Chương 2286: Đây là loại bệnh gì
skyhero
20/07/2021
Chẳng lẽ là mấy năm gần đây anh chú ý đến chuyện trong giới y học, nên mới đây có một loại bệnh vừa xuất hiện mà anh không biết?
Diệp Huyền Tân suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho người phụ trách Kính Lang.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nói đầy thăng trầm vang lên từ đầu dây bên kia: “Thần Soái, chào buổi sáng”
Diệp Huyền Ti ng Lưu, hỏi ông một chuyện, ông có nghe nói tới chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chưa?”
Ông Lưu có chút ngơ ngác: “Chứng Holtz đổ mồ hôi đêm? Đây là cái gì vậy? Đừng nói với tôi đây là một loại bệnh”“
Diệp Huyền Tân: ‘Ừ, có người nói với tôi răng đây là một căn bệnh rất hiếm gặp”
Ông Lưu nói: “Nói nhảm, cái thứ chết tiệt này hoàn toàn là chuyện nhảm nhí. Trên đời này thật sự không có bệnh gì mà tôi không biết cả.
Tôi chưa từng nghe nói qua loại bệnh này, hơn nữa loại bệnh này vốn không tồn tại.
Tôi chỉ nghe nói đến bệnh Holzheimer thôi, cái gì mà chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chứ, cái tên cũng quá tệ rồi”
Khi ông Lưu vừa nhắc đến “bệnh Hozheimer”, Diệp Huyền Tân ngay lập tức nhận ra điều gì đó.
Bác sĩ phụ trách kia có thể đã tạo ra một cái tên vô căn cứ dựa trên “bệnh Hozheimer”.
Ông ta cố tình nói căn bệnh này rất khó chữa, là vì muốn lừa tiền!
Diệp Huyền Tân lập tức hỏi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, bác sĩ phụ trách ra giá như thế nào?”
Từ Lam Khiết nói: Ước tính tiêu chuẩn, một trăm rưỡi tỷ!”
Một trăm rưỡi!
Diệp Huyền Tân lại càng hoảng sợ.
Không lầm thì tám chín phần mười là bác sĩ phụ trách sắp sửa quyt tiền!
Trình Hạ Vũ hít vào một hơi lạnh: ” Một trăm rưỡi, em thà không trị…”
Từ Lam Khiết nói: “Ngốc quá, còn nói hưu nói vượn nữa thì chịu sẽ không thèm để ý tới em đâu đấy. Em mà có gì không hay xảy ra thì người làm chị như chị sau này biết sống như thế nào đây!
Đừng nói có nói là một trăm rưỡi, cho dù là một nghìn rưỡi chị cũng phải chữa khỏi bệnh cho em”
Trình Hạ Vũ thở dài nói: “Nhưng chị ơi, theo như tình huống hiện tại của công ty chúng ta bây giờ, đừng nói là vốn lưu động một trăm rưỡi tỷ, ước tính ngay cả năm mươi tỷ cũng không có.”
Từ Lam Khiết thở dài: “Yên tâm đi, chuyện tiền nong chị đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Chị sẽ bán tòa nhà tập đoàn lấy tiền mặt”
Từ Nam Huyên nói: “Được rồi, hai người đừng bi quan và tuyệt vọng như thế nữa. Không phải Diệp Huyền Tân đã nói cậu ấy có cách chữa khỏi bệnh cho Cá Nhỏ sao? Diệp Huyền Tân đã ra tay, chúng ta còn phải buồn lo tiền thuốc men gì nữa?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Đúng vậy, Huyền Tân nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Cá Nhỏ em, em đừng lo lắng”
Diệp Huyền Tần lúc này mới mặt ủ mày chau.
Anh ngửi thấy một tia âm mưu trong lời nói của Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết buộc phải bán tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Diệp Linh!
Diệp Huyền Tần: “Là ai? Em có biết tên của đối phương là gì và họ là người của công ty nào hay không?”
Từ Lam Khiết gật đầu nói: “Là chủ tịch của Tập đoàn Quỳnh Châu, Daisyl”
Daisy!
Diệp Huyền Tân nắm chặt hai tay, trên mặt nổi lên gân xanh.
Quả nhiên, tất cả những điều này rất có thể là trò quỷ của Daisy, bác sĩ phụ trách và Daisy tám chín phần mười là ở cùng một nhóm.
Cô ta đang buộc Từ Lam Khiết bán tòa nhà của tập đoàn.
Diệp Huyền Tân nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, hãy gọi cho bác sĩ phụ trách đi. Anh có chuyện muốn hỏi anh ta”
Từ Lam Khiết nói: “Được, hiện tại em sẽ gọi cho bác sĩ phụ trách”
Từ Lam Khiết gọi điện thoại cho bác sĩ phụ trách xong, không lâu sau thì bác sĩ đã đi tới.
Anh ta ngạo nghễ liếc mắt nhìn quanh hiện trường, lười biếng nói: “Tìm tôi có chuyện gì không? Có phải gom đủ tiền rồi hay không?”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Nếu chúng tôi không có đủ tiền thì phải làm sao đây?”
Diệp Huyền Tân suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho người phụ trách Kính Lang.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nói đầy thăng trầm vang lên từ đầu dây bên kia: “Thần Soái, chào buổi sáng”
Diệp Huyền Ti ng Lưu, hỏi ông một chuyện, ông có nghe nói tới chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chưa?”
Ông Lưu có chút ngơ ngác: “Chứng Holtz đổ mồ hôi đêm? Đây là cái gì vậy? Đừng nói với tôi đây là một loại bệnh”“
Diệp Huyền Tân: ‘Ừ, có người nói với tôi răng đây là một căn bệnh rất hiếm gặp”
Ông Lưu nói: “Nói nhảm, cái thứ chết tiệt này hoàn toàn là chuyện nhảm nhí. Trên đời này thật sự không có bệnh gì mà tôi không biết cả.
Tôi chưa từng nghe nói qua loại bệnh này, hơn nữa loại bệnh này vốn không tồn tại.
Tôi chỉ nghe nói đến bệnh Holzheimer thôi, cái gì mà chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chứ, cái tên cũng quá tệ rồi”
Khi ông Lưu vừa nhắc đến “bệnh Hozheimer”, Diệp Huyền Tân ngay lập tức nhận ra điều gì đó.
Bác sĩ phụ trách kia có thể đã tạo ra một cái tên vô căn cứ dựa trên “bệnh Hozheimer”.
Ông ta cố tình nói căn bệnh này rất khó chữa, là vì muốn lừa tiền!
Diệp Huyền Tân lập tức hỏi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, bác sĩ phụ trách ra giá như thế nào?”
Từ Lam Khiết nói: Ước tính tiêu chuẩn, một trăm rưỡi tỷ!”
Một trăm rưỡi!
Diệp Huyền Tân lại càng hoảng sợ.
Không lầm thì tám chín phần mười là bác sĩ phụ trách sắp sửa quyt tiền!
Trình Hạ Vũ hít vào một hơi lạnh: ” Một trăm rưỡi, em thà không trị…”
Từ Lam Khiết nói: “Ngốc quá, còn nói hưu nói vượn nữa thì chịu sẽ không thèm để ý tới em đâu đấy. Em mà có gì không hay xảy ra thì người làm chị như chị sau này biết sống như thế nào đây!
Đừng nói có nói là một trăm rưỡi, cho dù là một nghìn rưỡi chị cũng phải chữa khỏi bệnh cho em”
Trình Hạ Vũ thở dài nói: “Nhưng chị ơi, theo như tình huống hiện tại của công ty chúng ta bây giờ, đừng nói là vốn lưu động một trăm rưỡi tỷ, ước tính ngay cả năm mươi tỷ cũng không có.”
Từ Lam Khiết thở dài: “Yên tâm đi, chuyện tiền nong chị đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Chị sẽ bán tòa nhà tập đoàn lấy tiền mặt”
Từ Nam Huyên nói: “Được rồi, hai người đừng bi quan và tuyệt vọng như thế nữa. Không phải Diệp Huyền Tân đã nói cậu ấy có cách chữa khỏi bệnh cho Cá Nhỏ sao? Diệp Huyền Tân đã ra tay, chúng ta còn phải buồn lo tiền thuốc men gì nữa?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Đúng vậy, Huyền Tân nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Cá Nhỏ em, em đừng lo lắng”
Diệp Huyền Tần lúc này mới mặt ủ mày chau.
Anh ngửi thấy một tia âm mưu trong lời nói của Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết buộc phải bán tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Diệp Linh!
Diệp Huyền Tần: “Là ai? Em có biết tên của đối phương là gì và họ là người của công ty nào hay không?”
Từ Lam Khiết gật đầu nói: “Là chủ tịch của Tập đoàn Quỳnh Châu, Daisyl”
Daisy!
Diệp Huyền Tân nắm chặt hai tay, trên mặt nổi lên gân xanh.
Quả nhiên, tất cả những điều này rất có thể là trò quỷ của Daisy, bác sĩ phụ trách và Daisy tám chín phần mười là ở cùng một nhóm.
Cô ta đang buộc Từ Lam Khiết bán tòa nhà của tập đoàn.
Diệp Huyền Tân nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, hãy gọi cho bác sĩ phụ trách đi. Anh có chuyện muốn hỏi anh ta”
Từ Lam Khiết nói: “Được, hiện tại em sẽ gọi cho bác sĩ phụ trách”
Từ Lam Khiết gọi điện thoại cho bác sĩ phụ trách xong, không lâu sau thì bác sĩ đã đi tới.
Anh ta ngạo nghễ liếc mắt nhìn quanh hiện trường, lười biếng nói: “Tìm tôi có chuyện gì không? Có phải gom đủ tiền rồi hay không?”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Nếu chúng tôi không có đủ tiền thì phải làm sao đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.