Chương 783
skyhero
23/04/2021
Bí mật của Hàn Minh Quân Hàn Minh Quân liếc nhìn mọi người, cuối cùng kéo Hàn Thúy Lan đến bên cạnh mình, vội vàng nói: “Thúy Lan… đi…
đi đến con ngõ số tám ở thủ đô, tìm một cựu binh có tên là Sát Lang”
“Năm đó… Năm đó ông đi điều tra Tam Giác Vàng, lấy được một phần văn kiện khẩn..”
“Phần văn kiện khẩn đó là gửi cho ông chủ của Tam Giác Vàng”
“Chỉ đáng tiếc, ông… ông đã bị phát hiện nên không nhìn được người nhận lá thư đó là ai”
“Trước khi ông hôn mê, một người tên Sát Lang đã cứu ông… nên ông đã đưa văn kiện khẩn đó cho cậu ấy.
“Tìm thấy Sát Lang, là tìm thấy văn kiện khẩn, tên người nhận của văn kiện đó chính là ông chủ của Tam Giác Vàng…”
“Mau.”
Còn chưa nói xong, mắt Hàn Minh Quân đã trợn trắng, người cứng đờ, không còn thở nữa.
Ông nội!
Hàn Thúy Lan gục lên người Hàn Minh Quân, khóc nức nở.
Diệp Huyền Tân ở bên cạnh, biểu cảm của anh lộ rõ vẻ kích động.
Sát Lang, Sát Lang !
Thật là một cái tên quen thuộc!
Sát Lang là một trong những thành viên của đội cảm tử Lang Vương đã càn quét tám nước biên giới!
Khi chiến tranh kết thúc, Sát Lang giống như là hắc bạch vô thường, mất liên lạc với hầu hết các thành viên trong đội.
Thật không ngờ tới, sau này Sát Lang còn đến Tam Giác Vàng!
Anh ta hẳn là muốn đi qua Tam Giác.
Vàng để trở về nhà, ngẫu nhiên lại gặp.
Hàn Minh Quân.
Hàn Minh Quân nói, muốn bọn họ đến ngõ số tám ở thủ đô để tìm Sát Lang.
Sát Lang đang định cư ở thủ đô ư?
Cũng không biết bản thân anh ta đã lập gia đình chưa.
Tất nhiên, điều khiến cho người ta kích động không phải là tìm ra Sát Lang, mà chính là, có thể điều tra ra danh tính của ông chủ Tam Giác Vàng!
Người ta đồn rằng ông chủ của Tam Giác Vàng thực chất là một người quyền quý ở Đại Hạ.
Chẳng qua rốt cuộc là vị nào thì không ai rõ cả.
Cũng vì lí do này mà Tam Giác Vàng mới khó bị diệt trừ như thế.
Nếu có thể điều tra ra ông chủ của Tam Giác Vàng, bắt được tên cầm đầu thì việc tiêu diệt Tam Giác Vàng không phải là dễ như trở bàn tay rồi sao!
Anh ngước mắt lên nhìn lá cờ đỏ đang bay phấp phới trong sân, anh bước ra, hạ quốc kỳ xuống.
Sau đó, anh tháo lá cờ, cầm vào trong phòng, nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Minh Quân.
“Ông Hàn, xin hãy yên nghỉ” Diệp Huyền Tần chào theo nghỉ thức quân đội một cách kính trọng.
“Anh làm gì thế!” Hàn Thúy Lan vội vàng bỏ lá cờ xuống: “Đắp quốc kỳ lên người là nghỉ lễ quốc tang, ông tôi… còn chưa xứng”
“Đây là hành vi vi phạm kỷ luật quân đội và sẽ bị nghiêm trị”
Diệp Huyền Tân ngăn Hàn Thúy Lan, nói: “Nếu như ông Hàn không xứng thì trên thế giới này không có ai xứng cả”
Anh rút điện thoại ra, gọi cho cơ quan quân đội tối cao: “Hàn Minh Quân của gia tộc Hàn, Biển Hoa Đông, tỉnh Hà Sơn, có công bảo vệ đất nước, tang lễ được thực hiện theo nghi lễ quốc tang”
“Tôi hiểu rồi!” Sau khi nghe đối phương đồng ý, Diệp Huyền Tân mới cúp điện thoại Hàn Thúy Lan ngơ ngác, mắt nhìn chăm chăm, há hốc mồm nhìn Diệp Huyền Tần.
Anh… Rốt cuộc anh là ai.
Tại sao chỉ một câu nói là có thể sắp xếp quốc tang!
Diệp Huyền Tân vỗ vai Hàn Thúy Lan: “Tôi mong cô sẽ vượt qua nỗi mất mát này”
“Tang lễ sáng mai, đích thân tôi sẽ đến”
Diệp Huyền Tân và Chuột Con rời đi.
Chuột Con xung phong nhận việc lái xe, làm tài xế cho Diệp Huyền Tân.
Trên đường, nhìn Diệp Huyền Tân trầm ngâm suy nghĩ, Chuột Con tò mò hỏi: “Anh, anh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Huyền Tân đáp: “Tôi đang nghĩ, văn kiện khẩn năm đó Hàn Minh Quân lấy được, người nhận liệu có phải là “ông chủ” của Trùng Gia hay không”
“Nếu không, ông chủ đâu việc gì phải hạ độc Hàn Minh Quân, khiến cho ông ấy trở thành người thực vật, thậm chí lần này còn giết người diệt khẩu”
Chuột Con gật đầu: “Khả năng này cực kỳ cao”
Diệp Huyền Tân: “Bây giờ, văn kiện khẩn được Sát Lang giữ lại là manh mối duy nhất, nhất định phải lần theo manh mối này để tìm ra”
“Sau khi tìm ra được văn kiện khẩn này, không chỉ có thể tìm ra “ông chủ”, mà còn có thể tìm ra ông chủ thật sự của Tam Giác Vàng, một mũi tên trúng hai đích”
Phải tìm ra băng được Sát Lang!
Anh dập điếu thuốc trong tay, gọi điện thoại cho Sói Hoang: “Sói Hoang, có thể anh đã tìm ra Sát Lang rồi”
đi đến con ngõ số tám ở thủ đô, tìm một cựu binh có tên là Sát Lang”
“Năm đó… Năm đó ông đi điều tra Tam Giác Vàng, lấy được một phần văn kiện khẩn..”
“Phần văn kiện khẩn đó là gửi cho ông chủ của Tam Giác Vàng”
“Chỉ đáng tiếc, ông… ông đã bị phát hiện nên không nhìn được người nhận lá thư đó là ai”
“Trước khi ông hôn mê, một người tên Sát Lang đã cứu ông… nên ông đã đưa văn kiện khẩn đó cho cậu ấy.
“Tìm thấy Sát Lang, là tìm thấy văn kiện khẩn, tên người nhận của văn kiện đó chính là ông chủ của Tam Giác Vàng…”
“Mau.”
Còn chưa nói xong, mắt Hàn Minh Quân đã trợn trắng, người cứng đờ, không còn thở nữa.
Ông nội!
Hàn Thúy Lan gục lên người Hàn Minh Quân, khóc nức nở.
Diệp Huyền Tân ở bên cạnh, biểu cảm của anh lộ rõ vẻ kích động.
Sát Lang, Sát Lang !
Thật là một cái tên quen thuộc!
Sát Lang là một trong những thành viên của đội cảm tử Lang Vương đã càn quét tám nước biên giới!
Khi chiến tranh kết thúc, Sát Lang giống như là hắc bạch vô thường, mất liên lạc với hầu hết các thành viên trong đội.
Thật không ngờ tới, sau này Sát Lang còn đến Tam Giác Vàng!
Anh ta hẳn là muốn đi qua Tam Giác.
Vàng để trở về nhà, ngẫu nhiên lại gặp.
Hàn Minh Quân.
Hàn Minh Quân nói, muốn bọn họ đến ngõ số tám ở thủ đô để tìm Sát Lang.
Sát Lang đang định cư ở thủ đô ư?
Cũng không biết bản thân anh ta đã lập gia đình chưa.
Tất nhiên, điều khiến cho người ta kích động không phải là tìm ra Sát Lang, mà chính là, có thể điều tra ra danh tính của ông chủ Tam Giác Vàng!
Người ta đồn rằng ông chủ của Tam Giác Vàng thực chất là một người quyền quý ở Đại Hạ.
Chẳng qua rốt cuộc là vị nào thì không ai rõ cả.
Cũng vì lí do này mà Tam Giác Vàng mới khó bị diệt trừ như thế.
Nếu có thể điều tra ra ông chủ của Tam Giác Vàng, bắt được tên cầm đầu thì việc tiêu diệt Tam Giác Vàng không phải là dễ như trở bàn tay rồi sao!
Anh ngước mắt lên nhìn lá cờ đỏ đang bay phấp phới trong sân, anh bước ra, hạ quốc kỳ xuống.
Sau đó, anh tháo lá cờ, cầm vào trong phòng, nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Minh Quân.
“Ông Hàn, xin hãy yên nghỉ” Diệp Huyền Tần chào theo nghỉ thức quân đội một cách kính trọng.
“Anh làm gì thế!” Hàn Thúy Lan vội vàng bỏ lá cờ xuống: “Đắp quốc kỳ lên người là nghỉ lễ quốc tang, ông tôi… còn chưa xứng”
“Đây là hành vi vi phạm kỷ luật quân đội và sẽ bị nghiêm trị”
Diệp Huyền Tân ngăn Hàn Thúy Lan, nói: “Nếu như ông Hàn không xứng thì trên thế giới này không có ai xứng cả”
Anh rút điện thoại ra, gọi cho cơ quan quân đội tối cao: “Hàn Minh Quân của gia tộc Hàn, Biển Hoa Đông, tỉnh Hà Sơn, có công bảo vệ đất nước, tang lễ được thực hiện theo nghi lễ quốc tang”
“Tôi hiểu rồi!” Sau khi nghe đối phương đồng ý, Diệp Huyền Tân mới cúp điện thoại Hàn Thúy Lan ngơ ngác, mắt nhìn chăm chăm, há hốc mồm nhìn Diệp Huyền Tần.
Anh… Rốt cuộc anh là ai.
Tại sao chỉ một câu nói là có thể sắp xếp quốc tang!
Diệp Huyền Tân vỗ vai Hàn Thúy Lan: “Tôi mong cô sẽ vượt qua nỗi mất mát này”
“Tang lễ sáng mai, đích thân tôi sẽ đến”
Diệp Huyền Tân và Chuột Con rời đi.
Chuột Con xung phong nhận việc lái xe, làm tài xế cho Diệp Huyền Tân.
Trên đường, nhìn Diệp Huyền Tân trầm ngâm suy nghĩ, Chuột Con tò mò hỏi: “Anh, anh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Huyền Tân đáp: “Tôi đang nghĩ, văn kiện khẩn năm đó Hàn Minh Quân lấy được, người nhận liệu có phải là “ông chủ” của Trùng Gia hay không”
“Nếu không, ông chủ đâu việc gì phải hạ độc Hàn Minh Quân, khiến cho ông ấy trở thành người thực vật, thậm chí lần này còn giết người diệt khẩu”
Chuột Con gật đầu: “Khả năng này cực kỳ cao”
Diệp Huyền Tân: “Bây giờ, văn kiện khẩn được Sát Lang giữ lại là manh mối duy nhất, nhất định phải lần theo manh mối này để tìm ra”
“Sau khi tìm ra được văn kiện khẩn này, không chỉ có thể tìm ra “ông chủ”, mà còn có thể tìm ra ông chủ thật sự của Tam Giác Vàng, một mũi tên trúng hai đích”
Phải tìm ra băng được Sát Lang!
Anh dập điếu thuốc trong tay, gọi điện thoại cho Sói Hoang: “Sói Hoang, có thể anh đã tìm ra Sát Lang rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.