Chương 1251: Cho Lam Khiết thấy thân phận Thần Soái
skyhero
11/05/2021
Đồng thời, cũng muốn dùng thân phận Thần Soái để làm cho người nhà họ Thiên phải kinh sợ. Để tránh người nhà họ Thiên lại làm phiền đến Lam
Khiết.
Đột nhiên quản gia vội vàng xông đến: "Cậu chủ Thiên, việc lớn..."
Vừa mới bước đến, cảnh tượng đẫm máu trước mắt khiến ông ta miễn cưỡng đem những lời còn lại nuốt vào bên trong.
Thiên Hành Quân, cậu chủ đương thời nhà họ Thiên,
Hai tay đều bị chặt đứt.
Hắn ta ngã xuống vũng máu, thoi thóp, chật vật không chịu nổi! Quản gia liền cảm thấy tê cả da đầu: "Rốt cuộc là ai, dám ra tay thâm độc như vậy với Thiên Hành Quân.
Thiên Hành Quân nhìn thấy quản gia, trong ánh mắt liền dấy lên một tia hi vọng. "Quản gia, cứu mạng... nhanh đưa tôi đến bệnh viện." "Vâng!" Quản gia vội vàng hướng về phía Thiên
Hành Quân! "Tôi xem ai dám!" Diệp Huyền Tần giận dữ gầm lên. Âm thanh này làm đinh tai nhức óc, màng nhĩ của quản gia bị làm cho chấn động đến đau nhức, não như nổ tung, khí huyết quay cuồng.
Cảm giác như thất khiếu (*) đều sắp chảy máu đến
Ông ta đột nhiên dừng bước, không dám hành động noi. bừa bãi.
Diệp Huyền Tần: "Trước tiên nói với cậu chủ của ông, cái mà ông cho là việc lớn đi.
Quản gia do dự nhìn về phía Thiên Hành Quân. "Nói." Thiên Hành Quân khó nhọc nói.
Quản gia: "Đột nhiên Thần Soái ban lệnh Long Vương, bây giờ cả thủ đô đều bị phong tỏa."
Cái gì!
Toàn thân Thiên Hành Quân run lên, đầu như muốn nổ tung.
Long Vương, lại đúng lúc này, ban lệnh Long Vương, phong tỏa thủ đô!
Tất cả đây đều là trùng hợp?
Như một trò đùa, thiên hạ làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
Vậy lí giải duy nhất chính là,
Diệp Huyền Tần quả nhiên đúng là Thần Soái!
Chẳng trách, Diệp Huyền Tân phế Thiên Hành Kiện, nhà họ Thiên dù thế nào cũng không dám động đến hắn ta.
Hóa ra, hắn ta lại chính là Thần Soái!
Cho tới giờ, mình lại đang đối đầu với Thần Soái, Thậm chí còn muốn ức hiếp vợ của hắn ta
Đúng là tự tìm cái chết!
Trong cơn sợ hãi kịch liệt, Thiên Hành Quân lại chịu không nổi, choáng ngay tại chỗ.
Từ Lam Khiết cũng hóa đá tại chỗ, nhìn trân trận Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần lộ vẻ áy nảy trên mặt nói: "Lam Khiết, xin lỗi, giấu em lâu như vậy "Anh thật sự rất lo sợ sẽ mất em, cho nên mới giấu thân phận của mình."
Từ Lam Khiết hít sâu một cái: "Cho nên, tại buổi lễ mừng Thần Soái xuống núi, chính anh đã cầu hôn em."
Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật đầu.
Từ Lam Khiết: "Gã ăn mày năm đó em cứu giúp, cũng là anh?"
Diệp Huyền Tân lại gật đầu.
Từ Lam Khiết đột nhiên rơi nước mắt như mưa, nhẹ nhàng sở lên trán Diệp Huyền Tần. "Từ một gã ăn mày, lại đường đường chính chính trở thành Thần Soái, rốt cuộc trong những năm vừa rồi anh đã trải qua những gì." "Anh khẳng định mỗi ngày đều từng sống cuộc sống khốn khó chứ."
Diệp Huyền Tẫn thở phào nhẹ nhõm,
Xem ra Từ Lam Khiết tạm thời không có ý bài xích mình.
Lúc này, điện thoại của Diệp Huyền Tân đột nhiên vang lên.
Là Tham Lang gọi.
Diệp Huyền Tần nghe máy.
Tham Lang: "Anh, em đã theo dõi thành công tung tích của Yamano Ichiro, cũng đã bao vây tòa cao ốc thương mại rồi." "Bên cạnh Yamano Ichiro có bốn vị Chiến Thần, chỉ dựa vào một mình em không phải là đối thủ của bọn hån." "Em cũng đã liên lạc với Sói Hoang và Độc Lang, bọn họ sẽ ngay lập tức đến trợ giúp." Diệp Huyền Tần: "Thôi, để Sói Hoang và Độc Lang canh giữ tại chỗ, hay để tôi tự đến ra tay đi." "Bọn hắn bắt giữ con gái tôi, tự tôi ra tay, mới có thể bảo vệ tính mạng con gái tôi."
Tham Lang lộ vẻ băn khoăn: "Anh, anh vốn đang bị thương, nếu như lại ra tay, e rằng sẽ càng bị thương nặng hơn..."
Diệp Huyền Tân: "Không sao, cứ làm theo lời tôi." "Trước tiên cậu cứ thận trọng với đối phương, tôi lập tức đến."
Rõ!
Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần trấn an Từ Lam Khiết nói: "Lam Khiết, anh bây giờ phải đi cứu Tiểu Quân Quân, em ở đây chờ, đừng làm loạn." (*): Bao gồm bảy lỗ trên mặt: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Khiết.
Đột nhiên quản gia vội vàng xông đến: "Cậu chủ Thiên, việc lớn..."
Vừa mới bước đến, cảnh tượng đẫm máu trước mắt khiến ông ta miễn cưỡng đem những lời còn lại nuốt vào bên trong.
Thiên Hành Quân, cậu chủ đương thời nhà họ Thiên,
Hai tay đều bị chặt đứt.
Hắn ta ngã xuống vũng máu, thoi thóp, chật vật không chịu nổi! Quản gia liền cảm thấy tê cả da đầu: "Rốt cuộc là ai, dám ra tay thâm độc như vậy với Thiên Hành Quân.
Thiên Hành Quân nhìn thấy quản gia, trong ánh mắt liền dấy lên một tia hi vọng. "Quản gia, cứu mạng... nhanh đưa tôi đến bệnh viện." "Vâng!" Quản gia vội vàng hướng về phía Thiên
Hành Quân! "Tôi xem ai dám!" Diệp Huyền Tần giận dữ gầm lên. Âm thanh này làm đinh tai nhức óc, màng nhĩ của quản gia bị làm cho chấn động đến đau nhức, não như nổ tung, khí huyết quay cuồng.
Cảm giác như thất khiếu (*) đều sắp chảy máu đến
Ông ta đột nhiên dừng bước, không dám hành động noi. bừa bãi.
Diệp Huyền Tần: "Trước tiên nói với cậu chủ của ông, cái mà ông cho là việc lớn đi.
Quản gia do dự nhìn về phía Thiên Hành Quân. "Nói." Thiên Hành Quân khó nhọc nói.
Quản gia: "Đột nhiên Thần Soái ban lệnh Long Vương, bây giờ cả thủ đô đều bị phong tỏa."
Cái gì!
Toàn thân Thiên Hành Quân run lên, đầu như muốn nổ tung.
Long Vương, lại đúng lúc này, ban lệnh Long Vương, phong tỏa thủ đô!
Tất cả đây đều là trùng hợp?
Như một trò đùa, thiên hạ làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
Vậy lí giải duy nhất chính là,
Diệp Huyền Tần quả nhiên đúng là Thần Soái!
Chẳng trách, Diệp Huyền Tân phế Thiên Hành Kiện, nhà họ Thiên dù thế nào cũng không dám động đến hắn ta.
Hóa ra, hắn ta lại chính là Thần Soái!
Cho tới giờ, mình lại đang đối đầu với Thần Soái, Thậm chí còn muốn ức hiếp vợ của hắn ta
Đúng là tự tìm cái chết!
Trong cơn sợ hãi kịch liệt, Thiên Hành Quân lại chịu không nổi, choáng ngay tại chỗ.
Từ Lam Khiết cũng hóa đá tại chỗ, nhìn trân trận Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần lộ vẻ áy nảy trên mặt nói: "Lam Khiết, xin lỗi, giấu em lâu như vậy "Anh thật sự rất lo sợ sẽ mất em, cho nên mới giấu thân phận của mình."
Từ Lam Khiết hít sâu một cái: "Cho nên, tại buổi lễ mừng Thần Soái xuống núi, chính anh đã cầu hôn em."
Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật đầu.
Từ Lam Khiết: "Gã ăn mày năm đó em cứu giúp, cũng là anh?"
Diệp Huyền Tân lại gật đầu.
Từ Lam Khiết đột nhiên rơi nước mắt như mưa, nhẹ nhàng sở lên trán Diệp Huyền Tần. "Từ một gã ăn mày, lại đường đường chính chính trở thành Thần Soái, rốt cuộc trong những năm vừa rồi anh đã trải qua những gì." "Anh khẳng định mỗi ngày đều từng sống cuộc sống khốn khó chứ."
Diệp Huyền Tẫn thở phào nhẹ nhõm,
Xem ra Từ Lam Khiết tạm thời không có ý bài xích mình.
Lúc này, điện thoại của Diệp Huyền Tân đột nhiên vang lên.
Là Tham Lang gọi.
Diệp Huyền Tần nghe máy.
Tham Lang: "Anh, em đã theo dõi thành công tung tích của Yamano Ichiro, cũng đã bao vây tòa cao ốc thương mại rồi." "Bên cạnh Yamano Ichiro có bốn vị Chiến Thần, chỉ dựa vào một mình em không phải là đối thủ của bọn hån." "Em cũng đã liên lạc với Sói Hoang và Độc Lang, bọn họ sẽ ngay lập tức đến trợ giúp." Diệp Huyền Tần: "Thôi, để Sói Hoang và Độc Lang canh giữ tại chỗ, hay để tôi tự đến ra tay đi." "Bọn hắn bắt giữ con gái tôi, tự tôi ra tay, mới có thể bảo vệ tính mạng con gái tôi."
Tham Lang lộ vẻ băn khoăn: "Anh, anh vốn đang bị thương, nếu như lại ra tay, e rằng sẽ càng bị thương nặng hơn..."
Diệp Huyền Tân: "Không sao, cứ làm theo lời tôi." "Trước tiên cậu cứ thận trọng với đối phương, tôi lập tức đến."
Rõ!
Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần trấn an Từ Lam Khiết nói: "Lam Khiết, anh bây giờ phải đi cứu Tiểu Quân Quân, em ở đây chờ, đừng làm loạn." (*): Bao gồm bảy lỗ trên mặt: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.