Chương 2252: Đáng đời bị trời phạt
skyhero
09/07/2021
**********
Chương 2252: Đáng đời bị trời phạt
Các thôn dân lại càng thêm hoảng sợ, chuyện này liên lụy tới thiên cơ, vậy còn nghiêm trọng tới mức nào.
Các thôn dân càng khẩn cầu lợi hại hơn: “Cao nhân, ông là thế ngoại cao nhân, nhất định phải giúp chúng tôi một tay!” “Gần đây tôi luôn cảm thấy bên trong thôn chúng tôi là lạ, hiện tại xem ra... aizz, quả nhiên là có vấn đề. “Cao nhân, dù ông không thương xót chúng tôi, thì cũng thương xót đám trẻ đi “Cao nhân, xin ông hay ra tay đi, tôi dập đầu với ông
Nói xong, các thôn dân liền muốn quỳ xuống trước mặt đại vu Miêu Nhất Chi.
Cuối cùng đại vu Miêu Nhất Chi thực sự là “không thể làm gì hơn”, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ giúp các người một chút!” “Tôi hỏi các người, gần đây trong thôn các người có phải là khắp nơi đều lộ ra cổ quái, phát sinh một vài chuyện không bình thường, ví dụ như thường xuyên nhìn thấy ma trơi, hoặc là người xa lạ nào đó phiêu đang qua lại.” “Thân thể của các người cũng sinh ra một vài dị thường, xuất hiện tình trạng nhìn thấy ảo giác hoặc nghe nhầm các loại.
Nghe đại vu liêu Nhất Chi nói như thế, phản ứng của các thôn dân lại càng kịch liệt. “Thần rồi, cao nhân ông thật đúng là thần, thật sự là bị ông nói trúng rồi.” “Mấy ngày gần đây con của tôi thường xuyên nói với tôi, nó trông thấy một cô gái mặc đồ đỏ bay qua bay lại ở cửa nhà, tôi còn không xem là gì, bây giờ nghĩ lại... “Cao nhân, không dối gạt ông, gần đây thân thể của tôi luôn không khống chế được mà run rẩy, hoặc là sẽ làm ra một vài động tác khó hiểu, tôi không cách nào khống chế được. Vốn cho rằng là thân thể xuất hiện chút bệnh... may mắn cao nhân đã đến kịp thời. “Cao nhân, gần đây tổ tông nhà tôi thường xuyên báo mộng cho tôi, mắng tôi là con cháu bất hiếu, có phải cũng liên quan đến những gì ông nói không?” “Cao nhân, ông hãy giúp chúng tôi một tay đi.”
Đại vu Miêu Nhất Chi hơi hơi gật đầu nói: “Các người có biết vì sao bên trong thôn các người lại xuất hiện dị tượng này không?”
Các thôn dân đều lắc đầu nguầy nguậy: “Cao nhân, ông nói với chúng tôi một chút, tại sao vậy?” Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Rất đơn giản, đó là bởi vì các người bị trời phạt. Đây là điềm báo thôn của các người sẽ bị diệt chủng!”
Cái gì?
Các thôn dân kinh hãi nhảy dựng lên. “Bị trời phạt? Chúng tôi đang êm đẹp sao bỗng dưng lại bị trời phạt?” “Cao nhân ông đang nói đùa đúng không, chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, vì sao lại bị trời phạt?” “Không có khả năng, cao nhân ông chắc chắn lầm rồi.”
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Vừa rồi tôi tính cho các người một quẻ, biểu hiện trên quẻ tượng chính là các người đang bị trời phạt” “Còn vì sao bị trời phạt... aizzz, còn không phải là các người tự mình tìm đường chết sao!”
Một ông lão tóc bạc đứng dậy nói: “Cao nhân, tôi là thôn trưởng của thôn, tôi tên là Đông Ngụy Kiến. Ông hãy nói với tôi một chút, chúng tôi sao lại tìm đường chết, thậm chí đến mức bị trời phạt. “Nếu để tôi biết là trách nhiệm của ai, tôi nhất định sẽ rút gân lột da người đó.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tạ*i ТгuуeлАPР.cом
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Đây là trách nhiệm của toàn thân các ông, bất trung bất nghĩa bất hiểu, rước lấy trời phạt cũng không có gì đáng trách.
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến nhíu mày nói: “Cao nhân, ông có phải làm hay không. Tôi thừa nhận, trong thôn của chúng tôi đúng là có mấy người không hiếu thuận, nhưng dù sao cũng là số ít. Ngài vừa rồi nói là trách nhiệm của toàn thôn chúng tôi, đây...
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Không sai, đây chính là trách nhiệm của toàn thân các ông. Tôi nói tới bất hiếu, không phải là bất hiếu với người sống, mà là bất trung bất nghĩa bất hiếu với những người chết.”
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến không hiểu ra sao: “Những tiền bối đã qua đời chúng tôi còn có thể hiếu thuận thế nào? Mỗi mùng một và ngày rằm chúng tôi đều sẽ đi cúng vái tổ tiên... chẳng lẽ là đồ cúng của chúng tôi quá ít?”
Đại vu Miêu Nhất Chi lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải. Tôi hỏi các người, có người động tay động chân với mộ tổ của các người, thậm chí đào mộ tổ tiên của các người, lấy xương cốt của tổ tiên nhà các người ngâm rượu uống, vì sao các người lại mặc kệ?” “Để tôi nói, các người bất hiểu như thế, bị trời phạt vẫn còn nhẹ.
Cái gì!
Lúc này các thôn dân liền tức giận.
Đào mộ tổ tiên, lấy xương cốt tổ tiên ngâm rượu uống... đây là chuyện mà chỉ có súc vật mới làm ra.
Chương 2252: Đáng đời bị trời phạt
Các thôn dân lại càng thêm hoảng sợ, chuyện này liên lụy tới thiên cơ, vậy còn nghiêm trọng tới mức nào.
Các thôn dân càng khẩn cầu lợi hại hơn: “Cao nhân, ông là thế ngoại cao nhân, nhất định phải giúp chúng tôi một tay!” “Gần đây tôi luôn cảm thấy bên trong thôn chúng tôi là lạ, hiện tại xem ra... aizz, quả nhiên là có vấn đề. “Cao nhân, dù ông không thương xót chúng tôi, thì cũng thương xót đám trẻ đi “Cao nhân, xin ông hay ra tay đi, tôi dập đầu với ông
Nói xong, các thôn dân liền muốn quỳ xuống trước mặt đại vu Miêu Nhất Chi.
Cuối cùng đại vu Miêu Nhất Chi thực sự là “không thể làm gì hơn”, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ giúp các người một chút!” “Tôi hỏi các người, gần đây trong thôn các người có phải là khắp nơi đều lộ ra cổ quái, phát sinh một vài chuyện không bình thường, ví dụ như thường xuyên nhìn thấy ma trơi, hoặc là người xa lạ nào đó phiêu đang qua lại.” “Thân thể của các người cũng sinh ra một vài dị thường, xuất hiện tình trạng nhìn thấy ảo giác hoặc nghe nhầm các loại.
Nghe đại vu liêu Nhất Chi nói như thế, phản ứng của các thôn dân lại càng kịch liệt. “Thần rồi, cao nhân ông thật đúng là thần, thật sự là bị ông nói trúng rồi.” “Mấy ngày gần đây con của tôi thường xuyên nói với tôi, nó trông thấy một cô gái mặc đồ đỏ bay qua bay lại ở cửa nhà, tôi còn không xem là gì, bây giờ nghĩ lại... “Cao nhân, không dối gạt ông, gần đây thân thể của tôi luôn không khống chế được mà run rẩy, hoặc là sẽ làm ra một vài động tác khó hiểu, tôi không cách nào khống chế được. Vốn cho rằng là thân thể xuất hiện chút bệnh... may mắn cao nhân đã đến kịp thời. “Cao nhân, gần đây tổ tông nhà tôi thường xuyên báo mộng cho tôi, mắng tôi là con cháu bất hiếu, có phải cũng liên quan đến những gì ông nói không?” “Cao nhân, ông hãy giúp chúng tôi một tay đi.”
Đại vu Miêu Nhất Chi hơi hơi gật đầu nói: “Các người có biết vì sao bên trong thôn các người lại xuất hiện dị tượng này không?”
Các thôn dân đều lắc đầu nguầy nguậy: “Cao nhân, ông nói với chúng tôi một chút, tại sao vậy?” Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Rất đơn giản, đó là bởi vì các người bị trời phạt. Đây là điềm báo thôn của các người sẽ bị diệt chủng!”
Cái gì?
Các thôn dân kinh hãi nhảy dựng lên. “Bị trời phạt? Chúng tôi đang êm đẹp sao bỗng dưng lại bị trời phạt?” “Cao nhân ông đang nói đùa đúng không, chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, vì sao lại bị trời phạt?” “Không có khả năng, cao nhân ông chắc chắn lầm rồi.”
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Vừa rồi tôi tính cho các người một quẻ, biểu hiện trên quẻ tượng chính là các người đang bị trời phạt” “Còn vì sao bị trời phạt... aizzz, còn không phải là các người tự mình tìm đường chết sao!”
Một ông lão tóc bạc đứng dậy nói: “Cao nhân, tôi là thôn trưởng của thôn, tôi tên là Đông Ngụy Kiến. Ông hãy nói với tôi một chút, chúng tôi sao lại tìm đường chết, thậm chí đến mức bị trời phạt. “Nếu để tôi biết là trách nhiệm của ai, tôi nhất định sẽ rút gân lột da người đó.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tạ*i ТгuуeлАPР.cом
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Đây là trách nhiệm của toàn thân các ông, bất trung bất nghĩa bất hiểu, rước lấy trời phạt cũng không có gì đáng trách.
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến nhíu mày nói: “Cao nhân, ông có phải làm hay không. Tôi thừa nhận, trong thôn của chúng tôi đúng là có mấy người không hiếu thuận, nhưng dù sao cũng là số ít. Ngài vừa rồi nói là trách nhiệm của toàn thôn chúng tôi, đây...
Đại vu Miêu Nhất Chi nói: “Không sai, đây chính là trách nhiệm của toàn thân các ông. Tôi nói tới bất hiếu, không phải là bất hiếu với người sống, mà là bất trung bất nghĩa bất hiếu với những người chết.”
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến không hiểu ra sao: “Những tiền bối đã qua đời chúng tôi còn có thể hiếu thuận thế nào? Mỗi mùng một và ngày rằm chúng tôi đều sẽ đi cúng vái tổ tiên... chẳng lẽ là đồ cúng của chúng tôi quá ít?”
Đại vu Miêu Nhất Chi lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải. Tôi hỏi các người, có người động tay động chân với mộ tổ của các người, thậm chí đào mộ tổ tiên của các người, lấy xương cốt của tổ tiên nhà các người ngâm rượu uống, vì sao các người lại mặc kệ?” “Để tôi nói, các người bất hiểu như thế, bị trời phạt vẫn còn nhẹ.
Cái gì!
Lúc này các thôn dân liền tức giận.
Đào mộ tổ tiên, lấy xương cốt tổ tiên ngâm rượu uống... đây là chuyện mà chỉ có súc vật mới làm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.