Chương 474
skyhero
22/04/2021
Ba người bước ra khỏi tòa nhà.
Không nghĩ tới Trần Hạ Lan vẫn còn đang quỳ ở cửa, Từ Lam Khiết mới đi ra, vừa hay bốn mắt chạm vào nhau.
Đôi mắt của Trần Hạ Lan đỏ và hơi sưng, những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.
Từ Lam Khiết đơn thuần lương thiện cho rằng Trần Hạ Lan khóc vì ăn năn, hối hận, cô thoáng chốc đã mềm lòng.
Chỉ là, sự thật không phải như vậy, Trần Hạ Lan thẹn quá hoá giận mà khóc.
Ban ngày ban mặt, quỳ xuống trước đối thủ một mất một còn lại còn là tình địch, đây một sự xúc phạm rất lớn, còn tệ hơn cả cái chết.
Nếu không phải vì phối hợp với Phạm Thúy Lan làm cho Diệp Huyền Tần “thân bại danh liệt”, cô ta có chết cũng không quỳ xuống.
Trần Hạ Lan lên lên tiếng, mang theo tiếng nức nở: “Lam Khiết, cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi.”
Từ Lam Khiết thở dài: “Trần Hạ Lan, cô đi đi, tôi tha thứ cho cô rồi.”
“Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không dính dáng gì đến nhau.”
Trần Hạ Lan nghẹn ngào nói: “Lam Khiết, tôi biết tôi sai rồi. Tôi biết dù có cúi đầu quỳ lạy một đời, cũng không cách nào bù đắp những tổn thương tôi đã gây ra cho cô trước đây.”
“Nhưng, cầu xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa để bù đắp.”
“Tôi sẽ sớm rời khỏi tỉnh Hà Sơn. Trước khi đi, tôi chỉ muốn mời cô một bữa, trịnh trọng xin lỗi cô, như vậy trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Từ Lam Khiết nói: “Bữa ăn thì không cần. Tôi đã nói tha thứ cho cô, tất nhiên sẽ không dây dưa với cô nữa.”
“Quá khứ, hãy để nó qua, không cần nhắc lại.”
“Bây giờ tôi rất bận và không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh này. Diệp Huyền Tần, chúng ta đi thôi.”
Cô kéo Diệp Huyền Tần đi về phía nhà hàng.
Trần Hạ Lan bất ngờ đi tới phía trước cản bọn họ lại, giở bài tình cảm.
“Lam Khiết, cô còn nhớ không? Hồi còn đi học, nhà hai đứa đều rất nghèo. Khó khăn nhất là tháng kia, chúng ta gom tiền lại được một trăm bảy mươi lăm ngàn, cùng nhau vượt qua được một tháng đó. Tôi còn nhớ rõ cuối tháng hai chúng ta cùng chia nhau một cái bánh bao.”
“Có lần, bọn lớp bên chặn đường trêu chọc cô trong hẻm nhỏ. Lúc đó, tôi đã tự đâm mình khiến chúng sợ hãi. Tuy vết thương không sâu nhưng rất đau.”
“Còn nữa, năm đó khi chúng ta tốt nghiệp, chúng ta đã đi dự tiệc cả đêm ở KTV, nhưng cô không thể uống nhiều, chỉ sau hai ly bia, đã say đến bất tỉnh. Cuối cùng, tôi đã đưa cô về… Cái ngày mà cả hai chúng ta cùng bỏ trốn… “
“Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng chưa bao giờ tìm được cơ hội. Lần này rời khỏi tỉnh Hà Sơn, tôi chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa… Xin cô, hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng, có thể coi đây là một kết thúc không mấy viên mãn cho tình bạn của chúng ta.”
Nghe Trần Hạ Lan nhắc lại chuyện quá khứ, Từ Lam Khiết có chút thương cảm.
Đúng vậy, hai người lúc trước đối xử với nhau như người một nhà, tình bạn của họ trong sáng, lương thiện không có bất kỳ vướng bận, xích mích lợi ích nào.
Nhưng, qua nhiều năm, cả hai đều đã thay đổi, một bữa ăn có thể quay lại như ban đầu sao?
Thật khó a, không có khả năng!
Được rồi, như Trần Hạ Lan đã nói, tạm biệt tình bạn năm đó, đây cũng coi như cho cả hai một lời giải thích hợp lý.
Cô muốn cho Trần Hạ Lan cơ hội này, chỉ là cô lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ không đồng ý, vì vâỵ cô dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn sang Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng bất đắc dĩ mỉm cười: “Lam Khiết, anh tôn trọng quyết định của em.”
Diệp Huyền Tần biết rõ, khổ nhục kế của Trần Hạ Lan, nhất định là Hồ Thanh Sơn hoặc Phạm Thúy Lan sắp đặt.
Diệp Huyền Tần luôn để tâm đến sản nghiệp của Hồ Thanh Sơn, nếu Hồ Thanh Sơn thủ đoạn sắp xếp chuyện này, đây chính cơ hội lớn để đoạt tài sản của anh.
Anh nhất định không bỏ qua cơ hội này.
Trần Hạ Lan rất hưng phấn: “Cám ơn, cám ơn Lam Khiết. Đi, chúng ta lên xe..”
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Đỗ Tuyết, nói: “Thư ký Tuyết, hôm nay cô mới nhậm chức, còn chưa nhận được thẻ ăn cơm, vậy cùng chúng tôi đi ăn cơm đi.”
Đỗ Tuyết có chút tức giận.
Cô ta dù sao đi nữa cũng là tổng giám đốc của một công ty giải trí, sau này có thể trở thành đối tác. Làm thế nào mà cô ta lại trở thành thư ký của anh?
Nhưng thấy Diệp Huyền Tần không ngừng chớp mắt, cô ta biết rằng anh đã có sắp xếp, vì vậy gật đầu đồng ý.
Không nghĩ tới Trần Hạ Lan vẫn còn đang quỳ ở cửa, Từ Lam Khiết mới đi ra, vừa hay bốn mắt chạm vào nhau.
Đôi mắt của Trần Hạ Lan đỏ và hơi sưng, những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.
Từ Lam Khiết đơn thuần lương thiện cho rằng Trần Hạ Lan khóc vì ăn năn, hối hận, cô thoáng chốc đã mềm lòng.
Chỉ là, sự thật không phải như vậy, Trần Hạ Lan thẹn quá hoá giận mà khóc.
Ban ngày ban mặt, quỳ xuống trước đối thủ một mất một còn lại còn là tình địch, đây một sự xúc phạm rất lớn, còn tệ hơn cả cái chết.
Nếu không phải vì phối hợp với Phạm Thúy Lan làm cho Diệp Huyền Tần “thân bại danh liệt”, cô ta có chết cũng không quỳ xuống.
Trần Hạ Lan lên lên tiếng, mang theo tiếng nức nở: “Lam Khiết, cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi.”
Từ Lam Khiết thở dài: “Trần Hạ Lan, cô đi đi, tôi tha thứ cho cô rồi.”
“Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không dính dáng gì đến nhau.”
Trần Hạ Lan nghẹn ngào nói: “Lam Khiết, tôi biết tôi sai rồi. Tôi biết dù có cúi đầu quỳ lạy một đời, cũng không cách nào bù đắp những tổn thương tôi đã gây ra cho cô trước đây.”
“Nhưng, cầu xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa để bù đắp.”
“Tôi sẽ sớm rời khỏi tỉnh Hà Sơn. Trước khi đi, tôi chỉ muốn mời cô một bữa, trịnh trọng xin lỗi cô, như vậy trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Từ Lam Khiết nói: “Bữa ăn thì không cần. Tôi đã nói tha thứ cho cô, tất nhiên sẽ không dây dưa với cô nữa.”
“Quá khứ, hãy để nó qua, không cần nhắc lại.”
“Bây giờ tôi rất bận và không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh này. Diệp Huyền Tần, chúng ta đi thôi.”
Cô kéo Diệp Huyền Tần đi về phía nhà hàng.
Trần Hạ Lan bất ngờ đi tới phía trước cản bọn họ lại, giở bài tình cảm.
“Lam Khiết, cô còn nhớ không? Hồi còn đi học, nhà hai đứa đều rất nghèo. Khó khăn nhất là tháng kia, chúng ta gom tiền lại được một trăm bảy mươi lăm ngàn, cùng nhau vượt qua được một tháng đó. Tôi còn nhớ rõ cuối tháng hai chúng ta cùng chia nhau một cái bánh bao.”
“Có lần, bọn lớp bên chặn đường trêu chọc cô trong hẻm nhỏ. Lúc đó, tôi đã tự đâm mình khiến chúng sợ hãi. Tuy vết thương không sâu nhưng rất đau.”
“Còn nữa, năm đó khi chúng ta tốt nghiệp, chúng ta đã đi dự tiệc cả đêm ở KTV, nhưng cô không thể uống nhiều, chỉ sau hai ly bia, đã say đến bất tỉnh. Cuối cùng, tôi đã đưa cô về… Cái ngày mà cả hai chúng ta cùng bỏ trốn… “
“Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng chưa bao giờ tìm được cơ hội. Lần này rời khỏi tỉnh Hà Sơn, tôi chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa… Xin cô, hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng, có thể coi đây là một kết thúc không mấy viên mãn cho tình bạn của chúng ta.”
Nghe Trần Hạ Lan nhắc lại chuyện quá khứ, Từ Lam Khiết có chút thương cảm.
Đúng vậy, hai người lúc trước đối xử với nhau như người một nhà, tình bạn của họ trong sáng, lương thiện không có bất kỳ vướng bận, xích mích lợi ích nào.
Nhưng, qua nhiều năm, cả hai đều đã thay đổi, một bữa ăn có thể quay lại như ban đầu sao?
Thật khó a, không có khả năng!
Được rồi, như Trần Hạ Lan đã nói, tạm biệt tình bạn năm đó, đây cũng coi như cho cả hai một lời giải thích hợp lý.
Cô muốn cho Trần Hạ Lan cơ hội này, chỉ là cô lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ không đồng ý, vì vâỵ cô dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn sang Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng bất đắc dĩ mỉm cười: “Lam Khiết, anh tôn trọng quyết định của em.”
Diệp Huyền Tần biết rõ, khổ nhục kế của Trần Hạ Lan, nhất định là Hồ Thanh Sơn hoặc Phạm Thúy Lan sắp đặt.
Diệp Huyền Tần luôn để tâm đến sản nghiệp của Hồ Thanh Sơn, nếu Hồ Thanh Sơn thủ đoạn sắp xếp chuyện này, đây chính cơ hội lớn để đoạt tài sản của anh.
Anh nhất định không bỏ qua cơ hội này.
Trần Hạ Lan rất hưng phấn: “Cám ơn, cám ơn Lam Khiết. Đi, chúng ta lên xe..”
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Đỗ Tuyết, nói: “Thư ký Tuyết, hôm nay cô mới nhậm chức, còn chưa nhận được thẻ ăn cơm, vậy cùng chúng tôi đi ăn cơm đi.”
Đỗ Tuyết có chút tức giận.
Cô ta dù sao đi nữa cũng là tổng giám đốc của một công ty giải trí, sau này có thể trở thành đối tác. Làm thế nào mà cô ta lại trở thành thư ký của anh?
Nhưng thấy Diệp Huyền Tần không ngừng chớp mắt, cô ta biết rằng anh đã có sắp xếp, vì vậy gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.