Chương 459
skyhero
22/04/2021
Thận không tốt sao?
Tôi bị thận hư ở chỗ quái nào vậy?
Trình Hạ Vũ ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra: “Ồ, thảo nào mà chị em không muốn ngủ chung giường với anh bởi vì quan hệ không tốt cho thận.”
“Cố lên nhé anh rể, em sẽ chú ý đến anh.”
Diệp Huyền Tần tức giận đẩy đầu Trình Hạ Vũ một cái rồi nói: “Im đi, đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy.”
Trình Hạ Vũ gãi gãi da đầu: “Aaaa, đau muốn chết. Anh rể à hóa ra lực tay của anh lợi hại đến vậy.”
“Kỹ năng ngón tay cũng có thể bù đắp cho những thiếu sót trong vấn đề đó.”
Lúc này đến Từ Lam Khiết cũng nghe không lọt tai, liền mắng: “Cá nhỏ, em trật tự đi, sao em cũng học cái kiểu không nghiêm túc từ Nam Huyên vậy?”
Từ Nam Huyên: “Này này này, ý em là gì vậy, em nói là chị không nghiêm túc ư?”
Thấy gia đình náo nhiệt Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng mỉm cười nhẹ nhõm.
Lý Khả Diệu nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi Huyền Tần, lần này chúng ta đã hiểu lầm con rồi.”
“Lần sau nếu có hiểu lầm gì thì phải trực tiếp nói ra chứ ngàn vạn lần đừng có giấu diếm.”
“Aya, con không biết đấy, chứ ba ngày này con vắng mặt, mọi thứ đều khác hẳn.”
Diệp Huyền Tần giải thích: “Mẹ yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
“Chủ yếu là do Lam Khiết nói rằng phải có tuyết rơi vào tháng sáu thì mới tin con, con cũng hết cách cho nên chỉ đành đến Bắc Cương mang tuyết về thôi ạ.”
“Đợi đã!” Từ Lam Khiết đột nhiên ngắt lời Diệp Huyền Tần: “Anh… anh đến Bắc Cương để mang tuyết về sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Từ Lam Khiết ngạc nhiên nắm lấy tay Diệp Huyền Tần rồi nhìn vết chai và vảy trên ngón tay của anh ta rồi nói: “Cho nên những vết thương này là do anh đào tuyết đúng không?”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Đúng vậy. Chủ yếu là do vội vàng quá nên không đủ nhân lực. Anh chỉ có thể một mình đào tuyết.”
“Anh…cái đồ mất trí này.” Từ Lam Khiết tức giận đánh vào ngực Diệp Huyền Tần sau đó dựa vào vòng tay anh, khóc to lên: “Anh không cần mạng nữa sao?”
“Bắc Cương là vùng loạn lạc chiến tranh. Lỡ như anh gặp chuyện gì không may… huhu em còn không dám nghĩ đến sẽ sống như thế nào nếu như không có anh.”
Diệp Huyền Tần cười khúc khích: “Yên tâm đi, chồng em có hào quang của nhân vật chính, cho dù có trúng đạn cũng không thể chết được.”
“Anh còn cười được nữa.” Từ Lam Khiết tức giận đánh Diệp Huyền Tần thêm một cái nữa.
Từ Nam Huyên kéo Từ Lam Khiết đi: “Lam Khiết à, em có chút tiền đồ đi được không hả, sao em lại biết những điều cảm động thành như vậy chứ?”
“Đi thôi, trở về ăn buffet thôi, chị không muốn ăn cẩu lương ở đây.”
Dưới sự lôi kéo quyết liệt của Từ Nam Huyên, Từ Lam Khiết chỉ đành quay lại lễ đường.
Vừa đi tới cửa, cô quay đầu lại nói: “Anh không được đi nữa, mau đi theo em.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Yên tâm, anh lập tức vào đây.”
Lúc này Từ Lam Khiết mới bước vào.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía bố vợ Từ Huy Hoàng cầu xin: “Bố mẹ à, hai người có thể nào nói cho con biết giữa con và Lam Khiết rốt cuộc có khúc mắc gì không?”
“Haizzz, con nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.”
Lý Khả Diệu liếc mắt cười: “Huyền Tần à, con đã giải thành công khúc mặc quan trọng nhất rồi mà lại còn hoàn thành nó một cách xuất sắc nữa.”
“Tiếp theo cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi nhỉ.”
Diệp Huyền Tần vẫn còn mơ hồ: “Đã hoàn thành rồi ư? Lúc nào đấy ạ?”
Với một tên đầu gỗ như vậy, Lý Khả Diệu cũng bất lực: “Là tỏ tình đó, từ trước đến giờ con chưa bao giờ tỏ tình với Lam Khiết.”
“Có điều tuyết rơi lớn thế này thì còn lãng mạn hơn cả lời tỏ tình.”
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười nói: “Đều đã là vợ chồng với nhau rồi thì tỏ tình vẫn còn quan trọng đến vậy sao?”
Lý Khả Diệu lắc đầu cười khổ, tên nhóc này quả thật là không hiểu tâm tư của con gái gì cả.
Lý Khả Diệu cùng cũng cùng nhau đi vào trong.
Diệp Huyền Tần thấy Trình Hạ Vũ không đi vào, trong lòng do dự mấy lần rồi liền tò mò hỏi: “Cá nhỏ, sao em không vào, đứng đây làm gì?”
Trình Hạ Vũ nói: “Anh rể à, em muốn hỏi anh về một người.”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Ừ nói đi, em muốn hỏi thăm về ai?”
Trình Hạ Vũ nói: “Là anh trai của em, Trình Gia Đông.”
“Anh ấy đang đi nghĩa vụ quân sự ở Bắc Cương, nghe nói cũng có một vài thành tựu, có điều đã nhiều năm không liên lạc với em rồi.”
“Lần này anh đi Bắc Cương liệu có gặp qua anh ấy rồi không?”
Tôi bị thận hư ở chỗ quái nào vậy?
Trình Hạ Vũ ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra: “Ồ, thảo nào mà chị em không muốn ngủ chung giường với anh bởi vì quan hệ không tốt cho thận.”
“Cố lên nhé anh rể, em sẽ chú ý đến anh.”
Diệp Huyền Tần tức giận đẩy đầu Trình Hạ Vũ một cái rồi nói: “Im đi, đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy.”
Trình Hạ Vũ gãi gãi da đầu: “Aaaa, đau muốn chết. Anh rể à hóa ra lực tay của anh lợi hại đến vậy.”
“Kỹ năng ngón tay cũng có thể bù đắp cho những thiếu sót trong vấn đề đó.”
Lúc này đến Từ Lam Khiết cũng nghe không lọt tai, liền mắng: “Cá nhỏ, em trật tự đi, sao em cũng học cái kiểu không nghiêm túc từ Nam Huyên vậy?”
Từ Nam Huyên: “Này này này, ý em là gì vậy, em nói là chị không nghiêm túc ư?”
Thấy gia đình náo nhiệt Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng mỉm cười nhẹ nhõm.
Lý Khả Diệu nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi Huyền Tần, lần này chúng ta đã hiểu lầm con rồi.”
“Lần sau nếu có hiểu lầm gì thì phải trực tiếp nói ra chứ ngàn vạn lần đừng có giấu diếm.”
“Aya, con không biết đấy, chứ ba ngày này con vắng mặt, mọi thứ đều khác hẳn.”
Diệp Huyền Tần giải thích: “Mẹ yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
“Chủ yếu là do Lam Khiết nói rằng phải có tuyết rơi vào tháng sáu thì mới tin con, con cũng hết cách cho nên chỉ đành đến Bắc Cương mang tuyết về thôi ạ.”
“Đợi đã!” Từ Lam Khiết đột nhiên ngắt lời Diệp Huyền Tần: “Anh… anh đến Bắc Cương để mang tuyết về sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Từ Lam Khiết ngạc nhiên nắm lấy tay Diệp Huyền Tần rồi nhìn vết chai và vảy trên ngón tay của anh ta rồi nói: “Cho nên những vết thương này là do anh đào tuyết đúng không?”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Đúng vậy. Chủ yếu là do vội vàng quá nên không đủ nhân lực. Anh chỉ có thể một mình đào tuyết.”
“Anh…cái đồ mất trí này.” Từ Lam Khiết tức giận đánh vào ngực Diệp Huyền Tần sau đó dựa vào vòng tay anh, khóc to lên: “Anh không cần mạng nữa sao?”
“Bắc Cương là vùng loạn lạc chiến tranh. Lỡ như anh gặp chuyện gì không may… huhu em còn không dám nghĩ đến sẽ sống như thế nào nếu như không có anh.”
Diệp Huyền Tần cười khúc khích: “Yên tâm đi, chồng em có hào quang của nhân vật chính, cho dù có trúng đạn cũng không thể chết được.”
“Anh còn cười được nữa.” Từ Lam Khiết tức giận đánh Diệp Huyền Tần thêm một cái nữa.
Từ Nam Huyên kéo Từ Lam Khiết đi: “Lam Khiết à, em có chút tiền đồ đi được không hả, sao em lại biết những điều cảm động thành như vậy chứ?”
“Đi thôi, trở về ăn buffet thôi, chị không muốn ăn cẩu lương ở đây.”
Dưới sự lôi kéo quyết liệt của Từ Nam Huyên, Từ Lam Khiết chỉ đành quay lại lễ đường.
Vừa đi tới cửa, cô quay đầu lại nói: “Anh không được đi nữa, mau đi theo em.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Yên tâm, anh lập tức vào đây.”
Lúc này Từ Lam Khiết mới bước vào.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía bố vợ Từ Huy Hoàng cầu xin: “Bố mẹ à, hai người có thể nào nói cho con biết giữa con và Lam Khiết rốt cuộc có khúc mắc gì không?”
“Haizzz, con nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.”
Lý Khả Diệu liếc mắt cười: “Huyền Tần à, con đã giải thành công khúc mặc quan trọng nhất rồi mà lại còn hoàn thành nó một cách xuất sắc nữa.”
“Tiếp theo cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi nhỉ.”
Diệp Huyền Tần vẫn còn mơ hồ: “Đã hoàn thành rồi ư? Lúc nào đấy ạ?”
Với một tên đầu gỗ như vậy, Lý Khả Diệu cũng bất lực: “Là tỏ tình đó, từ trước đến giờ con chưa bao giờ tỏ tình với Lam Khiết.”
“Có điều tuyết rơi lớn thế này thì còn lãng mạn hơn cả lời tỏ tình.”
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười nói: “Đều đã là vợ chồng với nhau rồi thì tỏ tình vẫn còn quan trọng đến vậy sao?”
Lý Khả Diệu lắc đầu cười khổ, tên nhóc này quả thật là không hiểu tâm tư của con gái gì cả.
Lý Khả Diệu cùng cũng cùng nhau đi vào trong.
Diệp Huyền Tần thấy Trình Hạ Vũ không đi vào, trong lòng do dự mấy lần rồi liền tò mò hỏi: “Cá nhỏ, sao em không vào, đứng đây làm gì?”
Trình Hạ Vũ nói: “Anh rể à, em muốn hỏi anh về một người.”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Ừ nói đi, em muốn hỏi thăm về ai?”
Trình Hạ Vũ nói: “Là anh trai của em, Trình Gia Đông.”
“Anh ấy đang đi nghĩa vụ quân sự ở Bắc Cương, nghe nói cũng có một vài thành tựu, có điều đã nhiều năm không liên lạc với em rồi.”
“Lần này anh đi Bắc Cương liệu có gặp qua anh ấy rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.