Chương 2496
skyhero
08/10/2021
Ông lão nói: “Muốn biết chuyện về gia đình họ, cũng được, trả tiền trước.”
Đúng vậy, trả tiền đi!
Mọi người đồng loạt hét lên.
Diệp Huyền Tân không đem theo tiền, nhưng có một người lúc nào cũng đem theo rất nhiều tiền mặt: Độc Lang.
Trước đây, Độc Lang dùng tiền để mua chuộc một đoàn người, biết rằng có tiền có thể làm vương làm tướng, sau khi nhìn thấy sức mạnh của đồng tiền, anh ta đã luôn mang theo rất nhiều tiền bên mình.
Bây giờ tiền có ích rồi Diệp Huyền Tân lập tức giao tiếp ý thức với Độc Lang: “Độc Lang, anh đến đây, đem thêm chút tiền”
Được!
Không lâu sau, Độc Lang đã đến.
Nhìn thấy một đám người vây quanh Thần Soái, Độc Lang vô cùng tức giận: “Khốn kiếp, dám bao vây anh tôi, đúng là chán sống rồi”
Với số lượng đông đảo, dân làng không sợ Độc Lang mà ngược lại nhìn anh ta với ánh mắt tức giận, chỉ chích.
“Anh thanh niên này, mắng ai khốn kiếp đấy”
“Chúng tôi đáng tuổi ông bà anh, mà anh dám vô lễ như vậy, ba mẹ anh không dạy dỗ anh à”
“Anh còn định đánh chúng tôi? Anh thử động tay động chân xem, tôi đảm bảo anh không thể rời khỏi cái thôn này nửa bước”
Độc Lang tức giận, bắt đầu muốn ra tay thì Diệp Huyền Tân đã hét lên.
“Độc Lang, đừng làm vậy!”
Độc Lang tuy tràn đầy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nén cơn giận.
Diệp Huyền Tân hỏi ông già: “Ông già nhà họ Lý nợ các người tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Ông cụ trưởng thôn tính qua loa một cái rồi nói: “Chúng tôi đã cho ông cụ nhà họ Lý toàn bộ tiền để dành, ít nhất cũng phải mười nghìn đồng”
Mười nghìn đồng…
Diệp Huyền Tân không thấy buồn cười, trái lại lòng đau như kim đâm.
Ở thành phố lớn, một bữa ăn của người có tiền đều có giá hơn mười nghìn. Nhưng ở đây, mười nghìn đồng lại là số tiền tích góp cả đời của biết bao dân làng.
Khoảng cách giàu nghèo quá rõ ràng, là do công việc của bản thân không tốt.
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang: “Trong người cậu có bao nhiêu tiền?”
Độc Lang nói: “Còn thừa chưa được ba mươi nghìn.”
Diệp Huyền Tân: “Đưa họ hết đi”
Được!
Ba ngươi nghìn không là gì với Độc Lang, anh ta tiện tay ném ba mươi nghìn cho dân làng.
Ba mươi nghìn từ từ bay trong không trung rồi rơi xuống như cơn mưa tiền.
Những dân làng đắm chìm trong cơn mưa tiền, kích động đến sắp khóc.
Đúng vậy, trả tiền đi!
Mọi người đồng loạt hét lên.
Diệp Huyền Tân không đem theo tiền, nhưng có một người lúc nào cũng đem theo rất nhiều tiền mặt: Độc Lang.
Trước đây, Độc Lang dùng tiền để mua chuộc một đoàn người, biết rằng có tiền có thể làm vương làm tướng, sau khi nhìn thấy sức mạnh của đồng tiền, anh ta đã luôn mang theo rất nhiều tiền bên mình.
Bây giờ tiền có ích rồi Diệp Huyền Tân lập tức giao tiếp ý thức với Độc Lang: “Độc Lang, anh đến đây, đem thêm chút tiền”
Được!
Không lâu sau, Độc Lang đã đến.
Nhìn thấy một đám người vây quanh Thần Soái, Độc Lang vô cùng tức giận: “Khốn kiếp, dám bao vây anh tôi, đúng là chán sống rồi”
Với số lượng đông đảo, dân làng không sợ Độc Lang mà ngược lại nhìn anh ta với ánh mắt tức giận, chỉ chích.
“Anh thanh niên này, mắng ai khốn kiếp đấy”
“Chúng tôi đáng tuổi ông bà anh, mà anh dám vô lễ như vậy, ba mẹ anh không dạy dỗ anh à”
“Anh còn định đánh chúng tôi? Anh thử động tay động chân xem, tôi đảm bảo anh không thể rời khỏi cái thôn này nửa bước”
Độc Lang tức giận, bắt đầu muốn ra tay thì Diệp Huyền Tân đã hét lên.
“Độc Lang, đừng làm vậy!”
Độc Lang tuy tràn đầy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nén cơn giận.
Diệp Huyền Tân hỏi ông già: “Ông già nhà họ Lý nợ các người tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Ông cụ trưởng thôn tính qua loa một cái rồi nói: “Chúng tôi đã cho ông cụ nhà họ Lý toàn bộ tiền để dành, ít nhất cũng phải mười nghìn đồng”
Mười nghìn đồng…
Diệp Huyền Tân không thấy buồn cười, trái lại lòng đau như kim đâm.
Ở thành phố lớn, một bữa ăn của người có tiền đều có giá hơn mười nghìn. Nhưng ở đây, mười nghìn đồng lại là số tiền tích góp cả đời của biết bao dân làng.
Khoảng cách giàu nghèo quá rõ ràng, là do công việc của bản thân không tốt.
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang: “Trong người cậu có bao nhiêu tiền?”
Độc Lang nói: “Còn thừa chưa được ba mươi nghìn.”
Diệp Huyền Tân: “Đưa họ hết đi”
Được!
Ba ngươi nghìn không là gì với Độc Lang, anh ta tiện tay ném ba mươi nghìn cho dân làng.
Ba mươi nghìn từ từ bay trong không trung rồi rơi xuống như cơn mưa tiền.
Những dân làng đắm chìm trong cơn mưa tiền, kích động đến sắp khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.