh mết Nhóm dân làng lần này tỉnh táo lại rất nhiều, họ đã hiểu ra cho dù bản thân có liều mạng đi chăng nữa thì phỏng chừng cũng không làm tổn hại được tới một cọng tóc của người ta. Nên nếu cứ khiêu khích đối phương hết lần này tới lần khác, sợ là người ta chỉ cần giơ một ngón tay thôi là đã có thể bóp chết bọn họ.
Diệp Huyền Tân tức giận quát bọn họ: “Cút!”
Trong giọng nói lần này cũng có xen lẫn kình khí, một thứ kình khí dũng mãnh khiến cho dân làng sợ kinh hồn bạt vía, ý chí chiến đấu cũng bị thổi bay. Diệp Huyền Tân bây giờ khiến cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác: Thứ bọn họ đang đối mặt chính là một ác ma!
Các dân làng liền từ bỏ việc tấn công Diệp Huyền Tân rồi xoay người bỏ chạy, thẳng đến khi chạy về tới trong thôn mới dám dừng lại lấy hơi.
Mà ở trong thôn, có một cô bé dáng vẻ lanh lợi đang tung tăng chạy ra bên ngoài, một phụ nữ trung niên thấy vậy thì vội vã xông tới cản cô bé lại, hỏi lhư Lan, con đang làm gì vậy?”
Cô bé này chính là người lúc đó gặp được Diệp Huyền Tân, cũng là người đã mời anh vào nhà mình làm khách.
Đôi mắt bé gái sáng ngời nhìn về phía rừng cây nhỏ ở đầu thôn: “Chú Thần Soái tới rồi, con phải đi gặp chú Thần Soái!”
Người phụ nữ trung niên kia có chút tức giận: “Như Lan, im ngay!
Không được nói hươu nói vượn! Sau này nếu còn dám nhắc bậy nhắc bạ tới hai chữ “Thần Soái” thì coi chừng mẹ đánh con!”
Như Lan bị mắng thì ấm ức vô cùng: “Mẹ, chú Thần Soái thực sự đang ở trong rừng cây nhỏ mà, con nghe được giọng nói của chú Thần Soái! Chú ấy nói đợi lần sau chú ấy tới sẽ ghé nhà chúng ta chơi, lần này chú ấy nhất định là tới nhà chúng ta chơi rồi. Nhưng giọng nói hồi nấy của chú Thần Soái con nghe được hình như chú ấy đang tức giận. Có phải vì chú ấy không tìm được đường tới nhà chúng ta nên mới sốt ruột không mẹ?”
Mẹ của Như Lan liền nổi đóa: “Còn nói bậy nữa là mẹ nhéo miệng con bây giờ. Đường đường là Thần Soái thì làm sao có thể lạc đường được!”
Có điều lúc này một dân làng bỗng như sực nhớ ra chuyện gì liền vội vàng hỏi: “Như Lan này, cháu nói chú nghe xem, cháu nghe thấy chú Thần Soái nói cái gì?”
Như Lan nghiêm túc nói: “Hồi nãy chú Thần Soái nói là cút đi! Cháu cũng không biết là chú ấy đang mắng ai nữa”.
Cái gì!
Tất cả dân làng nghe thấy thế đều giật nảy mình… Người hồi nãy mới mắng bảo bọn họ cút đi chính là người đàn ông cao gầy mà mạnh mẽ kia. Nhưng bây giờ Như Lan lại bảo, giọng nói đó là giọng của Thần Soái á?
Vậy có khác gì nói người đàn ông cao gầy đó là Thần Soái đâu?
Không không không không, chuyện này tuyệt đối là không thể nào!I!
Đường đường là Thần Soái, công vụ bề ngày lo trăm chuyện, nhất định không thể đến một chỗ nhỏ như thế này đâu. Mà hơn nữa, con bé Như Lan sao mà biết phân biệt giọng nói của Thần Soái được chứt Tuy là dân làng cũng mơ hồ cảm thấy người đàn ông cao gầy đó và Thần Soái trong bức họa có mấy phần giống hệt nhau, nhưng họ lại tự mình an ủi mình, chắc đấy chỉ là trùng hợp thôi.
Như Lan thì vẫn kiên trì muốn vào trong rừng cây nhỏ tìm chú Thần Soái: “Mẹ, mẹ nhanh dắt con đi tìm chú Thần Soái đi! Chú Thần Soái nhất định là bị lạc đường rồi”
“Chúng ta không phải vẫn luôn thờ cúng bức họa của chú Thần Soái sao? Bây giờ chú Thần Soái người thật tới rồi, mấy chú mấy thím sao.
mà không chào đón chút nào hết vậy?”
Mẹ của Như Lan liền mắng: “Im ngay, không có Thần Soái gì hết, là con nghe nhầm. Đi, chúng ta đi về nhà!” Bà ta nói rồi liền kéo mạnh tay con gái dắt về. Song trưởng thôn lại ý thức được chuyện nhất định không có đơn giản như vậy liền vội vàng la lên: “Như Lan, đứng lại đã!”
Mẹ Như Lan thấy vậy thì hớt hải nhận lỗi với Đông Ngụy Kiến: “Trưởng thôn, Như Lan còn nhỏ nên cứ nói lung tung, ông đừng chấp nhặt với con nít!”
Đông Ngụy Kiến bước tới rồi hơi ngồi xổm xuống trước mặt Như Lan, vẻ mặt hòa nhã nói: “Như Lan, giờ cháu nói cho ông trưởng thôn nghe nha, làm sao cháu nhận ra được giọng của chú Thần Soái vậy?”
Như Lan đáp lại bằng giọng non nớt: “Cháu từng gặp chú Thần Soái rồi ạ, đúng rồi, chú Thần Soái còn hứa sẽ tới nhà cháu chơi nữa. Lần này chú ấy trở lại nhất định sẽ tới nhà cháu chơi!”
Đông Ngụy Kiến lại kiên trì hỏi tiếp: “Ô, vậy cháu gặp chú Thần Soái vào lúc nào, ở chỗ nào vậy?”
Như Lan nghiêm túc đáp: “Là ba ngày trước ở hẻm nhỏ trong thôn ạ!
À, bên cạnh chú Thần Soái còn có mấy đại tướng quân uy vũ bất phàm nữa ạI”
- -----
!
Chương 2259: Cháu thật sự từng gặp chú Thân Soái sao?
Quá mạnh mẽt Thật sự là quá mạnh mết Nhóm dân làng lần này tỉnh táo lại rất nhiều, họ đã hiểu ra cho dù bản thân có liều mạng đi chăng nữa thì phỏng chừng cũng không làm tổn hại được tới một cọng tóc của người ta. Nên nếu cứ khiêu khích đối phương hết lần này tới lần khác, sợ là người ta chỉ cần giơ một ngón tay thôi là đã có thể bóp chết bọn họ.
Diệp Huyền Tân tức giận quát bọn họ: “Cút!”
Trong giọng nói lần này cũng có xen lẫn kình khí, một thứ kình khí dũng mãnh khiến cho dân làng sợ kinh hồn bạt vía, ý chí chiến đấu cũng bị thổi bay. Diệp Huyền Tân bây giờ khiến cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác: Thứ bọn họ đang đối mặt chính là một ác ma!
Các dân làng liền từ bỏ việc tấn công Diệp Huyền Tân rồi xoay người bỏ chạy, thẳng đến khi chạy về tới trong thôn mới dám dừng lại lấy hơi.
Mà ở trong thôn, có một cô bé dáng vẻ lanh lợi đang tung tăng chạy ra bên ngoài, một phụ nữ trung niên thấy vậy thì vội vã xông tới cản cô bé lại, hỏi lhư Lan, con đang làm gì vậy?”
Cô bé này chính là người lúc đó gặp được Diệp Huyền Tân, cũng là người đã mời anh vào nhà mình làm khách.
Đôi mắt bé gái sáng ngời nhìn về phía rừng cây nhỏ ở đầu thôn: “Chú Thần Soái tới rồi, con phải đi gặp chú Thần Soái!”
Người phụ nữ trung niên kia có chút tức giận: “Như Lan, im ngay!
Không được nói hươu nói vượn! Sau này nếu còn dám nhắc bậy nhắc bạ tới hai chữ “Thần Soái” thì coi chừng mẹ đánh con!”
Như Lan bị mắng thì ấm ức vô cùng: “Mẹ, chú Thần Soái thực sự đang ở trong rừng cây nhỏ mà, con nghe được giọng nói của chú Thần Soái! Chú ấy nói đợi lần sau chú ấy tới sẽ ghé nhà chúng ta chơi, lần này chú ấy nhất định là tới nhà chúng ta chơi rồi. Nhưng giọng nói hồi nấy của chú Thần Soái con nghe được hình như chú ấy đang tức giận. Có phải vì chú ấy không tìm được đường tới nhà chúng ta nên mới sốt ruột không mẹ?”
Mẹ của Như Lan liền nổi đóa: “Còn nói bậy nữa là mẹ nhéo miệng con bây giờ. Đường đường là Thần Soái thì làm sao có thể lạc đường được!”
Có điều lúc này một dân làng bỗng như sực nhớ ra chuyện gì liền vội vàng hỏi: “Như Lan này, cháu nói chú nghe xem, cháu nghe thấy chú Thần Soái nói cái gì?”
Như Lan nghiêm túc nói: “Hồi nãy chú Thần Soái nói là cút đi! Cháu cũng không biết là chú ấy đang mắng ai nữa”.
Cái gì!
Tất cả dân làng nghe thấy thế đều giật nảy mình… Người hồi nãy mới mắng bảo bọn họ cút đi chính là người đàn ông cao gầy mà mạnh mẽ kia. Nhưng bây giờ Như Lan lại bảo, giọng nói đó là giọng của Thần Soái á?
Vậy có khác gì nói người đàn ông cao gầy đó là Thần Soái đâu?
Không không không không, chuyện này tuyệt đối là không thể nào!I!
Đường đường là Thần Soái, công vụ bề ngày lo trăm chuyện, nhất định không thể đến một chỗ nhỏ như thế này đâu. Mà hơn nữa, con bé Như Lan sao mà biết phân biệt giọng nói của Thần Soái được chứt Tuy là dân làng cũng mơ hồ cảm thấy người đàn ông cao gầy đó và Thần Soái trong bức họa có mấy phần giống hệt nhau, nhưng họ lại tự mình an ủi mình, chắc đấy chỉ là trùng hợp thôi.
Như Lan thì vẫn kiên trì muốn vào trong rừng cây nhỏ tìm chú Thần Soái: “Mẹ, mẹ nhanh dắt con đi tìm chú Thần Soái đi! Chú Thần Soái nhất định là bị lạc đường rồi”
“Chúng ta không phải vẫn luôn thờ cúng bức họa của chú Thần Soái sao? Bây giờ chú Thần Soái người thật tới rồi, mấy chú mấy thím sao.
mà không chào đón chút nào hết vậy?”
Mẹ của Như Lan liền mắng: “Im ngay, không có Thần Soái gì hết, là con nghe nhầm. Đi, chúng ta đi về nhà!” Bà ta nói rồi liền kéo mạnh tay con gái dắt về. Song trưởng thôn lại ý thức được chuyện nhất định không có đơn giản như vậy liền vội vàng la lên: “Như Lan, đứng lại đã!”
Mẹ Như Lan thấy vậy thì hớt hải nhận lỗi với Đông Ngụy Kiến: “Trưởng thôn, Như Lan còn nhỏ nên cứ nói lung tung, ông đừng chấp nhặt với con nít!”
Đông Ngụy Kiến bước tới rồi hơi ngồi xổm xuống trước mặt Như Lan, vẻ mặt hòa nhã nói: “Như Lan, giờ cháu nói cho ông trưởng thôn nghe nha, làm sao cháu nhận ra được giọng của chú Thần Soái vậy?”
Như Lan đáp lại bằng giọng non nớt: “Cháu từng gặp chú Thần Soái rồi ạ, đúng rồi, chú Thần Soái còn hứa sẽ tới nhà cháu chơi nữa. Lần này chú ấy trở lại nhất định sẽ tới nhà cháu chơi!”
Đông Ngụy Kiến lại kiên trì hỏi tiếp: “Ô, vậy cháu gặp chú Thần Soái vào lúc nào, ở chỗ nào vậy?”
Như Lan nghiêm túc đáp: “Là ba ngày trước ở hẻm nhỏ trong thôn ạ!
À, bên cạnh chú Thần Soái còn có mấy đại tướng quân uy vũ bất phàm nữa ạI”
- -----
!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.